NHẬN MỆNH LỆNH
Trên tường nhà
làm việc của đồng chí phó tư lệnh Điền, treo la liệt các loại bản đồ quân sự
1/50.000.
Đoàn trưởng
Vương và đoàn trưởng Tống báo cáo tình hình mấy lần bôn tập lùng núi, nhưng đuổi
hụt. Các đồng chí đã nhấn mạnh bài học đuổi hụt. Một đơn vị mấy nghìn ngưòi đi
lùng trên ngọn núi ông Già trong mười lăm ngày, chẳng tìm thấy gì, cấp dưỡng
thiếu nên không thể ở lâu trong rừng. Bọn phỉ đã biết lợi dụng kẽ hở của chúng
ta giống như lũ chấy rận lợi dụng cái lược chải đầu. Vì toàn thể bộ đội chúng
ta chỉ có thể chiếm được khu rất nhỏ, rất nhỏ trên ngọn núi Ông Già. Kẻ địch ở
trong một cái hang đá, trong một đám bụi rậm cũng có thể ẩn nấp an toàn hoặc lọt
khỏi vòng vây. Căn cứ vào những bài học thực tế ấy, cần phải có phương pháp tác
chiến tiễu phỉ mới.
Đoàn trưởng Vương
nhấn mạnh:
- Đối phó với giặc
phỉ tất phải có trinh sát chính xác, hành động mau chóng, tiêu diệt bất thình
lình. Cho nên trinh sát phải là vấn đề thứ nhất.
Đoàn trưởng Tống
bổ sung ý kiến của đoàn trưởng Vương:
- Tiêu diệt lũ
tàn phỉ, không cần thiết phải dùng binh lực lớn, nhưng đối với núi cao rừng rậm
mà hành động mù quáng cũng khó thu được kết quả. Cho nên vấn đề mấu chốt là ở
chỗ trinh sát thế nào, đánh như thế ấy.
Tất cả cán bộ
tham gia hội nghị đều đang suy nghĩ.
Đồng chí chính ủy
Hà cầm sổ tay đứng lên, bình tĩnh và chậm rãi kéo một hơi thuốc.
- Bài học! Thật
là bài học xương máu! Trừ phỉ không hết, di họa vô cùng. Cuộc chiến đấu của
chúng ta trước đây không quét sạch được kẻ địch, bọn phỉ đầu sỏ còn lại đã gây
ra tai họa lớn như ngày nay. Đó là trách nhiệm mà chúng ta không thể trút cho
ai được. Gần như chúng ta lại buông lỏng cảnh giác, đến nỗi mấy làng bị chúng
cướp bóc, giết người, ảnh hưởng đến cải cách ruộng đất và củng cố căn cứ địa.
Trong năm ngày nay, bốn thôn Sam Lam, Ẩm Mã Hà, Khao Sơn Đồn, Hưng Long Bảo bị
giết chóc, quần chúng, cán bộ bị thảm sát hơn trăm người, nhà cửa, lương thực
cơ hồ bị đốt sạch. Kẻ địch thật là vô cùng hung ác. Khẩu hiệu của bọn phỉ là ;
Đốt sạch, giết sạch!
Các cán bộ nhìn
đồng chí chính ủy với những cặp mắt như thẹn thùng, như hối hận. Trong đầu Kiếm
Ba đang hiện ra cảnh tượng thôn Sam Lam bị cướp bóc. Ba cảm thấy đau đớn, căm
giận.
Chính ủy Hà nói
tiếp:
- Điều đó chẳng
có gì lạ! Kẻ địch còn sót lại không phải là kẻ địch thông thường, mà là bọn có
tội ác lớn, nợ máu bao nhiêu đời, hiện nay và sau này tất nhiên là bọn phản
cách mạng, là kẻ địch kiên quyết chống lại nhân dân. Chúng là bọn đại địa chủ,
cảnh sát ngụy Mãn, đặc vụ, hiến binh, thổ phỉ lâu đời, dưới sự điều khiển của đặc
vụ Tưởng Giới Thạch. Chúng đang giãy giụa trước khi chết, nên chúng càng độc ác
hung hãn. Trước khi có bài học máu này, chúng ta đều cho rằng mười vạn quân địch
đã bị chúng ta tiêu diệt hoàn toàn, bọn còn lại đã chạy sang Thẩm Dương, hoặc về
phía Nam vùng địch chiếm. Chúng ta chưa nghĩ đến đặc điểm lịch sử địa khu Đông
Bắc rất sẵn thổ phỉ. Chúng ta chưa nghĩ đến bọn quân Tưởng cùng tất cả bọn cặn
bã xã hội, đầu sỏ phong kiến địa phương kể cả bọn thổ phỉ lâu đời chiếm núi
xưng vương đều là một giuộc.
Căn cứ vào phiên
hiệu bắt được hôm nay, thì mấy cuộc giết người đều do bọn Hứa Gậy Gộc, Mã Hy
Sơn, Lý Đức Lâm, Tọa Sơn Điêu gây ra cả. Bọn đặc vụ Hầu Điện Khôn và tư lệnh Tạ
Văn Đông cũng đã xuống núi. Là con em của nhân dân, nếu chúng ta bó tay chịu kẻ
địch tức là có hại cho quần chúng. Bây giờ phải hạ quyết tâm lớn, mau chóng
quét sạch chúng! Bảo vệ cải cách ruộng đất, củng cố hậu phương, viện trợ tiền
tuyến!
Phó tư lệnh Điền,
một quân nhân nét mặt khôi ngô, tác phong quả cảm, nói cương quyết:
- Đứng về chiến
thuật, nếu lại dùng đại binh đoàn đối phó với lũ phỉ nhỏ, thật chẳng khác gì
dùng nắm đấm đánh con rận, dùng lựu đạn giết con ruồi, dùng lưới bắt con cà ra,
không ích lợi gì. Chúng ta phải dùng bộ đội nhỏ tinh nhuệ, kiên cường, vừa có
thể trinh sát vừa có thể đánh, quần nhau với địch trong rừng cho đến khi tiêu
diệt chúng.
Đồng chí đấm nhẹ
xuống bàn:
- Bây giờ chúng
ta quyết định!
Đưa mắt nhìn mọi
người một lượt, đồng chí dừng lại nhìn Thiếu Kiếm Ba một lúc.
- Một đơn vị bộ đội nhỏ do đồng chí Thiếu
Kiếm Ba tổ chức, không nên nhiều quá, nhưng phải dũng mãnh kiên cường, vừa đánh
vừa trinh sát để hoàn thành nhiệm vụ.
Các cán bộ ngồi
họp, từ lúc nghe chính ủy Hà báo cáo bắt đầu suy tính mình sẽ làm gì trong lần
chiến đấu này, cũng yêu cầu được giao trách nhiệm.
Tới khi phó tư lệnh
Điền tuyên bố, họ tranh nhau nhận nhiệm vụ.
Thiếu Kiếm Ba đứng
lên trước. Khuôn mặt trẻ trung hồng hào, hai hàng lông mày dựng đứng đen rậm,
tuấn tú. Anh phấn khởi quá, nhưng lại nén xuống, ngước mắt nhìn đồng chí phó tư
lệnh Điền, vẻ mặt cảm kích. Xưa nay anh vốn là người hoạt bát nhiệt tình nhất
trong số cán bộ đồng cấp, nhưng giờ đây anh không muốn nói nhiều.
- Đồng chí chọn
một phân đội, cần chọn những chiến sĩ gan dạ nhất. - Phó tư lệnh Điền thân mật
nói với anh.
Gương mặt Kiếm
Ba lộ ngay ra vẻ tự hào, tự tin:
- Tôi tin tưởng
mọi chiến sĩ đều gan dạ.
Logged
huytop
Thành viên
*
Bài viết: 689
Re: Khúc Ba - Rừng thẳm tuyết dày
« Trả lời #13 vào lúc: 09 Tháng Mười, 2017, 04:55:35 PM »
Chính ủy Hà rất
ưa thích người thanh niên dũng cảm này. Chính ủy biết rõ sở trường của anh ta,
nhưng còn khêu gợi anh ta một câu:
- Ở đây có hai
thứ gan dạ : một là gan dạ chiến đấu tập thể, hai là gan dạ chiến đấu một mình.
Tác chiến hôm nay yêu cầu thứ gan dạ chiến đấu một mình. Có ba nhân tố của gan
dạ: một là giác ngộ cao; hai là võ nghệ
cao, mưu trí nhiều ; ba là sức lực mạnh. Chỉ có chiến sĩ như thế mới có thể đối
phó được với đối thủ của đồng chí hôm nay.
Kiếm Ba nhanh nhẹn
gật đầu nói:
- Thưa đồng chí
chính ủy, tôi hoàn toàn hiểu rõ lời của đồng chí. Vì chúng ta là bộ đội nhỏ,
cho nên lực lượng ta và địch khác nhau xa. Ta có thể sẽ gặp địch có binh lực gấp
mấy lần…..
- Đúng thế!
Phó tư lệnh Điền
chêm thêm một câu:
- Kẻ địch tuy đã bị
tan rã, nhưng so với bộ đội nhỏ của đồng chí, thì không thể coi là nhỏ. Đối thủ
của đồng chí trên từ chuyên viên, tư lệnh, lữ trưởng, dưới đến lũ phỉ to, phỉ
con đều độc ác và xảo quyệt. Đặc biệt không nên coi thường số phỉ lâu đời trong
bọn chúng có năng lực chiến đấu độc lập, nếu anh muốn nuốt sống, tiêu diệt sạch
bọn chúng. Vì thế bất cứ hành động sơ suất nào đều thất bại.
Kiếm Ba mỉm cười
nói:
- Muốn bắt mãnh hổ
phải mạnh hơn mãnh hổ!
Mọi người cười rộ:
- Khá lắm!
Chính ủy Hà vui vẻ
tươi cười bước tới vỗ vai anh:
- Còn điều này nữa.
Đồng chí phải chinh phục rừng rậm, phải lội qua tuyết sâu. Cơn bão tuyết sắp tới
sẽ gây khó khăn cho đồng chí nhiều đấy. Đồng chí cần khéo biến khó khăn ấy
thành thuận lợi. Phải điều khiển nó, lợi dụng nó, chinh phục nó.
Nói xong chìa
tay:
- Chúc đồng chí
thành công.
Kiếm Ba nắm chặt
tay chính ủy Hà:
- Đảng tín nhiệm
tôi, làm cho tôi cảm thấy vô cùng vinh dự. Đối với tôi, đó là vinh dự đầu tiên,
tôi sẽ phát huy tất cả tài năng sức lực của tôi và bộ đội nhỏ của tôi.
**********
Đêm đã khuya.
Chỉ còn tiếng dế kêu rền rĩ. Kiến Ba nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ.
Biết bao nhiêu ý nghĩ dồn dập trong đầu óc, nhiệm vụ nặng nề, vinh dự rất lớn,
bộ đội nhỏ tổ chức thế nào! Rừng thẳm! Rừng thẳm vô biên! Thổ phỉ! Thổ phỉ hung
tàn! Nhân dân! Nhân dân hiền lành! Những lời ân cần căn dặn của chính ủy Hà, của
phó tư lệnh Điền...Sau cùng, anh ngồi dậy, lần đến bên bàn, rút bút máy, đặt đồng
hồ dạ quang trên bàn, bắt đầu viết kế họach tác phiến. Tiếng bút chạy trên giấy
sột soạt, tiếng đồng hồ kêu tích tắc.
Anh suy nghĩ, viết.
Có một vấn đề gì kho khó cho anh dừng bút lại rất lâu không viết ra được. Bỗng,
anh vứt bút xuống bàn, chiếc bút chạm vào vỏ đồng hồ vàng kêu đánh
"keng" một tiếng. Tiếng kêu nghe
êm tai và quen thuộc lắm. Đôi mắt Kiếm Ba tự nhiên nhìn chằm chặp vào
cái "người bạn" đã kết giao với anh từ năm 1943. Anh nhìn rất lâu,
hình như muốn từ trong "người bạn" đặc biệt này mà tìm ra giải pháp. Nhìn mãi, nhìn mãi, luồng
tư tưởng của anh trôi theo dòng hồi tưởng, trở lại một đoạn quá khứ.
... Cái bút máy
và cái đồng hồ có một đoạn sự tích đặc biệt.
Việc xảy ra vào
thời kỳ kháng Nhật - mùa xuân năm 1943….
Đội công tác võ
trang của Thiếu Kiếm Ba hoạt động ở giữa vùng bán đảo Giao Đông, Yên Đài và
Phúc Sơn. Nó giống như một lưỡi dao nhọn, cắm vào giữa bụng giặc Nhật - tức là
khu căn cứ vùng biển Yên Đài…
Vào một buổi tối,
bộ tư lệnh và phòng chính trị Quân khu cùng với đảng ủy khu đưa đến một mệnh lệnh
đặc biệt gấp. Mệnh lệnh do ủy viên xã hội đảng ủy khu và trưởng ban bảo vệ
phòng chính trị đưa tận tay cho Kiếm Ba.
Một trách nhiệm
nặng nề, phức tạp giao cho đội trưởng đội công tác võ trang.
Trong tổ chức Đảng
bí mật ở thị trấn Yên Đài có tên phản bội Khương Ngộ làm phản, đem toàn bộ bí mật
tổ chức Đảng tố cáo cho địch. Tổ chức Đảng đã bị phá vỡ! Mười hai đồng chí đảng
viên bị bắt ! Tính mệnh của các đồng chí đang treo trên sợi tóc. Cứu các đồng chí khỏi nguy là một nhiệm vụ đặc biệt cấp
bách, không thể chần chừ, nội trong ba ngày phải hoàn thành nhiệm vụ. Phải đánh
thẳng vào thị trấn Yên Đài là nơi đóng quân và có lô-cốt rắn chắc của giặc Nhật,
phải đánh phá nhà giam đặc biệt của địch có tường cao khóa sắt - tức là pháo
đài 148…
Kiếm Ba và người
bạn chiến đấu của anh trong khi tiến hành nhiệm vụ khó khăn đã sáng tạo ra một
sự tích phi thường. Do đó, mà anh đã kết giao với hai "người bạn" phi
thường - cái bút máy và cái đồng hồ.
........................
Logged
huytop
Thành viên
*
Bài viết: 689
Re: Khúc Ba - Rừng thẳm tuyết dày
« Trả lời #14 vào lúc: 22 Tháng Mười, 2017, 01:24:27 PM »
Trên con đường
cái Yên Duy nằm giữa cánh đồng lúa mì bát ngát, có hai thanh niên hóa trang học
sinh, một là Thiếu Kiếm Ba, một là Vương Hiếu Trung. Đang đi, bỗng thấy đằng
trước mặt có một người đưa thư đang cưỡi xe đạp. Hai người ghé tai nói thầm với
nhau, mừng rỡ. Kiếm Ba nhìn chung quanh rồi đưa mắt nháy Vương Hiếu Trung. Hai
người đi cách xa nhau thêm một chút. Hiếu Trung bên trái Kiếm Ba bên phải, song
song cùng tiến hai bên đường cái. Cách người đưa thư mỗi lúc một gần, Vương Hiếu
Trung, dáng người cao lớn, bước thật nhanh, kéo người đưa thư cùng đi xuống ruộng
lúa. Kiếm Ba đẩy chiếc xe đạp theo sau.
Đi đến một bãi
tha ma, thông trồng dày đặc, mồ mả lô nhô, bốn bề hiu quạnh, rất ít người qua lại.
Chỉ thấy tro tàn hương khói, chứng tỏ đã có người tới viếng mộ.
Người đưa thư sợ
hãi, bị ngã ngửa trước một ngôi mộ bên cái miếu nhỏ. Anh ta tưởng mình bị bắt
cóc lấy tiền, nên luôn miệng kêu van:
- Không có tiền!
Chỉ có mấy đồng ăn cơm thôi!
Kiếm Ba xua tay:
- Đừng sợ, bây
giờ tôi hỏi anh: Đi đâu?
Người đưa thư vừa
run vừa đáp:
- Huyện Phúc
Sơn…Huyện Phúc Sơn..
- Tên gì ?
- Triệu Phú
Xương.
- Người ở đâu?
- Thị trấn Yên
Đài.
- Cách miếu Tần
Hoàng bao xa?
- Tức là sau miếu
Tần Hoàng, số nhà 35 con đường Vĩnh An.
- Nhà có mấy người?
- Chỉ có vợ và đứa
con 12 tuổi.
- Hôm nay đi đến
bao giờ về?
- Về ngay hôm
nay!
- Ở Phúc Sơn có bạn
không?
- Có người bạn
tên là Mã Quý.
- Làm gì?
- Cũng làm nghề
như tôi.
- Vợ anh có biết
hắn không?
- Chưa đến nhà
tôi lần nào, không biết.
Vương Hiếu Trung
trợn mắt quật:
- Phải nói thật!
Kiếm Ba xua tay
ngăn.
Người đưa thư vừa
nghi vừa sộ.
- Thưa ông, thật
cả đấy ạ... - Anh ta không biết gọi bằng gì cho phải.
- Thật đấy ạ!
Mùa đông năm ngoái mới biết. Tôi nói sai thì giời hại tôi.
Kiếm Ba hỏi:
- Anh có biết chữ không?
- Lớp sáu, đã
làm giáo viên, còn hiện nay thì…
- Thế tốt lắm! -
Kiếm Ba lấy giấy bút ra, đưa cho người phát thư.
- Tôi nói thế
nào, anh viết thế ấy, nghe không?
- Vâng! Vâng!
Kiếm Ba đọc cho
anh ta viết một lá thư, sau đó ôn tồn nói với anh ta:
- Xin lỗi! Xin
anh hiểu cho một chút, việc thành xin đa tạ. Phiền anh cho tôi mượn bộ quần áo
và giấy thông hành của anh.
Người đưa thư vừa
run sợ, vừa cởi bộ quần áo.
Kiếm Ba biến
thành người đưa thư cưỡi xe đạp luôn vào Yên Đài. Vương Hiếu Trung và người đưa
thư ở lại đám tha ma hiu quạnh.
Ba giờ chiều, Kiếm
Ba đến nhà Triệu Phú Xương :
- Chào chị! - Kiếm
Ba tươi cười chào hỏi vợ Triệu Phú Xương, như người thân thuộc và quen biết từ
lâu…
Vợ Triệu Phú
Xuơng cũng thân thiết đáp lại:
- Vâng, chào
anh! - Nhưng đôi mắt chị chăm chú nhìn người khách lạ. Từ thân mật chuyển sang
dò xét, chị cố gắng nhớ lại và phân biệt xem người đó là ai. Càng nhìn càng lạ,
vì thế chị tỏ ra ngượng ngùng:
- Anh, anh là...
Kiếm Ba cười ha
hả hỏi lại:
- Chị chưa nhận
ra tôi à?
- À, à, tôi thật
hỏng quá, tôi đã quên mất tên anh rồi …
Kiếm Ba cười to
:
- Không có gì lạ
đâu chị ạ, tôi chưa đến đây bao giờ.
Nói rồi, đem quần
áo, bưu kiện lật đi lật lại, nói đùa :
- Chị ơi, chị
xem đây, không nhận người thì nhận vật
làm tin vậy, đây có phải là quần áo và gói bưu kiện của anh ấy không?
Khi chị ta đã nhận
ra đồ đạc của chồng, chị liền ngượng ngùng cười:
- À, tôi nhận ra
rồi. Cái xe này tôi cũng nhận ra rồi.
Kiếm Ba ha hả
cười lớn, rút ở trong túi thư ra một lá thư, định đưa cho chị. Bỗng có một em
bé mười hai tuổi chạy lại, đứng ngây người nhìn Kiếm Ba.
Kiếm Ba lập tức
hỏi ngay chị:
- Cháu đấy phải
không chị?
Chị sốt sắng giục
đứa con giai:
- Vâng! Mau chào
chú đi!
Kiếm Ba đưa thư
cho thằng bé:
- Lại đây! Xem
thư của bố.
Đứa con giai mở
thư đọc:
Nhà…
Hôm nay tôi đi
đường uống tí nước lạnh bị đau bụng, không về được, phải ở nhà anh bạn Mã Qúy
mà tôi vẫn nói chuyện với mình ấy. Chuyến thư hôm nay nhờ anh Mã Qúy đưa giúp.
Nhớ phải tiếp đãi anh cẩn thận…..
Thân ái.
Triệu Phú Xương.
Logged
huytop
Thành viên
*
Bài viết: 689
Re: Khúc Ba - Rừng thẳm tuyết dày
« Trả lời #15 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2017, 09:52:33 AM
»
Ba người ngồi
trên giường chuyện vãn một lúc, Kiếm Ba lấy cớ ra phổ chơi, đến ngồi trong một
hàng cơm ở về phía bắc miếu Tàn Hoàng, gọi một ấm chè hai đĩa hạt dưa, ung dung
ngồi xem xét miếu Tần Hoàng.
Một cái sân trồng
đầy thông và liễu bao bọc cái miếu cổ cao lớn, có bốn tầng điện, tường chung
quanh cao hơn một trượng năm thước, trên lợp ngói lưu ly màu xanh. Phía góc tây
nam có ba tầng lô-cốt to bằng đá, hai tầng bị tường che kín, bên trên chỉ lộ ra
một tầng, đó là pháo đài số 148. Trước mặt có một trung đội ngụy quân, hiện
đang canh gác căn nhà giam các đồng chí bị bắt.
Kiếm Ba chăm
chú nghiên cứu cái miếu to này không bỏ sót chút nào. Từ bốn giờ đến bảy giờ
chiều, anh không hề để phí thì giờ nhìn những cái vô ích.
Mặt trời đã ngả
về phía tây. Mười chiếc cam-nhông chở đầy lính Nhật, từ ngoại ô chạy qua tường
miếu, lái ra phố. Lại mười cái nữa, từ phố qua miếu ngoài chạy về ngoại ô. Chắc
là đổi gác ngoài lô-cốt. Kiếm Ba nghĩ thầm.
Trời đã tối,
quán hàng sắp đóng cửa. Ở đây, bảy rưỡi đóng cửa, tám giờ giới nghiêm. Chung
quanh miếu đã có hai đội gác lưu động, đi lại tuần tiễu ngoài tường miếu, chứng
tỏ ban đêm kẻ địch canh gác tòa miếu này rất nghiêm mật. Kiếm Ba buộc phải bước
ra, men theo tường miếu, đi quanh một vòng chỗ rất ít người qua lại. Vì anh mặc
quần áo người đưa thư nên bọn gác không chú ý.
Bảy giờ bốn
mươi phút, Kiếm Ba trở về nhà Triệu Phú Xương. Chị Xương đã soạn cơm cho anh cẩn
thận. Kiếm Ba nói là đã ăn ở ngoài rồi, kỳ thực là chỉ uống ít nước. Anh nghĩ:
Trong miếu còn gì nữa? Vì không có cách gì vào được, anh rất sốt ruột. Nhưng thời
gian rất gấp, cảnh giới rất nghiêm, nghĩ chưa ra cách gì vào được. Anh từ biệt
chị Xương, định ra phố trước giờ giới nghiêm. Vừa ra tới sân, thình lình ngoài
đường có tiếng người, bốn tên cảnh
sát tiến lại.
Một tên có râu rậm,
trừng mắt hỏi:
- Có người lạ
không?
Kiếm Ba luống cuống.
May sao trời tối chúng nhìn không rõ người.
- Không có! Đây
là bạn của anh Phú Xương. - Chị Xương chỉ vào Kiếm Ba nói.
- Phú Xương? -
Tên cảnh sát đi đầu bấm đèn pin soi lên mặt Kiếm Ba hai lần, dò xét.
Kiếm Ba đứng lặng
người, tay cầm xe đạp không biết làm gì.
Một tên nữa hỏi:
- Lấy khẩu hiệu
chưa?
- Chưa, vì đi
ngay hôm nay, - Kiếm Ba bình tĩnh trả lời.
- Tại sao trước
khi giới nghiêm không đi? Hử?
Kiếm Ba cười một
lát nói:
- Bây giờ tôi
đương sắp sửa ra ngoại thành, đến tám giờ có thể ra được!
- Mặc kệ nó!
Một tên cảnh sát
khác nói:
- Mấy hôm nay
chưa tìm được tên gian nghi nào, gặp toàn bọn chó chết, mẹ kiếp, lôi nó đi!
Không phân trần
gì cả, chúng kéo Kiếm Ba đi. Vợ Triệu Phú Xương và đưa con giai có phần lo lắng.
Kiếm Ba quay đầu
lại nói:
- Chị đừng lo,
người đưa thư không sợ gì việc này.
Trong hành lang
thứ ba của miếu Tân Hoàng, có một bọn đang cười nói ầm ĩ chơi con súc sắc.
Bốn tên cảnh sát
giải Kiếm Ba vào.
- Báo cáo cảnh
sát trưởng, bắt được một tên gian nghi.
Một tên đội cảnh
sát râu ria xồm xoàm, đầu trọc lốc, tay cầm con súc sắc, chưa gieo,quay đầu lại
nhìn
Kiếm Ba từ đầu đến
chân.
Kiếm Ba không đợi
tên đội cảnh sát hỏi, dõng dạc nói phủ dầu:
- Báo cáo cảnh
sát trưởng, còn hai mươi phút nữa mới giới nghiêm, tôi định ra, các ông lại bắt
tôi. Trước khi giới nghiêm mà bắt người đưa thư là phạm pháp.
Tên đội cảnh sát
nhìn đồng hồ, bảy giờ năm mươi nhăm phút, hắn chỉ vào bốn tên cảnh sát mắng:
- Mẹ kiếp, đồ
chúng mày toàn làm chuyện rắc rối. Trừ phi đặc biệt giới nghiêm còn thì không
được bắt người đưa thư, chúng mày không biết à? Mau thả nó ra! Cút mau! Cút!
Nói xong hắn
quay lưng lại hét:
- Sáu này! - Con
súc sắc quay tít trong đĩa kêu lóc cóc.
Thấy tình thế
như vậy, Kiếm Ba thêm luôn một câu:
- Báo cáo cảnh
sát trưởng! Các ông ấy làm lỡ việc tôi bây giờ đến giờ giới nghiêm rồi, tôi ra
làm sao được?
Tên cảnh sát trưởng
quay lại đưa mắt nhìn bốn tên cảnh sát.
- Mẹ kiếp! Chỉ
làm rầy, đã mời thần thì phải tiễn thần, thôi đưa nó ra ngoài phố!
Bốn tên cảnh
sát lủi thủi cùng Kiếm Ba lui ra. Kiếm Ba cố ý bước khập khễnh để tranh thủ thời
gian "chụp ảnh" được quang cảnh chung quanh miếu dưới ánh đèn điện.
Một tên cảnh
sát đang không có chỗ trút giận liền quát Kiếm Ba:
- Giả vờ cái gì
thế, còn chưa giã cho mày một trận đấy!
- Thưa anh,
không phải đâu, chân tôi hôm nay ngã xe đạp, đau lắm, anh bỏ lỗi cho.
Vừa nói xong,
nghe thấy một tiếng rên la, ở tòa điện cuối cùng. Sau đó là tiếng chửi: đồ Hán
gian bán nước. Kiếm Ba bất giác cảm thấy đau xót: Chắc các đồng chí ta bị tra tấn.
Phải đi nhanh, càng nhanh, càng tốt. Anh rảo cẳng bước mau ra khỏi thành phố.
Dưới ánh trăng,
anh nhảy lên xe đạp, đạp như bay.
Vương Hiếu
Trung đợi ỏ miếu bãi tha ma đã sốt cả ruột. Thấy bóng Kiếm Ba, Trung nhẹ hẳn
người, chạy vội lại nắm lấy xe đạp hỏi luôn:
- Thế nào? Thế
nào?
Kiếm Ba vuốt mồ
hôi trên mặt, kể cho Vương Vương Hiếu Trung đầu đuôi sự việc xảy ra. Sau đó Kiếm
Ba nắm chặt tay vẻ phấn khởi:
- Mọi cái đã chuẩn
bị sẵn, này Hiếu Trung! Đồng chí đi luôn! Căn cứ kế hoạch mà hành động.
Vương Hiếu
Trung lập tức đứng dậy đi ngay, dáng người cao lớn của anh khuất vào trong đồng
lúa đêm xuân……
.....................
TRUYEN TRINH THAM
TRUYEN TRINH THAM
1001 truyện trinh thám tuyệt hay
Gồm “Chiếc Nhẫn Tình Cờ-Những Người Thích Đùa-Pháo Đài Số- Sherlock homes-Điệp Vụ Bí Ẩn-Chinh Đông Chinh Tây-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân-Xâu Chuỗi Ngọc Trai-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-Chuến Tàu 16 Giờ 50-Trại Giam Địa Ngục-Nnghinf Lẻ Một Đêm-Rừng Thẳm Tuyết Dày-Nam Tước Phôn gôn Rinh-xâu chuôi ngoc trai cái kính
VV…” https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm
VV…” https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm
TRUYEN TRINH THÁM
“Chiếc Nhẫn Tình Cờ
Pháo Đài Số
nhưng điêp vu bi ân
nhưng ngươi yhichs đùa
chinh tây
- Sherlock homes-
an mang đêm cuoi năm
-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân
-Xâu Chuỗi Ngọc Trai
-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết
-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-
Chuến Tàu 16 Giờ 50
-Trại Giam Địa Ngục1
-Nnghinf Lẻ Một Đêm
nghin le mot đêm 1-10
-Rừng Thẳm Tuyết Dày
-Nam Tước Phôn gôn Rinh
xâu chuôi ngoc trai
chiếc khuy đong
cái kính
VV…”
https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm
Pháo Đài Số
nhưng điêp vu bi ân
nhưng ngươi yhichs đùa
chinh tây
- Sherlock homes-
an mang đêm cuoi năm
-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân
-Xâu Chuỗi Ngọc Trai
-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết
-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-
Chuến Tàu 16 Giờ 50
-Trại Giam Địa Ngục1
-Nnghinf Lẻ Một Đêm
nghin le mot đêm 1-10
-Rừng Thẳm Tuyết Dày
-Nam Tước Phôn gôn Rinh
xâu chuôi ngoc trai
chiếc khuy đong
cái kính
VV…”
https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm