Vụ Giết Người Trên Sân Gôn
13-15
Agatha Christie
CHƯƠNG MƯỜI BA
Tác giả: Agatha Christie
Chúng tôi ăn trưa hết sức ngon miệng. Chúng tôi im lặng ngồi
ăn một hồi, sau đó Poirot nói vẻ chế giễu:
- Nhân tiện nói thêm chúng ta đã hoàn toàn quên những hành
vi kinh suất của anh. Anh kể lại chuyện đó chứ?
Tôi cảm thấy mình đỏ mặt.
- Ồ, đó là anh muốn nói đến chuyện sáng nay? - Tôi rất muốn
tránh cuộc nói chuyện này.
Nhưng những chuyện đó không xong với Poirot được. Chỉ sau mấy
phút, bằng những cái nháy mắt, anh đã moi được ở tôi toàn bộ câu chuyện.
- Thì ra thế đấy! Câu chuyện hết sức lãng mạn. Và cô gái kiều
diễm đó tên gì vậy?
Tôi buộc phải thừa nhận là không biết.
- Lại còn lãng mạn hơn. Thoạt đầu là cuộc gặp gỡ bất ngờ
trên chuyến tàu rời Paris, rồi sau đó là ở đây. Thật giống hệt tình yêu từ cái
nhìn đầu tiên.
- Poirot, xin anh đừng chế nhạo nữa.
- Hôm qua, đó là cô Daubreuil, hôm nay, đó là cô…
Cinderella. Hastings, rõ ràng là anh có trái tim của người Thổ Nhĩ Kỳ! Anh chỉ
cần lập hậu cung thôi - Renauld cười nói.
- Tôi chẳng thấy có gì đáng cười cả. Cô Daubreuil là một cô
gái rất đẹp và tôi vô cùng thán phục cô ta. Tôi không giấu điều đó. Còn cô gái
khác chả có gì đặc biệt, tôi không nghĩ rằng có một lúc nào đó lại gặp lại cô
ta.
- Anh không định gặp lại cô gái này à?
Trong câu nói của anh có sự quan tâm chân thành và tôi nhận
thấy là anh nhìn tôi một cách thấu hiểu. Tôi nhớ đến tấm biển “Khách sạn du
Phare” viết bằng những chữ cái to và việc tôi đã vội vã hứa: “Tôi nhất định sẽ
đến”.
Cố gắng giữ vẻ mặt vô tư, tôi trả lời.
- Cô ta mời tôi đến chơi, nhưng tôi tất nhiên là không đi.
- Tại sao lại “tất nhiên”?
- Chà, tôi không thích.
- Anh nói rằng cô Cinderella ở khách sạn d’Angletter, có phải
không?
- Không, ở khách sạn du Phare.
- Ái chà, tôi quên.
Trong óc tôi nảy ra sự nghi ngờ trong giây lát. Tôi không
nói gì dứt khoát với Poirot về khách sạn cả. Tôi nhìn Poirot và yên tâm. Anh cắt
hành thành nhưng hình vuông nhỏ đều đặn và hoàn toàn bị thu hút vào công việc
đó. Có lẽ anh cảm thấy rằng tôi đã nói nơi cô gái nghỉ lại.
Chúng tôi uống cà phê ngoài hiên nhà, mắt nhìn ra biển.
Poirot hút một điếu thuốc bé tí xíu của mình, sau đó lấy trong túi ra chiếc đồng
hồ.
- Chuyến tàu đi Paris khở hành lúc 2g25 - Poirot nhận xét -
Đến giờ tôi phải đi rồi.
- Đi Paris? - tôi hỏi.
- Tôi đã nói thế rồi mà, anh bạn.
- Anh đi Paris? Nhưng tại sao?
Poirot trả lời rất nghiêm túc:
- Tìm kẻ giết ông Renauld.
- Anh nghĩ rằng hắn ở Paris?
- Tôi hoàn toàn tin rằng không. Tuy thế tôi phải tìm hắn ở
Paris. Anh không hiểu, nhưng khi nào cần, tôi sẽ giải thích. Tôi sẽ đi không
lâu. Có lẽ ngày mai tôi trở về lại. Tôi đề nghị đừng tiễn tôi. Hãy ở lại đây và
theo dõi Giraud. Ngoài ra hãy làm quen với Renauld - con.
- Được - tôi nói - Cho phép tôi hỏi, làm sao anh biết được
những quan hệ thân tình giửa Jack và Marthe?
- Anh bạn thân mến, tôi biết bản tính của con người. Cứ để một
thanh niên như Jack Renauld và một cô gái đẹp như cô Marthe ở cạnh nhau thì những
tình cảm thân tình là không tránh khỏi. Sau nữa là việc cãi nhau với ông bố. Việc
cãi cọ chỉ có thể vì tiền hoặc đàn bà. Xét theo sự mô tả của Leonie về cơn giận
của chàng trai, tôi giả định là vì đàn bà. Và hóa ra tôi đúng.
- Anh nghi ngay cô ta yêu Renauld - con à?
Poirot cười:
- Dù sao thì tôi cũng đã nhìn thấy đôi mắt lo âu của cô ta.
Từ đó cô Daubreuil đối với tôi là cô gái có đôi mắt lo âu.
Giọng nói nghiêm trang của Poirot tạo cơ sở để giả định rằng
anh còn đọc được điều gì đó trong đôi mắt của cô gái.
- Anh muốn nói đến cái gì, anh Poirot?
- Anh bạn ạ, tôi cảm thấy rằng sắp tới chúng ta sẽ hiểu điều
đó. Nhưng tôi phải đi đã.
- Tôi sẽ tiễn anh - tôi đứng dậy và nói.
- Anh đừng làm bất cứ điều gì tương tự. Tôi cấm. Tôi cấm đấy.
Poirot dứt khoát đến mức tôi ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm.
Anh gật đầu đầy ý nghĩa.
- Anh đã hiểu đúng tôi, anh bạn ạ. Tạm biệt.
Khi Poirot đi rồi tôi trở nên buồn. Tôi đi ra bãi tắm và bắt
đầu nhìn những người đang tắm mà không đủ nghị lực để làm theo họ. Tôi đã nghĩ
là trong số họ thế nào cũng có cô gái Cinderella mặc bộ quần áo lạ kỳ nào đó
đang vui đùa, nhưng chẳng trông thấy cô ta… Tôi bước đi vô mục đích trên bãi
cát dọc bờ biển. Bất giác tôi có ý nghĩ là, cuối cùng phép lịch sự đòi hỏi, tôi
phải đến thăm cô gái. Và câu chuyện kết thúc ở đó. Còn nếu tôi hoàn toàn không
tới, cô ta rất có thể đến thăm tôi tại biệt thự.
Nghĩ vậy tôi rời bãi tắm và đi về phía thị trấn. Sau đó tôi
tìm thấy khách sạn du Phase. Đó là một tòa nhà tương đối nhỏ.
Thật là bất tiện khi không biết tên cô gái mà mình định
thăm. Để khỏi rơi vào tình trạng dại dột, tôi quyết định rẽ vào và nhìn khắp một
lượt. Có thể tôi sẽ gặp cô ta ở hành lang lớn. Tôi đi vào, nhưng không thấy cô
ta đâu cả. Tôi chờ đợi khi sự kiên nhẫn của tôi còn cho phép. Sau đó tôi kéo
người gác cửa ra một chỗ vắng vẻ và nhét vào tay anh ta 5 frăng.
- Tôi muốn gặp một cô gái nghỉ lại đây. Một cô gái trẻ người
Anh thấp bé tóc đen. Tôi không nhớ chính xác tên cô ta.
Người đàn ông lắc đầu, cố nén cái cười mỉm.
- Ở chỗ chúng tôi không có cô gái đó.
- Nhưng cô gái nói với tôi rằng cô ấy nghỉ lại đây mà.
- Có lẽ ngài lầm hoặc chắc là cô gái lầm vì mới đây một ngài
cũng đã đến hỏi về cô ta.
- Anh nói gì thế? - Tôi ngạc nhiên kêu lên.
- Vâng, đúng thế, thưa ngài. Một ông người phong nhã cũng tả
cô gái giống hệt như ông vậy.
- Ông ta người như thế nào?
- Ông ta nhỏ người, ăn mặc lịch sự, râu cạo nhẵn nhụi, hàng
ria cứng, đầu hình kỳ lạ, mắt xanh.
Poirot rồi! Đấy chính là lý do vì sao anh không cho phép tôi
tiễn ra ga. Táo tợn thật! Tôi sẽ rất biết ơn nếu như anh không can thiệp vào
công việc của tôi. Phải chăng anh nghĩ rằng cần phải coi chừng tôi?
Sau khi cảm ơn người gác cửa, tôi bối rối ra về, vẫn còn tức
giận người bạn đa nghi của tôi.
Nhưng còn cô gái ở đâu đây? Tôi nguôi giận và định phân
tích. Có lẽ cô gái vì lầm mà nói không đúng tên khách sạn. Nhưng sau đó trong đầu
tôi lại nảy ra một ý nghĩ khác. Liệu đó có phải là sai lầm không? Có lẽ, cô ta
cố tình giấu tên và cho địa chỉ sai?
Càng suy nghĩ tôi càng cho rằng cách suy đoán sau của tôi là
đúng. Vì những lý do nào đó cô ta không muốn để cho sự quen biết của chúng tôi
chuyển thành tình bạn. Và mặc dù nửa giờ trước tôi đã nghĩ đúng như thế, tôi
không thích thay đổi vai trò. Toàn bộ biến cố này làm tôi hết sức buồn và với
tâm trạng rất không vui, tôi trở về biệt thự Genevieve. Tôi không vào nhà, mà
đi theo con đường mòn tiến đến chiếc ghế dài nhỏ gần nhà kho và cau có ngồi xuống
đó.
Ý nghĩ của tôi bị gián đoạn bởi những tiếng nói vang lên gần
đó. Lập tức tôi hiểu rằng những tiếng nói đó từ vườn của biệt thự Marguerite
đưa tới và người nói đang tiến nhanh gần tôi. Giọng phụ nữ cất lên và tôi nhận
ra Marthe Daubreuil.
- Anh thân yêu - cô gái nói - phải chăng đó là sự thật? Phải
chăng mọi tai họa của chúng ta đã kết thúc?
- Em biết điều đó rồi, Marthe - Jack Renauld trả lời - Hiện
nay không có gì chia rẽ chúng ta được, em thân yêu. Trở ngại cuối cùng đối với
cuộc hôn nhân của chúng ta đã bị loại bỏ. Không gì có thể chiếm đoạt em trong
tay anh được.
- Không có cái gì sao? - cô gái thì thào - Ôi, Jack, Jack,
em sợ.
Tôi quyết định rời khỏi nơi đây vì không muốn nghe trộm bí mật
của đôi trai gái yêu nhau. Khi đứng dậy tôi nhìn thấy hai người qua hàng rào. Họ
đứng ngay gần, mặt quay về phía tôi. Jack, tay ôm cô gái, nhìn thẳng vào mắt
cô. Họ là một cặp rất xứng đôi: chàng thanh niên thân hình cân đối, tóc đen và
một nữ thần trẻ tóc vàng. Họ đứng đó như là được sinh ra vì nhau, hạnh phúc
tràn trề, bất kể tấn bi kịch khủng khiếp đã làm đen tối cuộc sống tươi trẻ của
họ.
Nhưng nét mặt cô gái lộ vẻ lo âu và có lẽ Jack Renauld hiểu
rõ điều đó, bởi vì anh ta ghì chặt cô vào lòng và hỏi:
- Nhưng em sợ cái gì kia, em thân yêu? Bây giờ thì sợ gì?
Và ngay lúc đó tôi nhìn thấy cái nhìn của cô ta, cái nhìn lo
âu mà Poirot đã nói đến. Cô gái thì thào trả lời, nhưng tôi đoán được ý nghĩ của
câu nói:
- Em sợ cho anh.
Tôi không nghe được câu trả lời của Jack bởi vì một hiện tượng
khác thường đã làm tôi mất tập trung. Trong hàng rào cây có một cây với những
chiếc lá đã ngả màu vàng, một điều ít ra cũng kỳ lạ vào đầu mùa hè. Tôi bước đến
gần để nhìn bụi cây cho rõ hơn, nhưng khi tôi tới gần bụi cây thì vội lùi ra xa
và tôi nhìn thấy một ngón tay đặt lên môi. Đó là Giraud.
Ông ta kéo tôi vào bóng cây và giữ tôi ở lại đó cho đến khi
không nghe thấy tiếng nói nữa.
- Ông làm gì ở đây thế? - Tôi hỏi.
- Giống như anh thôi: tôi nghe.
- Nhưng tôi làm việc này không chủ tâm.
- Chà! - Giraud nói - Còn tôi thì chủ tâm.
Giống như mọi khi, tôi khâm phục ông ta và đồng thời cảm thấy
không ưa. Ông ta nhìn tôi từ đầu đến chân với vẻ bài xích khinh thị.
- Sự xuất hiện của anh ở đây không giúp gì cho công việc. Vì
anh mà tôi đã không nghe được một điều gì đó rất quan trọng. Thế anh để ông già
Khotabit của anh đâu rồi?
- Ông Poirot trở về Paris - tôi lạnh lùng trả lời.
Giraud búng ngón tay vẻ coi thường.
- Thế là ông ta đã đi Paris rồi. Chà, điều đó tốt thật. Ông
ta càng ở đấy lâu càng tốt. Nhưng ông ta mong tìm thấy cái gì ở đó nhỉ?
Tôi nghe thấy trong giọng nói của Giraud có chút lo ngại.
- Điều đó thì tôi không thể nói với ông - tôi điềm tĩnh trả
lời.
Giraud nhìn tôi chằm chằm:
- Có lẽ ông ta đủ thông minh để không nói điều đó với anh -
ông ta nhận xét thô bạo - Xin chào. Tôi bận.
Và vừa nói câu đó, ông ta quay lưng lại phía tôi và đi khỏi
một cách bất lịch sự.
* * *
Có vẻ mọi vật trong biệt thự Genevieve đều câm lặng. Rõ ràng
là Giraud không tin nhóm của tôi và sau những điều vừa nhìn thấy, tôi hoàn toàn
thấy rõ rằng Jack Renauld cũng không cần tôi.
Tôi trở về thị trấn, tắm một cách khoái trá và quay lại
khách sạn. Tôi đi ngủ sớm, trong đầu đoán xem liệu ngày mai có mang lại những
gì thú vị không.
Ngày hôm sau tôi hoàn toàn không sẵn sàng để đón nhận tin về
việc đã xảy ra. Tôi ăn sáng trong quán ăn điểm tâm. Người hầu bàn, sau lúc nói
chuyện với ai đó ngoài cửa, đã quay vào với sự xúc động rõ rệt. Anh ta lưỡng lự
một phút, tay mó máy chiếc khăn ăn một cách vô nghĩa, rồi buột miệng nói ra:
- Xin ngài tha lỗi, nhưng liệu người đó có quan hệ đến các sự
kiện ở biệt thự Gienevieve không?
- Sao? - tôi sốt ruột hỏi - Có chuyện gì thế?
- Có nghĩa ngài chưa nghe tin mới?
- Tin gì?
- Ở đó đêm qua lại xảy ra một vụ giết người nữa.
- Sao?
Bỏ dở bữa ăn, tôi chộp lấy mũ và chạy thật nhanh. Vụ giết
người thứ hai, còn Poirot thì vắng mặt. Thật không may làm sao. Nhưng ai bị giết?
Tôi lao vào cổng biệt thự. Một đám người đang đứng nói chuyện
và giơ tay làm hiệu ở trên đường đi. Tôi đến gần bà già Francoise.
- Chuyện gì xảy ra thế?
- Ôi, thưa ông. Lại một cái chết nữa! Thật là khủng khiếp.
Nhà này có ma ám. Đúng thế, tôi tin là có ma. Cần phải mời cha xứ để cha mang
nước thánh đến. Tôi không ở lại đây một đêm nào nữa. Có lẽ ngày mai đến lượt
tôi, ai mà biết được?
Bà ta làm dấu thánh.
- Đúng thế - tôi nói - Nhưng ai bị giết?
- Làm sao mà tôi biết được. Một người đàn ông không quen biết.
Người ta thấy xác ông ta ở kia, trong nhà kho, cách nơi người ta tìm thấy ông
chủ đáng thương chưa đầy một trâm yard. Và như thế chưa hết đâu. Ông ta bị đâm,
bị đâm vào tim bằng chính con dao đã giết ông Renauld!
Vụ Giết Người Trên Sân Gôn
Agatha Christie
CHƯƠNG MƯỜI BỐN
Tác giả: Agatha Christie
Tôi lập tức quay lại và chạy theo con đường mòn đến nhà kho.
Những người đứng cạnh tránh đường cho tôi đi và tôi cố nén sự hồi hộp đưa mắt
nhìn vào trong.
Ánh sáng trong nhà kho chỉ lờ mờ. Đó là một nếp nhà làm vội
bằng gỗ để chứa dụng cụ cũ. Tôi đứng lại trên ngưỡng cửa, rất ngạc nhiên trước
cảnh tượng mở ra trước mắt.
Giraud đang bò lồm cồm với chiếc đèn pin trong tay và đang
nghiên cứu từng tấc đất. Ông ta cau mày nhìn tôi, sau đó nét mặt hơi dịu đi biểu
lộ một cái gì đó giống như là sự khinh thị hiền lành.
- Ở đằng kia kìa - Giraud nói, tay chiếu đèn pin vào góc xa.
Tôi đi vào nhà kho. Người chết nằm ngửa. Đó là một người tầm
thước, trung bình, sạm đen, có lẽ tuổi chưa quá 50. Ông ta mặc bộ comple xanh
đen bằng vải tốt, có thể do một người thợ giỏi may, nhưng không còn mới. Mặt
người chết bị méo xệch đi vì những cơn co giật kinh khủng, và ở bên trái, ngay
phía trên trái tim thò lên chuôi đen bóng của con dao. Tôi nhận ra con dao này.
Đó chính là con dao tôi đã nhìn thấy sáng hôm qua trong chiếc bình thủy tinh.
- Tôi đợi bác sĩ từng giây từng phút - Giraud giải thích - Mặc
dù vị tất đã cần đến ông ta. Không có gì nghi ngờ về nguyên nhân cái chết của người
này cả. Ông ta bị đâm vào tim và có lẽ chết ngay lập tức.
- Chuyện này xảy ra khi nào? Tối qua à?
Giraud lắc đầu:
- Chưa chắc. Tôi không phải là chuyên viên y tế, nhưng người
này chết đã hơn 12 giờ rồi. Anh nói anh trông thấy con dao lần cuối cùng khi
nào?
- Khoảng 10 giờ sáng qua.
- Thế thì tôi nghiêng về ý nghĩ cho rằng tội phạm xảy ra sau
đó một ít.
- Nhưng quanh nhà kho này thường có người qua lại.
Giraud cười hí hí.
- Anh nói thật kỳ quá. Ai nói với anh rằng người này bị giết
trong nhà kho?
- Này - tôi cảm thấy bực tức - tôi… tôi giả định điều đó.
- Anh là một thám tử thật khác thường! Hãy nhìn người chết
mà xem. Phải chăng một người bị dao đâm lại ngã như thế này. Hai chân đặt ngay
ngắn, còn hai tay áp vào sườn. Và liệu con người có thể nằm ngửa và chờ đợi bị
đâm mà không làm gì để tự vệ? Điều đó thật phi lý, có đúng thế không? Nhưng hãy
nhìn đây - ông ta chiếu đèn xuống đất, và tôi nhìn thấy trên nền đất mềm nhiếu
vết lõm - Người chết bị hai người kéo tới đây sau khi chết. Dấu vết của chúng
không nhìn thấy trên nền đất cứng từ bên ngoài và chúng đã khá thận trọng khi
xóa dấu vết ở đây. Nhưng dù sao tôi cũng có thể xác định được rằng, một người
trong bọn đó là phụ nữ.
- Phụ nữ à?
- Đúng.
- Nhưng sao ông biết điều đó nếu dấu vết đã bị xóa?
- Dù chúng cố sức xóa dấu vết của mình thế nào thì đôi chỗ vần
còn thấy dấu giầy của phụ nữ. Và đây là một bằng chứng khác.
Cúi người về phía trước, Giraud gỡ một cái gì đó từ chuôi
dao và đưa cho tôi. Đó là một sợi tóc đen dài của phụ nữ như Poirot đã phát hiện
trên thành ghế bành trong thư viện.
Với nụ cười hơi mỉa mai, Giraud lại quấn sợi tóc quanh con
dao.
- Chúng ta giữ nguyên hiện trạng trong chừng mực có thể được
- Giraud giải thích - Điều đó sẽ làm cho ngài dự thẩm hài lòng. Anh còn thấy gì
đáng chú ý nữa không?
Tôi buộc phải lắc đầu phủ định.
- Hãy nhìn tay của người chết xem.
Tôi nhìn kỹ. Những móng tay không màu sắc bị cắn đứt và lớp
da thô chẳng cho tôi thấy điều gì cả. Tôi nhìn Giraud có ý hỏi.
- Đây là đôi tay rõ ràng không phải của một người sang trọng
- ông ta giải thích - Thế mà ngược lại. Ông ta ăn mặc như một người giàu có. Thật
kỳ lạ, có phải không?
- Rất lạ - tôi đồng ý.
- Trên quần áo không đánh dấu. Điều đó chứng tỏ cái gì? Chứng
tỏ rằng, người này định mạo xưng là một người nào khác. Tại sao vậy? Anh ta sợ
điều gì đó chăng? Định chạy chăng? Hiện chúng ta chưa biết điều này, nhưng chúng
ta rõ một điều là anh ta rất muốn dấu nhân cách của mình, còn chúng ta thì tìm
cách nhận ra nhân cách đó.
Giraud một lần nữa nhìn tử thi:
- Cũng như lần trước đây, ở chuôi dao không có dấu tay. Hung
thủ lại mang găng tay.
- Có nghĩa là ông nghĩ rằng hung thủ trong cả hai trường hợp
chỉ là một? - Tôi sốt ruột hỏi.
Giraud trở nên kín đáo:
- Tôi nghĩ điều đó không quan trọng. Chúng ta sẽ thấy rõ…
Marchaud.
Một cảnh sát xuất hiện trên cửa ra vào.
- Tại sao bây giờ bà Renauld vẫn chưa có mặt? Tôi đã cho gọi
bà ta mười lăm phút trước đây rồi mà.
- Bà ta đang tới cùng với con trai.
- Được, nhưng tôi cần gọi từng người một.
Marchaud chào và sau một phút trở lại với bà Renauld.
Giraud khẽ gật đầu chào và tiến về phía bà Renauld.
- Mời bà lại đây - ông ta dẫn bà Renauld vào góc nhà kho và
sau đó bất giác lùi sang bên hỏi - Đây là người bị giết. Bà có nhận ra người
này không?
Hai mắt Giraud như những chiếc kim găm nhỏ nhìn chòng chọc
vào mặt bà Renauld. Ông ta cố đọc những ý nghĩ của bà Renauld, không bỏ qua một
cửa động nào của bà.
Nhưng bà Renauld vẫn hoàn toàn bình thản, thậm chí rất bình
thản - theo cảm giác của tôi. Bà ta nhìn xác chết chẳng có chút quan tâm nào,
không hề tỏ dấu hiệu lo lắng.
- Trong đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy người này - bà
Renauld nói.
- Bà tin như thế?
- Tôi hoàn toàn tin.
- Bà không nhận ra đó là một trong hai người tấn công bà
sao?
- Không - tôi cảm thấy bà ta lưỡng lự trong giây lát - Tôi
không nghĩ. Những người kia để râu, quả thật ông dự thẩm cho rằng râu giả,
nhưng dù sao cũng không phải - Tôi cảm thấy bà Renauld đã có quyết định rõ ràng
- Tôi tin rằng chẳng có tên nào trong bọn chúng giống người này.
- Xin cám ơn bà. Xin hết.
Bà Renauld ngẩng cao đầu bước ra khỏi nhà kho, mặt trời lấp
lánh trên những sợi tóc bạc của bà.
Jack Renauld cũng không thể nhận ra xác chết và trong lúc hỏi
cung thái độ hoàn toàn tự nhiên.
Giraud gầm gừ khe khẽ. Khó có thể nói là ông ta hài lòng hay
buồn bã. Ông ta quay về phía Marchaud.
- Bà kia cũng ở đây chứ?
- Có, thưa ông.
- Thế thì dẫn bà ấy vào đây.
Bà kia là bà Daubreuil. Bà ta tức giận và rõ ràng đã chứng tỏ
sự bực tức của mình.
- Tôi phản đối, thưa ông. Đó là cưỡng bức. Tôi có quan hệ gì
đến tất cả những việc này?
- Thưa bà - Giarud nói khô khan - tôi điều tra không phải một,
mà là hai vụ giết người. Theo như tôi được biết, bà có thể thực hiện cả hai vụ
giết người đó.
- Sao ông lại dám thế? - bà ta kêu to - Sao ông lại dám xác
phạm tôi? Đó là một việc đê tiện.
- Đê tiện à? Thế bà nói gì về cái này? - Giraud gỡ sợi tóc từ
con dao ra và chìa cho bà ta xem - Bà có nhìn thấy cái này không hả? - ông ta
tiến gần đến bà ta - Cho phép tôi xem sợi tóc này có giống tóc của bà không?
Sau khi thét lên, bà Daubreuil lùi lại, môi bà tái nhợt:
- Đây không phải là tóc tôi, tôi xin thề. Tôi không biết gì
về vụ án này, đúng hơn là về cả hai vụ án. Bất kỳ kẻ nào vu khống cho tôi đều
nói láo. Ôi trời ơi, tôi biết làm gì đây?
- Xin bà bình tâm - Giraud lạnh lùng ngắt lời bà ta - Không
ai buộc tội bà điều gì lúc này cả. Nhưng hành động tốt nhất là bà cố gắng trả lời
đúng những câu hỏi của tôi.
- Câu hỏi gì tùy ngài.
- Mời bà xem người chết. Bà trông thấy người này bao giờ
chưa?
Trên mặt bà Daubreuil lại xuất hiện màu hồng nhạt. Tiến gần
hơn, bà Daubreuil tò mò nhìn xác chết. Sau đó lắc đầu.
- Tôi không biết người này.
Không thể nghi ngờ lòng chân thật của bà Daubreuil, bà ta
nói rất tự nhiên. Giraud gật đầu cho bà ta lui.
- Ông thả bà ta à? - tôi hỏi khẽ - Việc này có hợp lý không?
Có lẽ sợi tóc đen này là của bà ta.
- Đừng có múa rìu qua mắt thợ - Giraud sẵng giọng - Bà ta bị
quản thúc. Hiện nay tôi chưa muốn bắt giam bà ta.
Sau đó Giraud cau mày chăm chú nhìn xác chết.
- Theo anh, người chết có giống người Tây Ban Nha không? - Bỗng
nhiên ông ta hỏi.
Tôi chăm chú nhìn tử thi:
- Không, tôi cảm thấy rõ ràng người này là người Pháp.
Giraud nói nghiêm trang:
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
Ông ta đứng im một lát, sau đó lấy tay gạt mạnh tôi sang một
bên và lại bò lồm cồm nghiên cứu đất trong nhà kho. Giraud thật là vĩ đại!
Không ai có thể qua mắt ông ta được. Ông ta nghiên cứu đất từng tí một, lật các
chậu hoa, lục lọi trong các bị cũ. Ông ta chú ý đến cái túi ở gần cửa, trong đó
chỉ có chiếc áo vét và cái quần nhàu nát. Giraud vứt các thứ vào một xó, làu
nhàu chửi. Hai đống găng cũ làm ông ta nghi ngờ, nhưng rốt cục ông ta lắc đầu
và đặt chúng sang bên. Sau đó ông ta quay lại những cái chậu, lật đi lật lại từng
cái một cách khéo léo. Sau khi lục lung tung mọi thứ, ông ta đứng dậy và đăm
chiêu lắc đầu. Có lẽ ông ta bị rối trí, đang không tìm ra lối thoát.
Trong lúc đó tiếng ồn từ ngoài dội vào và một phút sau người
bạn cũ của chúng tôi - ông dự thẩm - xuất hiện ngoài cửa cùng người giúp việc
và ông cảnh sát trưởng Bex. Bác sĩ vào sau cùng.
- Ngài Giraud, thế này thì tệ thật! - dự thẩm viên Hautet
kêu to - Lại một vụ án nữa! Rõ ràng là chúng ta đã không kịp tìm ra những
nguyên nhân sâu xa của vụ này. Có lẽ ở đây còn có một bí mật nào đó thật đáng sợ.
Lần này ai là nạn nhân?
- Không ai có thể nói điều đó, ông ạ. Không ai nhận ra người
này.
- Tử thi đâu? - Bác sĩ hỏi.
Giraud lùi ra một bên:
- Ở đây, trong góc này. Như ông đã thấy đấy, người này bị
đâm vào tim bằng con dao bị lấy cắp sáng qua. Tôi cảm thấy rằng vụ giết người
diễn ra ngay sau khi mất dao, nhưng xin mời ông có ý kiến. Ông có thể tự do cầm
dao xem, trên dao không có dấu tay.
Bác sĩ quỳ xuống cạnh người chết, còn Giraud quay về phía dự
thẩm viên:
- Lại một bài toán nữa, đúng không? Nhưng tôi sẽ giải được.
- Như thế nghĩa là không ai nhận ra nạn nhân? - Dự thẩm viên
suy nghĩ rồi lẩm bẩm hỏi - Có thể đây là một trong hai kẻ giết người? Chúng có
thể cãi nhau.
Giraud lắc đầu:
- Người này là người Pháp, tôi có thể cam đoan như vậy.
Vừa lúc đó, bác sĩ đang ngồi chồm hổm, ngắt lời họ, nét mặt
ngỡ ngàng:
- Ông nói người này bị giết sáng qua?
- Tôi xác định giờ xảy ra vụ giết người theo thời gian mất
con dao - Giraud giải thích - Lẽ tất nhiên người này có thể bị giết muộn hơn.
- Muộn hơn à? Vớ vẩn! Người này đã chết cách đây ít nhất là
48 tiếng, mà có thể còn lâu hơn.
Chúng tôi nhìn nhau hết sức kinh ngạc.
Vụ Giết Người Trên Sân Gôn
Agatha Christie
CHƯƠNG HAI MƯƠI LĂM
Tác giả: Agatha Christie
Sáng hôm sau chúng tôi có mặt trong buổi hỏi cung Jack
Renauld. Mặc dù mới qua một thời gian ngắn, nhưng người tù trẻ thay đổi rất dữ.
Tôi rất ngạc nhiên trước hình dáng bề ngoài của anh ta. Người hốc hác, đôi mắt
thâm quần, trông anh ta như bị kiệt sức, chịu nhiều đau khổ và trầm uất như một
người suốt mấy đêm liền mất ngủ.
Người bị bắt và trạng sư của anh ta, ngài Grosier đã ngồi xuống.
Người lính canh, có bộ mặt làm người khác phải khiếp sợ, đeo thanh kiếm sang trọng
đứng cạnh cửa. Nhân viên tốc ký ngồi vào chỗ, cuộc hỏi cung bắt đầu.
- Renauld - viên dự thẩm bắt đầu - anh phủ nhận việc anh có
mặt ở Merlinville đêm xảy ra tội ác?
Jack không trả lời ngay, còn khi lên tiếng thì thật đau lòng
vì thấy ngay sự thiếu kiên quyết của anh ta.
- Tôi… tôi… đã nói với ông rằng tôi ở Cherbourg.
Ngài Grosier cau mày và thở dài. Tôi lập tức hiểu rằng Jack
Renauld ngoan cố làm theo ý mình, đưa trạng sư vào tình thế tuyệt vọng.
Dự thẩm viên quay lại đột ngột:
- Cho dẫn hai nhân chứng ngoài ga vào.
Sau một hai phút, cửa mở và một người đàn ông mà tôi nhận
ngay ra là nhân viên ga Merlinville bước vào.
- Ông trực nhật vào đêm rạng ngày 7 tháng 6?
- Thưa ông, vâng.
- Ông có mặt khi tàu đến hồi 11 giờ 40?
- Thưa ông, vâng.
- Hãy nhìn người bị bắt. Ông có nhận ra anh ta là một trong
số hành khách xuống tàu chuyến này không?
- Có, thưa ông dự thẩm.
- Ông không lầm chứ?
- Không, thưa ông. Tôi biết rõ ngài Jack Renauld.
- Ông không thể nhầm chứ?
- Thưa ông, không. Bởi vì đúng sáng hôm sau, ngày 8 tháng 6,
chúng tôi nghe nói về vụ giết người.
Người ta còn dẫn vào một nhân viên đường sắt nữa, người này
xác nhận lời khai của người trước. Dự thẩm viên nhìn Jack Renauld.
- Những người này quả quyết nhận ra anh. Anh có thể nói gì?
- Không nói gì cả.
Hautet nhìn sang người ghi tốc ký, khi người này ghi câu trả
lời.
- Anh Renauld - dự thẩm viên tiếp tục - anh có nhận ra cái
này không?
Ông ta cầm một vật gì đó để trên bàn và chìa ra cho người bị
bắt.
Tôi run lên khi nhận ra con dao bằng sắt máy bay.
- Xin lỗi - ngài Grosier kêu to - Tôi phải nói chuyện với
thân chủ của tôi, trước khi anh ta trả lời câu hỏi này.
Nhưng Jack Renauld hoàn toàn không chú ý đến tình cảm của ngài
Grosier bất hạnh. Anh gạt ông ta ra và điềm tĩnh trả lời.
- Tất nhiên là tôi nhận ra. Đó là vật kỷ niệm mà tôi đã tặng
mẹ tôi.
- Thế con dao này có bản thứ hai không?
Ngài Grosier lại toan can thiệp, nhưng Jack đã nói trước ông
ta:
- Theo như tôi biết thì không có. Tôi tự làm ra nó.
Ngay đến viên dự thẩm cũng há mồm vì kinh ngạc khi nghe câu
trả lời táo bạo này. Hình như Jack vội vã đương đầu với số phận của mình. Lẽ tất
nhiên tôi hiểu là vì Bella mà anh ta rất cần giấu một sự thật là còn có một bản
thứ hai của con dao này. Cho đến khi người ta chỉ nói đến một con dao thì sự
nghi ngờ vị tất đã có thể rơi vào Bella, là người có con dao thứ hai. Jack che
dấu một cách cao thượng người con gái mà trước đây anh ta đã yêu, nhưng bằng
cái giá đắt như thế nào? Tôi biết là tôi đã đặt lên đầu Poirot một nhiệm vụ nặng
nề như thế nào. Không dễ gì đạt được kết quả là người ta tha tội cho Jack
Renauld mà không phải nói ra toàn bộ sự thật.
Hautet lại lên tiếng:
- Bà Renauld nói với chúng tôi rằng đêm hôm xảy ra vụ án,
con dao nằm trên bàn trang điểm của bà. Nhưng bà Renauld là một người mẹ. Tất
nhiên anh sẽ ngạc nhiên, anh Renauld, nhưng tôi cho rằng rất có thể mẹ anh lấm
và anh có thể vì sơ suất đã mang con dao đi Paris. Rõ ràng anh sẽ phản đối tôi…
Tôi nhìn thấy hai tay bị còng của anh thanh niên căng ra. Mồ
hôi vã trên trán khi anh ta hết sức cố gắng ngắt lời Hautet bằng một giọng khàn
khàn:
- Tôi sẽ không phản đối ông. Điều đó có thể…
Mọi người đều kinh ngạc. Ngài Grosier nhảy phắt lên phản đối:
- Thân chủ của tôi bị chấn động thần kinh quá mạnh. Tôi đề
nghị ghi lại rằng, không thể coi anh ta có trách nhiệm về những điều anh ta
nói.
Viên dự thẩm giận dữ ngắt lời trạng sư. Trong một lúc dường
như bản thân ông cũng nghi ngờ lời nói của người bị bắt. Jack Renauld rõ ràng
là cường điệu. Dự thẩm viên nhoài người về phía trước và dán mắt vào người bị bắt
một cách tò mò:
- Anh Renauld, anh có hoàn toàn hiểu rằng, dựa trên các câu
trả lời của anh, tôi chẳng có cách gì khác là đưa anh ra tòa không?
Bộ mặt tái mét của Jack bỗng đỏ bừng. Nhưng ông ta vẫn không
rời mắt khỏi anh.
- Ngài Hautet, tôi thề rằng tôi không giết cha tôi.
Nhưng khoảnh khắc nghi ngờ ngần ngại của viên dự thẩm đã
trôi qua. Ông ta bật lên tiếng cười ngắn, khó chịu:
- Rõ ràng, rõ ràng… họ bao giờ cũng vô tội, những người bị bắt
của chúng ta. Anh đã tự kết án mình. Anh đã không đưa ra một cách bảo vệ nào,
anh không có tình trạng ngoại phạm… chỉ có những tờ cam đoan đến trẻ con cũng
không bị lừa. Anh đã giết cha anh, ông Renauld, một cách tàn ác và đê tiện, vì
những đồng tiền mà anh nghĩ rằng sẽ chuyển sang tay anh khi bố anh chết. Mẹ anh
cũng trở thành tòng phạm sau khi tội ác xảy ra. Rõ ràng tòa án có thể khoan hồng
cho bà ta, vì hành động của bà ta là do trái tim của người mẹ xui khiến, nhưng
anh thì không thể hy vọng vào sự khoan dung được đâu, và điều đó là hoàn toàn
công bằng. Tội trạng của anh thực khủng khiếp, nó làm cho Chúa và mọi người phải
kinh tởm! - Hautet say sưa với sự hùng biện của mình - Anh đã giết người và anh
phải bị trừng phạt vì việc đã làm. Tôi nói với anh không phải nhân danh con người,
mà nhân danh công lý. Công lý vĩnh cữu, cái mà…
Bài nói của Hautet, thật là buồn cho ông ta, đã bị ngắt
quãng bởi tiếng ồn ào trong hành lang. Cửa bỗng mở toang.
- Ngài dự thẩm, ngài dự thẩm - người giúp việc nói ngắc ngứ
vì hồi hộp - ở kia có một bà tuyên bố… bà ta tuyên bố…
- Ai ở ngoài kia và nói gì? - Viên dự thẩm quát lên - Đó là
điều tuyệt đối không chấp nhận được. Tôi cấm, tôi cấm để người ngoài vào đây!
Nhưng một thân hình nhỏ bé, cân đối đã đẩy người cảnh sát khỏi
cửa. Một người đàn bà mặc toàn đồ đen, mặt che tấm mạng dài, lao vào phòng.
Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Dù sao cô ta cũng đã tới! Mọi
cố gắng của tôi té ra vô ích. Và dù sao tôi cũng không thể không thán phục sự
dũng cảm đã buộc cô ta làm việc kiên quyết như vậy.
Người phụ nữ bỏ mạng che mặt và tôi suýt nữa thì nghẹt thở.
Mặc dầu hai chị em giống nhau như hai hạt đậu, nhưng đây không phải là
Cinderella. Bây giờ, khi nhìn thấy cô gái này không mạng bộ tóc giả màu sáng
như khi biểu diễn trên sân khấu thì tôi nhận ra cô chính là người trong tấm ảnh
mà Poirot đã lấy trong phòng của Jack Renauld.
- Ông là Hautet? Ông đang tiến hành điều tra? - Cô gái hỏi,
giọng hổn hển.
- Phải, và tôi cấm…
- Tôi là Bella Duveen. Tôi thú nhận đã giết ông Renauld.
Vụ Giết Người Trên Sân Gon
Vụ Giết Người Trên Sân Gon
Truyện Trinh Thám
Vụ Giết Người Trên Sân Gôn16-18
Vụ Giết Người Trên Sân Gôn 19-21
Vụ Giết Người Trên Sân Gôn 22-24
Vụ Giết Người Trên SânGôn-25-28
Vụ Giết Người Trên Sân Gôn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]