nhathongnguyen

Không có gì xa lạ đối với con người

Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

Ai lấy miếng Pho Mát của tôi Chương IV

( Bạn sẽ xem trọn bộ-đầy đủ các chương , xem video,xem hình ảnh ,nghe đọc truyện,Sự tác động của cuốn truyện) 
Ai lấy miếng Pho Mát của tôi Chương IV
Chậm Chạp thò đầu ra ngoài và lo lắng nhìn con đường vào mê cung dài hun hút.Câu nhớ đến những lúc cậu đã vất vả ra sao khi không có miếng Pho Mát nào.Cậu nghĩ có thể trong Mê Cung không còn miếng Pho Mat nào cả, hoặc là có nhưng cậu sẽ không kịp tìm thấy nó trước khi bị kiệt sức vì mệt và đói.Nỗi sợ hãi ấy đã làm Chậm Chạp nhụt chí và bào mòn quyết tâm của cậu.
Chậm Chạp chợt mỉm cười. Giờ này Ù Lì vẫn đang mải thắc mắc “Ai đã mang những miếng Pho Mát của tôi đi đâu rồi? “,nhưng Chậm Chạp thì khác, cậu tụ hỏi: “ Tại sao mình không bắt đầu đi tìm những miếng Pho Mát sớm hơn chứ? .
 

  Khi bắt đầu đi vào Mê Cung, Chậm Chạp quay đầu nhìn lại nơi mình vừa đi khỏi và vẫn còn cảm nhận được sự êm ấm quen thuộc của nó. Bất giác cậu lại muốn quay về cái nơi chốn thân quen ấy, ngay cả khi nó không còn Pho Mát ở đó nữa.

Chậm Chạp thấy bất an trong lòng và cậu luôn băn khoăn không biết mình có thật sựs vào Mê Cung đầy rẫy những trở ngại và nguy hiểm hay không. Cậu viết lên bức tường trước mặt mình một câu nữa và đứng lặng
nhìn nó một lúc lâu:
Bạn sẽ làm gì nếu không cảm thấy sợ những điều sắp sửa xẩy đến với mình?
Cậu ngoái đầu đọc lại một lần nữa, ngẫm nghĩ và càng hiểu sâu sắc về điều đó.
Cậu hiểu rằng đôi khi sự sợ hãi cũng có mặt tích cực của nó. Như trong trường hợp người ta sợ rằng nếu không làm gì cả thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn, nỗi sợ hãi lúc ấy sẽ có tác dụng thúc đẩy người ta hành động kịp thời. Nhưng nếu nỗi sợ hãi quá lớn đến nỗi khiến người ta không dám làm gì cả thì cũng chẳng hay ho tí nào.
Chậm Chạp nhìnqua phía bên tay phải, khu ực mà cậu chưa từng đặt chân đến bao giờ, và thấy hơi lo ngại. Cậu hit một hơi thật sâu, rồi rẽ phải, bước vào Mê Cung, từ từ đi vào chốn xa lạ.
Trong lucs cố gắng tìm đường đi Chậm Chạp lo ngại mình sẽ không đủ sức khỏe vì đã ở lại kho Pho Mát P quá lâu và không ăn uống gì trong nhiều ngày liền. Thế nên cậu mất nhiều thời gian và vất vả hơn bình thườngđể tiến vào Mê Cung. Cậu nhất quyết rằng nếu sau này có gặp phải tình huống tương tự như vậy một lần nữa thì cậu sẽ mạnh dạn rời bỏ nơi ấm cúng quen thuộc của mình và ứng phó nhanh chóng hơn. Mọi chuyện sẽ dễ chịu hơn biết mấy.
Thế rồi Chậm Chạp mệt nhọc mỉm cười và tự động viên mình “ Thà muộn còn hơn không”
Những ngày sau đó, Thỉnh thoảng Chậm Chạp cũng tìm được vài mẩu Pho Mát nằm đâu đó, nhưng không nhiều lắm. Cậu hy vọng sẽ tìm được đủ Pho Mát để đem về chia cho Ù Lì một chút và động viên bạn đi vào Mê Cung
Nhưng Chậm Chạp chưa cảm thấy tự tin lắm. Cậu phải thừa nhận rằng mình đang cảm thấy bối rối trong Mê Cung. Mọi thứ hình như đã khác xưa, khác cái lần sau cùng mà cậu đã vào đây
  

  Cứ mỗi lần nghĩ là mình đang đi không định hướng thì Chậm chạp lại bị lạc lối trong nhuững mê lộ liên thông nhau. Duường như cứ tiến lên được hai bước thì cậu phải lùi lại một bước. Thật là khó khăn, nhưng cậu không còn nghĩ đến chuyện quay trở lại nơi câu đã ra đi. Đi sục tìm kho Pho Mát mới cũng không đến nỗi quá kinh khủng như cậu đã từng lo nghĩ.
  Hết ngaỳ này rồi ngày khác trôi qua mà tình hình  vẫn chưa thấy có gì khả quan hơn, Chậm Chạp bắt đầu lo lắng cho khả năng tìm được một kho  Pho Mát mới. Có khi nào chuyến đi này là công cốc kkhông? Liệu mình đang làm một việc quá sức  hay không? Có khi nào cậu sẽ tìm thấy một miếng Pho Mát mà cậu không thể nhai nổi hay không? Và cậu bật cười chua xót vì nhận thấy ngay lúc này đây mình có gì mà nhai đâu.
  Mỗi khi thấy lòng tự tin bị lung lay, Chậm Chạp lại tự nhắc mình rằng những việc cậu dang làm  bây giờ dù có thế nào đi nữa thì cũng còn tốt hơn nhiều so với việc ngồi chờ đợi một phép màu. Lúc này đây , cậu đang làm chủ tình hình, chứ không phụ thuộc vào hoàn cảnh.
  Rồi cậu tự nhủ, nếu Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn đã mạnh dạn tiến lên thì cậu cũng phải vậy.!
  Vừa đi cậu vừa nhìn lại toàn bộ sự việc, Chậm Chạp nhận ra những miếng Pho Mát ở Kho Pho Mát raP chẳng phải tự nhiên mà biến mất, như cậu đã cố tin như thế. Lượng Pho Mát càng về sau càng trở nên ít đi, và phần còn lại cũng không còn ngon lành như trước nữa.
  Thậm chí Pho Mát cũ đã bắt đầu mốc meo mà cậu không để ý. Dù sao đi nữa,phải thừa nhận là nếu muốn , cậu cũng đã có thể nhận thấy trước những biến đổi đã xảy ra, nhưng cậu đã không để ý gì cả.
  Bây giờ Chậm Chạp hiểu rằng mọi sự thay đổi sẽ không có gì là đáng phải ngạc nhiên nếu như cậu biết quan tâm đến mọi việc xung quanh hơn, và biết lường trước những thay đổi ấy. Có thể đó là điều mà Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn đã nhận thấy trước cậu.
  Nhất định từ giờ trở đi cậu phải cảnh giác hơn! Cậu sẽ đón đầu những thay đổi và tìm kiếm những thông tin về chúng. Cậu sẽ tin vào trực giác của mình để cảm nhận những thay đổi đang đến và sẵn sàng đối diện với chúng. Chậm Chạp dừng lại và viết lên bức tường trong Mê Cung:
   Phải thường xuyên quan sát kho Pho Mát của mình để biết khi nào nó không còn dùng được nữa.
Chương  I     II     III     IV       VI       VII    VIII   IX       Tác động của Who moved mycheese?    Video

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

nhathongnguyen.blogspot 9.8 su10 nhathongnguyen.blogspot 90286 student

Receive All Updates Via Twitter