nhathongnguyen

Không có gì xa lạ đối với con người

Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

Chiếc Valy


Hài kịch
Nhân vật:
- Tên thiếu tá phó chỉ huy đội bảo vệ
- Tên trung tá chánh chỉ huy đội bảo vệ.
- Tên lính gác khu vực sân bay.
- Tên đại úy dò mìn người Mỹ.
- Nữ phóng viên hãng UPI
- Tên kỹ sư người Mỹ.

Mở màn ( Tên thiếu tá đang keoshai tên lính gác,lôi xềnh xệch)
LÍNH: Bẩm quan,bẩm quan thiếu tá,con xin quan thiếu tá,quan tha cho…
THIẾU TÁ: Tại sao mày dám đứng nói chuyện với người “ngoại quốc”?Mày không nhớ là mày đang làm phận sự canh gác sân bay à? Mày không nhớ hôm nay ngài đại sứ Taylo đáp máy bay từ Sài gòn này để về Mỹ à?Việc canh gác của mày ở đây phải cẩn mật gấp 100 lần mọi khi à?Thế mà mày dám đứng nói chuyện voiws người đàn bà “ngoại quốc” ấy,lại còn để cho mụ ta chụp ảnh nữa.

LÍNH: Bẩm…bà ta chìa thẻ phóng viên ra.. bà ta là người Mỹ ạ!
THIẾU TÁ: Lại còn cãi hử. Đã có lệnh của đại tướng Taylo là cấm người lạ mặt bước vào đây trước khi máy bay của ngài cất cánh,mày không nhớ à?Há chẳng biết bao nhiêu lần các quan chức cao cấp Huê kỳ đã chết hụt vì mìn rồi đấy sao? Phó đại sứ Gionnson xuýt toi mạng, khách sạn Bo rinh cơ nồ tan tành ,tòa đại sứ Mỹ thành đống gạch vụn,sân bay Biên hòa biến thành biển lửa.Bao nhiêu là bao nhiêu tai họa rồi, thế mà mày không mở mắt ra. Nhỡ một cái,ngài Tay lo có mệnh hệ gì thì cả họ nhà tao lẫn cả họ nhà mày cứ gọi là đầu bằng củ chuối,nghe chưa?
LÍNH: Bẩm..nhưng bà này là người Mỹ…
THIẾU TÁ:Mỹ cũng không thể tin được,chính ngài đại sứ cũng bảo thế.Đội bảo vệ ở đây chỉ bảo vệ có ngài đại sứ Taylo thôi..Khi nào ngài rời khỏi máy bay thì mày mới hết trách nhiệm.Dỏng tai mà nghe,đồ ngu xuẩn ạ.! Khù khờ như mày thì cũng đến tống cổ đi cho rảnh.Thôi đi gác đi,tao phải ra khách sạn mang valy cho ngài đại sứ Taylo ra máy bay đây.
LÍNH:Bẩm để tôi mang đỡ thiếu tá ạ.
THIẾU TÁ:Không khiến mày,mang va valy cho ngài đại sứ phải là thiếu tá phó chỉ huy đội bảo vệ.như tao,mới được lai lịch ba đời nhà tao,thủ tướng Nguyễn Cao Kỳ đẫ biết cả.Cho nên tao mới được vinh dự mang valy cho ngài đại sứ chứ.Thì thôi đứng dậy mở cho to mắt ra.Hễ ngài Taylo ra đến đây thì “gác laui” bồng súng chào cho thực cho thực lễ lễ phép,hiêu không?chào thử tao xem nào?”phe- dăng- le-phích”Được rồi,tao vào xách va ly ra đây!
( Thêm nữ phóng viên Mỹ)
PHÓNG VIÊN: Này anh lính!
LÍNH: Khổ quá ,bà lại đến đây à?!Bà ra đi cho.Ở đây cấm người lạ
PHÓNG VIÊN: Tôi là phóng viên hãng UPI,tôi là người Mỹ.
LÍNH: Mỹ cũng mặc,đây chỉ biết có ông Taylo thôi
PHÓNG VIÊN: Tôi đến phỏng vấn tướng Taylo chứ sao nữa
LÍNH: Nhưng lệnh thiếu tá của tôi không cho bà vào
. PHÓNG VIÊN: Thiếu tá của anh thì ra cái cóc khô gì.Tôi lafnguwowif Mỹ ,anh hiểu chưa? Nếu cần tôi chỉ nói với tướng Taylo một tiếng là thiếu tá của anh tuột hết lon vai ngay.
LÍNH: Tôi không biết,mời bà ra ngay cho.Ở đây phải canh phòng cẩn mật cho đến khi ngài Taylo rời khỏi chỗ này.


PHÓNG VIÊN: Hừ! ba bốn hàng rào canh gác,vừa xe bọc thép và ,lính vũ trang mà còn sợ à?
LÍNH: Vẫn sợ đấy,chết như bỡn chứ lại.!
PHÓNG VIÊN: Ngài Taylo tuyên bố tình hình  chính trị ở Sài gòn ổn định rồi.Rằng ngài về Mỹ là vì lý do ngài nhớ bà đầm mà!
LÍNH: Chính trị có phải là mìn không bà?
PHÓNG VIÊN: Không.
LÍNH: Thế thì mìn không ổn định đâu bà ạ.Mìn    vẫn nổ được đấy.
PHÓNG VIÊN: Mìn!
LÍNH: Phải,mìn chính là mìn.!
PHÓNG VIÊN: Trời ơi!thế thì tôi phải chạy cho nhanh mới được.Biết làm thế nào để gửi bài phỏng vấn vô tuyến truyền hình về Mỹ được đây?Nếu không chụp ảnh được ướng Taylo thì ít nhất cũng chụp ảnh được cái valy của ngài chứ.
LÍNH: Chụp va ly.Kìa thiếu tá đang xách va ly của ngài Taylo ra,bà nói với ông ấy mà chụp.Tôi phải lánh đi  kẻo ông ấy chửi cho bây giờ (lính đi khuất,thêm thiếu tá)
PHÓNG VIÊN: Xin chào ngài thiếu tá,bậc anh hùng cuả quân đội cọng hòa Nam việt.!
THIẾU TÁ: Xin chào bà.Tôi nhớ rồi, bà là phóng viên của hãng UPI…
PHÓNG VIÊN: Xin ông cho tôi chụp một bức ảnh?
THIẾU TÁ: Vâng,rất hài  lòng,xin bà ghi dưới bức ảnh là tôi …
PHÓNG VIÊN: Xin lỗi,tôi định chụp cái va ly này thôi ạ!riêng cái va ly thôi,vì nó là của tướng Taylo.
THIẾU TÁ: Thế à!Ồ hay quá bà quả là một phóng viên có tài,xin bà cứ chụp,và nếu có thể bà cứ chụp cả mấy ngón tay của tôi đang cầm quai va ly có nhẽ cũng không hại gì.
PHÓNG VIÊN: Xin lỗi ông! Xin ông đặt cái valy xuống đất và mời ông lùi ra xa cho.
THIẾU TÁ: Sắc đẹp của bà chính là mệnh lệnh đối với tôi. (hắn toan đặt chiếc va ly xuống thì tiếng quát của tên trung tá từ trong vọng ra) :Khoan đã, đừng đặt va ly xuống đất,nguy hiểm chết người đấy.!
THIẾU TÁ: Kìa!ngài trung tá ngài vừa quát đấy ư?
TRUNG TÁ: Phải ! ông đứng yên ,không được đặt va ly xuống ,không được bước lên,không được lùi lại,đứng yên tại chỗ.
THIẾU TÁ: (đứng sững)có chuyện gì thế,ngài trung tá?Sao tôi lại không được đặt cái valy này xuống.?
TRUNG TÁ: Đặt xuống thì nổ ngay bây giờ?
THIẾU TÁ:Tại sao?
TRUNG TÁ: Trjong va ly có mìn!
THIẾU TÁ: Trời ơi!vây tôi…
TRUNG TÁ: Ông thiếu tá,ông không được ngất.Ngất thì chết cả đấy.Còn  bà phóng viên bà không được chạy,loại mìn của Việt cộng rất nhạy,chỉ cần một sự rung động nhẹ trên mặt đất là mìn trng va ly sẽ nổ tung…
THIẾU TÁ: Trời ơi!vậy tôi biết làm thế nào bây giờ.
TRUNG TÁ: Cứ đứng yên,cầm cái valy cho thật chắc vào.Tôi đi gọi điện cho Kỹ sư công binh Mỹ đến đây ngay.
THIẾU TÁ: Khoan hãy đi trung tá ơi
TRUNG TÁ: Gì hả?
THIẾU TÁ:Ông định chuồn,để mặc tôi ở đây với cái va ly giết người này phải không?
TRUNG TÁ: Ông chết thí tôi được yên hẳn? chính ngài đại sứ Taylo  ra lệnh cho tôi phải tìm cach đưa cái va ly ra khỏi nơi này.
THIẾU TÁ: Sao ngài Taylo lại biết trong va ly có mìn?
TRUNG TÁ: Ông không được run, run cũng nổ đấy.Ngài Taylo bảo thế!Ngài ấy đứng trong nhà khách,trông thấy ông xách cái va ly này ra.Ngài ấy chợt thấy cái va ly đã khác màu, đúng là có kẻ đã đanhs tráo va ly để mưu sát ngài ấy.Hiện giờ tướng Taylo đã chui vào hầm bê tông cốt sắt  gọi điện ,ra lệnh cho tôi phải khám phá quả mìn trong chiếc va ly khủng khiếp kia.
THIẾU TÁ: Trời ơi! Vậy ông trung tá gọi công binh mau lên.Gọi ông kỹ sư trưởng ấy,ông kỹ sư người Mỹ ấy ,trung tá ạ.
TRUNG TÁ: (thận trọng nói,rồi lùi từng bước nhẹ,phóng viên từ nãy như người chết đứng ,run lên,muốn khuỵu xuống)
THIẾU TÁ: Bà ơi!
PHÓNG VIÊN: Ông đứng yên cho,ông nói nó cũng nổ đấy.
THIẾU TÁ: Tôi run quá bà ơi!
PHÓNG VIÊN: Vì quyền lợi của nước Mỹ,tôi van ông đừng có run,nếu run thì run ít thôi,run nó cũng nổ đấy.!
THIẾU TÁ: Bà ơi! Khắp mình mẩy tôi nó ngứa ran lên thế này,như là có hàng trăm con kiến nó đốt tôi,bà ơi!
PHÓNG VIÊN: Ông muốn gãi à? Trời ơi, gãi cũng nổ đấy!Vì quyền lợi của ông và của tôi,xin ông chớ có gãi.
THIẾU TÁ: Tay lơ ơi là Taylo.vì ông mà tôi cũng đến quay lơ ra đây!
PHÓNG VIÊN: Đừng nói,nói to là nguy đấy.!(còn nữa..)


THIẾU TÁ: Trời ơi! Cái thằng chết tiệt đi lâu quá!
PHÓNG VIÊN: Hay là nó bỏ chêts hai ta ở đây,bọn sỹ quan người Việt các ông đối xử với nhau như quân lang sói ấy,tôi còn lạ gì!
THIẾU TÁ: Mà cái tụi Mỹ nhà bà thì lo cái gì hơn Gion oat to thì phỉ báng Giônson .,Cabotlot thì xỏ lá Hakin,Hakin thì “đâm hông “Cabotlot tôi còn lạ gì nữa.!
PHÓNG VIÊN: Tôi cấm ông không được phạm đến danh dự nước Mỹ.Ông phải biết ở  Mỹ người ta than phiền sự bất tài vô tích sự của tướng tá người nam Việt  các ông .Các ông chỉ biết chui ở các đô thành để ăn,để diện,và đấu đá nhau chí chóe.Còn đất đai thì…miền nam này các ông để lọt vào tay Việt cộng. Người Mỹ đã chọn nhầm các ông để dùng vào công cuộc trị an châu Á.
THIẾU TÁ: Bà nên im đi thì hơn,hãy hỏi năm vạn quân  lính Mỹ đổ bộ lên mặt đất này thì đẫ làm được cái trò trống gì chưa?hay phải chịu giam chân ở Đà nẵng,Vũng tàu ,hoặc là nướng đi hàng đại đội như Núi thành.Tôi cả quyết rằng cái D quân lính nhà bà vừa rát,vừa ngu ,chẳng khác gì cái bị .
PHÓNG VIÊN: Ông im đi,tôi nói cho ông biết,sở dĩ bọn bù nhìn các ông còn sống được đến giờ là nhờ lưỡi lê và đô la của người Mỹ,nghe không?đồ bội bạc.
THIẾU TÁ: Và  người Mỹ còn khoe khoang,khoac lác như bà còn đứng trên đất này được phút nào,giờ nào,chính là nhờ có người Việt nam chúng tôi chịu thí mạng cho họ,nghe chưa? Đồ vô ơn! (Xem ngay cái va ly khủng) Ối! từ nãy đến giờ bà to tiếng quá rồi đấy!Rất có thể quả mìn không thể chịu được nữa đâu.
PHÓNG VIÊN: Trời ơi! Ông cũng vậy,ông nói to quá chúng ta đã quên nguy cơ bùng nổ ngay trên tay chúng ta rồi.,vì tình hữu nghị Việt Mỹ c húng ta hãy nói bé chứ ông ơi. Chúng ta hãy chửi nhau trong khuôn khổ của phép lịch sự…kia rồi cứu tinh của chúng ta.
THIẾU TÁ: Ấy bà ơi, đừng vội.đôi giày cao gót của bà gây nhiều chấn động đấy!
(Thêm Trung tá vào và tên kỹ sư và tên đại úy dò mìn-tất cả đều đeo kính đen)
TRUNG TÁ: Thưa ngài kỹ sư,cái va ly khủng khiếp kia.!
KỸ SƯ: Cho mở máy dò mìn.
ĐẠI ÚY: (Làm xong công việc dò mìn) không thấy báo động gì cả
TRUNG TÁ: Hay là máy của các ông hỏng,tắc tỵ rồi.!
KỸ SƯ: Máy rất tốt,kết luận là valy không có mìn.!
TRUNG TÁ: Thế ông cho rằng kẻ gian đánh tráo chiếc
 va ly này của tướng Taylo để chơi chăng?
THIẾU TÁ: Các ngài ơi,trong va ly này hẳn chứa một loại mìn đặc biệt.
PHÓNG VIÊN: Một lọa mìn chống được máy dò mìn… cứu chúng tôi với các ngài ơi.!
KỸ SƯ: Đại úy,ông hãy cầm cái va ly và mở ra xem sao!
ĐẠI ÚY: Tôi đâu dám,ngài là kỹ sư nước Mỹ,ngài là cấp trên của tôi,xin nhường quyền lợi và vinh dự lại ch ngài.
KỸ SƯ: Kỹ sư chỉ đảm bảo về mặt giấy tờ và lý thuyết,ông trung tá,ông hãy đến mở cái va ly xem sao.
TRUNG TÁ: Tôi không biết gỡ mìn,thưa ông kỹ sư.
KY SƯ: Oke! Thế thì chúng ta đi về.
THIẾU TÁ: Trời ơi! Các ông bỏ chết tôi ở đây ư??..
PHÓNG VIÊN: Ông trung tá đẹp trai và đáng yêu ơi,nỡ nào ông để một người mê say và tôn thờ ông chết uổng mạng được ư??...
TRUNG TÁ: Bà yêu tôi từ bao giườ thế?!!

PHÓNG VIÊN: …Từ lúc…từ lúc mà..tùy ông muốn, nghĩa là tôi yêu ông tha thiết.
KỸ SƯ: Vậy còn tôi ,thế nào?
PHÓNG VIÊN: Ông ấy ư? Tôi cũng…
ĐẠI ÚY: Cũng yêu tha thiêt phải không bà!vậy tôi thì saơ? Tôi cầm máy dò mìn kia mà!
THIẾU TÁ: Trời ơi chúng nó tán tỉnh với nhau lăng  nhăng để chết tôi hay sao đây?
( Thêm  tên lính gác)
LÍNH: Ai kêu cứu đấy?
TRUNG TÁ: À, có anh lính đây rồi,quý hóa quá.Này chú lính thân mến,hãy đến bên thiếu tá đỡ chiếc va ly ấy,mang ra ngoài xa kia mở ra xem>.
LÍNH: Va ly có gì trong ấy không ạ?
PHÓNG VIÊN: Va ly có mìn.
LÍNH: Mìn!
TRUNG TÁ: Trời ơi,sao bà lại nói toạc ra như thế?
LÍNH: Bẩm quan trung tá,nếu như vậy thì tôi không dám đến gần đâu ạ! Tôi sợ mìn nổ.
TRUNG TÁ: Tôi sẽ đảm bảo cho gia đình,cho vợ con  anh.
LÍNH: Bẩm,nhỡ mìn  nổ cụt mất bàn tay con thì sao ạ?
TRUNG TÁ: Thì nước Mỹ sẽ làm cho anh một bàn tay khác y như thật,khoa học  nước Mỹ giỏi lắm, anh biết chứ?
LÍNH: Bẩm,nhỡ cụt cả hai chân,cả đùi thì sao ạ?
TRUNG TÁ: Khoa hoc Mỹ sẽ làm cho anh một cái chân và một cái đùi như thật.!
KỸ SƯ: Đúng như thế,anh sẽ thấy tự nhiên như thường.
LÍNH: Bẩm ,nhỡ nó văng mất của con cái đầu
KỸ SƯ: Thì người Mỹ  sẽ làm cho anh cái dầu khác,cũng cử động dễ dàng và tự nhiên như thường.
LÍNH: Thế thì hoan hô khoa học Mỹ.Nào,tôi phải đỡ cái  va ly kia mới được..
TRUNG TÁ: Đúng lắm ,hỡi người  chiến sỹ cọng hòa,hãy tiến lên!
LÍNH: À, mà thôi,nhỡ  thấy cái đầu khác về nhà bu cháu nó không nhận thì chết!
TRUNG TÁ: Nhận,nhận tất,tooisex cho anh thêm lon vai là nó nhận tất.
LÍNH: Thế ngài định cho con cấp gì ạ?
TRUNG TÁ: Anh  muố cấp gì?
LÍNH:Lên tướng dược không ạ?
TRUNG TÁ: Tướng à? Được lắm ,Tướng thì có khó quái gì,bất tài như ông Thiệu,ông Kỳ còn lên tướng được,huống hồ một  anh hùng gỡ mìn như anh!
LÍNH:
Con muốn lên thống chế được không ạ?
THIẾU TÁ: Thống chế,tổng thống  chế cũng được,mau lên, anh cứu tôi với!
LÍNH: Lúc nãy thiếu tá gọi tôi là mày?
THIẾU TÁ: Giờ gọi bằng ông,bằng cụ cũng được!
LÍNH: Thiếu tá gọi tôi là đồ ngu xuẩn!
THIẾU TÁ: Chính tôi mới là đồ ngu xuẩn,còn anh,anh là người thông minh,anh cứu tôi.
LÍNH: Vậy thì được!
TRUNG TÁ: Anh lính, anh mang cái valy ra ngoài kia mở!
LÍNH: Không,tôi mở ngay ở đây kia,kẻo mất cái gì các người lại bảo tôi ăn cắp!
Xem tiếp>>

 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

nhathongnguyen.blogspot 9.8 su10 nhathongnguyen.blogspot 90286 student

Receive All Updates Via Twitter