nhathongnguyen

Không có gì xa lạ đối với con người

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

Năm anh hùng


                                                 



Thơ  -Ai còn nhớ
Năm Anh hùng Sepatopon


(Liên Xô)
Năm 1941.
Giữa trưa hè tháng sáu.
Liên xô mênh mông lúa chín nắng vàng.
Nông trường cày máy reo vang.
Công trường búa rộn suối gang đỏ hồng.
Các em tung tăng đến trường .
Các chị làm vườn nho với áo hoa.
Liên xô hạnh phúc sáng lòa .
 Cuộc đời phơi phới lời ca yêu đời
.Những đôi vợ chồng sắp cưới.
Đang say sưa bàn chuyện xây tương lai.
Những người gìa đứng tuổi ,thấy đời mình trẻ lại tuổi hai mươi.
Trưa hè đang đẹp đang vui,
Chiến tranh bùng nổ đốt trời Liên xô 
.Phát xít Đức như bầy hổ đói.

Tấn công Liên xô với 240 sư đoàn.
Trên điện Cremli Xtain cất tiếng gọi
.Hàng triệu thanh niên như thác chuyển lên đường .
Chặn quân thù bảo vệ quê hương.
Không hẹn nhưng cũng nói.
Anh đi anh lại về.Đợi anh,anh lại về.
Trong một trận chiến đấu trên Hắc hải.
Một chiếc tàu Liên xô đánh tan phát xít một hạm đội .
Phát xít lồng lộn dội bom đốt cháy mất tàu .
Tàu chìm nước biển hòa màu máu tươi.
Trên tàu một đại úy và năm thuỷ binh còn sống.
Nòng đại bác đỏ như than vẫn bắn đến viên đạn cuối cùng
.Chúng ta hồng quân Liên xô,chỉ biết chiến thắng không biết đầu hàng.
Nước tràn ngập ngang lưng .
Sáu người ghé hôn mạn thuyền nóng bỏng.
Đau như từ giã một đồng chí tử thương.
Vượt biển trở về.
Đại úy đi công tác.
Năm người vào xung kích hồng quân.
Cùng trung đoàn chiến đấu giữ thành Sepatopon.
Một đêm trăng tuyết trắng mịt mù chúng nó ào ạt tới.
Đại binh ta chưa đến kịp.
Phút định đoạt gay go  quyết liệt.
 Chiếc xe đầu tiên nổ súng càng gần.
Lệnh trung đoàn cần năm chiến sỹ hồng quân.
Gần chiếc đầu tiên rú vang từ góc phố.
Cảm tử chăn đoàn xe tăng phát xít,cả tiểu đoàn xung kích dơ tay tình nguyện hết.
Nhưng chỉ chọn năm người.
Năm chiến sỹ thủy binh hôm xưa trên Hắc hải.
 Từ dã chiến hạm lội về trong máu tươi.
Từ khi vào bộ binh xung kích,ngực sáng ngời huân chương thành tích.
Vẫn giữ nguyên truyền thống anh  hùng.
Người hồng quân thứ nhất tên là Xi bôn cô. 
Một công nhân 21 tuổi có con và có vợ.
Con anh mới mọc răng chưa hết bú.
Ngủ suốt ngày trong nôi lụa trắng tinh.
Vợ anh có đôi mắt màu biển long lanh.
Cùng làm việc yêu nhau từ xưởng máy.
Nhưng hết rồi!
 Lũ phát xít dã man đốt cháy,vợ con anh trong một trận mưa bom.
Ghì chặt trung liên,tay nóng bỏng căm hờn.
Xe vừa đến tầm anh lia một băng súng máy.
Thằng lái xe gục xuống,máu tươi run rẫy.
Anh ném dầu đốt cháy luôn xe thứ hai.Nó bắn anh đạn xuyên suốt qua vai.
 Anh trao lại trung liên cho bạn.
Người hồng quân thứ hai tên là Cranoxenky.
Một công nhân lái máy cày trên nông trường tập thể .
Một ước mơ từ thuở bé.
Mai sau thành kỹ sư máy cày.
Anh yêu nghề,ham học vui say.
Đời tràn ngập tình yêu,phấn khởi.
Nhưng giờ đây cắn răng không nối.
Thương Xi bôn cô mà lòng cháy bỏng căm thù. 
Chiếc xe thứ ba tiến lên đạn bắn như mưa. 
Cranoxenky bắn gục thằng cầm lái
.Xe mất đà lộn cổ xuống hố sâu. 
Đạn hết anh chạy vụt đón đầu .
Chiếc xe thứ tư bắn anh bay mũ sắt
.Anh choáng người nhưng nhanh như cắt.
Leo vọt lên xe,chuồi thủ pháo vào khe.
Thủ pháo nổ,đạn trong xe cũng nổ.
Xe tăng cháy rực lên như một hòn than đỏ.
Cranoxenky tắt thở gục bên đường.
Người hồng quân thứ ba tên là Fichen Cô một đảng viên cộng sản.
Sắp nhảy chiến hào.
Buộc bộc phá vào người quay lại nhìn hai bạn.Mình lên trước nhé. 
Nhảy ra khỏi chiến hào. 
Chiếc xe thứ năm đạn xé nổ ào ào.
 Xe tăng tiến. 
Fichen Cô tiến.
Tinh thần người cộng sản quyết chiến thắng cơ giới kẻ thù. 
Anh lội qua một đám khói mịt mù. 
Fi chen  Cô leo vọt lên nóc.
Bọn giặc trong xe rú lên xanh máu mặt.
Fichen Cô đắc thắng rú lên cười.,dật bộc phá buộc ngang người.
Anh thét lên như xé phổi.
 Tiếng thét muôn đời còn vang trong quân đội
:Xtalin muôn năm.
Vĩnh biệt chi bộ mẹ và con.
Mắt anh hoa lên trong ánh sáng búa liềm.
Bộc phá nổ rung trời chuyển thành phố.
Xe tăng cháy rực lên như một hòn than đỏ.
Xác người anh hùng không mảnh thịt còn nguyện 
Trong chiến hào phủ bóng đêm.
Hai người hồng quân cuối cùng ôm nhau lặng lẽ.
Đảng chúng ta quang vinh là thế.
Gương Fichen Cô chói lọi chủ nghĩa anh hùng.
Người hồng quân thứ tư tên là Pápsin sinh viên đại học sắp nhảy chiến hào.
 Anh bỗng thấy hiện ra trước mắt
Một chiều vàng trên đồng lúa Ucren 
,Dưới mái ngói hồng sau cửa sổ sơn xanh.
Ca chia lặng nhìn anh,lệ xanh đọng đầu mí mắt.
Anh hơi run tay
Ca chia là người yêu là bạn học.
Tóc lung linh óng mượt dưới ánh mặt trời.
Nhưng lũ phát xít đã tiến đến đây rồi.
Nó nghiến lên đồng chí thân yêu đã mât máu tươi.
Nó phaỉ chết 
.Ca chia ơi,quân thù phải chết.
Cho ngày mai em trở về hát giữa lúa thơm. 
Anh quấn bảy quả lưụ đạn ,rút chốt an toàn.
Cả bảy quả khói xì xì nóng bỏng.
Anh nhảy lên lao vào,một vết dài ánh sáng
.Một tiếng nổ xé tại 
Xe tăng nằm nghiêng chổng xích lên trời
.Cánh tay phải Papsin bay vù lên tầng gác. 
Người hồng quân cuối cùng vừa hút xong điếu thuốc.
Xóc lại cổ áo ,bây giờ đến lượt mình.
Anh tên là Ô đanh Sốp. 
Một chiến sỹ thi đua trên nông trường tập thể.
Gia đình  anh có một người mẹ. Mẹ anh già,nhưng chỉ có mình anh.
Thương liên bang Xô viết,nhớ ơn đồng chí Xtalin,
Mẹ anh dâng cả tấm tình cho Tổ quốc.
Tiễn anh lên đường mẹ anh không khóc.
Hôn anh và dặn anh tan phát xít con về. 
Cả đời mẹ sống tủi nhục ê chề,dưới gót dày của nga hòang đế quốc.
Nhờ đồng chí Xtalin,nhờ đảng cộng sản mở mắt.
Ba mươi năm nay mẹ mới thấy ánh sáng mặt trời.
Hôm nay để cho mặt trời còn nguyên vẹn mãi mãi,
 Con đã chết giữa thành Sepatopon ,mẹ đừng khóc.
 Anh vừa nhảy khỏi chiến hào,thì rầm một phát đại bác nổ ngay trước mặt. 
Khói dựng lên khét lẹt,mịt mờ.
Hai mảnh đạn nhọn hoắt như răng cưa,cắm ngậm vào hai mắt.
Anh quỳ xuống đau như xé lồng ngực.
Đưa tay định nhổ nhưng sao nổi,Trời ơi!
Máu ròn rã chảy ngập vành môi.
Hai mươi hai tuổi mới biết máu mình hơi mặn.
Lắng nghe tim đập.
 À,mình còn sống,mà kẻ thù còn tám chiếc xe tăng.
Đang tiến vào làm nhục Xô viết liên bang
.Không thể được,ôm ghì khẩu pháo.
Bước lên lảo đảo,áp má xuống đường nghe xe rú máy.
Nhưng ngả nào không biết.
Cố mở mắt máu lại trào ra mờ mịt.
Người hồng quân không lùi bước trước khó khăn.
Anh đứng dậy thì một tràng trung liên nổ ran.
 Chiếc xe thứ bảy bắn anh gãy tay trái.
 Gãy một tay,nhưng còn triệu cánh tay đồng đội xốc tới đây để tiêu diệt kẻ thù.
Nhân dân Liên xô sẽ mãi mãi tự do.
Thành Sepatopon sẽ hoàn toàn nguyên vẹn.
Anh bỗng thấy đồng chí Xtalin bước đến.
Cầm tay anh và âu yếm bảo anh. 
Người chiến sỹ cộng sản sống anh dũng chết vinh quang.
Tin tưởng trào lên,mắt anh bừng vụt sáng.
Anh nhổm dậy lao bộc phá vào xe thiết giáp.
Một tiếng nổ rung tầng gác.
Chiếc xe nằm im bẹp dí ở xó đường.
 Anh ngất đi,lăn xuống đường hầm.
Bảy chiếc khiếp hồn,run quay đầu chạy.
Bọn giặc trên xe vứt súng trường súng máy.
Đạp lên nhau thúc mạng tháo thân.
 Vừa lúc đó đại binh hồng quân bốn bề khép chặt.
Ô đanh Sốp.
 Nghe đại bác nổ rầm mặt đất.
 Đang trong tay đồng đội thân yêu
Lao xao tiếng gọi,tiếng kêu.
Có cả giọng ngọt ngào cuả chị y tá.
Ô đanh sốp sung sướng nấc lên từng hơi thở.
Kể lại chiến công oanh liệt của tổ mình.
Nhiều giọt nước mắt rơi trên má anh.
Chị  y tá nhìn vết thương tuyệt vọng.
Anh  run run trong hơi thở cuối cùng.
Gặp mẹ tôi chị nhắn hộ tôi rằng:con của mẹ đã chết giữa thành Sepatopon ,mẹ đừng khóc. 
Sau khi đánh tan 15 sư đoàn hít le phát xít.
Anh tắt thở trong chân trời bừng nắng đẹp 
Tên năm anh hùng đánh xe tăng. truyền đi từng đơn vị hồng quân.
Cổ võ tiến binh ch iến thắng.
Tên năm anh hùng khắc vào báng súng. 
Các đồng chí xung kích khắc vào lưỡi lê.
Phải tiêu diệt hết không để một đứa trở về.
Tan vỡ đau thương này bắt chúng phải đền bằng máu.
Tên năm anh hùng vang trong từng đợt chiến đấu 
Kẻ thù cuối cùng đã bại dưới thành Sepatopon. 
Trong khoảng chiến trường chưa đầy ba cây số vuông.
 Hồng quân Liên xô đã tiêu diệt mười lăm sư đoàn hít le phát xít.
Ghi chép  năm 1960 trong tập Ghi chép thơ:của tôi: "Thơ là bạn tâm hồn trong sáng nhất.Đã yêu thơ tôi giữ tấm lòng thơ"
Thơ tình
Thơ Puskin
năm anh hùng


3 nhận xét:

  1. Chào anh!
    Bài thơ này tôi nghe từ lâu lắm rồi, đâu như năm 81-83 nên bây giờ có đoạn nhớ, đoạn quên. Dựa theo đoạn nhớ, xin phép bổ sung một đôi câu:

    ....Từ điện kremli_ Stalin cất tiếng gọi
    Hàng triệu thanh niên như thác tiến lên đường
    Tiêu diệt quân thù và bảo vệ quê hương

    Từ giã mẹ hiền nông trang cày máy
    Tạm biệt đôi mắt biếc người thương
    Vẫy chào những cây táo, cây lê, hàng bạch dương gió thổi
    Mẹ ơi, chiến thắng con trở về!
    Em ơi đợi anh , anh trở lại!
    Cây ơi, khi tôi về, cây đã thay lá mới.
    Trong một trận thủy chiến trên Hắc Hải
    Một tàu hồng quân đánh tan Phát xít một hạm đội
    Nhận chìm bảy chiếc xuống biển sâu
    Không quân phát xít càng lồng lộn dội bom xuống mạn tàu
    Biển xanh cuộn sóng loang màu máu tươi

    Trên tàu chỉ còn 5 thủy binh hồng quân Liên Xô còn sống
    Nòng đại bác đỏ như than hồng họ vẫn bắn...
    Đến viên đạn cuối cùng..
    ...Họ nói với nhau
    Chúng ta là Hồng quân Liên Xô vĩ đại
    Quyết chiến thắng không bao giờ chiến bại
    Tàu chìm nước đã ngập đến lưng
    5 thủy binh ghé môi hôn mạn tàu nóng bỏng
    Lòng đau như từ giã một đồng chí tử binh
    Họ lại vượt biển trở về xung vào du kích Hồng Quân

    Trả lờiXóa
  2. Thân Chào Vu Hoa!Rât cảm ơn bạn.

    Trả lờiXóa
  3. Bài này tôi đã đọc 50 năm trước, giống như bản của Vũ Hoa. Cảm ơn hai anh.

    Trả lờiXóa

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

nhathongnguyen.blogspot 9.8 su10 nhathongnguyen.blogspot 90286 student

Receive All Updates Via Twitter