nhathongnguyen

Không có gì xa lạ đối với con người

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

Thơ tình Puskin








Thơ Puskin
Pushkin sinh ngày 6 tháng 6 năm 1799 (26 tháng 5 theo lịch cũ) tại thành phố Moskva trong một gia đình quý tộc Nga có nguồn gốc từ thế kỷ 12. Mẹ ông thuộc dòng dõi của Abram Petrovich Gannibal, một người nô lệ da đen của vua Pyotr Đại đế[1]. Nhờ thông minh xuất chúng và có những đóng góp lớn về quân sự, hàng hải cho nước Nga, Gannibal đã được Pyotr Đại đế nhận làm con nuôi. Thời thơ ấu, trong những tháng hè, Puskin thường tới sống với bà ngoại tại ngôi làng nhỏ Zakharov, gần thành phố Zvenigorod, ngoại ô Moskva. Những tháng ngày êm đềm ở đây về sau này được phản ảnh trong những bài thơ đầu tiên của Puskin.
(Truyện Tài thơ của Puskin từ lúc nhỏ:Từ năm 1811 đến năm 1817 nhờ có người cậu ruột làm quan dưới thời nga hoàng mà cậu bé Piskin 14 tuổi được nhận vào một trường học chuyên giành cho con em quan lại..Mỗi buổi lên lớp ,thầy giáo giành 5 phút đầu để học sinh tập làm thơ.Một hôm thầy ra đề tài:"Mặt trời mọc"-một học trò được gọi đọc thơ. cậu ta lúng túng đọc:"Mặt trời mọc tận đàng tây".Cả lớp cười ồ. Thầy giáo làm như không biết ,gọi Puskin làm tiếp vào câu trên của bạn vừa mới đọc. Puskin không chút lúng túng ,ứng đọc luôn:"Thiên hạ sống trên trái đất này.
         Nhớn nhác,ngạc nhiên và tự hỏi.
         Thức dậy,hay là ngủ tiếp đây.")
Biển
A.S. Pushkin


Em thân yêu đã bao giờ thấy biển
Khi nắng chiều tắt dần trên bến
Sóng rì rào ngoài bãi cát xa xôi
Một cánh buồm soi sáng biển khơi
Cùng những cánh hải âu trở về trên bến
Mới hiểu lòng anh tháng ngày xao xuyến
Nhớ thương Em dào dạt trong lòng…


Em thân yêu đã bao giờ thấy biển
Khi trăng lên rắc vàng trên sóng biếc
Núi ngủ trong mơ nghe biển tâm tình
Một tiếng còi tàu chìm giữa đêm thanh
Một khúc hát buồn mênh mang trên bến cảng
Mới hiểu lòng Anh rung lên sung sướng
Giây phút êm đềm gần gũi bên Em


Em thân yêu đã bao giờ thấy biển
Khi bão tố từ nơi nào ập đến
Gió điên cuồng tàn phá những rừng cây
Sóng thét gầm xô vách đá lung lay
Mưa xối xả phũ phàng trên bến cảng
Mới hiểu lòng Anh bàng hoàng đau đớn
Khi mối nghi ngờ lung lạc niềm tin

Я вас любил
TÔI YÊU EM

________________________________________

(Nguyên bản tiếng Nga)

Я вас любил: любовь еще, быть может,
В душе моей угасла не совсем;
Но пусть она вас больше не тревожит;
Я не хочу печалить вас ничем.
Я вас любил безмолвно, безнадежно,
То робостью, то ревностью томим;
Я вас любил так искренно, так нежно,
Как дай вам бог любимой быть другим.


(Bản dịch nghĩa)

Tôi đã yêu em: tình yêu hãy còn, có lẽ là
Trong lòng tôi (nó) đã không tắt hẳn;
Nhưng thôi, hãy để nó chẳng quấy rầy em thêm nữa.
Tôi không muốn làm phiền muộn em bởi bất cứ điều gì.
Tôi đã yêu em lặng thầm, không hy vọng,
Bị giày vò khi thì bởi sự rụt rè, khi thì bởi nỗi hờn ghen.
Tôi đã yêu em chân thành đến thế, dịu dàng đến thế,
Cầu Chúa cho em vẫn là người được yêu dấu như thế bởi người khác.
(Bản dịch thơ của Thúy Toàn)

Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa,
Hay hồn em phải gợn sóng u hoài.

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.


Thơ Puskin

Biển

Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng

Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to, gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau - cay đắng

Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng, chắng là yêu...

Thơ Puskin
XIN LỖI EM

Xin lỗi em vì một lý do nào?
Thềm nhà tôi vẳng tiếng chân em bước
Thì lúc ấy lối đi ngoài cổng trước
Tôi vẫn tin cỏ chưa kịp mọc đâu
Cỏ độ lượng cỏ cần biết rõ
Tôi có gì xúc phạm với em đâu?

Xin lỗi em vì một lý do nào?
Em sẽ chẳng dừng chân nơi tôi đang đứng đợi
Thì lúc ấy vẫn xôn xao lá mới
Hàng cây đang hồi hộp chẳng nghỉ ngơi
Cây thẳng thắng chưa tin điều phản bội
Tôi có gì em đến nổi làm ngơ?

Xin lỗi em vì một lý do nào?
Em vờ vĩnh than phiền tôi đủ tội
Thì lúc ấy tôi vẫn tìm trong bóng tối
Chưa nhuộm đen được hết trái tim mình
Muốn thật biết ai mới là gian dối
Xin hãy chờ phán xét buổi bình minh
Còn nếu em quả thật muốn xa tôi
Người mới đến rũ em quên người cũ
Xin nói đi đâu cần gieo tiếng dữ
Ai chưa yêu, chưa cảm thấy bực mình
Tôi chỉ xin mượn lời thơ nhắn nhủ :
Cầu em được một người tình như tôi đã yêu em....



Thơ Puskin

Nhớ

Lạ quá ! Không hiểu vì sao
Ðứng trước em anh lạnh lùng đến thế ?
Nhưng anh đi rồi mình anh với bóng lẻ
Mới thấy mình khẽ nói : Nhớ làm sao ?!

Chúng nó cứ bảo nhớ là yêu
Còn anh thì không biết nữa
Tình yêu với anh sao kỳ lạ thế
Lúc xa rồi mới thấy mình yêu !

Tình yêu đến nào ai có biết
Tình yêu đi nào ai có hay ?
Theo thời gian, trái đất nó cũng quay
Tình yêu đến, tình yêu đi ...
nào ai có biết

Thơ Puskin
Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu

Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu
Trước mắt anh, em bỗng hiện lên
Như hư ảnh mong manh vụt biến
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

Giữa day dứt sầu đau tuyệt vọng
Giữa ồn ào xáo động buồn lo
Tiếng em nói bên tai anh văng vẳng
Bóng dáng em, anh gặp lại trong mơ.

Tháng ngày qua những cơn gió bụi
Đã xua tan mộng đẹp tuổi thơ
Lãng quên rồi giọng em hiền dịu
Nhoà tan rồi bóng dáng nguy nga.

Giữa cô quạnh, âm u tù hãm
Dòng đời trôi quằn quại hắt hiu
Chẳng thiên thần, chẳng nguồn cảm xúc
Chẳng đời, chẳng lệ, chẳng tình yêu.

Cả hồn anh bỗng bừng bừng tỉnh giấc
Trước mắt anh, em lại hiện lên
Như hư ảnh mong manh vụt biến
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

Trái tim lại rộn ràng náo nức

Vì trái tim sống dậy đủ điều
Cả thiên thần, cả nguồn cảm xúc
Cả đời, cả lệ, cả tình yêu.

Thơ Puskin
Sương và Nắng

Em cần anh như biển xanh cần sóng.
Có mặt biển nào yên lặng được đâu anh.
Em yêu anh bởi vì anh là nắng.
Có hạt sương nào thiếu nắng lại long lanh.

Em là sương, sương chỉ tan trong nắng.
Dẫu chẳng hình hài nắng vẫn đọng lại trong sương.
Anh là nắng khi bình minh trở dậy.
Mang lửa trời trong ánh sáng ban mai.
Em là sương đọng muôn vàn nỗi nhớ.
Để tan đi trong những giấc mơ dài.
Nhưng vẫn nguyện làm giọt sương mãi mãi.
Soi nắng mặt trời mãi mãi chẳng tàn phai.
Dẫu bão tố chẳng ra ngoài lòng nắng.
Nắng lên rồi xin lại được làm sương.
Vũ trụ không gian biến đổi khôn lường.
Những buổi sáng có bao giờ bất biến.
Những tia nắng không ngừng hiển hiện.
Như đêm ngày luân chuyển chẳng chia ly.
Mặt trời ơi! Sức nắng diệu kỳ.
Đầy sương sớm với tâm hồn nguyên thuỷ.
Với năm tháng vẫn quay về bền bỉ.
Soi nắng mặt trời như từ kỷ sơ sinh.

Em là sương, sương chỉ tan trong nắng.
Nắng vô cùng nhưng đọng lại trong sương.
Từ mênh mông tia nắng nhỏ bình thường.
Gặp sương sớm bỗng ngời lên lóng lánh.
Nếu vì nắng mà lòng sương bớt lạnh.
Thì nhờ sương tia nắng mới long lanh.
Đáng yêu sao hạt sương nhỏ hiền lành.
Từ trong suốt mà làm nên tha thiết.
Anh là nắng với sắc tình bất diệt.
Mang lửa trời từ những kỷ xa xôi.
Về đọng lại trong hạt sương nhỏ em ơi!

Bản dịch đơn giản:
Em là sương , sương chỉ tan trong nắng
Nắng vô cùng , nắng chỉ đọng trong sương
Từ mênh mông tia nắng bình thường
Gặp sương sớm bỗng ngời lên ánh sáng.
Nếu vì nắng mà lòng sương bớt lạnh
Chỉ vì sương mà nắng bớt long lanh
Từ trong suốt mà làm nên tha thiết
Nửa vời từ những kỉ niệm xa xăm.

Anh là nắng với sắc trời bất diệt
Vì đọng trong lòng giọt sương nhỏ long lanh
Em cần anh như biển xanh cần sóng
Có mặt biển nào lại phẳng lặng đâu anh.

Em là sương , sương chỉ tan trong nắng
Nắng vô cùng , nắng chỉ đọng trên sương
Em yêu anh bởi vì anh là nắng
Có giọt sương nào thiếu nắng lại long lanh.

Thơ Puskin

Em ơi…

Em ơi đã đến lúc rồi
Tim anh mong sống một đời yên thân
Ngày ngày tiếp nối bay dần
Mỗi ngày đem mất một phần đời ta,
Hai ta đang sống đây mà…
Nhưng như đã chết, thân ra bụi rồi
Có đâu hạnh phúc em ơi,
Còn chăng yên tĩnh và đời tự do.
Từ lâu anh chỉ trông chờ
Như người kiệt sức, mong giờ thoát thân
Kiếm nơi yên ổn làm ăn
Với bao tình cảm trong ngần chở che.

Thơ Puskin
Đám mây đen

Đám mây rớt của bão dông tản mạn !
Một mình ngươi vun vút trên thanh không,
Một mình ngươi dăng bong đen ảm đạm
Một mình ngươi làm ủ dột ngày hồng.

Vừa mới đó ngươi bao trùm tứ phía,
Quanh mình ngươi quấn quít những chớp lòe
Và ngươi thét tiếng sấm rung kì lạ
Và ngươi mưa sũng mặt đất khát khô.

Thôi đủ rồi, cuốn đi ! Thời đã hết,
Mặt đất bừng tươi, dông tố đã qua,
Và ngọn gió, vờn lộc non lá biếc,
Đuổi nhà ngươi khỏi trời đất lặng tờ

Thơ Puskin

Dông tố
Anh có thấy cô nàng xiêm áo trắng
Trên đỉnh cao giữa sóng nước bao la
Khi sủi sục trong mịt mù bão lớn,
Biển dâng trào đùa bỡn với bờ xa,
Khi những tia chớp lòe bừng chiếu sáng
Phủ lên nàng đỏ rực ánh hào quang
Và khi gió thổi vào nàng điên loạn,
Làm cuộn bay phấp phới chiếc khăn nàng ?
Ôi, biển cả trong mịt mờ bão tố
Và trời mây muôn ánh chớp đẹp sao ?
Nhưng tin tôi : cô nàng trên mỏm đá
Đẹp hơn nhiều sóng, bão với trời cao.



Thơ Puskin

Ánh mặt trời …

Ánh mặt trời của ban ngày đã tắt
Sương chiều nhẹ đã trùm lên biển biếc.
Hỡi buồm ngoan, hãy phần phần reo lên 
Ngươi, biển lam, hãy cồn sóng dưới thuyền !

Ta nhìn thấy dải bờ xa tăm tắp
Những miền kì diệu mảnh đất miền Nam
Xao xuyến buồn ta gắng đi rộng khắp,
Say mê niềm hồi tưởng xa xăm…

Ta cảm thấy lệ ứa đôi tròng mắt
Hồn sôi sục và cũng ngập ngừng;
Những mơ cũ lượn bên tôi quanh quất,
Chợt nhớ tình điên dại những ngày xuân,

Nhớ những khổ đau, những niềm thân ái
Với những giày vò của những ước mong lừa dối.
- Hỡi buồm ngoan, hãy phần phật reo lên,
Ngươi, biển lam, hãy cồn sóng dưới thuyền !

Bay đi, con tàu ! Hãy đưa ta xa tắp
Trên sóng đổi dời của những biển khơi huyền hoặc
Nhưng chớ đưa về bờ bến thê lương
Của tổ quốc còn mờ mịt sương.

Chớ về nơi đã bừng lửa của muôn khát vọng,
Nơi những nàng thơ dịu thầm cười mỉm cùng ta,
Nơi tuổi trẻ đã sớm tàn trong những cơn bão dột,
Vui hãy vèo, buồn ở lại trái tim ta.

Là kẻ đi tìm những ảnh hình mới mẻ,
Ta bỏ các ngươi, hỡi những miền nhạt tẻ,
Ta bỏ các ngươi những đứa con của lạc thần,
Những bạn bè chốc lát của thời xuân.

Và những cô nàng lừa đảo ta đã quên,
Những bạn gái của tuổi xuân vàng ngọc,
Ta lãng quên…nhưng có gì chữa được
Những vết sâu tình, vết thương của trái tim.

Hỡi buồm ngoan, hãy phần phật reo lên,
Ngươi, biển lam, hãy cồn sóng dưới thuyền !

Thơ Puskin
Arion

Bọn chúng tôi khá đông đúc trên thuyền
Một số người cố gắng kéo buồm căng.
Một số khác cũng đồng tâm hiệp sức
Ấn những mái chèo khổng lồ sâu biển nước

Của chúng tôi người cầm lái thông minh,
Cúi tỳ trên tay lái giữa yên bình
Im lặng lái chiếc thuyền buồm chở nặng
Còn mình tôi – đầy niềm tin thanh thản –
Tôi hát ca cho thủy thủ…Đột nhiên
Trận cuồng phong cuốn đến dậy sóng cồn…

Người cầm lái, các tay chèo chết cả !
Chỉ một mình tôi, ca nhân huyền bí,
Trận bão dông xô dạt lên bờ
Tôi lại ca những khúc hát xưa kia,
Và tấm áo thi nhân tôi ướt sũng,
Trên vách đá tôi đem phơi dưới nắng.

Thơ Puskin
Cây Antsa

Trong sa mạc khô cằn xơ xác,
Trên một vùng đất bỏng cháy nung
Như một tên lính canh hung ác,
Antsa trơ trọi giữa mênh mông.

Trời đất giữa đồng hoang khô rát
Đẻ nó ra trong một bữa giận hờn
Ban cho nó cành lá xanh chết choc
Và truyền cho nhựa độc khắp mình.

Chất độc thấm ứa tràn qua vỏ
Dưới nắng trưa giàn giụa chảy ròng
Và chiều xuống nhón hòn đông đặc
Bám trên thân từng lớp nhựa trong.

Loài chim chóc không dám nghiêng cánh tới
Lũ hùm beo thôi bén mảng tới gần –
Chỉ có gió cuốn từng cơn ghé vội
Và bay đi mang chất độc lên đường.

Và nếu đám mây đen trôi dạt
Vấy nước lên đám lá xanh um
Thì nước mưa đã biến thành chất độc
Nhỏ từ cành xuống cát bỏng như hun.

Nhưng một kẻ uy quyền đưa mắt
Bắt một người tới gốc Antsa :
Thì người nọ tuân theo tức khắc,
Sáng hôm sau mang chất độc về nhà.

Mang về chất nhựa trong chết chóc
Lẫn cành khô lá phủ héo quăn,
Mồ hôi lạnh trên chán nhăn nhợt nhạt.
Nhỏ ròng ròng như lạch nước giá băng.

Về tới nơi con người ngã phục
Trong mái lều trên mảnh chăn ngang.
Người nô lệ phận hèn chết gục
Dưới chân tên bạo chúa hung tàn.

Còn tên chúa lấy ra chất độc
Tẩm mũi tên, tên trúng đích trăm lần
Đem chết chóc gieo ra ngoài bờ cõi
Qua biên thùy sang các nước lân bang.





Thơ Puskin

Đóa Hoa đó!

Đóa hoa khô cằn
Ép trang giấy cũ
Hương sắc phai tàn
Như sách – lãng quên
Nhưng trong một thoáng
Hương tràn tâm tôi
Hình ảnh xa vời
Hồn tôi ấp ủ

Hoa từ đâu tới?
Từ một dòng suối?
Với nhân duyên nào
Có từ bao lâu?
Ai đã ngắt hoa
Ép trang sách mỏng?
Chẳng biết vì sao
Trang này được chọn?

Những câu nói yêu
Về trong tâm trí
Những lời khát khao
Đớn đau chia ly
Định mệnh phũ phàng
Tàn trong bước đi
Chìm trong quên lãng
Trong khu rừng buồn
Bóng mát đau thương?

Anh vẫn trên đời?
Em yêu còn không?
Trong cõi hồng trần
Nơi nào vấn vương?
Hay đã phai tàn
Như hoa đơn côi
Khô trong sách úa
Lạ lùng, vô hương?



Thơ Puskin

Bông hoa nhỏ


Tôi bỗng thấy một bông hoa khô úa
Quên trong trang sách, đã bay hương
Từ đó lòng tôi bao chan chứa
Tràn ngập niềm mơ ước lạ thường:

Hoa nở nơi nao? Xuân nào vậy?
Nở có lâu không? Ai hái đi?
Một bàn tay lạ hay quen đấy?
Hoa đặt vào đây có chuyện gì?

Hoa kỷ niệm ngày vui xum họp?
Hay một chiều bất hạnh chia ly?
Hay buổi dạo chơi lang thang cô độc?
Dưới bóng rừng cây, đồng nội im lì?

Chắc chàng còn sống? Nàng sống chứ?
Không biết bây giờ họ nơi nao?
Hay cả hai người cùng tàn rũ?
Như bông hoa bí ẩn ngày nào?


Còn lại gì cho em

Còn lại gì cho em trong tên gọi
Sẽ chết đi như tiếng dội buồn thương
Của ngọn sóng vỗ bờ xa mòn mỏi
Như rừng sâu tiếng vọng giữa đêm trường.

Cái tên gọi trong những dòng lưu bút
Để lại cho em dấu chết, tựa như
Lời ai điếu giữa những viền hoạ tiết
Mà lời văn nghe u ẩn, mịt mù.

Cái tên gọi đã từ lâu quên lãng
Trong những cơn xúc động mới cuồng điên
Chẳng hề gợi trong hồn em một thoáng
Hoài niệm xưa bao tha thiết êm đềm.

Nhưng nếu gặp ngày âm thầm đau đớn
Phút u buồn xin em hãy gọi tên
Và hãy nói: vẫn còn đây kỷ niệm
Em vẫn còn sống giữa một trái tim.


Vô tình
Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau

Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau

Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi

Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết,
Hay vô tình em quên?
Anh buồn đau mải miết,
Cả cuộc đời không quên!

Chỉ vô tình mà thôi,
Chẳng ai có lỗi cả;
Đường đời chia hai ngả,
Chẳng ai hiểu vì đâu

Vô tình anh không nói,
Vô tình nói một câu,
Thế là em hờn rỗi,
Thế là mình xa nhau.

Giá như mình yêu nhau,
Đời chắc không nghiệt ngã,
Trời cũng thương, cũng nhớ,
Cho mình gặp lại nhau.




Tỉnh giấc

Ước mơ, ước mơ
Ngọt ngào em đâủ
Em đâu, em đâu
Niềm vui đêm tốỉ
Sao em đi vội
Ôi, giấc mơ tiên?
Để anh ở lại
Bốn bề màn đêm.
Quạnh hiu tỉnh giấc
Chăn gối xung quanh
Và đêm lặng ngắt
Thoắt thôi lạnh mình
Thoắt thôi bay mất
Bao giấc mơ tình!
Nhưng hồn đầy ắp
Ước muốn còn xanh
Muốn đi đuổi bắt
Hoài niệm trong mơ
Lời cầu hãy nhận
Tình yêu, tình yêu
Cho tôi được thấy
Giấc mơ hồi nàọ
Khi bình minh tới
Lòng đầy hân hoan
Sẵn sàng tôi chết
Trong giấc mộng tình.




Hãy Quên

Cả hai chúng mình chẳng có lỗi gì đâu.
Khi tình yêu đã một lần tan vỡ
Đã yêu nhau mà thành dang dở
Cả hai chúng mình chẳng có lỗi gì đâu.

Cả hai chúng mình đều có lỗi với nhau
Anh đã quên em để mơ hồ kẻ khác
Em đã muốn tình ta phai nhạt
Đâu ngờ còn lại vết thương đau.

Nhức nhối nhiều bởi đã rất từ lâu
Trái tim ai lại bắt đầu nồng cháy
Anh muốn yêu em như ngày xưa ấy
Đổ vỡ rồi đâu còn được lành nguyên
Em biết anh đã qua nhiều day dứt
Anh buồn, em buồn còn nhiều hơn.

Trước em buồn vì đã để mất anh
Nay em buồn vì anh khơi chuyện cũ
Sao lấy lại một niềm tin sụp đổ
Hãy quên và đừng nói yêu em.

Thơ
Thơ tình
Thơ Puskin

Truyện Trinh Thám
*************************************************



*>j<*photo  20x20_zps33236c8c.png

Hồn tôi
là một vườn hoa lá . Rất đậm hương và rộn tiếng chim








1 nhận xét:

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

nhathongnguyen.blogspot 9.8 su10 nhathongnguyen.blogspot 90286 student

Receive All Updates Via Twitter