nhathongnguyen

Không có gì xa lạ đối với con người

Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014

Chinh Đông 8-11

Chinh Đông 8-11




Hồi 8
Phàn viên ngoại gặp nạn được rể hiền 
Tiết Nhơn Quí đánh giặc kết bạn tốt

Nói về Nhị đại vương là Khương Hưng Bá, thấy Khánh Hồng bị bắt, liền cầm giáo đâm Tiết Nhơn Quí.  Nhơn Quí lấy kích gạt mạnh một cái, Hưng Bá chịu không nổi té nhào xuống ngựa, trang đinh bắt trói điệu về.  Còn bao nhiêu lâu la thất kinh, chạy về báo với Tam đại vương Khương Hưng Bổn. 

Khi ấy Nhơn Quí cùng trang đinh đem hai tên cường đạo về đến cửa.  Phàn Hồng Hải mừng rỡ nói rằng: 

- Xin ân nhân hãy trị tội chúng nó. 

Nhơn Quí nói: 
- Hãy đem hai thằng này trói ở thính đường, để tôi đến sào huyệt, bắt luôn thằng nữa, sẽ trị luôn thể. 

Hồng Hải y lời.  Nói về Khương Hưng Bổn ở nhà giữ san trại, xảy thấy lâu về báo rằng:  "Đại vương cùng Nhị đại vương đến Phàn gia trang nghinh hôn, bị tướng mặc giáp trắng bắt hết."  Hưng Bổn nghe báo cả giận, cầm thương lên ngựa, kéo lâu la xuống núi, mới đi được hai ba dặm, bỗng thấy lâu la đến báo:  "Tướng giáp trắng đã đến đây."  Hưng Bổn liền giục ngựa ra mắng rằng: 

- Cẩu đầu tặc, phải đem hai anh ta trả lại đây, kẻo tánh mạng không còn. 

Nhơn Quí nạt rằng: 
- Ta quyết đến tận sào huyệt mà giết lũ ngươi để trừ hại cho muôn dân trăm họ. 

Hưng Bổn cả giận giục ngựa đâm Nhơn Quí.  Nhơn Quí lấy kích ra đỡ, gài Hưng Bổn xuống đất bắt sống. 

Lâu la thấy ba tướng đều bị bắt, bèn quì xuống đất xin hàng, xin tôn Nhơn Quí lên làm đầu đảng, Nhơn Quí nói: 

- Ta đường đường dũng sĩ, há làm điều vô sỉ ấy sao?  Nay ta không giết các ngươi làm gì, song phải về thiêu hủy sơn trại, cải tà quy chính, kiếm kế khác làm ăn, nếu còn giữ thói ấy, ta sẽ giết hết. 

Chúng lâu la nghe nói, đều kéo nhau về trại, phân phát tài sản, thiêu hủy sơn trại, rồi phân đi tứ tán. 

Còn Nhơn Quí dẫn Hưng Bổn về nhà Hồng Hải.  Hồng Hải kêu trang đinh, truyền đem ba tên cường đạo ra đập chết.  Nhơn Quí cản lại và hỏi ba người rằng: 

- Ngày nay bị bắt, các ngươi đã biết hối chưa? 

Ba người đều thưa: 
- Như đại nhơn tha tội, anh em tôi xin cải tà qui chánh. 

Nhơn Quí nói: 
- Như ba ngươi khứng cùng ta kết làm anh em, xuống Long Môn đầu quân, thì ta sẽ tha. 

Ba người đều nói: 
- Đại nhơn rộng ơn như vậy, vậy bọn tôi đâu dám chối từ. 

Nhơn Quí liền mở trói tha cho ba người rồi cùng nhau thi lễ.  Phàn Hồng Hải nói: 
- Để lão phu sắm lễ vật, rồi bốn vị đến trước bàn thờ Quan Đế mà làm lễ. 

Bốn người vâng lời.  Làm lễ xong, Hồng Hải đặt tiệc ăn mừng.  Khi mãn tiệc Hồng Hải trở vô phòng thì vợ là Viện Quân nói rằng: 

- Thiếp coi Nhơn Quí tướng mạo đoan trang, chắc có tài tướng soái, ý thiếp muốn gả Tú Huê cho y, phu quân tính lẽ nào? 

Hồng Hải nói: 
- Hợp ý ta lắm! 

Bèn ra nói với Nhơn Quí rằng: 
- Vợ chồng lão nhờ ơn ân nhân rất trọng, nay muốn cho tiểu nữ cùng ân nhân gá nghĩa, chẳng hay tôn ý thế nào? 

Nhơn Quí thưa: 
- Tôi đã có vợ con, thiệt không dám vâng mệnh. 

Hồng Hải nói: 
- Nếu ân nhân có lòng hạ cố, dầu con lão làm tiểu thiếp, lão cũng vui lòng. 

Anh em ba người Khưng Hưng Bá cũng hết sức tán thành.  Nhơn Quí chối từ không đặng, phải thưa rằng: 

- Viên ngoại có lòng đoái thương, tôi xin vâng chịu, xong tôi còn mắc lo việc công danh, việc ấy xin hoãn lại. 

Hồng Hải nói: 
- Vậy thì ân nhân để vật chi làm tin! 

Nhơn Quí cởi giây lưng ngũ sắc dâng cho Hồng Hải, Hồng Hải  tiếp lấy đem vào phòng giao cho Tú Huê, và thuật lại các việc cho vợ con nghe.
Hồi 9
Phàn Tú Huê kết duyên dũng sĩ 
Tiết Nhơn Quí hai thứ đầu quân

Khi ấy Nhơn Quí thưa với Hồng Hải  rằng: 
- Thưa nhạc phụ, lòng con chí quyết công danh lập nghiệp.  Nay con xin từ giã đi đầu quân. 

Hồng Hải  nói: 
- Nếu hiền tế lập đặng công danh rồi, chẳng nên trễ việc nghi gia nghi thất. 

Nhơn Quí vâng lời, bốn anh em từ biệt ra đi.  Khi đến huyện Long Môn đều tả văn trạng đầu quân.  Tiết Nhơn Quí cải tên là Tiết Lễ. 

Qua bữa sau, bốn người đồng nạp văn trạng, dâng đến án đường, Tương Hườn xem rồi đòi vào.  Ba người đấu võ đều tinh thông.  Trương Hườn mừng rỡ liền cho lãnh chức kỳ bài.  Ba người đồng tạ ơn, đòi sắc phục kỳ bài đứng lại một bên.  Trương Hương xem đến văn trạng của Tiết Lễ, truyền quân sĩ đòi vào.  Tiết Lễ vào, Trương hườn trông thấy Tiết Nhơn Quí, nổi giận kêu tả hữu bắt đem chém.  Tiết Lễ nói lớn rằng: 

- Tôi có tội chi mà xử trảm? 

Trương Hườn nói: 
- Ta vâng chỉ chiêu binh là việc kiết, sao ngươi dám mặc đồ trắng mà đi đầu quân, sao lại không tội? 

Lý Khánh Hồng, Khương Hưng Bá, Khương Hưng Bổn đồng tâu xin tha tội cho Tiết Lễ.  Trương Hườn nói: 

- Ta vì ba tên kỳ bài này mà tha thứ cho ngươi. 

Nói rồi truyền kẻ tả hữu đuổi ra khỏi viên môn.  Nhơn Quí bị đuổi ra, buồn bực vừa đi vừa than thở. 

Khi ấy Lý Khánh Hồng, Khương Hưng Bá và Khương hưng Bổn chạy theo kêu rằng: 

- Ca ca ôi!  Nay bốn anh em ta xuống đầu quân, mà quan không dùng ca ca, thì mấy em còn ở lại làm gì?  Chi bằng kéo nhau về núi Phong hỏa làm thảo khấu còn hơn. 

Nhơn Quí nói: 
- Ba em nghĩ vậy là lầm, lần này các em có chốn xuất thân, còn tính về núi làm gì?  Vả anh đã đầu quân hai lượt, không đắc dụng, đó là số phận của anh, các em hãy ráng lập công, chừng nào có dịp sẽ tấn cử anh với thiên tử thì chẳng hay hơn sao? 

Ba người vâng lời, cùng nhau từ giã.  Khi Nhơn Quí ra về, đi chừng bảy tám dặm đến một chỗ núi non hiểm trở, cây cối rậm rì, dưới chân núi có tấm bia đá đề chữ như vầy:  Đây là núi Kim Tuyền, có con cọp trắng dữ lắm ai đi ngang phải đề phòng.  Nhơn Quí coi rồi cười mà rằng:  "Súc nghiệt dám rối nhiễn nhơn dân hành khách, để ta chờ đây, coi xem mi ra thế nào!"
Hồi 10
Núi Kim Tuyền, Giảo Kim trao lịnh tiễn 
Huyện Long Môn, Nhơn Quí lại đầu quân

Nói về Tiết Nhơn Quí muốn chờ để giết cọp dữ, mà trừ hại cho dân, chẳng dè nằm ngủ quên đi mất.  Đến quá giờ ngọ, bỗng nghe tiếng kêu cứu.  Nhơn Quí giựt mình thức dậy, thấy một người sắc phục trắng chạy trước, sau lưng có con cọp trắng đuổi theo.  Nhơn Quí thấy liền chạy theo bắt cẳng con cọp đè đầu xuống, vùng vẫy không nổi.  Nhơn Quí lật mặt con cọp lên móc hết hai con mắt mà nói rằng:  "Loài nghiệt súc!  Mi hại người đã lắm, nay gặp ta, ta móc mắt mi cho mi biết."  Nói rồi thả ra.  Cọp đau quá hộc lên rồi chạy tuốt vào rừng. 

Khi ấy Nhơn Quí bước ra hỏi: 
- Chẳng hay ông danh tánh là chi? 

Người ấy đáp: 
- Ta là Lỗ quốc công Trình Giảo Kim, vâng chỉ đi các tỉnh đốc lương, đi ngang qua đây rủi gặp đồ súc nghiệt, may gặp tráng sĩ cứu khỏi, ta rất cảm ơn.  Tráng sĩ là người có tài, sao không xuống huyện Long Môn mà đầu quân? 

Nhơn Quí nói: 
- Trình lão thiên tuế thứ tội, chẳng dám giấu gì thiên tuế, tôi đã hai lần đầu quân, chẳng hiểu vì cớ gì mà Trương Hườn tổng binh không dụng, nên mới trở về đây mà gặp cứu thiên tuế. 

Giảo Kim nổi giận nói: 
- Sĩ Quí vâng chỉ đi chiêu mộ anh hùng, sao người bực này mà không dung.  Nay ta giao cho ngươi cây Kim bài lịnh tiễn, ngươi cầm xuống đó, va phải thâu dụng tức thì. 

Nói rồi đi liền. 

Nhơn Quí được lịnh tiễn, lại trở xuống Long Môn.  Nói quân sĩ vào thông báo.  Sĩ Quí đòi vào.  Nhơn Quí quì dâng lịnh tiễn và thuật lại các việc.  Sĩ Quí nghe nói nghĩ rằng:  "Sự đã như vầy, ta yếm ẩn Nhơn Quí không được nữa."  Liền sanh một kế, nói với Tiết Lễ rằng: 

- Người hai lượt đến đầu quân, chẳng phải là ta chẳng muốn dung, vì ta thương ngươi vô cớ bị hại, nên tìm đường mà yếm ẩn cho, không dè ngươi cứ đâm đầu vào lưới chết.  Số là trước đây vua chiêm bao, thấy một người bạch bào giáp rượt theo vua mà bắt, lại có đọc bài thơ rằng:  

Gia trụ diêu diêu nhứt điểm hồng, 
Phiêu phiêu tử hạ ảnh vô tông. 
Tam Tuế hài đồng thiên lượng giá, 
Sanh tâm tất đoạt tổ Kim long. 

Sĩ Quí tiếp rằng: 
- Quân sư bàn bài thơ ấy, cho là có người họ Tiết tên Nhơn Quí, quê ở Sơn Tây, muốn đoạt thiên hạ.  Nên cho ta ra đây chiêu binh, dò xét tên ngươi mà trừ đi cho tuyệt hậu họa, lòng ta hiếu sanh, muốn tìm đường cứu người, nên mấy lần khước từ không dùng.  Nay có lịnh tiễn của Lỗ quốc công, ta tưởng lại khó cứu ngươi nữa. 

Nhơn Quí tưởng thiệt hoảng kinh, lạy lục mà thưa rằng: 
- Nhờ ơn lão gia nói rõ, xin lão gia sanh phước cứu cho. 

Sĩ Quí nói: 
- Người muốn ta cứu khỏi, thì phải nghe ta dặn, mà xưng tên là Tiết Lễ, chớ đừng nói đến chữ Nhơn Quí mà chết oan.  Nay tiền dinh hiện có chữ Nguyệt còn thiếu một tên Hỏa đầu quân, ngươi hãy lãnh đỡ chức đó, chừng lập được công trạng chi, ta sẽ bảo tấu giùm cho đặng lập công chuộc tội. 

Nhơn Quí lạy tạ lãnh chức, khi ấy bốn tên kỳ bài là: Châu Thanh, Ly Khánh Hồng, Khương Hưng Bá, Khương Hưng Bổn cũng xin đổi sang làm hỏa đầu quân.  Sĩ Quí ưng cho và dặn dò không được kêu tên là Tiết Nhơn Quí mà chết.  Mấy người vâng lịnh, đem nhau đến dinh làm việc. 

Nói về Trình Giảo Kim đi thâu lương rồi, về kinh vào tâu cho vua hay.  Vương Quân Kha đốc tạo chiến thuyền xong rồi, cũng về triều phục chỉ. 

Kế vài ngày Trương Sĩ Quí dâng biểu về triều tâu rằng:  "Thần vâng chỉ ra Long Môn chiêu binh, nay đã đủ mười muôn.  Mà không thấy có ứng mộng hiền thần Tiết Nhơn Quí, vậy xin thiên tử định đoạt."  Thái Tôn xem biểu rồi, phán hỏi Từ Mậu Công rằng: 

- Nay Sĩ Quí đã tuyển đủ mười muôn binh, mà không có ai tên là Tiết Nhơn Quí, vậy biết tính lẽ nào? 

Mậu Công tâu: 
- Sĩ Quí đã tuyển đủ mười muôn binh thì tự nhiên có Nhơn Quí ở đó, song Sĩ Quí không biết, nên tâu vậy đó thôi. 

Thái Tôn nói: 
- Nếu đã có hiền thần, thì ta định ngày dấy binh, song ngặt Tần vương huynh chưa mạnh, thì biết làm sao? 

Mậu Công tâu: 
- Vậy hãy cho Huất Trì Cung thay lãnh soái ấn, chừng Thúc Bảo hết bịnh sẽ trả lại vậy. 

Thái Tôn nghe lời.  Ngày hôm sau, Thái Tôn dẫn các quan văn võ tới phủ Tần Quỳnh.  Hoài Ngọc ra tiếp giá vào trung đường.  Thái Tôn hỏi: 

- Ngự điệt!  Bịnh vương huynh bữa nay thế nào? 

Hoài Ngọc tâu: 
- Bịnh nghiêm đường tôi không đặng khá. 

Thái Tôn bèn vào thăm xem sao.  Hoài Ngọc đi dẫn đường.  Trình Giảo Kim, Từ Mậu Công, Huất Trì Cung cũng theo vua đi vào.  Hoài Ngọc mở trướng ra kêu: 

- Gia gia!  Có bệ hạ đến thăm bịnh. 

Thúc Bảo giả đò mê vừa tỉnh hỏi rằng: 
- Ai vào thăm? 

Hoài Ngọc thưa: 
- Có bệ hạ đến thăm gia gia đó. 

Thúc Bảo mở mắt thấy thiên tử, liền tâu rằng: 
- Xin bệ hạ dung cho kẻ hạ thần, vì bịnh nặng không thể chầu bệ hạ đặng. 

Tâu rồi, ở trên giường làm lễ.  Thái Tôn nói: 
- Trẫm miễn lễ, vương huynh hãy nằm mà nghĩ.  Nay trẫm đến thăm coi bịnh tình vương huynh có bớt hay chăng? 

Thúc Bảo tâu: 
- Bệ hạ đến hỏi thăm, khiến bụng tôi vui mừng chẳng xiết, tôi vị bị thương tâm mà thành bịnh, huyết mạch đều hết, trong mình nhức mỏi, miệng hằng thổ huyết, tôi sợ không mạnh đặng. 

Vua Thái Tôn nói:  
- Xin vương huynh chớ lo nghĩ gì, thì bịnh mới mau hết. 

Huất Trì Cung bước vào nói: 
- Lòng tôi đang hoài vọng lão Nguyên soái, ngày nay hộ giá đến đây, xin kính hỏi thăm căn bịnh. 

Thúc Bảo nói: 
- Xin cám ơn tướng quân. 

Nói rồi day lại với Thái Tôn rằng:   
- Muôn tâu bệ hạ, chẳng hay việc chinh đông sửa soạn sao rồi? 

Thái Tôn nói: 
- Sửa sọan đều xong hết, song bịnh vương huynh chưa lành, không ai chưởng chấp binh quyền, nên chưa định ngày xuất binh. 

Thúc Bảo nói: 
- Chinh đông là việc lớn, để trì hoãn tôi e chẳng nên, vậy xin bệ hạ lựa một người giữ chức Nguyên soái thay tôi. 

Thái Tôn nói: 
- Thế thì phải lắm, song ấn vương soái còn nơi vương huynh, vương huynh hãy giao lại cho ta, đặng ta lựa người giữ đỡ, chừng vương huynh mạnh rồi, theo sau đến nước Cao Ly ta sẽ giao lại cho vương huynh, chẳng hay vương huynh tính sao? 

Thúc Bảo tâu: 
- Bịnh tôi rất nặng, mười phần chết chín, còn tưởng chi ấn soái nữa, nhưng mà con tôi là Hoài Ngọc, tuổi tuy còn nhỏ mà có tài trí, võ nghệ lại cao cường, giữ ấn Nguyên soái đặng. 

Thái Tôn nói: 
- Ngự điệt còn nhỏ, mấy vị lão huynh ắt chẳng chịu làm thuộc hạ, biết tính làm sao? 

Thúc Bảo nói: 
- Vậy chớ bệ hạ tính cho ai chưởng chấp? 

Thái Tôn nói: 
- Giao cho Huất Trì vương huynh. 

Thúc Bảo tâu: 
- Tôi đã liệu con tôi chưởng quản đặng, xin bệ hạ chớ lo ngại. 

Thái Tôn nói: 
- Nếu vương huynh buồn lòng chẳng an, thôi để trẫm gả Ngân Trang công chúa cho ngự điệt. 

Thúc Bảo cả mừng, liền dạy Hoài Ngọc lạy tạ ơn vua.  Rồi đó Thúc Bảo kêu rằng: 
- Huất Trì tướng quân lại đây, tôi có vài lời muốn nói với tướng quân. 

Huất Trì lật đật chạy lại, Thúc Bảo ho một tiếng ra những đờm đỏ, nhè mặt Huất Trì phun lên.  Huất Trì tránh không kịp, vấy đầy nơi mặt, Trình Giảo Kim trông thấy cười ngất.  Thúc Bảo giả ý nói: 

- Xin lão tướng quân miễn chấp, ấy là bởi tôi hôn mê bất tỉnh. 

Kính Đức tức giận vô cùng, song nghĩ đến chuyện soái ấn thì lại dằn lòng mà hỏi rằng: 
- Lão tướng dạy tôi việc chi? 

Thúc Bảo nói: 
- Tướng quân muốn làm Nguyên soái, vậy chớ tướng quân có hiểu đạo làm tướng chăng? 

Kính Đức nói: 
- Tôi tuy bất tài, song cũng biết đặng một vài điều. 

Thúc Bảo nói: 
- Vậy thì xin nói cho ta nghe thử. 

Kính Đức nói: 
- Hễ đạo làm tướng, người có công thì thưởng, người có tội thì phạt, dinh trại bền chắc, đao thương cho tinh nhuệ, đội ngũ cho chỉnh tề, phá trận cho có thế, ví bằng chẳng hay thủ thắng thì phải giục ngựa tháo lui, ấy là đạo làm tướng đó! 

Thúc Bảo nạt lớn rằng: 
- Ngươi nói cái gì bậy bạ vậy?  Ai dạy ngươi đạo làm tướng đường ấy? 

Giảo Kim cười lớn mà nói: 
- Tần ca ca dạy bảo ngươi, ngươi phải quì xuống, lấy đạo thầy trò mà thọ giáo. 

Kính Đức cực chẳng đã, phải dằn lòng quì xuống.  Thúc Bảo nói: 
- Phàm làm tướng, phải an dịnh lập trại, cao thì ngựa vây khốn, thấp thì giữ nước lên, chỗ khô thì phải phòng hỏa hoạn, trí mưu đều là việc binh mã, truyền binh yếu cho đồng lòng, núi cao không nên lên trước, thành không chớ khá xông vào, chiến tướng trở ngựa về chớ khá chạy theo, ấy là vài điều sơ lược, cũng đủ biết đạo làm tướng, người khá nhớ lấy vào lòng. 

Kính Đức nói: 
- Nhờ ơn Nguyên soái chỉ giáo, ngàn năm tôi chẳng dám quên ơn. 

Thúc Bảo nói: 
- Hãy tiếp lấy soái ấn đi! 

Kính Đức hai tay với lấy.  Thúc Bảo nạt rằng: 
- Ấn soái này là của chúa thượng giao cho ta, ngươi sao dám lấy? 

Giảo Kim nói: 
- Chớ khá giận ca ca ta! 

Kính Đức nổi giận đứng dậy ra ngoài.  Thúc Bảo cầm ấn soái giao cho vua Thái Tôn, vua Thái Tôn lại giao cho Từ Mậu Công.  Kính Đức đi ra nơi tam đường ngồi nói lên rằng:  “Ta coi ngươi không sớm thì muộn ắt cũng phải chết, mà còn diễu võ dương oai, thiệt là đáng ghét!”
Hồi 11
Lãnh ấn soái, Huất Trì chinh đông 
Thám địa huyệt, Nhơn Quí gặp báu

Chẳng dè khi ấy Trình Giảo Kim thấy Kính Đức giận bỏ ra ngoài thì theo núp sau bình phong, rình nghe Kính Đức nói mấy lời ấy, bèn chạy vào kêu Tần Hoài Ngọc mà thuật lại.  Hoài Ngọc nghe nói nổi giận, chạy ra sẽ lén lại sau lưng Kính Đức.  Khi ấy Kính Đức đương ngồi trên giao ỷ ngó ra ngoài, miệng còn nói lẩm bẩm, không dè Hoài Ngọc ở sau lưng, hai tay nắm cái giao ỷ lật ra đạp Kính Đức xuống đất thoi lia lịa.  Kính Đức bị mắc kẹt trong ghế, thất thế không dậy được, bèn hét lớn mắng rằng: 

- Mày là con nít, sao dám đánh tao? 

Hoài Ngọc nói: 
- Vì mày rủa cha tao nên tao đánh mày! 

Nói rồi hai tay thoi lia thoi lịa.  Lúc ấy vua Thái Tôn nghe phía trước có tiếng la, liền đứng dậy đi với Từ Mậu Công, còn Giảo Kim nghe Kính Đức la lớn thì hiểu, liền bước lại tâu với Thái Tôn rằng: 

- Hoài Ngọc bị Huất Trì Cung đánh tè nhào xuống đát, xin bệ hạ kêu Huất Trì, không y đánh chết Hoài Ngọc. 

Thái Tôn nói: 
- Để trẫm coi thử. 

Giảo Kim làm bộ chạy lăn xăn ra trước, giả đò ho láy mắt Hoài Ngọc, Hoài Ngọc lanh trí, biết có vua ra, bèn nằm lăn dưới đất.  Huất Trì Cung lật đật ngồi dậy, tay tả đè Hoài Ngọc, tay hữu co vô muốn đánh xuống.  Vừa lúc vua Thái Tôn ra đến thấy vậy, thì nổi giận nói rằng: 

- Còn không thôi sao? 

Huất Trì Cung lật đật tâu: 
- Xin bệ hạ xét lại, thiệt oan tôi lắm.  Nó đánh tôi, chớ tôi không đánh nó! 

Hoài Ngọc cũng tâu: 
- Phụ vương ơi!  Tôi bị đánh đau quá! 

Huất Trì Cung nói: 
- Ngươi đánh ta, chớ ta nào đánh ngươi bao giờ? 

Thái Tôn ngó Huất Trì mà nói rằng: 
- Mắt ta thấy ngươi đánh nó, như việc ngươi làm mất thể diện phò mã, xét theo quốc pháp thì không dung, song ta nghĩ tình ngươi là tôi có công, vậy ta phạt bổng ngươi một tháng đó. 

Huất Trì Cung đã bị đánh lại bị phạt nữa, tức mình bỏ ra ngoài.  Rồi đó vua Thái Tôn và các quan vào từ giã Tần Thúc Bảo mà về trào.  Về đến nơi, Thái Tôn truyền cho thiêm giám chọn ngày cho Ngân Trang công chúa phối hiệp cùng Hoài Ngọc. 

Ngày thứ, Thái Tôn lâm trào, giáng chỉ sai sứ qua Sơn Tây, truyền cho Trương Sĩ Quí kéo hết mười muôn binh mã mà đi trước qua Sơn Đông mà đợi.  Kế đó chọn ngày phong soái cho Huất Trì Cung, và cấp cho 50 muôn binh, tế cờ phát pháo, kéo binh ra đi.  Thái Tôn cỡi ngựa kỳ lân, có Từ Mậu Công, Trình Giảo Kim, Mã Tam Bảo, Đoàn Chí Trung, Ân Khai Sơn và Lưu Hồng Cơ đồng theo hộ giá.  Còn phía trước có hai mươi bảy tổng binh tùy hộ Nguyên soái. 

Nói về Trương Sĩ Quí tiếp dặng chiếu vua, liền kéo binh mã ra đi, khi đến một tòa núi kia tên là Thiên Cái sơn, bỗng nghe một tiếng pháo nổ vang, liền thấy trên núi có một vị đại tướng kéo vài trăm lâu la xông xuống cản đầu binh và nói rằng: 

- Phải mau nộp tiền mãi lộ, thì ta mới cho qua! 

Quân sĩ trở lại báo, Sĩ Quí truyền dừng binh.  Chí Long ra thưa rằng: 
- Xin gia gia cho con ra bắt loài sơn tặc. 

Sĩ Quí nhận lời.  Chí Long ra trước nạt rằng: 
- Đồ giặc rừng!  Sao dám ngăn cản binh trời. 

Tướng ấy cười rộ lên rằng: 
- Ngươi chẳng biết ta là đại vương Đổng Quì đây sao? 

Chí Long nổi giận, vỗ ngựa, hươi đao xông tới đánh.  Đổng Quì rước đánh, đánh đặng ba hiệp, đâm trúng bắp đùi chí Long.  Chí Long cả sợ, chạy trở lại.  Hà Tôn Hiến thấy vậy, cầm kích xông ra đâm.  Đổng Quì đánh trên lưng Tôn Hiến một giáo.  Tôn Hiến thổ huyết ra lênh láng, nằm trên lưng ngựa mà chạy.  Trương Sĩ Quí thấy vậy buồn rầu, xảy có hỏa đầu quân là Tiết Lễ đến thưa rằng:  "Xin cho tôi bắt tiểu tặc." 

Trương Sĩ Quí nói: 
- Chắc ngươi cũng không hơn đặng đâu, song cũng ra đánh thử coi. 

Tiết Lễ vâng lịnh, lên ngựa xông ra.  Đổng Quì giục ngựa tới đâm.  Tiết Lễ cầm Phương Thiên họa kích ra đỡ, đánh lại một kích mạnh quá.  Đổng Quì la lớn rằng: 

- Thôi, thôi, để ta tránh đường cho mà đi! 

Vừa nói vừa chạy.  Tiết Lễ giục ngựa rượt theo, với tay ôm bắt sống Đổng Quì đem trở lại nạp Trương Sĩ Quí.  Sĩ Quí cả mừng.  Tiết Lễ buông Đổng Quì xuống coi lại thì Đổng Quì đã tắt thở. 

Trương Sĩ Quì nói với Tiết Lễ rằng: 
- Ngươi bắt đặng Đổng Quì thì công ngươi rất lớn, như ngươi đi chuyến này mà lập đặng công cao, thì ngươi sẽ đặng chuộc tội. 

Tiết Lễ thưa rằng: 
- Muôn vàn đội ơn lão gia, và xin lão gia cho tôi lấy y phục của tên cường đạo đây, đặng cho người ta biết tôi ra binh lập đặng đầu công. 

Sĩ Quí nói: 
- Ta thưởng cho ngươi khôi giáp và con ngựa ấy. 

Tiết Lễ tạ ơn, lãnh ngân giáp, ngân khôi và con ngựa Bạch Hoa Mã lui ra.  Rồi đó Sĩ Quí truyền kéo binh qua Thiên Cái sơn.  Đi khỏi núi chừng bốn năm chục dặm, bỗng nghe một tiếng pháo nổ rền trời, ai nấy hồn bay.  Sĩ Quí bèn dừng binh lại sai người đi kiếm coi cái gì mà lạ vậy.  Giây lâu quân về báo:  "Trước đây chừng vài dặm có một chỗ đất sụp xuống thành một cái hang lớn và sâu, ngó xuống thấy tối thui, không biết cạn sâu chừng nào."  Sĩ Quí liền cùng con và rể đi đến xem, thì quả thiệt như vậy.  Sĩ Quí liền truyền quân lấy dậy dò coi sâu cạn, quân sĩ lấy dây cột một hòn đá lớn, giòng xuống đến hai mươi bảy trượng dây mới tới đáy.  Sĩ Quí nói: 

- Khi không mà đất sụp thành hang, chẳng biết kiết hay là hung, nếu có ai dám xuống hang này mà coi vật chi rồi trở về thì ta trọng thưởng. 

Trong bọn quân nghe nói, ai nấy co đầu rụt cổ, không ai chịu đi.  Trương Chí Long thưa nhỏ với cha rằng: 

- Gia gia hãy sai Tiết Lễ đi, như may nó xuống dưới mà đặng sống thì gia gia dặn nó coi có báu vật gì thì lấy đem về gia gia sẽ trọng thưởng cho, bằng chẳng may nó bị yêu quái ăn thịt thì thôi, mà lại biệt tích cái việc ngày trước. 

Sĩ Quí khen phải, liền kêu Tiết Lễ biểu rằng: 
- Nay khi không mà đất nứt khai ra một cái địa huyệt như vậy, ta tưởng ở dưới có báu vật nhiều, vậy ngươi hãy xuống coi, như có báu vật chi sẽ lấy đem về dâng cho triều đình đặng mà chuộc tội. 

Tiết Lễ vâng lịnh, Châu Thanh và mấy anh em đồng ngăn mà Tiết Lễ cũng không nghe.  Sĩ Quí truyền quân làm một cái bàn ngồi đặng giòng Nhơn Quí xuống hang, và dạy giòng theo một sợi dây nhỏ, đầu mối dây treo một chùm lục lặc, và dặn Tiết Lễ:  "Khi xuống tới nơi rồi, chừng muốn lên thì nắm dây nhỏ này mà rung đặng quân sĩ bíêt mà kéo lên."  Nhơn Quí vâng lịnh, quân sĩ liền nắm dây thòng Nhơn Quí xuống hang. 

Tiết Nhơn Quí xuống đến đáy hang rồi, đi xem cùng bốn phía, không thấy chi hết, bốn phía đều tối mịt, mà gió âm phong tứ hướng thổi vô.  Nhơn Quí dừng lại một hồi, xem thấy nơi phía đông có hào quang bèn lần lần đi tới, thấy một cõi mênh mông, trên có thanh thiên bạch nhật, cỏ cây xum xuê, lại thấy một tòa sơn động.  Nhơn Quí xăm xăm đi tới.  Xảy thấy tiếng kêu rằng: 

- Tiết Nhơn Quí!  Ta cùng ngươi có hai đời oan trái, nay ta bị bà Cửu Thiên Huyền Nữ bắt trói tại đây, không biết làm sao mà thoát thân đặng, may gặp ngươi đây, vậy hãy lại mà mở dùm cho ta, đặng ta trở về phàm tục, thì ta cùng ngươi cừu oán sẽ dứt. 

Nhơn Quí day lại phía tây nam thấy một chỗ đá lớn, có một con rồng xanh bị cột bằng chín sợi dây bằng sắt, liền bước lại mở mấy sợi dây, con rồng ấy tức thì đập đuôi một cái, gió ào ào, nhắm phía đông bắc bay thẳng.  Rồi đó Nhơn Quí trở ra, đi đến tòa nhà kia, vào trong xem bốn phía không thấy người, lại thấy gần đó có một cái nhà bếp, trong bếp có một cái lò, bắc một cái chảo, trong chảo ấy có để mấy cái xửng, có hơi lên nghi ngút. 

Nhơn Quí bước lại gần với bưng chồng xửng xuống, dở ra xem, thấy trong xửng ấy có một cái bánh nắn hình con rồng, bánh còn đương nóng.  Nhơn Quí bụng đã đói, thấy bánh coi bộ ngon, bèn lấy ăn phức, ăn rồi lại dở luôn cái xửng thứ nhì thấy hai cái bánh nắn in hình con cọp, liền cũng lấy ăn, rồi lại dở luôn cái xửng thứ ba thấy có chín cái bánh nắn in hình con trâu thì cũng ăn hết luôn.  Ăn xong rồi, sắp mấy xửng lại y như cũ, rồi trở ra ngoài, bỗng nghe sau lưng có tiếng kêu rằng:  "Nương nương cho đòi ngươi."  Tiết Nhơn Quí day lại thấy một đồng tử.  Nhơn Quí bước lại hỏi rằng: 

- Đây là chỗ gì? Còn nương nương ở đâu mà đòi ta? 

Đồng tử nói. 
- Chốn này là cảnh tiên, ta vâng Cửu Thiên nương nương ra rước ngươi. 

Nhơn Quí lấy làm lạ bèn đi theo đồng tử.  Khi gần tới nơi, thấy một tòa động phủ nguy nga, theo thẳng vào trong, thấy một vị nữ bồ tát ngồi nơi giữa điện.  Nhơn Quí bước lại quì làm lễ.  Cửu Thiên nương nương nói: 

- Tiết Nhơn Quí!  Ngươi đi chinh Đông chuyến này sẽ gặp nhiều tay hào kiệt anh hùng, nên ta khiến ngươi đặng truyền cho ngươi mấy môn pháp thuật, còn khi nãy ngươi ăn bánh, bánh đó là bánh của chư tiên ăn, mà ta cho ngươi ăn, thì sức mạnh của ngươi sẽ bằng một rồng, hai cọp, chín trâu.  Như vậy trong ba năm ngươi bình phục Đông Liêu đặng, song không thành việc bởi ngươi làm lều, mở dây thả cho con rồng xanh bay đi, cho nên ngươi không bình phục đặng sớm.  Nguyên còn rồng ấy là con rồng hại, thường làm rối loạn giang san, nên ta cầm nó nơi thập trụ bấy lâu, nay ngươi thả nó đi, nó sẽ qua ở bên Đông Liêu mà dấy loạn. 

Nhơn Quí nghe nói kinh sợ mà rằng: 
- Muôn ơn nương nương, đệ tử là thai phàm mắt thịt, đâu có biết việc thiên cơ nên làm lỗi mà thả con rồng ấy, nay chúa của đệ tử ngự giá thân chinh, nếu bình phục không đặng thì tội của đệ tử lớn biết chừng nào, trăm lạy nương nương, xin nương nương cho đệ tử một hai vật chi, đặng hộ thân mà chinh đông mà bình phục cho đặng Đông Liêu. 

Cửu Thiên nương nương nói: 
- Như ngươi muốn mau, thì cũng mười hai năm mới yên được, vậy thôi để ta cho ngươi năm món bửu bối. 

Cửu Thiên nương nương liền sai tiên đồng vào trong lấy báu vật đem ra.  Năm món ấy là:  Tiên, Bào, Cung, Tiễn và Tố thơ.  Cửu Thiên nương nương bèn dặn Nhơn Quí rằng: 

- Cái roi này tên là Bạch Hổ tiên, hễ thấy gặp Nguyên soái Đông Liêu, mặt xanh râu đỏ, ấy là con rồng xanh đó.  Nếu gặp nó thì dùng cây Bạch Hổ tiên này mới trừ nó đặng.  Còn cái áo này là Thủy Hỏa bào, hễ gặp cơn nước lửa, thì phải lấy nó mà mặc vào, tánh mạng mới đặng toàn.  Cây cung này tên là Chấn Thiên cung và năm mũi tên kêu là Xuyên Vân tiễn, khi ngươi ra trận thì đem nó theo mình.  Phòng khi gặp lúc hiểm nghèo, khi ngươi bắn rồi thì vỗ vai một cái thì tên ấy lại trở về túi liền.  Còn cái bản Tố thơ này gọi là Vô Tự thiên thơ, phải cất cho cẩn thận, chớ khá cho người ta xem thấy, phàm có gặp khi nguy biến, thì đem ra mà khấn vái, tức thì sách ấy lộ chữ cho biết rõ ràng.  Thôi, ngươi mau trở về!  Tiết Nhơn Quí rất mừng, lạy tạ rồi lãnh bửu bối trở ra địa huyệt, đồng tử dắt đường ra đến cửa đá.  Nhơn Quí bước ra khỏi cửa, đồng tử liền khép cửa lại liền.  Khi đó Nhơn Quí không thấy chi hết, vì bốn phía đều tối đen bèn lần lần rờ kiếm cái bàn, bước lên nắm lấy dây lục lạc mà rung.



CHINH ĐÔNG

Chinh Đông Hồi 1-4>>

Chinh Đông Hồi 5-7>>

Chinh tây

  Chinh tây 1-3

Chinh tây 4-7     

   


 










CHINH ĐÔNG
Chinh Đông Hồi 1-4>>
Chinh Đông Hồi 5-7>>
 Chinh Đông  12-19>>
Chinh Đông 20-25>>
Chinh tây
Chinh tây 8-11
Chinh tây 4-7
 Truyện trinh thám  

 









Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Tâm sự đêm làm giáo án


Tâm sự đêm làm giáo án







Làn gió buốt luồn qua khe cửa.
Ngọn đèn dầu nghiêng ngả lao chao.
Trang giáo án cũng đang run lạnh.
Dòng chữ  mờ mờ, nét chữ co ro.
Buổi giảng ngày mai ,thăm lớp dự giờ.
Học trò cũ nay cũng là đồng nghiệp.
Giờ giảng hay chưa hẳn là giảng tốt.
Điều khiển trò bằng kích thích tư duy.
Sinh viên tự nêu “tình huống có vấn đề”
Họ tự trả lời, thầy xâu chuỗi lại.
Sau giờ nghỉ  là rì rầm sôi nổi.
Chốt trọng tâm khắc sâu, rung động tâm hồn.
Lòng ta vui,nở từng khúc ruột.
Bõ sức miệt mài trang giáo án đêm thâu.
                                         
                                   Nguyễn Quốc Việt
                                   Mùa đông 1969


*>j<* photo  20x20_zps33236c8c.png

Hồn tôi 
là một vườn hoa lá . Rất đậm hương và rộn tiếng chim


Tâm sự đêm làm giáo án
 độc tấu cắt tóc  

Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

Chinh Đông 5-7






Hồi 5
Viên ngoại quá giận toan sự giết con 
Đại Hồng thương em lập mưu cứu thoát
Từ khi Nhơn Quí có cái áo ấy, thành được no ấm, thì mừng rỡ vô cùng. 
Ngày kia Viên ngoại dậy sớm ra ngoài, thấy tuyết đóng đầy sàn, bèn kêu Nhơn Quí khiến lấy chỗi quét tuyết.  Khi ấy Nhơn Quí dọn dẹp hồi lâu, trong mình nóng nực nên cởi bớt áo dương bì ngoài ra, thành bày cái áo Đại Hồng cẩn thân ra ngoài.  Liễu viên ngoại ngó thấy thì nổi giận mà nghĩ thầm rằng:  "Năm trước ta qua đất Liêu Đông thấy hai cái áo Đại Hồng lãng tử này là vật rất báu, nên mua về cho con dâu và con gái, nội ở đây không ai có.  Vả Tiết Lễ là người nghèo nàn làm sao sắm đặng vật ấy, rõ ràng là của nhà ta, nếu nó ăn cắp, lẽ đâu dám mặc như vầy, chắc bởi dâu con, có đứa nào bất chánh, ta phải vô tra hỏi cho biết." 
Viên ngoại vô nhà, kêu gia đinh lấy một sợi dây, một cây đao và một chén thuốc độc, đem ra lập tức.  Gia đinh thất kinh không hay là việc gì, nhứt diện chạy báo cho Viện Quân hay.  Viện Quân nghe hoảng kinh, liền kêu Liễu Đại Hồng cho hay việc ấy, rồi đồng chạy ra mà hỏi rằng: 
- Có việc chi ông giận dữ vậy? 
Viên ngoại nói: 
- Chẳng phải hỏi, đợi một chút thì rõ. 
Nói rồi sai bốn đứa a hườn qua phòng Điền Thị biểu đem cái áo Đại Hồng cẩn thân ra trình.  Giây phút Điền Thị đem áo ấy ra trình.  Viên ngoại cho cất đi, rồi lại biểu lên phòng tiểu thơ.  Nữ tỳ vâng lịnh đi liền. 
Nói về Liễu Kim Huê thấy cha truyền mang áo Đại Hồng đến trình liền lật đật mở rương, kiếm chẳng thấy áo hồng y đâu thì thất kinh, mà nghĩ thầm rằng:  "Hồi khuya trời gió tắt đèn, có khi ta lấy lộn hồng y mà cho Tiết Lễ, chắc gia gia ta thấy y mặc, nên mới tra xét đến áo này đây."  Bỗng lại thấy hai đứa nữ tỳ lên giục nữa.  Tiểu thơ sợ hãi không dám xuống.  Viên ngoại chờ lâu không thấy, thì hò hét như sấm mà nói rằng: 
- Thôi rồi, thôi rồi, thiệt gia môn bất hạnh, nên mới đến nỗi này. 
Viên Quân nói: 
- Ông để rồi con nó đem xuống, làm gì mà gấp dữ vậy vậy? 
Viên ngoại nói: 
- Mụ có biết gì mà xen vô đó, bởi mẹ thế kia mới sanh con làm vậy, làm bại hoại gia phong, nó đã đem áo hồng y tặng cho tình nhơn của nó rồi mà mụ còn chưa biết.

Viện quân nghe nói thất kinh, liền chạy lên lầu kêu tiểu thơ mà nói rằng: 
- Sao con không đem áo hồng y ra cho cha con coi, thì phải khốn bây giờ. 
Liễu Kim Huê khóc mà nói rằng: 
- Mẹ ôi!  Xin mẹ cứu tính mạng cho con. 
Nói rồi thuật hết lại các việc cho mẹ nghe.  Viện Quân nghe con nói thì thất kinh mà rằng: 
- Con tuy lấy lòng từ thiện mà cho áo người song nay cha con đương lúc hành hung, mẹ nói làm sao cho đặng, vậy con phải ở trên này mà trốn. 
Còn Viên ngoại thấy sai lấy áo hai ba lần mà không thấy đem xuống thì hét lớn rằng: 
- Chuyện này nín lặng đi không đặng. 
Liền đứng dậy đi lên lầu.  Liễu Đại hồng cản lại mà rằng: 
- Xin gia gia bớt giận, để cho mẫu thân con đem tiểu muội xuống. 
Viên ngoại mắng rằng: 
- Đồ súc sanh, sao dám ngăn cản ta? 
Nói rồi chạy lên lầu nạt rằng: 
- Đồ tiện tỳ, sao không xuống cho ta hỏi? 
Viện Quân nói: 
- Xin ông bớt giận, để tôi nói cho mà nghe. 
Viên ngoại nói: 
- Nó dám đem hồng y mà tặng cho tình nhơn của nó, đồ súc sanh như vậy, còn để nó làm chi?

Nói rồi chạy lại, nắm cánh tay Viện Quân, xô một cái té nhào.  Kim Huê chạy không kịp, bị viên ngoại nắm đầu kéo xuống.  Viện quân cũng chạy theo.  Viên ngoại đem Kim Huê đến sảnh đường xô té xuống đát, rút roi vừa đánh vừa mắng: 
- Đồ tiện tỳ, sao dám tư tình với Tiết Lễ, làm bại hoại gia phong? 
Nói rồi chân đập tay đánh.  Kim Huê chịu không nổi kêu rằng: 
- Gia gia ôi!  Xin thương con, chuyện này oan ức lắm! 
Viện Quân thấy đánh, nóng ruột chạy lại can.  Liễu Đại Hồng cũng chạy lại thưa rằng: 
- Gia gia ôi!  Xin đừng cố chấp em con mà tội nghiệp! 
Viên ngoại mắng rằng: 
- Đồ súc sanh!  Chớ khá nhiều lời. 
Điền Thị cũng quì xuống mà thưa rằng: 
- Xin công công xét lại, kẻo oan uổng cho cô nương, vả Tiết Lễ là người bần cùng, có lẽ nào lại tư tình như thế, chẳng qua là thấy kẻ nghèo nàn rách rưới, thì phát lòng từ thiện mà cho áo đó thôi, xin công công mở lượng. 
Viên ngoại mắng rằng: 
- Mi biết chuyện gì, dám ra đây mà nói. 
Lúc đó có người chạy ra thuật chuyện ấy cho Nhơn Quí nghe.  Nhơn Quí hoảng kinh, lại nghi trong nhà có tiếng khóc lóc om sòm, bèn lật đật quăng chổi mà chạy mất. 
Nói về Liễu viên ngoại, quá giận chỉ muốn giết tiểu thơ cho khuất mắt, nên ra tay dập liễu vùi hoa, cả nhà can cũng không được.  Xảy có gia đinh đến thưa rằng:  "Lý viên ngoại bên Tây thông có việc cần mời ông ra nói chuyện."  Viên ngoại nghe có khách, thì đứng đậy và nói với vợ rằng: 
- Ta giao cho mụ đem tiện nhân này ra đằng sau, đợi cho ta nói chuyện rồi vào sẽ xử tử, bằng để trốn đi, mụ phải thế mạng. 
Nói rồi đi ra, khi ấy Viện Quân mới đỡ Kim Huê dậy, rồi đem lại chốn trú phòng.  Kim Huê khóc mà thưa rằng: 
- Mẫu thân, nay gia gia muốn giết con thiệt, tưởng khó thoát rồi. 
Đại Hồng nói: 
- Nếu mẫu thân muốn cứu tiểu muội, thì phải đưa ra cửa sau trốn đi mới được. 
Kim Huê nói: 
- Ca ca ơi!  Em từ nhỏ chưa từng ra khỏi cửa, nay biết trốn đi đâu? 
Đại Hồng liền kêu Nguyện má má mà dặn rằng: 
- Xin bà lãnh em tôi đi trốn, hãy nuôi dưỡng cho tử tế, đợi gia gia tôi hồi tâm, tôi sẽ đền đáp nghĩa cho bà.

Nguyện má má vâng chịu.  Viện Quân liền chạy vào phòng, lấy 300 lượng bạc giao cho tiểu thơ.  Tiểu thơ lạy mẹ và anh chị rồi theo Nguyện nhũ mẫu ra cửa sau chạy trốn.  Nguyện nhũ mẫu lại hỏi rằng: 
- Nếu viên ngoại cho người truy nã, thì tính làm sao? 
Đại Hồng nói: 
- Bà cứ an tâm, lãnh tiểu thơ ra đi. 
Khi tiểu thơ đi rồi.  Đại Hồng mới nghĩ ra một kế, liền nói nhỏ với mẹ rằng:  "Bây giờ làm kế như vầy...  thì gia gia không sai người theo bắt."  Viện Quân nghe theo, liền lên sai a hườn đem một cục đá lớn để ở miệng giếng, và dặn phải y kế mà làm, a hườn vâng mệnh. 
Đến khi viên ngoại vào, truyền vào trong dẫn tiểu thơ ra, a hườn liền xô cục đá xuống giếng một cái đùng, rồi kêu la ầm ĩ.  Viện Quân giả bộ chạy ra kêu khóc:  "Con ơi!  Mạng con sao ngắn ngúi như vậy, khiến cho mẹ đau lòng, nát ruột con ơi."  Điền thị cũng làm bộ kêu khóc:  "Cô nương ơi, em ơi...  hu hu...  hu hu."  Các a hườn đều bưng mặt khóc.  Đại Hồng giả bộ nói:  "Thôi chớ than khóc, phải tìm cách mà cứu cho mau."  Nói rồi đi kiếm cây, dò tìm mà vớt lên.  Khi ấy Liễu viên ngoại ở trong nhà nghe mỗi tiếng đùng, như có người té xuống giếng, lại nghe tiếng kêu khóc om sòm, tưởng là con gái đã nhảy xuống giếng mà tự vẫn rồi liền ra xem, thấy Đại Hồng đang lấy cây quơ kiếm.  Viện ngọai nạt lớn mà rằng: 
- Súc sanh, nó chết thì thôi, còn quơ kiếm làm gì? 
Viện Quân giả bộ làm lung mà hét lớn rằng: 
- Lão tặc, phải trả con cho ta. 
Nói rồi xăm xăm chạy lại mà kéo viên ngoại.  Viên ngoại nổi giận đứng đậy, kêu a hườn nói: 
- Bây phải vác gạch đá mà lấp giếng cho mau. 
A hườn vâng lệnh, giây phút lấp đáy giếng.  Đại Hồng khóc mà nói rằng: 
- Gia gia nỡ lòng nào mà bức em con đến thế? 
Viện Quân cũng nói: 
- Lão tặc!  Đã bức tử con ta, lẽ phải lấy quan tài tẩm liện mà tống tán tử tế, có đâu lại làm một cách thảm thương như vậy?

Kêu khóc một hồi, rồi kéo nhau vô nhà. 
Nói về Tiết Nhơn Quí từ khi chạy trốn, lại còn sợ nỗi người nhà đuổi bắt, ráng sức chạy 20 dặm, ngó thấy trước mặt có một tòa miếu võ, thì nghĩ rằng:  "Để ta chạy đến đó nghỉ chân rồi sẽ đi cũng đặng."  Nghĩ rồi chạy thẳng vào miếu.
Hồi 6
Gặp thời may, Nhơn Quí cưới vợ 
Vì lánh nạn, tiểu thơ gá duyên

Nói về Nguyện nhũ mẫu mang Kim Huê chạy trốn, đi chưa được mấy dặm đã mỏi mệt quá chừng, khá thương cho tiểu thơ, đào tơ liễu yếu, chưa từng ra khỏi khuê môn, nay đường bộ xông pha nên hai chân đau rát, mặt mũi đỏ phừng.  Ráng chạy một hồi nữa, Kim Huê kêu nhũ mẫu mà nói rằng: 
- Ta đi không đặng, xin hãy tạm nghỉ cho bớt mỏi đã. 
Nhủ mẫu ngó trước mà nói: 
- May lắm, trước mặt có miếu Đông Cô kia, hãy chạy ráng tới đó sẽ nghỉ. 
Hai người cùng ráng đi một hồi nữa.  Lúc ấy Nhơn Quí nghỉ trong miếu sắp ra đi, xảy thấy hai người đàn bà xăm xăm chạy đến thì nghĩ thầm rằng:  "Có khi người nhà Liễu viên ngoại theo bắt ta đây."  Nói rồi chạy trở vô miếu chui xuống dưới gậm thần tượng mà nằm. 
Khi ấy Liêu Kim Huê cùng Nguyện nhũ mẫu vào miếu, thấy bốn phía không ai.  Nguyễn nhũ mẫu mới nói với tiểu thơ rằng: 
- Tiểu thơ có lòng từ thiệt, thấy Tiết Lễ nghèo nàn lạnh lẽo, nên động lòng thương mà cho áo, chẳng dè lầm phải cái hồng y, đến nỗi lão gia ngó thấy, tưởng tiểu thơ có tư tình, nên mới ra nỗi nước này, nay tôi cùng tiểu thơ đi lánh nạn, song không có bà con thân thích, thì biết trú vào đâu?

Kim Huê nói: 
- Tại tôi làm cho nhũ mẫu cũng phải cực, như tôi có thác cũng cam lòng, khá thương cho Tiết Lễ là người vô can, cũng vì tôi mà mang họa, không biết có trốn khỏi đặng chăng? 
Hai người cùng nhau bàn bạc, Nhơn Quí ở dưới bàn thần tượng nghe đặng rõ ràng thì nghĩ thầm rằng:  "Té ra tiểu thơ thấy ta cơ hàn thì thương xót mà cho áo nên lụy đến thân, mà ra cực khổ như vậy, thôi để ta ra lạy tạ ơn người, dầu có thác nữa, ta cũng đành chịu."  Nói rồi chui ra, quì trước mặt tiểu thơ mà nói rằng: 
- Tiểu thơ thương kẻ nghèo nàn mà cho áo, vì tôi không rõ, nên tôi mặc ra ngoài để cho lão gia ngó thấy mà làm lụy đến tiểu thơ, đều là tội tôi cả, xin tiểu thơ dung thứ. 
Kim Huê thấy Nhơn Quí quì trước mặt mình mà nói thì hổ thẹn mười phần.  Nhũ mẫu liền đỡ Nhơn Quí dậy mà hỏi rằng: 
- Quan nhơn quê quán ở đâu? 
Nhơn Quí thưa: 
- Tiểu tử ở Tiết gia trang, vì cha mẹ mất sớm, gia tài tan hết, nghèo khổ vô cùng, nên mới phải đem thân đi làm mướn, không dè lại làm đến họa này. 
Nguyện má má nói: 
- Việc này cũng vì tiểu thơ thương quan nhơn lạnh lẽo, nên mới sanh ra cực khổ chừng này, nay không chỗ dựa nương, may gặp quan nhơn đây, xin đưa bọn ta về Sơn huyệt tạm ở ít ngày, đợi chừng việc an, sẽ đền ơn ấy, có đặng cùng chăng? 
Nhơn Quí thưa: 
- Tôi mang ơn tiểu thơ rất lớn, dẫu khô xương nát thịt cũng chưa đủ báo đền, song tôi nhà cửa không có, giường chiếu cũng không, một mình ở nơi hang hổ, tôi e tiểu thơ khó bề chịu đặng.  Vả kẻ qua người lại, lo cho miệng thế gian, xin tiểu thơ xét lại. 
Nhũ mẫu nói: 
- Quan nhơn phân rất phải, song hiện nay tiểu thơ không chốn nương thân, vậy cũng phải tùy quyền mới đặng.

Nói rồi day lại hỏi Kim Huê: 
- Tiểu thơ nghĩ thế nào? 
Kim Huê nói: 
- Ta nay tứ cố vô thân, cũng phải tùng quyền như vậy, rồi sau sẽ tính. 
Nhũ mẫu nói: 
- Tiết Lễ sợ ở nơi hang hổ không được phân biệt, nên có ý ngại ngùng, đó cũng là lòng thiệt thà của Tiết Lễ.  Song ta coi Tiết Lễ ngày nay tuy bần hàn, nhưng cũng có ngày xuất đầu lộ diện.  Vạy ta muốn chủ trương đem việc chung thân của tiểu thơ mà hứa cho y thì có lệ an đặng, tiểu thơ nghĩ thế nào? 
Liễu Kim Huê nghe nói thì nghĩ thầm rằng:  "Ngay khi ta cho áo cũng đã có ý này, đây nhũ mẫu nhắc đến thì rất hợp tâm."  Nghĩ rồi cúi đầu không nói, nhũ mẫu thấy vậy biết ý liền nói với Nhơn Quí rằng: 
- Quan nhơn vì ở chung trong hang không đựoc phân biệt, vậy ta muốn đem việc chung thân của tiểu thơ mà hứa với quan nhơn, chẳng hay ý quan nhơn thế nào? 
Nhơn Quí nghe nói hoảng kinh mà thưa rằng: 
- Nhũ mẫu chớ phán điều ấy, mà thêm nặng tội cho tiểu tử.  Vả tiểu thơ là nhành vàng lá ngọc, còn tiểu tử là kẻ nghèo nàn, việc ấy không nên, xin nhũ nương xét lại. 
Nhũ mẫu nói: 
- Quan nhơn nói sai, việc nhơn duyên là do nơi trời định, bần phú có kể chi, xin đừng từ chối nữa. 
Nhơn Quí không nghe, cứ khăng khăng một mực mà từ chối hoài.  Nhũ mẫu thấy vậy nổi giận mà nói rằng: 
- Người thiệt là người táng tận lương tâm, tiểu thơ ta vì ngươi mà chút nữa thiệt mạng, nay trốn ra đây không chỗ gởi mình, muốn để ở với ngươi, lại toan bề xua đuổi thiệt không phải là lòng người! 
Nhơn Quí nói: 
- Tôi thiệt không dám bụng ấy, song nay nhũ nương trách quá lời, vậy thôi xin vâng lệnh. 
Nhũ mẫu nói: 
- Nay quan nhơn đã theo y lời, thì phải đem tiểu thơ về San cốc. 
Nhơn Quí vâng lời, rồi lại gần tiểu thơ mà nói rằng: 
- Từ đây về đến hang còn xa xôi lắm, e tiểu thơ đi không nổi, vậy tôi xin ra sức cõng tiểu thơ cho đỡ mỏi, tiểu thơ nghĩ thế nào? 
Nhũ mẫu nói luôn rằng: 
- Tốt lắm!  Đặng vậy thì tốt lắm! 
Còn Kim Huê thì nghĩ thầm rằng:  "Nay ta đã gá nghĩa với y, cũng chẳng hề gì mà thẹn, vả đường xa như vậy, ta đi bộ chắc cũng không xong." 
Khi ấy Nhơn Quí cõng tiểu thơ mà chạy như tên, nhũ mẫu không sao theo kịp, Nhơn Quí liền cặp nhũ mẫu qua tay tả mà chạy, giây phút đã đến hang.  Liễu tiểu thơ bước xuống, đi ngay vào dọn dẹp sạch sẽ, rồi kêu nhũ mẫu mà nói rằng: 
- Ta coi đây không có gạo, vậy hãy đưa tiền cho người đi mua về dùng đỡ.

Nhũ mẫu lấy ra một lượng bạc đưa cho Nhơn Quí.  Nhơn Quí tiếp lấy đi mua đồ. 
Nói về Vương Mậu Sanh, nhơn đi buôn bán về ngang qua thấy hai người đàn bà ở đó thì nghĩ thầm rằng:  "Chỗ hang này là của Tiết đệ mình ở đã lâu, nay sao lại có hai người đàn bà nào ở đó?"  Còn đương suy nghĩ, bỗng đâu Nhơn Quí đi chợ về, anh em gặp nhau mừng rỡ.  Mậu Sanh hỏi: 
- Hiền đệ về bao giờ, và có hai người đàn bà nào đó? 
Nhơn Quí nói: 
- Xin ca ca vào đây, rồi tôi kể chuyện cho mà nghe. 
Mậu Sanh liền quảy gánh bước vào.  Nhơn Quí để đồ xuống, lật đật kêu Kim Huê mà nói rằng: 
- Người này là kết nghĩa anh em với tôi, tiểu thơ nên ra chào đi. 
Kim Huê bước ra thi lễ rồi Nhơn Quí mới thuật lại các việc cho Mậu Sanh nghe, Mậu Sanh mừng rỡ nói rằng: 
- Nay em thời vận đã thông, phước tinh phụ giúp, hôm nay cũng là ngày tốt, phải tính việc thành thân đi. 
Nhơn Quí nói: 
- Ca ca ôi!  Tôi nay không có một vật chi thì làm sao mà tính đặng. 
Mậu Sanh nói: 
- Việc ấy không khó, để ta về sắm sữa đem qua. 
Nhũ mẫu nói: 
- Đây là hai lượng bạc, xin nhờ người mang về tri biện giùm. 
Mậu Sanh lãnh bạc nói với Nhơn Quí rằng: 
- Để ta về sửa soạn, biểu nội nhơn tôi đem qua trước.

Nói rồi ra đi.  Mậu Sanh về đến nhà, kêu vợ thuật các chuyện.  Mao Thị nghe nói mừng rỡ lật đật sửa soạn đồ đi trước, đến nơi Nhơn Quí ra đón vào.  Mao thị cùng tiểu thơ tương kiến, chuyện vãn trong hồi lâu, rồi cùng nhau đi sửa soạn sắp dặt.  Còn Mậu Sanh đi mua đồ về ghé nhà lấy thêm giường, ghế, mền, gối, chén, dĩa đem đến.  Lại có đem theo hai lượng bạc làm lễ mừng.  Nhơn Quí tiếp lấy bạc, cảm ơn vợ chồng Mậu Sanh.  Rồi đó Mậu Sanh thay áo đi gánh nước, quơ củi, còn nhũ mẫu thì dọn dẹp cổ bàn, sắp đặt đâu đó, kế trời vừa tối.  Nhơn Quí thay đổi y phục ra làm lễ trời đất, tối trở vào dọn dẹp, vợ chồng đi nghỉ. 
Từ đó, Nhơn Quí nhờ có 300 lượng bạc của tiểu thơ mà tiêu dùng, được mấy tháng đã gần hết, vợ chồng ngồi bàn luận về việc làm ăn.  Nhơn Quí nói: 
- Thôi, để mai ta làm việc này sẽ có tiền xài. 
Bữa sau Nhơn Quí đi kiếm tre đem về.  Kim Huê thấy vậy hỏi "Phu quan dùng tre làm gì?"  Nhơn Quí nói: 
- Phía bên kia núi nhiều chim nhạn lắm, ta tính sắm cung tên để bắn nhạn bán lấy tiền. 
Nhơn Quí vừa làm xong bỗng thấy hai con nhạn bay qua.  Nhơn Quí lắp tên, chờ nhạn kêu, bắn một mũi nhằm yết hầu liền sa xuống (bắn cách ấy gọi là khai khẩu nhạn).  Kim Huê thấy mừng rỡ vô cùng.

Từ đó, mỗi ngày Nhơn Quí đi bắn nhạn bán được đủ tiền chi dụng trong nhà.  Ngày kia Nhơn Quí lại đến chân núi để bắn, gặp hai con nhạn bay qua, vừa muốn giơ cung lên bắn, bỗng nghe tiếng người kêu tên mình mà nói rằng:  "Bắn như vậy, cũng chưa giỏi, để ta bắn nhạn sống cho mà coi."  Nhơn Quí nghe kêu day lại coi, thấy một người đầu đội mão tứ sắc, mình mặc áo có lãng y, oai phong lẫm liệt, tướng mạo đường đường.  Nhơn Quí không biết là ai, mới hỏi rằng: 
- Phép bắn nhạn sống làm sao, bắn cho ta coi thử? 
Tướng ấy nói: 
- Đại ca quên tiểu đệ rồi sao? 
Nhơn Quí đứng nhìn hoài cũng không nhớ, mới hỏi: 
- Vậy chớ ngừoi là ai? 
Tướng ấy nói: 
- Tiểu đệ là bạn đồng học với ca ca, tên là Châu Thanh đây mà. 
Nhơn Quí nghe nói mừng rỡ, ném cung tên chạy lại mà hỏi rằng: 
- Châu hiền đệ ơi, vậy chớ Châu hiền đệ đó sao?  Anh em mới xa cách mấy năm mà nhìn không biết, anh thiệt mau quên quá.  Vậy chớ hiền đệ ở đâu mấy năm nay? 
Châu Thanh nói: 
- Em mấy năm nay có người ở Giang Nam rước làm giáo sư, nay nghe huyện Long Môn có treo bảng chiêu binh nên em tính về đầu quân.  Còn ca ca võ nghệ cao cường sao chẳng đi để lập công trạng. 
Nhơn Quí liền thuật những sự nghèo khổ cho Châu Thanh nghe và hỏi rằng: 
- Em về đây, thì ngụ ở đâu? 
Châu Thanh nói: 
- Em ở nhà của kế mẫu em tên là Uông má má, không ngờ anh lại nghèo đến bực này.  Nay em muốn anh cùng đi đầu quân để kiến công lập nghiệp, chẳng biết ca ca nghĩ thế nào? 
Nhơn Quí nói: 
- Em nói phải lắm, song anh mắc có vợ, một là không tiền chi dụng, hai là khó chốn nương thân, thì anh còn đi sao đặng? 
Châu Thanh hỏi: 
- Anh có vợ rồi sao?  Em mừng cho, song em tưởng nam nhi chi chí, công danh là việc trọng.  Nếu anh chịu cùng đi với em, thì lộ phí khỏi lo và em còn dư ít lượng bạc, xin để nhà cho chị tiêu dụng.

Nhơn Quí nói: 
- Cám ơn hiền đệ hảo tâm như vậy thì chắc là đặng. 
Châu Thanh mừng rỡ, liền lấy ba lạng bạc giao cho Nhơn Quí và hẹn rằng: 
- Anh về sửa soạn ngày mai sẽ thượng lộ. 
Nhơn Quí tiếp bạc, từ giã đi về.
Hồi 7
Nơi San cốc, vợ chồng than thở 
Huyện Long Môn, huynh đệ đầu quân

Nói về Nhơn Quí nhận tiền của Châu Thanh tặng rồi từ giã về nhà, thuật chuyện cho vợ nghe.  Kim Huê nghe xong mừng mừng tủi tủi, mà nói với Nhơn Quí rằng: 

- Nay phu quân đi đầu quân, may nhờ ơn vua lộc nước lưng đeo soái ấn, làm vinh dự cho cha mẹ tổ tông, đó là việc hay lắm, song chẳng biết phu quân đi mấy năm sẽ về? 

Nhơn Quí nói: 
- Như ta xuống đó mà đắc dụng ta sẽ về liền. 

Kim Huê nói: 
- Nay phu quân đi cũng lâu năm mà thiếp có thai nghén, không biết sanh gái hay trai, vậy phu quân để danh tự lại, đặng sau đặt tên cho con. 

Nhơn Quí nói: 
- Như sanh con gái, thì ta chẳng nói làm chi, bằng sanh con trai cứ lấy tên cái núi này là Đinh Sanh mà đặt cũng đặng. 

Nhơn Quí kêu nhũ mẫu mà dặn rằng: 
- Khi tôi đi rồi, ở nhà tiểu thơ có ưu phiền, xin nhũ mẫu tìm lời khuyên giải. 

Nhũ mẫu nói: 
- Xin quan nhơn cứ an lòng, việc đó có tôi. 

Kim Huê gạt nước mắt mà nói: 
- Xin phu quân đi đường phải giữ gìn thân thể cho lắm. 

Rồi đó hai người cùng chứa chan hàng lệ mà từ biệt ra đi.  Nhơn Quí lại tuốt qua nhà Vương Mậu Sanh mà thuạt lại các chuyện đi đầu quân, và ngỏ lời ký thác.  Vợ chồng Mậu Sanh rất mừng mà nói rằng: 

- Xin hiền đệ cứ an lòng mà đi cho đặng công thành danh toại, còn việc nhà đã có anh chị đây chu cấp, em chớ có lo. 

Nhơn Quí từ tạ vợ chồng Vương Mậu Sanh, rồi thẳng qua nhà Uông má má. 

Đến nơi, Châu Thanh ra đón vào thơ phòng, dọn rượu, thịt thế đãi.  Hai người ăn uống rồi Châu Thanh nói: 

- Khi em làm giáo sư, có đặng nhiều y phục, vậy để đem ra cho ca ca thay đổi. 

Nói rồi lấy rương ra, Nhơn Quí lựa lấy bộ sắc trắng mặc vào, coi oai phong lẫm liệt, tướng mạo đường đường.  Đoạn Châu Thanh sửa soạn hành lý, lạy từ Uông má má ra đi. 

Hai người đi bảy tám bữa mới tới huyện Long Môn, lúc đó trời vừa tối, anh em vào quán nghỉ ngơi và mỗi người làm một văn trạng. 

Rạng ngày, hai người cầm văn trạng đến phủ nha đầu nạp, quân sĩ mang văn trạng vào nạp giữa công án.  Trương Sĩ Quí xem thấy tên Châu Thanh, 18 tuổi, quê ở Phú Giang Châu, huyện Long Môn, thì nghĩ thầm rằng:  "Người này 18 tuổi, mà đã đến đầu quân, chắc là hảo hớn."  Bèn dạy đòi Châu Thanh vào.  Châu Thanh vào ra mắt, Sĩ Quí hỏi: 

- Người đến đầu quân, chẳng hay võ nghệ thế nào? 

Châu Thanh nói: 
- Tôi học binh thơ đồ trận làu thông, mười tám ban võ nghệ đều biết, song thường dùng cặp giản. 

Sĩ Quí truyền Châu Thanh ra giá binh khí lấy giản múa thử coi.  Châu Thâu vâng lịnh, múa một bài tả lang hữu chiến, như rồng dỡn nước, tựa cọp đăng san.  Sĩ Quí xem thấy cả đẹp nói rằng: 

- Phép giản của ngươi giỏi lắm, nay ta lựa 12 tên Kỳ bài, còn thiếu bốn tên, vậy cho ngươi sung vào chức đó. 

Châu Thanh tạ ơn. 

Trương Sĩ Quí xem đến trạng thứ nhì thấy tên Tiết Nhơn Quí quê ở Sơn Tây, phủ Giang Châu, huyện Long Môn.  Sĩ Quí thất kinh nghĩ thầm:  "Quân sư đoán mộng như thần, còn bệ hạ chiêm bao thấy mặc đồ trắng, cầm cây Phương Thiên họa kích chưa biết có phải không để ta đòi vào xem cho biết."  Liền dạy quân đòi cho Nhơn Quí vào ra mắt.  Sĩ Quí thấy quả mặc đồ trắng thì nghĩ  thầm:  "Thiệt ứng mộng hiền thần chẳng sai, nếu ta dung nạp người này, ắt bao nhiêu công lao rồi về tay y hết."  Nghĩ rồi hỏi: 

- Ngươi biết cung mã gì không? 

Nhơn Quí thưa: 
- Cung mã tôi trắm thước bắn nhắm, và mười tám ban võ nghệ đều tinh thông cả. 

Sĩ Quí hỏi: 
- Ngươi quen dụng binh khí gì? 

Nhơn Quí nói: 
- Tôi thiện dụng cây Phương Thiên họa kích. 

Sĩ Quí giả bộ giận nạt rằng: 
- Đồ cẩu đầu dám cả gan!  Đao phủ quân!  Mau dẫn ra viên môn xử trảm! 

Đao phủ liền bắt Nhơn Quí trói lại.  Nhơn Quí thất kinh hỏi. 
- Tôi có tội gì, mà lại bắt chém? 

Châu Thanh cũng ra nói: 
- Người này anh em bạn thiết với tôi, xin lão gia sanh phước cho. 

Sĩ Quí nói: 
- Ta làm tổng binh phụng mệnh vua qua đây, cái tên ta còn không ai biết tới mà Nhơn Quí lại phạm đến tên ta. 

Châu Thanh nói: 
- Vì người không biết xin lão gia lượng thứ. 

Sĩ Quí nhậm lời và nói với Nhơn Quí rằng: 
- Ta nghĩ có Châu Thanh mà dung tội cho ngươi.  Quân sĩ đâu, hãy đuổi ra khỏi viên môn. 

Châu Thanh kêu rằng: 
- Ca ca!  Nay ca ca không được lục dụng, mà phải trở về, thôi em cũng chẳng ở làm chi, về với ca ca một thể. 

Nhơn Quí nói: 
- Nay em làm chức Kỳ bài quan, phải buổi kiến công lập nghiệp, còn anh có vợ con bó buộc, tuy đi mà chẳng an lòng, nay đã không dùng, ta lại về nhà đi bắn nhạn. 

Châu Thanh nói: 
- Thôi đã rủi vậy, để chờ hội khác, anh sẽ sửa tên, chắc người phải thâu dụng. 

Nói rồi cùng nhau từ giã ra đi.  Ngày ấy Sĩ Quí về phủ, thuật chuyện lại cho các con nghe,ai nấy đều khen là diệu kế. 

Nói về Nhơn Quí khi ra về trong lòng tức giận, vừa đi vừa nghĩ không dè đi lạc đường.  Lúc đó, mặt trời chen lặn hai bên, cây cối mịt mù, không có nhà cửa gì hết.  Nhơn Quí cứ ngó phía trước mà đi hoài, đến một chỗ thôn trang, qua một cái cầu ván thấy có tòa nhà lớn, đèn đuốc sáng trưng, tiêu thiều inh ỏi.  Nhơn Quí nghĩ rằng:  "Nhà này chắc có hỉ sự."  Bèn lại gần xem, rồi kêu tên người nhà mà nói rằng:  "Nay tôi đi lỡ đường trời tối, xin cho ngụ đỡ một đêm."  Mấy người trang khách nói: 

- Để tôi vào bẩm cho trang chủ hay đã. 

Giây lâu chạy ra nói: 
- Trang chủ cho mời ngươi vào. 

Nhơn Quí vào ra mắt trang chủ mà thưa rằng: 
- Tôi lỡ đường tới đây, đến phiền quí xá.  Chẳng hay tôn tánh đại danh người là gì? 

Trang chủ nói: 
- Ta họ Phàn tên là Hồng Hải, nhà tuy giàu có, song thường giữ thiện tâm. 

Nói rồi sai gia đinh dọn rượu thịt tiếp đãi.  Giây lâu gia đinh bưng lên một mâm rượu thịt ê hề.  Viên ngoại nói: 

- Ta nay có việc đãi không đặng trọn lễ, xin quan nhơn dùng thiệt tình cho. 

Nhơn Quí tạ ơn, bèn ngồi lại ăn uống, cứ mỗi chén hai miếng, ăn không biết mấy chục chén.  Phàn Hồng Hải thấy Nhơn Quí ăn uống quá mạnh, thì ngồi ngó sững.  Nhơn Quí day lại thấy Phàn viên ngoại ngó sững, có ý không vui lại rưng rưng nước mắt thì nghĩ thầm rằng:  "Có lẽ ông này thấy mình ăn nhiều quá, nên đem lòng phiền muộn chi đây."  Nghĩ rồi liền để đũa xuống, không ăn nữa.  Hồng Hải nói: 

- Ta thấy quan nhơn sức lực mạnh mẽ nên ta ngó xem, hay là quan nhơn thấy ta rưng rưng nước mắt, không ăn nữa sao?  Số là nhà ta có việc buồn rầu, chớ chẳng phải nghi kỵ chuyện chi, xin cứ ăn uống cho no đủ. 

Nhơn Quí hỏi: 
- Viên ngoại có việc chi, có thể cho tôi được biết chăng? 

Hồng Hải đáp: 
- Lão phu năm nay 55 tuổi, hiếm hoi có chút con gái, tên là Tú Huê, tài mạo song toàn, năm nay vừa hai chục tuổi, vợ chồng lão coi như ngọc báu trên tay.  Nay vô cớ mà phải đưa cho người, nên lão lấy làm rầu rĩ lắm. 

Nhơn Quí nói: 
- Khi tôi đi đến cửa, thấy trương đăng kết thái, biết nhà có chuyện vui mừng.  Nay viên ngoại gả chồng cho lịnh ái, cũng là hỉ sự, sao lại nói những câu dị kỳ vậy? 

Hồng Hải nói: 
- Vốn quan khách chưa rõ, chớ việc này có phải vợ chồng lão bằng lòng đâu!  Nguyên cách đây chừng ba chục dặm, tới núi Phong Hỏa, có ba tên cường đạo chiếm cứ xưng vương, giết người cướp của.  Nay nó gởi thơ cho lão, biểu phải gả con gái cho nó, bằng không nó sẽ tàn sát hết. Lão nghĩ tài hèn sức yếu, đành gắng gượng mà xuôi theo, đêm nay cho nó đến cưới, nên lão nghĩ đến mà sầu thảm vô cùng. 

Nhơn Quí nghe nói, nổi giận mà hỏi rằng: 
- Sao viên ngoại không bẩm quan địa phương, đặng bắt nó mà làm tội. 

Phàn viên ngoại nói: 
- Ba tên cường đạo này dữ lắm, quan địa phương đã nhiều lần chinh tiểu, đều bị nó đánh thua cả. 

Nhơn Quí nổi giận nói: 
- Xin viên ngoại chớ phiền, để đêm nay tôi bắt chúng nó, mà trừ hại cho lương dân. 

Phàn viên ngọai nói. 
- Không xong đâu, xin quan khách ăn uống rồi đi nghĩ, đừng họa hổ bất thành, mà lại làm liên lụy cho lão. 

Nhơn Quí cười rằng: 
- Nếu viên ngoại có sợ liên lụy để tôi ra chờ ngoài, rồi bắt chúng nó cho mà coi. 

Hồng Hải nghĩ thầm rằng:  "Thế người này thủ đoạn cao cường lắm sao?"  Nghĩ rồi đổi buồn làm vui mà nói rằng: 

- Như quan khách cứu đặng con tôi, thiệt ơn bằng trời biển. 

Nhơn Quí nói: 
- Xin viên ngoại cứ an tâm, biểu trang khách giữ phủ môn, để tôi ra đón nơi trang kiều mà bắt. 

Viên ngọai nói: 
- Như vậy thì tốt lắm! 

Nhơn Quí hỏi: 
- Vậy chớ quí trang có binh khí gì không? 

Hồng Hải chưa kịp nói, đã có người trang khách thưa rằng: 
- Tôi có cây giáo tốt lắm, để đưa cho trang khách coi. 

Nói rồi đi lấy đem ra.  Nhơn Quí cầm coi rồi nói: 
- Đồ này dùng không đặng.  Uống nhẹ đã gãy liền. 

Lại người nữa nói: 
- Nhà tôi có cây đao bằng sắt nặng lắm, phải kêu mấy người lại khiêng mới đặng. 

Nói rồi về khiêng đao đến.  Nhơn Quí cầm uốn một cái, cong vòng như lưỡi câu, mà nói rằng: 

- Những đồ này đều vô dụng hết. 

Một người trang khách nữa nói: 
- Hay chỉ cây kích dưới nhà, coi có đặng không? 

Hồng Hải nói: 
- Cây kích ấy của ông Phàn Khoái truyền lại, tám chín người khiêng không nổi, khách quan dùng sao đặng. 

Nhơn Quí nói: 
- Nếu là đồ binh khí của ông Phàn Khoái để lại thì tôi dùng đặng, xin chỉ thử cho coi. 

Hồng Hải cùng trang khách dẫn Nhơn Quí xuống dưới nhà củi.  Nhơn Quí thấy cây kích chôn xuống đất, còn lưỡi thì chống lên trình nhà, dài một trượng bốn thước, và toàn bằng sắt.  Nhơn Quí tay tả đỡ trình nhà, tay hữu lúc lắc cây kích nhổ lên quăng xuống đất, rồi biểu trang đinh kiếm cây cột khác thế vô, xong rồi Nhơn Quí cầm lấy cây kích coi mà nói rằng: 

- Cây này không nặng không nhẹ, thật là vừa dùng. 

Hồng Hải nói: 
- Quan khách cầm nổi cây kích đó, hèn chi mấy món kia là vô dụng. 

Nói rồi bày tiệc rượu ăn uống.  Rồi đó Nhơn Quí mài dũa cây kích lại, cầm ngồi ở thính đuờng, và truyền cho trang khách canh giữ môn phủ. 

Nửa đêm nghe tiếng pháo nổ, nhạc đánh vang trời, biếtt là cường đạo đã đến.  Nhơn Quí bèn cầm kích chạy ra thấy đèn đuốc sáng trưng, lâu la kéo đến rần rần rộ rộ.  Nhơn Quí nạt lớn: 

- Bây phải là quân cường đạo ở Phong Hỏa san chăng? 

Nói về ba tướng chiếm Phong Hỏa san.  Đại đại vương tên Lý Khánh Hồng, Nhị đại vương là Khương Hưng Bá, Tam đại vương là Khương Hưng Bổn ở nhà giữ san trại, còn Khương Hưng Bá đưa Lý Khánh Hồng xuống nghinh thân, vừa đi đến cầu ván, nghe thấy tiếng nạt thì thất kinh ngó lên, thấy một tướng mặc giáp trắng, cầm cây kích đứng ở trên cầu.  Khánh Hồng nổi giận mắng rằng: 

- Mày không nghe anh em ta ở Phong Hỏa san, còn đến đây mà nạp mạng sao? 

Nói rồi cầm đại đao tới chém.  Nhơn Quí đỡ ra một cái mạnh quá, làm cho Khánh Hồng chân tay bủn rủn, bị Nhơn Quí nắm dây lưng kéo xuống kêu gia đinh đem dây trói lại.



CHINH ĐÔNG

Chinh Đông Hồi 1-4>>

Chinh Đông Hồi 5-7>>

Chinh tây

  Chinh tây 1-3

Chinh tây 4-7     

   


 







CHINH ĐÔNG
Chinh Đông Hồi 1-4>>
Chinh Đông Hồi 5-7>>
 Chinh Đông  12-19>>
Chinh Đông 20-25>>
 Chinh tây
Chinh tây 8-11
Chinh tây 4-7

 Truyện trinh thám  
TRUYEN TRINH THAM

1001 truyện trinh thám tuyệt hay
     
                                Gồm        “Chiếc Nhẫn Tình Cờ-Những Người Thích Đùa-Pháo Đài Số- Sherlock homes-Điệp Vụ Bí Ẩn-Chinh Đông Chinh Tây-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân-Xâu Chuỗi Ngọc Trai-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-Chuến Tàu 16 Giờ 50-Trại Giam Địa Ngục-Nnghinf Lẻ Một Đêm-Rừng Thẳm Tuyết Dày-Nam Tước Phôn gôn Rinh-xâu chuôi ngoc trai cái kính
 VV…”  https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm



nhathongnguyen.blogspot 9.8 su10 nhathongnguyen.blogspot 90286 student

Receive All Updates Via Twitter