( Bạn sẽ xem trọn bộ-đầy đủ các chương , xem video,xem hình ảnh ,nghe đọc truyện,Sự tác động của cuốn truyện)
Ai lấy miếng pho mát của tôi chương III
Ngày hôm sau Chậm Chạp và Ù Lì rời nhà và quyết định trở lại kho Pho Mát P,lòng vẫn hy vọng một phép màu nào đó sẽ mang kho Pho Mát trở về với họ.
Nhưng không có hề có phép màu nào xẩy ra cả-những miếng Pho Mát không còn nữa.Chậm Chạp và Ù Lì
không biết phải làm gì nữa.Hai chàng tí hon chỉ biết đứng đó,bất động như những pho tượng.
Chậm Chạp vẫn bịt chặt tai và nhắm nghiền mắt lại.Cậu ta không muốn nghe và thấy bất kỳ điều gì cả.Cậu không muốn tin rằng nguồn Pho Mát vẫn nuôi cậu bấy lâu nay đã dần dần vơi đi từng ngày mà cậu không hề hay biết.Cậu vẫn cứ tin rằng chúng đã bất ngờ biến mất.
Còn Ù Lì cứ huyên thuyên phân tích trở đi trở lại mãi vấn đề và rốt cuộc thì bộ não rắc rối của cậu vẫn gắn chặt với một niềm tin tuyệt đối là:”tại sao người ta lại đỗi xử ới tôi như thế này?” . Cậu thắc mắc”thật ra là đang có chuyện gì xẩy ra vậy chứ?”.
http://nhathongnguyen.blogspot.com/2013/09/ai-lay-mieng-pho-mat-cua-toi-chuong-iii.html
Cuối cùng,Chậm Chạp cũng dám mở mắt ra,hé mắt nhìn quanh một lượt rồi hỏi:
-À mà này, Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn đi đâu rồi nhỉ? Cậu có nghĩ rằng họ đã biết điều gì mà chúng ta không biết không?
Ù Lì bĩu môi:
- Bọn chúng thì biết được cái gì hơn chúng ta cơ chứ?Chúng chỉ là mấy con chuột nhắt ngu ngốc mà thôi. Chuyện xẩy ra bao nhiêu thì chúng chỉ biết được bấy nhiêu thộiChúng ta là những người tí hon.Chúng ta phải khôn ngoan hơn chúng chứ. Chúng ta có thể tìm ra nguyên nhân của vấn đề và giải quyết mọi chuyện được mà.
- Mình biết là chúng ta thông minh hơn chúng rồi, nhưng có vẻ lúc này chúng ta không hành động khôn ngoan hơn chúng gì cả. Mọi chuyện ở đây đã thay đổi rồi, Ù Lì à. Có lẽ chúng ta cần phải thay đổi và hành động khác đi thôi.
-Việc gì chúng ta lại phải thay đổi chứ? – Ù Lì hổi vặn lại- Chúng ta là những người tí hon.Chúng ta đặc biệt hơn bọn chúng.Những chuyện này lẽ ra không thể xẩy ra với chúng ta được.Hay cùng lắm nếu có xẩy ra thì chúng ta cũng phải có được lợi lộc gì đó chứ.
-Tại sao chúng ta lại có lợi trong việc này?-Chậm Chạp thắc mắc.
-Bởi vì chúng ta có quyền. –Ù Lì khẳng định.
- Quyền gì?-Chậm Chạp chưa hiểu.
-Quyền có được miếng Pho Mát mà chúng ta đã cất công tìm thấy.
-Sao vậy? – Chậm Chạp gặng hỏi.
-Vì chúng ta không gây ra chuyện này. – Ù Lì nói – Ai đó đã làm chuyện này,và chúng ta phải được cái gì đó bù lại chứ. Chậm Chạp đề nghị.:
-Hay là mình đừng suy nghĩ về chuyện này nữa mà hãy đi tìm kho Pho Mát khác đi.
-Không được, - Ù Lì phản đối – Tôi sẽ làm cho ra lẽ việc này.
Trong lúc Chậm Chạp và Ù Lì còn đang mải nghĩ ngợi xem phải làm gì,thì Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn đã b
Bon bon trên những con đường mới.Chúng đi sâu vào trong mê cung, chạy tới chạy lui theo những mê lộ khác nhau,sục sạo khắp nơi tìm kiếm những miếng Pho Mát trong bất cứ cái kho nào chúng bắt gặp. Chúng chẳng suy nghĩ gì ngoài chuyện tìm kho Pho Mát mới.
Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn chẳng tìm được gì trong một thời gian,cho đến khi chúng đi đến một khu vực khác trong Mê Cung – Một nơi mà trước đó chúng chưa bao giờ đặt chân đến.Đó là kho Pho Mát M. Cả hai mừng rỡ,ôm chầm lấy nhau vì sung sướng.Cuối cùng thì chúng cũng đã tìm được cái mà chúng mong muốn.:cả một kho Pho Mát tươi ngon và đầy ắp. Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn không tin vào mắt mình nữa.Đó lá cái kho Pho Mát lớn chưa từng thấy.
Trong lúc đó Chậm Chạp và Ù Lì vẫn còn ở lại kho Pho Mát P trống rỗng để tìm hiểu nguyên nhân là do đâu. Giờ đây họ đang phải đối mặt với tình trạng không còn miếng Pho Mát nào cả.Họ cảm thấy bế tắc,giận dữ và đổ lỗi cho nhau vì chuyện này.
Có lúc Chậm Chạp nghĩ tới những chú bạn chuột và tự hỏi không biết chúng đã tìm thấy Kho Pho Mát mới hay chưa.Cậu tin rằng Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn cũng đang vất vả lắm,vì phải chạy tới chạy lui trong Mê Cung đầy những bất trắc,hiểm nguy.Nhưng cậu ta cũng nghĩ rằng chuyện đó có lẽ kéo dài không lâu.
Thỉnh thoảng Chậm Chạp hình dung ra cảnh Dánh Hơi và Nhanh Nhẹn đã tìm được Kho Pho Mát Mới và đang đánh chén no say.Cậu ta tuưởng tượng nếu mình được bước chân phiêu lưu ra ngoài Mê Cung rộng lớn kia để tìm Kho Pho Mát Mới thì sẽ hay biết chừng nào.Cậu đói đến nỗi gần như ngửi được cả mùi vị của miếng Pho Mát thơm ngon tuyêtj vời đó.
Càng ngĩ đến điều ấy,Chậm Chạp càng thấy bị thôi thúc phải sớm rời khỏi kho Pho Mát này thôi.
-Đi thôi!-Bất chợt cậu ta thốt lên.
-Không- Ù Lì lập tức phản đối-Mình muốn ở lại đây.Ở đây dễ chịu hơn,vì mình đã quen như vậy rồi.Hơn nữa ngoài kia nguy hiểm lắm.
- Không đâu – Chậm Chạp nói. – Trước đây chúng ta cũng đã từng phải lùng sục tìm kiếm ở nhiêu nơi trong Mê Cung mới tìm thấy kho Pho Mát P này,và bây giờ chúng ta cũng có thể làm lại như thé nữa mà.
- Tớ cảm thấy sợ phảibắt đầu lại từ đầu – Ù Lì đáp – Và tớ e rằng không còn thích thú với chuyện bị lạc đường .Cậu cũng vậy mà,phải không?
Nghe thấy thế,nỗi sợ hãi thất bại trở về bủa vây Chậm Chạp khiến niềm hy vọng sẽ tìm được Kho Pho Mát Mới trong cậu nhanh chóng phai nhạt dần.
Thế là ngày ngày,hai anh chàng tí hon nọ lại tiếp tục lặp đi lặp lại đúng những chuyện mà họ làm trước đó . Họ đến Kho Pho Mát P,không tìm thấy gì cả, rồi lại thất thểu về nhà, mang theo cái bụng đói meo, nỗi lo lắng và sự bế tắc.
Họ cố phủ nhận diều đang xẩy ra, nhưng càng lúc hoj càng cảm thấy khó ngủ hơn, sức khỏe suy giảm và ngày hôm sau càng trở nên cáu gắt hơn.
Mái nhà của họ giờ đây không còn là chốn no ấm như xưa nữa. Hai người tí hon đó đêm nào cũng phải trải qua một giấc ngủ nặng nề với những cơn ác mộng về chuyện không tìm được chút Pho Mát nào.
Ngày qua ngày, Chậm Chạp và Ù lì cũng vẫn kéo nhau tới Kho Pho Mát P , ngồi, nhìn quanh và chờ đợi.
Ù Lì nói:
- Cậu này, nếu chúng ta cố gắng hơn một chút thì có lẽ chúng ta sẽ thấy thật ra là chẳng có gì thay đổi nhiều đâu. Có lẽ những miếng Pho Mát cũng đang ở quanh đâu đây thôi. Hay là người ta mang giấu nó sau những bức tường nhỉ?
Hôm sau, Chậm Chạp và Ù Lì trở lại và mang theo bộ đò ngề của mình. Ù Lì giữ cái đục cho Chậm Chạp giáng từng nhát búa để tới khi họ đục thủng một cái lỗ trên tường của Kho Pho Mát P . Họ chui đàu vào, chăm chú ngó dọc ngó ngang trong đó nhưng cũng chẳng thấy miếng Pho Mát nào cả.
Dù thất vọng tràn trề, họ vẫn tin rằng họ sẽ giải quyết được vấn đề. Thế là họ tới kho sớm hơn , ở lại muộn hơn và làm việc cật lực , nhưng tất cả những gì họ có được chỉ là những cái lỗ to tướng trên các bức tường.
Chậm Chạp bắt đầu nhận ra khoảng cavhs giữa những hành động họ đang làm và hiệu quả đạt được.
- Hay là, - Ù Lì nói – chúng ta thử ngồi chờ đây xem sao. Sớm muộn gì rồi người ta cũng phải đem trả kho Pho Mát lại chỗ này thôi. Vì trước giờ nõ vẫn ở đây mà!
Chậm Chạp cũng muốn tin như vậy . Thế nên tối tối , anh ta lại trở về nhà để nghỉ ngơi và miễn cưỡng đi cùng với Ù Lì tới Kho Pho Mát P vào sáng hôm sau. Nhưng những miếng Pho Mát thơm ngon đẫ không bao giờ xuất hiện trở lại.
Lúc này hai người tí hon đang trở nên yếu đi và đói lả, căng thẳng và tuyệt vọng. Chậm Chạp cảm thấy chán nản trong cảnh cứ chờ đợi mỏi mòn một phép màu nào đó xuất hiện để cải thiện hoàn cảnh. Cậu ta nhận ra rằng càng ngồi chò lâu bao nhiêu, thì tình hình càng tồi tệ thêm bấy nhiêu.
Cậu biết lợi thế của cậu và Ù Lì đang mất dần.
Cuối cùng , vào một ngày nọ, Chậm Chạp bắt đầu cười nhạo chính mình:”Chậm Chạp ơi, hãy nhìn lại mi xem . Mi cứ lặp lại những công việc cũ rích y như trước thì tránh sao kết quả không khá hơn được.”
Chậm Chạp không mây thichs thú với chuyện phải chạy theo Mê Cung lần nữa , vì cậu ta biết rồi mình thế nào cũng sẽ đi lạc , sẽ bị mệt lả, và cũng không biết trước được liệu có tìm thấy miếng Pho Mát ở nơi nào đó hay không. Nhưng Chậm Chạp phải cười chính mình vì cậu hiểu rõ nỗi sợ hãi đang khống chế mình ra sao.
Cậu hỏi Ù Lì:
- Chúng ta bỏ đôi dày thể thao ở đâu rồi nhỉ?
Phải đến một lúc lâu họ mới tìm thấy chúng nằm lăn lóc ở một góc. Khi tìm ra Kho Pho Mát P, họ đã quẳng chúng đi vì nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn cần tới chúng nữa, chẳng bao giờ phải đi đâu nữa.
- Cậu định chayj vào Mê Cung nữa đấy à? –Thấy bạn mang dày vào Ù Lì hỏi và năn nỉ - Thôi, cậu ứ ngồi chờ ới tớ thêm một chút nữa, tớ nghĩ người ta sắp trả những miếng Pho Mát lại cho chúng ta rồi.
- Điều đó sẽ không xẩy ra đâu. Chậm Chạp nói . –Tớ cũng không muốn nghĩ vậy, nhưng bây giờ tớ đã nhận ra rằng người ta sẽ không bao giờ mang trả lại những miếng Pho Mát của ngày hôm qua đâu. Đến lúc chúng ta phải đi tìm kho Pho Mát Mới thôi.
Ù Lì cãi lại:
- Thế nếu ngoài kia chẳng có chút Pho Mát nào thì sao? Và nếu có đi chăng nữa thì cậu sẽ làm gì khi không tìm được nó?
- Tớ cũng chẳng biết nữa – Chậm Chạp nói. Cậu ta đã tự hỏi mình câu này hàng bao nhiêu lần rồi và cảm thấy nỗi sợ hãi đang chôn chân mình lại.
Nhiều lần cậu tự hỏi, “Những miếng Pho Mát có thể đangở đâu - ở đây hay ở ngoài Mê Cung kia?”.
Chậm Chạp hình dung ra một bức tranh mà trong đó, cậu đang đi vào Mê Cung bao la, rộng lớn với một nụ cười trên môi. Chậm Chạp vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình như vậy, và đồng thời cậu cũng thấy tinh thần mình khá hơn. Cậu thấy mình thỉnh thoảng có bị lạc đường trong Mê Cung, nhưng vẫn tin rằng thế nào cậu cũng tìm thấy được những miếng Pho Mát mới , cùng với những điều tuyệt diệu mà nó mang lại.
Nghĩ tới đó, Chậm Chạp như được tiếp thêm sự can dảm và tiếp tục điểm tô những chi tiết hiện thực vào bức tranh ấy. Đó là cảm giác ngọt ngào đến tuyệt vời khi cậu thưởng thức những miếng Pho Mát đó. Cậu thấy mình đang ăn loại Pho Mát Thụy Sĩ với những cái lỗ nhỏ li ti trên đó, loại Pho Mát được làm từ cam tươi nguyên chất của Anh và Mỹ,lại còn cả loại Pho Mát thật mềm và thơm ngon của Ý dùng chung với banh PiZZa vàPho Mát cao cấp của Pháp,và …còn nhiều nữa.
Độtnhiên Chậm Chạp nghe Ù Lì nói gì đó và nhận ra rằng mình vẫn còn ở Kho Pho Mát P.
Chậm Chạp nói:
- Ù Lì à, có nhiều lúc mọi chuyện đã thay đổi và không bao giờ trở lại như cũ nữa. Lần này cũng giống như vậy đấy. Cuộc đời là thế ! Cuộc sống luôn thay đổi, và chúng ta cũng nên thích ứng với nó.
Chậm Chạp nhìn người bạn đang ngày một hốc hác, cố gắng động viên cậu ta , nhưng nỗi sợ hãi của Ù Lì đã biến thành sự giận dữ, và cậu ta không còn muốn nghe gì nữa.
Chậm Chạp không muốn thô lỗ với bạn mình, nhưng cậu phải cười khi nhận thấy cả hai thật ngốc nghếch thế nào.
Khi đã quyết tâm ra đi, cậu cảm thấy mình mạnh mẽ hơn. Cuối cùng cậu cũng đã biết cười bản thân mình, cho qua mọi chuyện và tiến về phía trước.
Chậm Chạp mỉm cười tuyên bố:
- Đã đến lúc chúng ta phải vào Mê Cung thôi!
Ù Lì không thể nào cười nổi , không biểu hiện gì và cũng không trả lời.
Chậm Chạp nhặt lên một viên đá nhỏ, nhọn và viết lên tường một ý nghĩ nghiêm túc để Ù Lì có thể suy ngẫm. Theo thói quen , Chậm Chạp vẽ thêm cả một miếng Pho Mát thật to ở bên cạnh, cậu mong rằng nó sẽ làm cho Ù Lì mỉm cười, có thêm sức mạnh và sẽ lên đường đi tìm Kho Pho Mát Mới.
Nhưng Ù Lì không muốn nhìn thấy nó, không muốn đọc nó.
Đó là câu:
Nếu bạn không chịu thay đổi,thì có thể bạn bị đào thải. Nếu bạn không chịu đi tìm, thì không bao giờ bạn có được những miếng Pho Mát mới!
Chương I II III IV V VI VII VIII IX X Tác động của Who moved mycheese? Video
Chèn nhạc vào Blog
Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013
Ai lấy miếng pho mát của tôi chương III
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]