Chinh Đông 20-25
Hồi 20
Nguyệt Ánh hóa phép hại Hỏa đầu
Nhơn Quí cờ báu giết nữ tướng
Nói về Cáp Tô Văn nhờ quân sĩ bảo hộ về dinh, vào soái đường than rằng: "Tiết Lễ thật là anh hùng trong đời. Ta đã bị bịnh, lại mất phép phi đao, bắt vua Đường sao đặng?" Xảy có phu nhơn Mai Nguyệt Ánh bước tới thưa rằng:
- Thiếp nghe phu tướng bại binh nên vô lễ đến soái đường xin hỏi. Chẳng hay phu tướng đấu chiến với hỏa đầu, nó có tài phép chi mà thắng nổi phu tướng đặng?
Cáp Tô Văn thuật chuyện đánh với Tiết Lễ rồi than rằng:
- Tiết man tử tài lực dường ấy, ta bắt Đường vương sao đặng?
Mai Nguyệt Ánh thưa rằng:
- Xin phu tướng chớ lo, để thiếp đem binh trừ hỏa đầu cho.
Cáp Tô Văn nói:
- Không đặng đâu! Ta mà còn chịu thua huống chi phu nhơn tài sức bao lăm mà muốn ra trận.
Nguyệt Ánh thưa:
- Phu quân chớ lo ngại. Thiếp hồi nhỏ học đạo, thấy thiếp cho phép báu nên thiếp mới chắc mình, xin ra đấu chiến với man tử một phen.
Cáp Tô Văn nói:
- Như phu nhơn thiệt có phép thần, thì mai ra trận, song phải giữ gìn cho lắm.
Nguyệt Ánh vui mừng, trở và kiểm điểm binh mã.
Rạng ngày, Mai Nguyệt Ánh lên ngựa cầm Tú Long đao ra trận khiêu chiến. Quân vào báo lại. Trương Hườn sai bọn cữu cá hỏa đầu ra đánh. Tiết Lễ vâng lịnh dẫn binh ra trận thấy một viên nữ tướng chừng 30 tuổi, hình dung tươi tốt, liền giục ngựa bước tới hỏi lớn rằng:
- Cáp Tô Văn đâu không ra lại cho đàn bà cầm quân vậy?
Nguyệt Ánh hỏi:
- Ngươi có phải là Hỏa đầu quân Tiết Lễ đó chăng?
Tiết Lễ nói phải. Nguyệt Ánh nói:
- Ta quyết giết ngươi báo cừu cho phu tướng và bắt Đường chúa luôn thể.
Nhơn Quí cười rằng:
- Đàn bà sao chẳng thủ phận lại dám ra trận múa men, mau về kêu Cáp Tô Văn ra đánh với ta mới xứng. Nàng là thân quần vận yếm mang, ta chẳng thèm đánh.
Nguyệt Ánh cả giận huơ Tú Long đao chém tới. Nhơn Quí đỡ rồi đánh lại. Đặng hơn mười hiệp, Nguyệt Ánh mệt đổ mồ hôi, gạt kích ra kêu lớn rằng.
- Tiết man tử xem bửu bối ta đây!
Nói rồi lấy một cây cờ lục lăng liệng lên trên không, nịêm chú, cây cờ ấy đứng hoài một chỗ. Nhơn Quí cùng tám anh em thấy lạ ngó sững. Giây phút cờ ấy hóa ra trăm con rết nhỏ nữa, rồi lại hóa ra vài ngàn con, đồng bay xuống áp cắn binh Đường vỡ loạn. Nhơn Quí bị rết cắn giục ngựa chạy. Tám anh em đều nhào xuống ngựa thác tại trận, nhờ quân không bị rết cắn cướp thây đem về. Nguyệt Ánh nghĩ thầm rằng: "Tiết Lễ bị rết cắn đau chạy về cũng chết." Nghĩ rồi vui mừng thâu phép, dẫn quân về trại. Cáp Tô Văn ra dắt vào khen rằng:
- Phu nhơn mới ra binh đã thắng trận, bổn soái đánh mãi mà thua hoài.
Đến soái đường, Tô Văn truyền bày tiệc hạ công. Trong tiệc Tô Văn hỏi vợ rằng.
- Chẳng hay phu nhơn hóa phép giết hết bọn hỏa đầu, nhưng chúng nó sống lại đặng chăng?
Nguyệt Ánh nói:
- Xưa nay chết rồi sống lại sao đặng.
Cáp Tô Văn nói:
- Nếu thiệt vậy thì công phu nhân rất trọng.
Tiệc rồi ai nấy nghỉ ngơi.
Nói về Tiết Nhơn Quí bị rết cắn, quất ngựa chạy dài. Đặng vài dặm đường nọc độc thấm mình, bủn rủn tay chân, nhào xuống ngựa mà thác.
Khi ấy học trò của Lão tổ núi Hương Sơn là Lý Tịnh đánh tay biết Bạch Hổ mắc nạn, liền đằng vân xuống cứu. Đến nơi thấy Nhơn Quí nằm thác giữa đường, liền lấy nhành dương liễu châm tiên đơn thoa trên mặt Nhơn Quí. Hồi lâu Nhơn Quí tỉnh lại, mở mắt xem thấy một vị đạo sĩ tay cầm nhành liễu, thì ngồi dậy hỏi rằng:
- Chẳng hay ân nhơn ở đâu đến cứu tôi?
Lý Tịnh đáp:
- Ta là Lý Tịnh, trước làm quan nhà Đường, sau lên Hoàng Sơn học đạo. Nay biết tướng quân có nạn nên đến cứu.
Nhơn Quí lạy tạ rồi thưa rằng:
- Xin Đại tiên mở lượng hải hà, cứu mấy anh em tôi cũng bị Phiên nữ làm hại.
Lý Tịnh nói:
- Ta mắc có việc đi cứu không đặng, vậy ta giao cho ngươi bầu tiên đơn đem về cứu anh em và quân sĩ.
Nhơn Quí lãnh hồ lô, thưa rằng:
- Nay Mai Nguyệt Ánh có phép hóa ra rết độc, chẳng hay đại tiên có kế chi phá đặng chăng?
Lý Tịnh nói:
- Ngươi lãnh phép này thì trừ đặng tà thuật.
Nói rồi lấy ra một cây cờ màu lục đưa cho và dặn rằng:
- Cờ này kêu là cờ Phấn Độc. Khi ra trận nữ tướng dùng Ngô Giác kỳ thì ngươi liệng cờ này lên sẽ phá đặng. Thôi ngươi khá y lời dặn mau trở về cứu anh em.
Nhơn Quí lãnh cờ lạy tạ lên ngựa. Lý Tịnh cũng đằng vân đi.
Nói về Trưong Hườn ngồi trong trại thấy quân đem thây bọn hỏa đầu về thì cả sợ. Quân sĩ vừa thưa gốc ngọn thì thấy Tiết Lễ cỡi ngựa về. Trương Hườn cả mừng hỏi rằng:
- Ngươi sao khỏi bị độc trúng, còn tám người kia đều chết hết, biết tính sao?
Tiết Lễ thưa:
- Lão gia chớ lo, tôi có thuốc cứu sống lại.
Nói rồi đem thuốc tiên lại làm như lời Lý Tịnh dặn. Giây phút bọn cữu cá tỉnh hồn, hỏi thăm Nhơn Quí. Nhơn Quí thuật chuyện gặp Lý Tịnh, anh em đều mừng.
Rạng ngày Tiết Lễ kéo binh tới dinh Phiên khiêu chiến, kêu tên Nguyệt Ánh. Quân Phiên vào báo lại. Cáp Tô Văn thất kinh đòi vợ ra soái đường. Nguyệt Ánh lật đật ra hầu. Cáp Tô Văn thịnh nộ hỏi rằng:
- Hôm qua phu nhơn nói Tiết Lễ chết, sao nay còn Tiết Lễ nào đến nài phu nhơn ra trận nữa?
Nguyệt Ánh thất sắc thưa rằng:
- Cờ phép linh lắm, lẽ nào chúng nó lại sống lại đặng. Hay là quân nghe lầm báo lộn chăng? Để tôi ra binh xem thử.
Nói rồi vào nai nịt, xách đao lên ngựa ra trận quả thấy Tiết Lễ chẳng sai, thì tức mình hỏi lớn rằng:
- Bớ Tiết Lễ! Vì cớ nào ngươi sống lại đặng? Phen này ta quyết cắt cổ ngươi, coi ngươi dùng phép gì mà sống lại nữa.
Nhơn Quí cười rằng:
- Đồ tiện tỳ! Mi dùng tà thuật hại bọn ta, hôm nay ta quyết giết hết bọn mi.
Nói rồi giục ngựa huơ kích đâm tới. Nguyệt Ánh huơ đao chém lại. Đặng năm hợp, Nguyệt Ánh đuối sức liền giục ngựa lui lại rồi lấy Ngô Giác kỳ quăng lên. Tiết Lễ lật đật lấy Phấn Độc kỳ liệng lên thấy đứng sững giữa trời, trong giây phút Ngô Giác kỳ hóa ra con rết lớn, Phấn Độc kỳ hóa ra con gà vàng lớn. Con rết kia sanh ra hai ngàn con rết nhỏ, con gà nọ cũng sanh ra hai ngàn con gà nhỏ bay lại mổ bầy rết ăn hết. Nguyệt Ánh hồn xiêu phách lạc, lật đật niệm chú thâu phép mà không đặng, xảy thấy hai cờ bay lên cao mất hết. Nhơn Quí quăng hồ lô lên đặng giết Nguyệt Ánh, chẳng dè Lý Tịnh trước gạt Nhơn Quí trả lại hồ lô, chớ hồ lô trừ sao đặng nữ tướng, nay ở trên mây thâu luôn về động. Nhơn Quí thấy hồ lô đi mất mà chẳng hiệu nghiệm chi, thì tức giận giục ngựa tới chém Nguyệt Ánh. Hai bên hỗn chiến hồi lâu Nguyệt Ánh bị một kích trúng yết hầu chết tươi! Cáp Tô Văn ở trong trại xem thấy khóc rống lên, rồi lên ngựa huơ đao xốc lại kêu Tiết Lễ mắng rằng:
- Man cẩu dám giết vợ ta! Thề cùng mi một mất một còn!
Nói rồi huơ đao chém. Nhơn Quí rước đánh đặng hai mươi hiệp, liền giục ngựa lui lại rút roi Bạch Hổ ra đánh. Cáp Tô Văn thấy làn roi trắng thì thất kinh. Nhơn Quí đánh bồi roi nữa. Cáp Tô Văn thổ huyết quay ngựa chạy dài.
Nói về Tiết Nhơn Quí chạy về tới miếu sơn thần xô cửa vào kêu rằng:
- Các em ôi! Nguyên soái bắt đặng ta, may ta vùng chạy khỏi, mau chạy khỏi miếu này, kẻo người kẻo tới chắc khốn.
Tám người đều kéo nhau chạy trốn.
Còn Huất Trì chạy tới kêu hai con vào miếu vây bắt. Ba cha con vào miếu tìm không thấy hình dạng, bèn cầm đèn rọi đến phía sau thấy dấu tường đổ liền theo dấu ra tìm kiếm. Bỗng nghe có tiếng kêu rằng:
- Kính Đức khoan đã, ta vâng chỉ bắt ngươi đây.
Kính Đức coi lại thấy Từ Mậu Công cỡi ngựa dừng giữa đường thì thất kinh gượng hỏi rằng:
- Tôi có tội chi mà quân sư bắt?
Mậu Công cười rằng:
- Ngươi nghịch chỉ uống rượu lại tra xét không ra đặng hiền thần, sao gọi rằng không tội?
Kính Đức thưa rằng:
- Việc trái lịnh uống rượu xin quân sư giấu cho, còn tra xét hiền thần tuy không có, song tôi vừa thấy mặt mà lại để người vùng chạy mất, thoát thân ra phía này, để cha con tôi theo kiếm. Nếu không kiếm đặng, mai tôi tra Sĩ Quí lo chi không có.
Mậu Công nói:
- Nhơn Quí thời vận chưa tới, dẫu Nguyên soái làm thế nào cũng không có. Còn Nguyên soái muốn tra Sĩ Quí thì Nhơn Quí chắc bị hại. Thôi hãy theo ta về thành Phụng Hoàng, chừng ít ngày cũng gặp.
Kính Đức cực chẳng đã phải theo quân sư về thành. Về tới Phụng Hoàng thành, rạng ngày Kính Đức vào chầu Thái Tôn lạy tạ tội rằng:
- Tôi vâng chỉ tra xét hiền thần không đặng, xin bệ hạ thứ tội.
Thái Tôn an ủi vài lời. Huất Trì lạy tạ. Chúa tôi bàn việc tấn binh. Trương Hườn liền kéo binh nhắm Độc Mộc quang tấn phát, còn chúa tôi cũng dời qua Hãng Mã thành đợi tin.
Nói về Trương Hườn kéo binh đến Độc Mộc quang hạ trại, rồi cho đòi Tiết Nhơn Quí, chẳng dè Nhơn Quí cảm mạo phong sương, lại bị Kính Đức đuổi nên sợ thành bịnh. Quân về thưa lại, Trương Hườn buồn bực vì không ai ra trận.
Nói về tướng giữ ải đó là An Điện Bửu, chức phó Nguyên soái, là một tay thượng tướng Cao Ly, lại có hai tổng binh là Lâm Thiên Bích và Lâm Thiên Tượng, sức mạnh hơn người, hình dạng cổ quái. Khi ấy An Điện Bửu nói với hai tướng rằng:
- Ta nghe danh hỏa đầu quân Tiết Lễ giỏi lắm, sao kéo binh tới đã ba ngày mà không ai ra khiêu chiến?
Lâm Thiên Tượng thưa rằng:
- Có khi hỏa đầu quân không có đó, xin cho tôi ra binh phá dinh giặc, coi có hỏa đầu quân ở đó thì thử sức cho biết.
An Điện Bửu cho hai tướng ra trận, hai tướng vâng lịnh kéo binh thẳng tới dinh Đường kêu lớn rằng:
- Ta nghe hỏa đầu hào kiệt, sao ba ngày nay không ra binh. Mau đầu hàng, kẻo dinh trại tan nát.
Quân vào báo, Trương Hườn cả sợ kêu con và rể mà rằng:
- Tiết Lễ bị bịnh lấy ai ra đánh tướng Phiên bây giờ?
Chí Long xin ra trận, Sĩ Quí cực chẳng đã chịu cho, sai Hà Tôn Hiến cứu ứng. Hai người lên ngựa dẫn quân ra trận nạt rằng:
- Đồ Phiên nô tên họ chi?
Lâm Thiên Bích xưng danh rồi hỏi rằng:
- Còn ngươi tên chi?
Chí Long nói:
- Ta là đại tướng Trương Chí Long, mau xuống ngựa đầu hàng kẻo chết.
Lâm Thiên Bích cả giận chém liền, Chí Long rước đánh mới đặng một hiệp, bị Thiên Bích đáng văng thương, quân Phiên áp lại bắt sống. Hà Tôn Hiến vỗ ngựa xốc tới, Lâm Thiên Tướng đón lại hỏi rằng:
- Ngươi phải là Tiết Lễ chăng?
Hà Tôn Hiến nói:
- Phải! Ngươi biết tiếng ta, sao dám ra đây chịu chết?
Lâm Thiên Tường đâm liền, Tôn Hiến rước đánh không đầy một hiệp bị Thiên Tượng bắt sống đem về thành. An Điện Bửu mừng lắm, dạy giam lại đợi dẹp yên giặc sẽ giải về Biên đô.
Khi ấy Trương Hườn nghe báo hai con bị bắt thì chết điếng hồi lâu mới tỉnh, lại nghĩ rằng: "Tiết Lễ có bịnh, ta sai Châu Thanh ra cứu ắt xong." Liền kêu trung quân dạy rằng:
- Ngươi lãnh lịnh tiễn vào dinh tiên phong đòi Châu Thanh ra cứu con ta lập tức.
Trung quân y lịnh tới cửa tiên phong dinh kêu tên Châu Thanh, nói lớn rằng:
- Nay có lịnh tiễn lão gia đòi Châu Thanh đến hầu lập tức.
Châu Thanh đang ăn cơm nghe kêu tên mình thì nổi giận mắng rằng:
- Đồ cẩu đầu vô lễ, đã đến dinh ta còn không vào, lại ở ngoài ngỏ kêu tên, để ta đánh cho bỏ ghét.
Nghĩ rồi làm thinh ăn hoài. Tên trung quân kêu hoài không thấy ai tiếp thì giận mắng rằng:
- Đồ quân hoang! Có lịnh lão gia đòi mà ta kêu hoài bây không ra lãnh mệnh.
Châu Thanh chạy xốc ra mắng rằng:
- Súc sanh dám lớn gan mắng ta! Ta đánh cho mày về nói với lão gia phải chừa thói phách.
Nói rồi xốc lại nắm cổ tên ấy quăng xuống ngựa, đạp thêm một đạp. Tên trung quân la làng bò lên ngựa chạy về thưa với Sĩ Quí rằng:
- Bọn hỏa đầu ngang lắm, dám bẻ lịnh tiễn và đánh tôi sưng mặt, tôi nhịn thua về thưa lại.
Trương Hườn nạt rằng:
- Từ thuở nay ta sai ai đi, bọn hỏa đầu cũng vâng lịnh. Nay ta sai mày chắc mày hỗn hào chi đó mới ra cớ ấy.
Nói rồi truyền trói tên trung quân dẫn theo mình qua dinh tiên phong xin lỗi. Bọn hỏa đầu hay tin ra tiếp rước. Châu Thanh thưa rằng:
- Chẳng hay lão gia đến đây có việc chi?
Sĩ Quí nói:
- Ta đến thăm Tiết Lễ.
Châu Thanh liền dắt Sĩ Quí vào phòng vén màn kêu Tiết Nhơn Quí. Nhơn Quí mở mắt ra xem thấy Trương Hườn thì rán ngồi dậy thi lễ thưa rằng:
- Tiện sĩ cam thất lễ, xin lão gia thứ tội.
Sĩ Quí nói:
- Không hề chi! Ta tưởng ngươi là tôi hữu công nên không phân trên dưới, đến thăm ngươi. Chẳng hay bịnh ngươi tăng giảm thế nào?
Nhơn Quí thưa rằng:
- Bịnh tôi coi bộ khó sống đặng. Chẳng hay từ tôi bị bịnh, có ai ra trận chưa?
Sĩ Quí nói:
- Mới đây ta sai hai tiểu tướng quân ra trận bị tướng giặc bắt hết, vừa rồi ta có cho trung quân đến dạy Châu Thanh ra cứu. Không biết nó có nói gì mà Châu Thanh đánh nó và bẻ lịnh tiễn? Nay ta trói nó qua xin lỗi ngươi.
Nhơn Quí nghe Châu Thanh vô lễ nổi giận té ngửa ra chết giấc. Trương Hườn cả kinh kêu hồi lâu Nhơn Quí chưa tỉnh. Châu Thanh thấy vậy chỉ Trương Hườn mà rằng:
- Ngươi làm đại ca ta giận chết giấc. Nếu người thiệt mạng, ngươi cũng không toàn.
Nói rồi chạy lại trói Trương Hườn. Trương Hườn mắng rằng:
- Ngươi dám vô lễ trói ta sao?
Châu Thanh nói:
- Anh ta không tỉnh thì ngươi phải chết, chẳng những trói mà thôi đâu.
Trương Hườn thất sắc nghĩ rằng:
- Nó lỗ mãng lắm. Nếu Tiết Lễ chết thiệt ta chẳng còn hồn.
Liền kêu Tiết Lễ không dứt. Nhơn Quí tỉnh lại mở mắt xem thấy Trương Hườn bị trói thì giận hét rằng:
- Chuyện chi mà dám trói lão gia? Mi ngang tàng quá, sao chẳng mở ra!
Châu Thanh thấy Nhơn Quí rầy thì mở trói cho Sĩ Quí mà rằng:
- May đại ca ta tỉnh, nếu không thì ngươi mất mạng rồi.
Nhơn Quí mời Trương Hườn ngồi, rồi thưa rằng:
- Tội đáng thác xin lão gia theo phép gia hình.
Trương Hườn nói:
- Phải, tội ấy khó dung tha.
Châu Thanh nói:
- Ai dám động đến tên hỏa đầu quân này!
Trương Hườn nghe Châu Thanh nói, nghĩ rằng: "Châu Thanh là đứa ngang tàng, hành tội nó sao đặng, chi bằng dùng lời ngon ngọt, khiến cho nó đi cứu con mình thì hơn." Nghĩ rồi nói với Tiết Lễ rằng:
- Thôi ta chẳng trách, nó nhỏ nên lỗ mãng. Vậy để sai nó đi cứu con ta, lấy công chuộc tội.
Nhơn Quí kêu Châu Thanh mà rằng:
- Nay lão gia dung tội, mi mau kéo binh ra cứu nhị vị tiểu tướng quân mà chuộc tội.
Châu Thanh không dám cãi anh, bèn cùng bảy anh em theo Sĩ Quí về dinh đặng lãnh binh ra trận.
Khi ấy Kính Đức mừng rỡ vào ngự dinh tâu vua rằng:
- Hiền thần Nhơn Quí đã tìm ra, tâu bệ hạ rõ.
Nói rồi đọc các điều Trương Hườn đã khai cho vua nghe. Từ Mậu Công thất kinh mà rằng:
- Nếu Nguyên soái làm vậy, thì Trương Hườn mưu hại Nhơn Quí chớ chẳng không!
Kính Đức nói:
- Nếu Trương Hườn có mưu ấy, thì ngày mai sao dám thấy mặt tôi.
Mậu Công nói:
- Nguyên soái bất thông lắm, như nó hại rồi thì lấy ai làm chứng. Bằng Nguyên soái có đối lại với nó trước bệ hạ thì nó tâu rằng: Thiệt không có Nhơn Quí, bởi Nguyên soái đánh nó, nó khai cho đỡ đòn, chừng ấy Nguyên soái lấy cớ gì nói với nó, có phải là Nguyên soái nóng nảy hại hiền thần không?
Thái Tôn vội hỏi rằng:
- Chẳng hay tiên sanh có thế chi cứu đặng hiền thần không?
Mậu Công liền đánh tay rồi thưa rằng:
- Tuy vậy mà không sao, có thần tiên đến.
Thái Tôn nói:
- Nếu vậy thiệt may cho quả nhơn đó.
Huất Trì nghe quân sư phân giải thì giận lắm nói thầm rằng:
- Như Trương Hườn không đem Nhơn Quí ra thì ta nguyện đánh chết nó cho đã giận.
Nói về Trương Hườn về dinh mặt mày tái ngắt, nói không ra lời. Các con thất kinh thưa rằng:
- Cha có việc chi mà thất sắc vậy?
Sĩ Quí ngồi thở hồi lâu rồi nói rằng:
- Không xong rồi! Bận này chắc chết, việc Nhơn Quí bại lộ rồi. Hôm nay Nguyên soái gạt cha qua dinh người mà đánh tra hỏi việc ấy. Cha đã khai thiệt, nếu bây giờ không đem Nhơn Quí ra thì chết, bằng đem ra thì tội mạo công chẳng toàn mạng.
Mấy con thưa rằng:
- Như cha chịu đem Nhơn Quí ra thì sao cho tiện. Chi bằng cha gạt chúng nó giết hết cho mất tang. Dầu cho đối lại trước mặt bệ hạ, thì cha tâu rằng: Việc ấy cha không biết, bởi Nguyên soái đánh đau quá nên chịu đỡ mà thôi. Như vậy ắt khỏi tội.
Trương Hườn nói:
- Các con nói có lý, vậy thì mau kiếm kế chi kín đáo, gọi bọn nó đi, để trễ không đặng.
Hà Tôn Hiến nói:
- Phía sau đây có một cái hang kêu là Thiên Tiên cốc vào đặng mà ra không có ngã, nếu gạt đặng chúng nó vào đó, rồi ở ngoài chất lửa mà đốt thì ắt chúng nó chết và biết tích, quỉ thần không rõ đặng. Cha xem kế ấy đặng chăng?
Trương Hườn mừng rỡ khen hay, sai kẻ tâm phúc lên sửa soạn trên hang ấy, còn cha còn dẫn nhau tới dinh tiên phong kêu anh em Tiết Lễ mà rằng:
- Tiết tướng quân ơi! Việc khốn tới rồi. Bởi ta thấy Nguyên soái đi rình gặp ngươi nói chi không biết, mà hôm nay người bắt ta mà đánh, dạy đem dâng bọn ngươi. Vì vậy ta cho ngươi rõ. Thôi ta đành chịu một chút khó, chớ không đành để bọn ngươi bị hại. Cách đây mười dặm có một chỗ kêu là Thiên Tiên cốc rất là kín đáo, bọn ngươi hãy theo ta lên đó ở ít ngày thì vô can, chờ ta làm sớ tâu vua báo kiết cho bọn ngươi, rồi sẽ cho người đến rước thì không sợ chi nữa.
Nhơn Quí hoảng kinh thưa rằng:
- Lão gia có lòng che chở, anh em chúng tôi đội ơn muôn thuở.
Rồi đó kêu lên mấy anh em lấy đồ binh khí và pháp bửu tùy tùng lên ngựa theo Trương Hườn đến Thiên Tiên cốc. Khi đến nơi cha con Trương Hườn dẫn vào hang đá nghỉ ngơi. Bọn Tiết Lễ dắt ngựa vào trong hết. Nhơn Quí vào hang rồi, Trương Hườn kêu người vác cây và đá lấp cửa hang và châm lửa chung quanh mà đốt. Nhơn Quí đi riết đến một chỗ vuông vức đặng mười tầm, bốn phía đá dựng chập chồng, mười phần hiểm trở. Mấy anh em đang ngồi cùng nhau than thở bỗng thấy lửa cháy bốn phía rần rần. Mấy anh em thất kinh, chừng ấy mới biết Trương Hườn bất nhơn. Châu Thanh nổi giận nói:
- Đại ca tin Trương Hườn lắm nên mới đến nổi này. Bây giờ lấp hang rồi, làm sao cho đặng?
Nhơn Quí nói:
- Ta dè đâu nó lòng lang dạ sói như vậy? Nay mới rõ nó là thằng gian thần đại ác, dùng mưu hiểm hại mình mạo công bấy lâu, nay lại hại ta nữa.
Mấy người đương lúng túng thì Nhơn Quí sực nhớ ngày trước Cửu Thiên Huyền Nữ cho cái áo Thủy Hỏa bào, thì cả mừng kêu anh em dặn rằng:
- Mấy em mau lên ngựa, có phép của tiên cho bảo toàn tính mạng đặng.
Chín anh em và ngựa chen chúc che chung cái áo ấy.
Nói về Trương Hườn, trước khi đem bọn cữu cá đến đã sai người tâm phúc đặt ở trên núi những diêm sanh cùng hỏa pháo và thụt dầu cháy bốn phía, bởi vậy khi châm lửa đốt thì trong ngoài đều có lửa cháy. Khi lửa cháy gần đến chỗ bọn cữu cá ngồi thì chín anh em đều hoảng sợ. Xảy nghe tiếng kêu rằng:
- Tiết Nhơn Quí bọn ngươi chớ sợ, phải nhắm mắt lại, chừng nào nghe lặng gió sẽ mở mắt ra thì khỏi chết.
Anh em nghe nói mừng quá biết có tiên cứu đều nhắm mắt lại. Quả nhiên có một trận gió, làm cho chín ngựa đi vùn vụt, giây lâu anh em nghe lặng gió liền mở mắt ra xem, thấy một cõi cao sơn rừng núi mịt mù. Chín ngươi chuyện vãn chờ cho đến sáng. Rạng ngày, Nhơn Quí nói:
- Chỗ này không có nhà cửa, biết lấy chi độ nhựt, chi bằng tìm đến Độc Mộc quang cho đặng.
Vương Tâm Hạc nói:
- Ta phải lần xuống núi, gặp ai hỏi thăm xem.
Mấy anh em khen phải, đi đặng năm dặm đường xảy gặp một lão bà, đầu bạc phơ phơ, tay cầm gậy đi lại. Chín anh em xuống ngựa thưa rằng:
- Xin lão bà dừng gót cho bọn tôi hỏi thăm vài lời.
Lão bà dừng lại, mấy người nói:
- Bọn tôi là Đường tướng phò thiên tử chinh Đông, rủi bị lạc ở giữa rừng này, không biết đường về Độc Mộc quang, xin bà chỉ giùm làm phước.
Lão bà nói:
- Nếu vậy các quan là tướng Đại Đường mà mụ mắt kém không rõ. Vả chăng từ đây xuống Độc Mộc quang còn hơn năm trăm dặm nữa mà đường khó khăn lắm. Xin các quan chớ chê thảo xa, theo mụ đến đó nghỉ ngơi, rạng ngày đi mới kịp.
Nhơn Quí cảm tạ vâng lời, cùng anh em theo lão bà đi hồi lâu đến một động, vào trong tối tăm mù mịt. Khi qua chỗ ấy lại thấy hoa cỏ thơm tho, coi như tiên cảnh. Đi hồi lâu tới một cái động bằng đá, cao hơn trăm trượng, xung quanh hoa thảo đủ mùi trên cửa đề ba chữ "Tàng Quân động". Lão bà nói:
- Đây là nhà ta, xin mời chư vị nào an nghỉ.
Chín anh em đều cột ngựa rồi đi thẳng vào ngồi nghỉ. Nhơn Quí dứng dậy vòng tay thưa với lão bà tên họ là chi và có con cháu hay không mà ở nơi hiu quạnh như vậy? Lão bà nói:
- Ta họ Tiên, từ nhỏ ở chốn này, cha mẹ mất sớm, chẳng có anh em bà con chi hết. Có một mình ở đây tu luyện, năm nay đặng 180 tuổi. Đêm hôm qua ta nằm mê thấy Huyền Nữ nương nương dạy rằng: "Ngày nay có cữu cá hỏa đầu quân mắc nạn mà có người cứu khỏi đem đến rừng này." Người bảo ta đi tiếp rước đem lại Tàng Quân động này mà ở. Chỗ này là tiên cảnh, không ai đến đặng. Chư vị hãy an lòng ở đỡ ít ngày, chờ ta đi thăm dọ, coi chừng nào xuất đầu đặng, thì ta trở lại đem chư vị ra, mà kiếm công lập nghiệp. Đây có hai thùng bằng đá, thùng này là gạo, thùng này là rượu, ăn uống hết lại lấy, ngàn năm chưa hết. Còn chư vị nào muốn ăn thịt thì đằng trước đây có một chỗ kêu là Mãng Quân sơn, hươu nai cầm thú rất nhiều, săn bắn đem về ăn cũng đặng.
Lão bà nói rồi, chín anh em Nhơn Quí đồng lạy ta. Lão bà từ giã ra khỏi cửa động đằng vân đi mất.
Nói về cha con Trương Hườn ở giữ Thiên Tiên cốc cả đêm rạng ngày thấy cây cối cháy hết, ngỡ là bọn Nhơn Quí hóa ra tro rồi, bèn kéo nhau trở về. Khi về gần tới dinh xảy gặp lịnh tiễn Từ Mậu Công dạy rằng: "Mau tấn binh đánh Tam Quang Việt Hổ thành, như thắng trận thì khỏi tội mà lại đặng thăng thưởng." Trương Hườn đặng lịnh mừng lắm nói rằng:
- Thiệt là quân sư có lòng tốt cứu cha con mình, còn lo chi Nguyên soái bắt tội.
Cha con mừng rỡ vào dinh truyền quân nhổ trại, kéo binh nhắm Việt Hổ thành thẳng tới.
Nói về Nguyên soái Huất Trì Cung, hay đặng tin Mậu Công sai Trương Hườn tấn binh, thì biết là Mậu Công có ý cứu Trương Hườn liền nổi giận, ngặt không dám nói, nên phải làm thinh.
Nói về Cao Kiến Trang vương ở Việt Hổ thành, ngày kia đương lo về việc Cáp Tô Văn lên Châu Bì san cầu Mộc Khước Đại Viên để luyện lại Cửu Khẩu phi đao, mà đã lâu không thấy trở về, xảy thấy thám tửu về báo rằng:
- Ân Điện Bửu tử trận, Độc Mộc quang mất rồi, nay binh Đường lại kéo tới đây.
Trang vương hoảng kinh nói rằng:
- Binh Đường kéo tới, ta phải liệu lẽ nào?
Lý Nhã Trinh tâu:
- Tôi có một kế, bắt vua tôi nhà Đường dễ như trở bàn tay.
Trang vương hỏi:
- Quân sư có kế chi?
Lý Nhã Trinh tâu:
- Xin bệ hạ phải thân chinh, làm như vầy... như vầy...
Trang vương mừng rỡ, giáng chỉ cho chư tướng kéo mười muôn binh mai phục Hạ Lan sơn, đợi hiệu lịnh sẽ kéo ra phủ vây thành Việt Hổ. Còn Trang vương cũng dẫn binh ra ngoài, cách thành ba chục dặm hạ trại.
Trương Sĩ Quí dẫn binh đến Việt Hổ thành, sai quân đi thăm thấy không có ai canh giữ. Trương Sĩ Quí mừng nói rằng:
- Chúng nó nghe hỏa đầu quân đến, nên bỏ thành mà trốn rồi.
Hà Tôn Hiến thưa:
- Tôi e chúng làm kế không thành chăng?
Sĩ Quí nói:
- Ngươi đa nghi như vậy, sao cho nên việc.
Nói rồi kéo quân vào thành thay đổi cờ hiệu, sai quân về Độc Mộc quang báo tiệp. Thái Tôn nghe báo mừng rỡ, liền truyền chỉ kéo binh đến thành Việt Hổ. Cha con Trương Hườn ra ngoài nghinh tiếp vào thành. Thái Tôn thẳng tới Ngân Loan điện, các quan làm lễ triều bái rồi bỗng có quân ở Hắc Phong quang đến báo rằng:
- Vương quốc công lâm bịnh từ trần, các đạo chiến thuyền không ai chủ quản, xin bệ hạ định liệu.
Thái Tôn nghe nói Vương Quân Khả qua đời, mười phần thương xót, rồi kêu Từ Mậu Công mà hỏi rằng:
- Chiến thuyền là việc hệ trọng, tiên sanh tính nên sai ai chủ quản bây giờ?
Mậu Công tâu:
- Nay Kiến đô đã thâu đặng, Phiên tướng chắc hết kẻ giỏi rồi, vậy hãy sai Trương Hườn ra quân lãnh việc ấy.
Thái Tôn nghe lời, liền dạy Trương Hườn lãnh chiến thuyền, Truơng Hườn vâng lịnh dẫn binh đi.
Nói về Cao Kiến Trang vương sai người đi thám thính biết Đường chúa đã trúng kế liền sai nổi hiệu cờ, phục binh thấy hiệu cờ dều kéo nhau tới vây thành đông như kiến.
Lúc ấy quân tuần thành về báo cho Thái Tôn hay. Thái Tôn hoảng kinh nói rằng:
- Thôi! Lại mắc kế không thành như ngày trước rồi!
Từ Mậu Công tâu:
- Xin bệ hạ lên lầu, coi binh tướng chúng nó ra thế nào cho biết.
Thái Tôn nghe theo. Vua tôi cùng nhau lên lầu, coi cùng bốn phía.
CHINH ĐÔNG
Chinh Đông Hồi 1-4>>
Chinh Đông Hồi 5-7>>
Chinh Đông 12-19>>
Hồi 20
Nguyệt Ánh hóa phép hại Hỏa đầu
Nhơn Quí cờ báu giết nữ tướng
Nói về Cáp Tô Văn nhờ quân sĩ bảo hộ về dinh, vào soái đường than rằng: "Tiết Lễ thật là anh hùng trong đời. Ta đã bị bịnh, lại mất phép phi đao, bắt vua Đường sao đặng?" Xảy có phu nhơn Mai Nguyệt Ánh bước tới thưa rằng:
- Thiếp nghe phu tướng bại binh nên vô lễ đến soái đường xin hỏi. Chẳng hay phu tướng đấu chiến với hỏa đầu, nó có tài phép chi mà thắng nổi phu tướng đặng?
Cáp Tô Văn thuật chuyện đánh với Tiết Lễ rồi than rằng:
- Tiết man tử tài lực dường ấy, ta bắt Đường vương sao đặng?
Mai Nguyệt Ánh thưa rằng:
- Xin phu tướng chớ lo, để thiếp đem binh trừ hỏa đầu cho.
Cáp Tô Văn nói:
- Không đặng đâu! Ta mà còn chịu thua huống chi phu nhơn tài sức bao lăm mà muốn ra trận.
Nguyệt Ánh thưa:
- Phu quân chớ lo ngại. Thiếp hồi nhỏ học đạo, thấy thiếp cho phép báu nên thiếp mới chắc mình, xin ra đấu chiến với man tử một phen.
Cáp Tô Văn nói:
- Như phu nhơn thiệt có phép thần, thì mai ra trận, song phải giữ gìn cho lắm.
Nguyệt Ánh vui mừng, trở và kiểm điểm binh mã.
Rạng ngày, Mai Nguyệt Ánh lên ngựa cầm Tú Long đao ra trận khiêu chiến. Quân vào báo lại. Trương Hườn sai bọn cữu cá hỏa đầu ra đánh. Tiết Lễ vâng lịnh dẫn binh ra trận thấy một viên nữ tướng chừng 30 tuổi, hình dung tươi tốt, liền giục ngựa bước tới hỏi lớn rằng:
- Cáp Tô Văn đâu không ra lại cho đàn bà cầm quân vậy?
Nguyệt Ánh hỏi:
- Ngươi có phải là Hỏa đầu quân Tiết Lễ đó chăng?
Tiết Lễ nói phải. Nguyệt Ánh nói:
- Ta quyết giết ngươi báo cừu cho phu tướng và bắt Đường chúa luôn thể.
Nhơn Quí cười rằng:
- Đàn bà sao chẳng thủ phận lại dám ra trận múa men, mau về kêu Cáp Tô Văn ra đánh với ta mới xứng. Nàng là thân quần vận yếm mang, ta chẳng thèm đánh.
Nguyệt Ánh cả giận huơ Tú Long đao chém tới. Nhơn Quí đỡ rồi đánh lại. Đặng hơn mười hiệp, Nguyệt Ánh mệt đổ mồ hôi, gạt kích ra kêu lớn rằng.
- Tiết man tử xem bửu bối ta đây!
Nói rồi lấy một cây cờ lục lăng liệng lên trên không, nịêm chú, cây cờ ấy đứng hoài một chỗ. Nhơn Quí cùng tám anh em thấy lạ ngó sững. Giây phút cờ ấy hóa ra trăm con rết nhỏ nữa, rồi lại hóa ra vài ngàn con, đồng bay xuống áp cắn binh Đường vỡ loạn. Nhơn Quí bị rết cắn giục ngựa chạy. Tám anh em đều nhào xuống ngựa thác tại trận, nhờ quân không bị rết cắn cướp thây đem về. Nguyệt Ánh nghĩ thầm rằng: "Tiết Lễ bị rết cắn đau chạy về cũng chết." Nghĩ rồi vui mừng thâu phép, dẫn quân về trại. Cáp Tô Văn ra dắt vào khen rằng:
- Phu nhơn mới ra binh đã thắng trận, bổn soái đánh mãi mà thua hoài.
Đến soái đường, Tô Văn truyền bày tiệc hạ công. Trong tiệc Tô Văn hỏi vợ rằng.
- Chẳng hay phu nhơn hóa phép giết hết bọn hỏa đầu, nhưng chúng nó sống lại đặng chăng?
Nguyệt Ánh nói:
- Xưa nay chết rồi sống lại sao đặng.
Cáp Tô Văn nói:
- Nếu thiệt vậy thì công phu nhân rất trọng.
Tiệc rồi ai nấy nghỉ ngơi.
Nói về Tiết Nhơn Quí bị rết cắn, quất ngựa chạy dài. Đặng vài dặm đường nọc độc thấm mình, bủn rủn tay chân, nhào xuống ngựa mà thác.
Khi ấy học trò của Lão tổ núi Hương Sơn là Lý Tịnh đánh tay biết Bạch Hổ mắc nạn, liền đằng vân xuống cứu. Đến nơi thấy Nhơn Quí nằm thác giữa đường, liền lấy nhành dương liễu châm tiên đơn thoa trên mặt Nhơn Quí. Hồi lâu Nhơn Quí tỉnh lại, mở mắt xem thấy một vị đạo sĩ tay cầm nhành liễu, thì ngồi dậy hỏi rằng:
- Chẳng hay ân nhơn ở đâu đến cứu tôi?
Lý Tịnh đáp:
- Ta là Lý Tịnh, trước làm quan nhà Đường, sau lên Hoàng Sơn học đạo. Nay biết tướng quân có nạn nên đến cứu.
Nhơn Quí lạy tạ rồi thưa rằng:
- Xin Đại tiên mở lượng hải hà, cứu mấy anh em tôi cũng bị Phiên nữ làm hại.
Lý Tịnh nói:
- Ta mắc có việc đi cứu không đặng, vậy ta giao cho ngươi bầu tiên đơn đem về cứu anh em và quân sĩ.
Nhơn Quí lãnh hồ lô, thưa rằng:
- Nay Mai Nguyệt Ánh có phép hóa ra rết độc, chẳng hay đại tiên có kế chi phá đặng chăng?
Lý Tịnh nói:
- Ngươi lãnh phép này thì trừ đặng tà thuật.
Nói rồi lấy ra một cây cờ màu lục đưa cho và dặn rằng:
- Cờ này kêu là cờ Phấn Độc. Khi ra trận nữ tướng dùng Ngô Giác kỳ thì ngươi liệng cờ này lên sẽ phá đặng. Thôi ngươi khá y lời dặn mau trở về cứu anh em.
Nhơn Quí lãnh cờ lạy tạ lên ngựa. Lý Tịnh cũng đằng vân đi.
Nói về Trưong Hườn ngồi trong trại thấy quân đem thây bọn hỏa đầu về thì cả sợ. Quân sĩ vừa thưa gốc ngọn thì thấy Tiết Lễ cỡi ngựa về. Trương Hườn cả mừng hỏi rằng:
- Ngươi sao khỏi bị độc trúng, còn tám người kia đều chết hết, biết tính sao?
Tiết Lễ thưa:
- Lão gia chớ lo, tôi có thuốc cứu sống lại.
Nói rồi đem thuốc tiên lại làm như lời Lý Tịnh dặn. Giây phút bọn cữu cá tỉnh hồn, hỏi thăm Nhơn Quí. Nhơn Quí thuật chuyện gặp Lý Tịnh, anh em đều mừng.
Rạng ngày Tiết Lễ kéo binh tới dinh Phiên khiêu chiến, kêu tên Nguyệt Ánh. Quân Phiên vào báo lại. Cáp Tô Văn thất kinh đòi vợ ra soái đường. Nguyệt Ánh lật đật ra hầu. Cáp Tô Văn thịnh nộ hỏi rằng:
- Hôm qua phu nhơn nói Tiết Lễ chết, sao nay còn Tiết Lễ nào đến nài phu nhơn ra trận nữa?
Nguyệt Ánh thất sắc thưa rằng:
- Cờ phép linh lắm, lẽ nào chúng nó lại sống lại đặng. Hay là quân nghe lầm báo lộn chăng? Để tôi ra binh xem thử.
Nói rồi vào nai nịt, xách đao lên ngựa ra trận quả thấy Tiết Lễ chẳng sai, thì tức mình hỏi lớn rằng:
- Bớ Tiết Lễ! Vì cớ nào ngươi sống lại đặng? Phen này ta quyết cắt cổ ngươi, coi ngươi dùng phép gì mà sống lại nữa.
Nhơn Quí cười rằng:
- Đồ tiện tỳ! Mi dùng tà thuật hại bọn ta, hôm nay ta quyết giết hết bọn mi.
Nói rồi giục ngựa huơ kích đâm tới. Nguyệt Ánh huơ đao chém lại. Đặng năm hợp, Nguyệt Ánh đuối sức liền giục ngựa lui lại rồi lấy Ngô Giác kỳ quăng lên. Tiết Lễ lật đật lấy Phấn Độc kỳ liệng lên thấy đứng sững giữa trời, trong giây phút Ngô Giác kỳ hóa ra con rết lớn, Phấn Độc kỳ hóa ra con gà vàng lớn. Con rết kia sanh ra hai ngàn con rết nhỏ, con gà nọ cũng sanh ra hai ngàn con gà nhỏ bay lại mổ bầy rết ăn hết. Nguyệt Ánh hồn xiêu phách lạc, lật đật niệm chú thâu phép mà không đặng, xảy thấy hai cờ bay lên cao mất hết. Nhơn Quí quăng hồ lô lên đặng giết Nguyệt Ánh, chẳng dè Lý Tịnh trước gạt Nhơn Quí trả lại hồ lô, chớ hồ lô trừ sao đặng nữ tướng, nay ở trên mây thâu luôn về động. Nhơn Quí thấy hồ lô đi mất mà chẳng hiệu nghiệm chi, thì tức giận giục ngựa tới chém Nguyệt Ánh. Hai bên hỗn chiến hồi lâu Nguyệt Ánh bị một kích trúng yết hầu chết tươi! Cáp Tô Văn ở trong trại xem thấy khóc rống lên, rồi lên ngựa huơ đao xốc lại kêu Tiết Lễ mắng rằng:
- Man cẩu dám giết vợ ta! Thề cùng mi một mất một còn!
Nói rồi huơ đao chém. Nhơn Quí rước đánh đặng hai mươi hiệp, liền giục ngựa lui lại rút roi Bạch Hổ ra đánh. Cáp Tô Văn thấy làn roi trắng thì thất kinh. Nhơn Quí đánh bồi roi nữa. Cáp Tô Văn thổ huyết quay ngựa chạy dài.
Hồi 21
Cáp Tô Văn một phen đại bại
Hà Tôn Hiến nhiều thứ đoạt công
Cáp Tô Văn một phen đại bại
Hà Tôn Hiến nhiều thứ đoạt công
Khi Cáp Tô Văn thua chạy, mấy anh em Nhơn
Quí thừa thế rượt theo. Lúc đang rượt Nhơn Quí kêu mấy em mà dặn rằng:
- Mấy em hiệp với lão gia làm như vầy... thì trọng thắng.
Mấy người vâng lịnh đem binh phá các nẻo xung quanh dinh Phiên. Quân giặc cả loạn, chết thôi như rạ. Tiết Nhơn Quí rượt nã theo Cáp Tô Văn. Cáp Tô Văn túng thế chạy tuốt về dinh. Nhơn Quí xông riết đến giữa vòng giết quân Phiên vô số. Cáp Tô Văn thấy Nhơn Quí theo rất gấp, bèn chạy vào mấy dinh nhỏ hai bên mà trốn, chẳng dè Nhơn Quí rượt tới phân cắt mỗi người đi mỗi chỗ, áp binh vây phủ kín mít. Cáp Tô Văn không biết ẩn mình vào đâu, kế bọn hỏa đầu ập đến. Tô Văn túng phải ra đánh nhầu. Đánh đã thở dốc, ngựa đổ mồ hôi mà cũng không ra đặng, xảy bị Lý Khánh Hồng cho một đao nơi vai văng một miếng thịt, lại bị Vương Tâm Hạc đánh một giáp nơi bắp đùi, Cáp Tô Văn la lớn rồi giục ngựa chạy vào dinh than rằng: "Từ thuở nhỏ đến nay ta chưa thua ai như vầy, phen này chắc là phải chết!" Bỗng thấy có một chỗ trống, thì rất mừng, quất ngựa xông ra, thấy quân Đường vây chặt, hô chém vang trời, trống reo dậy đất. Cáp Tô Văn mất vía, cỡi ngựa chạy vòng vòng kiếm chỗ thoát thân. Vừa may đến chân núi kia thấy vãng người, liền quất ngựa ra khỏi trận tính theo đường nhỏ về kinh đô. Chẳng dè Nhơn Quí phục đó đã lâu, gặp Tô Văn chạy tới liền xông ra đánh. Tô Văn không biết đường nào mà đỡ tay chân mỏi mệt. Nhưng số mạng Tô Văn chưa chết, đánh hai mươi hiệp nữa, ra đặng một chỗ trống liền quất ngựa chạy dài. Nhơn Quí quyết rượt theo mà giết trừ mối họa. Cáp Tô Văn chạy trước theo đường nhỏ dưới chân núi Phụng Hoàng, Tiết Nhơn Quí đuổi nà theo sau.
Khi ấy tiếng quân la, trống đánh náo động cả núi Phụng Hoàng, vua tôi đều kinh hãi, lên chỗ cao xem. Thái Tôn xem qua phía tây núi Phụng Hoàng, thấy một người chạy trước khôi giáp tan tành, sau có một người đuổi gấp, vua Thái Tôn xem rõ người chạy trước mặt xanh, râu đỏ, tướng theo sau mặt trắng liền kêu Từ Mậu Công mà hỏi rằng:
- Chẳng hay người mặt trắng rượt theo người mặt xanh là ai vậy?
Mậu Công đáp:
- Đó là hiền thần Tiết Nhơn Quí rượt Cáp Tô Văn.
Thái Tôn mừng rỡ day lại kêu lớn rằng:
- Tiểu vương huynh! Đừng rượt giặc nữa, giặc cùng chớ khá đuổi theo. Mau trở lại đây ra mắt trẫm.
Thái Tôn kêu luôn bốn tiếng mà Nhơn Quí ở xa nên không nghe thấy, cứ việc rượt theo Tô Văn. Huất Trì Cung liền tâu rằng:
- Xin bệ hạ cho tôi xuống đó kêu người mà hỏi cho tường gốc ngọn, kẻo quân sư nói không biết Tiết Nhơn Quí mà hiền thần là Hà Tôn Hiến. Vậy chớ nay người mặc giáp trắng đó là ai?
Mậu Công đáp:
- Người ấy là Hà Tôn Hiến đó thôi.
Huất Trì Cung giận nói:
- Để tôi xuống bắt lên coi là ai cho biết.
Thái Tôn nói:
- Vương huynh mau chóng kêu người đó ra mắt trẫm.
Kính Đức vâng lịnh lên ngựa chạy tuốt xuống núi đi ngã tắt chận đầu ngựa Nhơn Quí, xốc tới nắm đặng vạt giáp sau trì lại. Nhơn Quí cả kinh nhớ lời Sĩ Quí nói ngày trước thì càng sợ, lật đật cắt giáp bỏ chạy. Kính Đức té nhào xuống ngựa. Nhơn Quí chạy khỏi, quay ngựa trở về. Cáp Tô Văn giục ngựa chạy, ngó lại không thấy Nhơn Quí theo nữa thì cả mừng, trở về kinh đô dưỡng binh.
Nói về Kính Đức bị té rồi lồm cồm đứng dạy, lên ngựa về núi tâu rằng: "Hiền thần có rồi." Thái Tôn hỏi:
- Vương huynh bắt không đặng sao nói có?
Kính Đức tâu:
- Tuy không bắt dặng, song có miếng giáp này còn nửa bông mẫu đơn làm chứng, xin bệ hạ đòi Trương Hườn dạy phải đem người mặc giáp đứt một miếng vạt sau mà đo, như y thì là hiền thần. Trương Hườn chối không đặng nữa.
Thái Tôn nói:
- Để đợi Sĩ Quí đến sẽ hay.
Nói về Trương Hườn thấy binh Phiên tan hết thì mừng rỡ, truyền lịnh cho ba quân đóng binh lại nghĩ, đợi Tiết Lễ trở về. Giây lâu Tiết Lễ về thưa rằng:
- Lúc tôi đang rượt Tô Văn, không biết vì cớ gì mà Nguyên soái đón đường bắt nắm đằng giáp phía sau. Tôi túng phải cắt ngang chạy miết, chắc sao người cũng tới hỏi, xin lão gia cứu mạng.
Sĩ Quí nói:
- Không hề chi, ngươi mau cởi giáp đó ra thì ta có thể cứu đặng ngươi.
Nhơn Quí lật đật cởi giáp giao cho Sĩ Quí. Sĩ Quí lấy giáp của rể đưa lại. Tiết Lễ lãnh lấy về dinh an nghỉ. Trương Hườn lấy giáp đưa cho Hà Tôn Hiến mặc vào, rồi đem tro xương Tiết Vạn Triệt, dẫn ít tùy tùng lên núi Phụng Hoàng ra mắt thiên tử. Đến nơi Trương Hườn thẳng vào ngự dinh lạy Thái Tôn mà tâu rằng:
- Tôi cứu giá chậm trễ xin bệ hạ thứ tội, còn như phò mã về đến Hãng Mã thành vừa dạy tôi đem binh cứu giá thì la lớn nhào xuống đất mà thác. Tôi coi lại thì người bị đầy vết tên nên đau quá bỏ mình. Vì gấp cứu giá nên tôi thiêu hài cốt phò mã chờ sau tâu bệ hạ rõ.
Thái Tôn khóc rống than rằng:
- Ta hãy hỏi ngươi việc này, vậy chớ người rượt Cáp Tô Văn khi nãy có phải là hiền thần Tiết Nhơn Quí đó không? Người ấy đâu mau đem ra tức thì.
Sĩ Quí ngơ ngác thưa rằng:
- Tôi có biết hiền thần nào đâu? Người rượt giặc khi nãy là rể tôi Hà Tôn Hiến đó!
Kính Đức nổi giận nạt rằng:
- Ngươi còn giám xảo ngữ! Ta cắt đặng khúc giáp chứng cớ phân minh. Ngươi nói rể ngươi thì đem nó đến đây. Ta xét không phải thì ngươi phải chết!
Trương Hườn ra ngoài kêu rể Hà Tôn Hiến vào ngự dinh lạy chúc rồi Kính Đức đem giáp lại so thì quả nhiên dấu mới cắt rành rành. Kính Đức tức mình làm thinh, túng phải ghi công cho Hà Tôn Hiến. Sĩ Quí lui ra kéo binh về Hãng Mã.
Ngày sau, Thái Tôn kéo đến Phụng Hoàng thành. Thái Tôn về thành rồi, không thấy các lão thần thì khóc hoài. Quân sư và Nguyên soái khuyên giải hết sức.
Ngày kia quân báo có Lỗ quốc công chờ lịnh. Thái Tôn dạy cho vào. Trình Giảo Kim vào làm lễ rồi Thái Tôn cho ngồi hỏi rằng:
- Vương huynh đi đường nào đến đặng đây?
Giảo Kim tâu:
- Tôi đi đường bộ cùng hai lịnh lang Nguyên soái, trải bao nguy hiểm mấy tháng trời mới tới đây.
Thái Tôn dạy đòi hai con Huất Trì ra mắt. Bửu Lâm và Bửu Khánh triều bái rồi ra mắt quân sư và soái phụ. Thái Tôn hỏi Giảo Kim rằng:
- Chẳng hay Tần vương huynh bịnh thế nào?
Giảo Kim tâu:
- Bịnh đại ca tôi càng ngày càng đắm, sớm tối chẳng còn.
Thái Tôn thương xót thở vắn than dài. Giảo Kim ngó tứ phía chẳng thấy mấy vị lão thần thì hỏi rằng:
- Chẳng hay Đoàn, Mã, Lưu, Ân và mấy vị công thần đi đâu?
Thái Tôn vùng khóc òa rồi thuật chuyện lại. Giảo Kim cũng khóc mắng Huất Trì rằng:
- Thằng mặt đen! Tội thiệt đáng thác. Tần ca ca làm Nguyên soái trong đời chẳng mất một tên quân, nay ngươi lãnh soái ấn ít lâu mà để cho các vị công thần bị hại cả. Ngươi tính sao thường mạng, bằng không ta xé da ngươi muôn mảnh.
Thái Tôn nói:
- Trình vương huynh đừng nóng giận. Chẳng phải tại Nguyên soái đâu, đó là mấy vị công thần số về trời vậy. Trình vương huynh mau hòa với Nguyên soái Huất Trì.
Thái Tôn truyền dọn tiệc, chúa tôi ăn uống.
Tiệc rồi, Huất Trì thuật các việc gặp ứng mộng hiền thần phá tù xa cứu mình cho tới khi cắt giáp cho Giảo Kim nghe, rồi nói rằng:
- Thiệt việc này tôi tức quá! Xin ngài có kế chi tra giùm việc ấy cho minh.
Giảo Kim lắc đầu nói:
- Từ Tiên sanh là người thông hiểu âm dương, sao Nguyên soái không hỏi thử?
Huất Trì nói:
- Tôi đã hỏi nhiều phen, song tôi tưởng quân sư có ăn hối lộ của Trương Hườn nên không chịu nói thiệt.
Mậu Công tức cười mà rằng:
- Ấy thiệt là công của Hà Tôn Hiến, mà biểu nói của hiền thần Tiết Nhơn Quí sao đặng.
Giảo Kim nói:
- Chắc là quân sư gạt bọn ta, chớ xét ra thì Nhơn Quí ở trong dinh Sĩ Quí chẳng sai.
Kính Đức nói nhỏ với Giảo Kim rằng:
- Tôi mới nghĩ ra một kế, ngài tâu giùm cho ắt xong. Đây có nhiều người, để ra ngoài có một mình ngài tôi sẽ nói.
- Mấy em hiệp với lão gia làm như vầy... thì trọng thắng.
Mấy người vâng lịnh đem binh phá các nẻo xung quanh dinh Phiên. Quân giặc cả loạn, chết thôi như rạ. Tiết Nhơn Quí rượt nã theo Cáp Tô Văn. Cáp Tô Văn túng thế chạy tuốt về dinh. Nhơn Quí xông riết đến giữa vòng giết quân Phiên vô số. Cáp Tô Văn thấy Nhơn Quí theo rất gấp, bèn chạy vào mấy dinh nhỏ hai bên mà trốn, chẳng dè Nhơn Quí rượt tới phân cắt mỗi người đi mỗi chỗ, áp binh vây phủ kín mít. Cáp Tô Văn không biết ẩn mình vào đâu, kế bọn hỏa đầu ập đến. Tô Văn túng phải ra đánh nhầu. Đánh đã thở dốc, ngựa đổ mồ hôi mà cũng không ra đặng, xảy bị Lý Khánh Hồng cho một đao nơi vai văng một miếng thịt, lại bị Vương Tâm Hạc đánh một giáp nơi bắp đùi, Cáp Tô Văn la lớn rồi giục ngựa chạy vào dinh than rằng: "Từ thuở nhỏ đến nay ta chưa thua ai như vầy, phen này chắc là phải chết!" Bỗng thấy có một chỗ trống, thì rất mừng, quất ngựa xông ra, thấy quân Đường vây chặt, hô chém vang trời, trống reo dậy đất. Cáp Tô Văn mất vía, cỡi ngựa chạy vòng vòng kiếm chỗ thoát thân. Vừa may đến chân núi kia thấy vãng người, liền quất ngựa ra khỏi trận tính theo đường nhỏ về kinh đô. Chẳng dè Nhơn Quí phục đó đã lâu, gặp Tô Văn chạy tới liền xông ra đánh. Tô Văn không biết đường nào mà đỡ tay chân mỏi mệt. Nhưng số mạng Tô Văn chưa chết, đánh hai mươi hiệp nữa, ra đặng một chỗ trống liền quất ngựa chạy dài. Nhơn Quí quyết rượt theo mà giết trừ mối họa. Cáp Tô Văn chạy trước theo đường nhỏ dưới chân núi Phụng Hoàng, Tiết Nhơn Quí đuổi nà theo sau.
Khi ấy tiếng quân la, trống đánh náo động cả núi Phụng Hoàng, vua tôi đều kinh hãi, lên chỗ cao xem. Thái Tôn xem qua phía tây núi Phụng Hoàng, thấy một người chạy trước khôi giáp tan tành, sau có một người đuổi gấp, vua Thái Tôn xem rõ người chạy trước mặt xanh, râu đỏ, tướng theo sau mặt trắng liền kêu Từ Mậu Công mà hỏi rằng:
- Chẳng hay người mặt trắng rượt theo người mặt xanh là ai vậy?
Mậu Công đáp:
- Đó là hiền thần Tiết Nhơn Quí rượt Cáp Tô Văn.
Thái Tôn mừng rỡ day lại kêu lớn rằng:
- Tiểu vương huynh! Đừng rượt giặc nữa, giặc cùng chớ khá đuổi theo. Mau trở lại đây ra mắt trẫm.
Thái Tôn kêu luôn bốn tiếng mà Nhơn Quí ở xa nên không nghe thấy, cứ việc rượt theo Tô Văn. Huất Trì Cung liền tâu rằng:
- Xin bệ hạ cho tôi xuống đó kêu người mà hỏi cho tường gốc ngọn, kẻo quân sư nói không biết Tiết Nhơn Quí mà hiền thần là Hà Tôn Hiến. Vậy chớ nay người mặc giáp trắng đó là ai?
Mậu Công đáp:
- Người ấy là Hà Tôn Hiến đó thôi.
Huất Trì Cung giận nói:
- Để tôi xuống bắt lên coi là ai cho biết.
Thái Tôn nói:
- Vương huynh mau chóng kêu người đó ra mắt trẫm.
Kính Đức vâng lịnh lên ngựa chạy tuốt xuống núi đi ngã tắt chận đầu ngựa Nhơn Quí, xốc tới nắm đặng vạt giáp sau trì lại. Nhơn Quí cả kinh nhớ lời Sĩ Quí nói ngày trước thì càng sợ, lật đật cắt giáp bỏ chạy. Kính Đức té nhào xuống ngựa. Nhơn Quí chạy khỏi, quay ngựa trở về. Cáp Tô Văn giục ngựa chạy, ngó lại không thấy Nhơn Quí theo nữa thì cả mừng, trở về kinh đô dưỡng binh.
Nói về Kính Đức bị té rồi lồm cồm đứng dạy, lên ngựa về núi tâu rằng: "Hiền thần có rồi." Thái Tôn hỏi:
- Vương huynh bắt không đặng sao nói có?
Kính Đức tâu:
- Tuy không bắt dặng, song có miếng giáp này còn nửa bông mẫu đơn làm chứng, xin bệ hạ đòi Trương Hườn dạy phải đem người mặc giáp đứt một miếng vạt sau mà đo, như y thì là hiền thần. Trương Hườn chối không đặng nữa.
Thái Tôn nói:
- Để đợi Sĩ Quí đến sẽ hay.
Nói về Trương Hườn thấy binh Phiên tan hết thì mừng rỡ, truyền lịnh cho ba quân đóng binh lại nghĩ, đợi Tiết Lễ trở về. Giây lâu Tiết Lễ về thưa rằng:
- Lúc tôi đang rượt Tô Văn, không biết vì cớ gì mà Nguyên soái đón đường bắt nắm đằng giáp phía sau. Tôi túng phải cắt ngang chạy miết, chắc sao người cũng tới hỏi, xin lão gia cứu mạng.
Sĩ Quí nói:
- Không hề chi, ngươi mau cởi giáp đó ra thì ta có thể cứu đặng ngươi.
Nhơn Quí lật đật cởi giáp giao cho Sĩ Quí. Sĩ Quí lấy giáp của rể đưa lại. Tiết Lễ lãnh lấy về dinh an nghỉ. Trương Hườn lấy giáp đưa cho Hà Tôn Hiến mặc vào, rồi đem tro xương Tiết Vạn Triệt, dẫn ít tùy tùng lên núi Phụng Hoàng ra mắt thiên tử. Đến nơi Trương Hườn thẳng vào ngự dinh lạy Thái Tôn mà tâu rằng:
- Tôi cứu giá chậm trễ xin bệ hạ thứ tội, còn như phò mã về đến Hãng Mã thành vừa dạy tôi đem binh cứu giá thì la lớn nhào xuống đất mà thác. Tôi coi lại thì người bị đầy vết tên nên đau quá bỏ mình. Vì gấp cứu giá nên tôi thiêu hài cốt phò mã chờ sau tâu bệ hạ rõ.
Thái Tôn khóc rống than rằng:
- Ta hãy hỏi ngươi việc này, vậy chớ người rượt Cáp Tô Văn khi nãy có phải là hiền thần Tiết Nhơn Quí đó không? Người ấy đâu mau đem ra tức thì.
Sĩ Quí ngơ ngác thưa rằng:
- Tôi có biết hiền thần nào đâu? Người rượt giặc khi nãy là rể tôi Hà Tôn Hiến đó!
Kính Đức nổi giận nạt rằng:
- Ngươi còn giám xảo ngữ! Ta cắt đặng khúc giáp chứng cớ phân minh. Ngươi nói rể ngươi thì đem nó đến đây. Ta xét không phải thì ngươi phải chết!
Trương Hườn ra ngoài kêu rể Hà Tôn Hiến vào ngự dinh lạy chúc rồi Kính Đức đem giáp lại so thì quả nhiên dấu mới cắt rành rành. Kính Đức tức mình làm thinh, túng phải ghi công cho Hà Tôn Hiến. Sĩ Quí lui ra kéo binh về Hãng Mã.
Ngày sau, Thái Tôn kéo đến Phụng Hoàng thành. Thái Tôn về thành rồi, không thấy các lão thần thì khóc hoài. Quân sư và Nguyên soái khuyên giải hết sức.
Ngày kia quân báo có Lỗ quốc công chờ lịnh. Thái Tôn dạy cho vào. Trình Giảo Kim vào làm lễ rồi Thái Tôn cho ngồi hỏi rằng:
- Vương huynh đi đường nào đến đặng đây?
Giảo Kim tâu:
- Tôi đi đường bộ cùng hai lịnh lang Nguyên soái, trải bao nguy hiểm mấy tháng trời mới tới đây.
Thái Tôn dạy đòi hai con Huất Trì ra mắt. Bửu Lâm và Bửu Khánh triều bái rồi ra mắt quân sư và soái phụ. Thái Tôn hỏi Giảo Kim rằng:
- Chẳng hay Tần vương huynh bịnh thế nào?
Giảo Kim tâu:
- Bịnh đại ca tôi càng ngày càng đắm, sớm tối chẳng còn.
Thái Tôn thương xót thở vắn than dài. Giảo Kim ngó tứ phía chẳng thấy mấy vị lão thần thì hỏi rằng:
- Chẳng hay Đoàn, Mã, Lưu, Ân và mấy vị công thần đi đâu?
Thái Tôn vùng khóc òa rồi thuật chuyện lại. Giảo Kim cũng khóc mắng Huất Trì rằng:
- Thằng mặt đen! Tội thiệt đáng thác. Tần ca ca làm Nguyên soái trong đời chẳng mất một tên quân, nay ngươi lãnh soái ấn ít lâu mà để cho các vị công thần bị hại cả. Ngươi tính sao thường mạng, bằng không ta xé da ngươi muôn mảnh.
Thái Tôn nói:
- Trình vương huynh đừng nóng giận. Chẳng phải tại Nguyên soái đâu, đó là mấy vị công thần số về trời vậy. Trình vương huynh mau hòa với Nguyên soái Huất Trì.
Thái Tôn truyền dọn tiệc, chúa tôi ăn uống.
Tiệc rồi, Huất Trì thuật các việc gặp ứng mộng hiền thần phá tù xa cứu mình cho tới khi cắt giáp cho Giảo Kim nghe, rồi nói rằng:
- Thiệt việc này tôi tức quá! Xin ngài có kế chi tra giùm việc ấy cho minh.
Giảo Kim lắc đầu nói:
- Từ Tiên sanh là người thông hiểu âm dương, sao Nguyên soái không hỏi thử?
Huất Trì nói:
- Tôi đã hỏi nhiều phen, song tôi tưởng quân sư có ăn hối lộ của Trương Hườn nên không chịu nói thiệt.
Mậu Công tức cười mà rằng:
- Ấy thiệt là công của Hà Tôn Hiến, mà biểu nói của hiền thần Tiết Nhơn Quí sao đặng.
Giảo Kim nói:
- Chắc là quân sư gạt bọn ta, chớ xét ra thì Nhơn Quí ở trong dinh Sĩ Quí chẳng sai.
Kính Đức nói nhỏ với Giảo Kim rằng:
- Tôi mới nghĩ ra một kế, ngài tâu giùm cho ắt xong. Đây có nhiều người, để ra ngoài có một mình ngài tôi sẽ nói.
Hồi 22
Kính Đức lập kế xét hiền thần
Nhơn Quí đêm thanh than khóc nhọc
Kính Đức lập kế xét hiền thần
Nhơn Quí đêm thanh than khóc nhọc
Khi ấy Huất Trì Cung nóng nảy không chịu
đặng nói rằng:
- Tôi tức mình lắm, để tôi nói kế hay cho ngài nghe, ra ngoài thì lâu lắm.
Giảo Kim nói:
- Nguyên soái cứ nói ở đây, có mấy người mà ngại.
Kính Đức nói:
- Kế tôi như vầy: Ngày mai tôi qua Hãng Mã thành nói dối Sĩ Quí rằng: "Vì tướng sĩ có công giải vây nên bệ hạ sai tôi đi khao thưởng ba quân, bất kỳ kẻ cầm cờ giữ ngựa, cùng người giúp việc hỏa đầu, đều đặng phép ra lãnh rượu thịt.” Làm như vậy thì lo chi không tra ra hiền thần, vì tôi đã tường mặt thì Sĩ Quí giấu sao đặng.
Giảo Kim nói:
- Kế ấy hay lắm, song Nguyên soái có tính hay uống rựơu, e Sĩ Quí nó đãi ngài trọng hậu, chừng say rồi xét sao cho kỹ đặng.
Kính Đức nói:
- Ấy là việc lớn, tôi đâu dám mơ hồi, uống rượu say lỡ việc.
Giảo Kim nói:
- Miệng tuy nói vậy, chớ thấy rượu thì thèm. Ngài qua đó uống say, tôi ở đây sao rõ.
Kính Đức nói:
- Như ngài nghi bụng tôi, để xin bệ hạ phê cho tôi một cái giải tửu bài, nếu tôi nghịch chỉ, xin chiếu theo quân pháp nghiêm trị.
Thái Tôn nghe rõ đầu đuôi thì vui đẹp, phê bốn chữ "Phụng Chỉ Giải Tửu" đưa cho Huất Trì. Huất Trì lạy tạ lãnh lấy tâu rằng:
- Xin bệ hạ an lòng, tôi đi chuyến này nguyện dắt hiền thần về ra mắt bệ hạ.
Mậu Công nghe tâu nói:
- Nguyên soái chớ khoe trước, dẫu có tra xét thế nào cũng không có!
Huất Trì giận mà rằng:
- Nếu quân sư nói vậy thì tôi xin làm quân trạng, như tôi tra không ra xin dâng thủ cấp.
Mậu Công chịu, hai người làm quân trạng rồi bãi chầu. Huất Trì về dinh truyền quân sửa soạn, rạng ngày qua thành Hãng Mã.
Ngày thứ Huất Trì và hai con dẫn quân đi, gần tới thành cha con Trương Hườn hay tin ra thành nghinh tiếp. Kính Đức nhập thành, dạy rằng:
- Ngươi mau vào thành lấy hết sổ biên họ tên mười muôn quân sĩ của ngươi đem ra đây cho ta coi.
Sĩ Quí thưa:
- Xin Nguyên soái nhập thành an nghỉ, rồi sẽ coi cũng chưa muộn.
Huất Trì không chịu, nằng nặc đòi Trương Hườn phải đem nạp sổ sách liền. Sĩ Quí thất kinh, sai Chí Long vào ôm hết sổ sách ra dâng. Huất Trì thâu hết rồi giao cho Bửu Lâm giữ, dặn rằng:
- Đây là đồ cẩn yếu, nên phải lấy trước. Nếu để chúng nó giấu bớt thì không tra ra việc đặng.
Cha con Huất Trì nhập thành. Sĩ Quí rước vào truyền dọn tiệc thết đãi. Kính Đức dạy rằng:
- Ta đã vâng chỉ giải tửu rồi, không ăn uống chơi bời nữa. Vì khi trước các tướng sĩ có công giải vây tại Phụng Hoàng sơn nên ngày nay bệ hạ sai ta qua khao thưởng ba quân, bất kỳ lớn nhỏ đều ra trước mặt ta lãnh thưởng. Ngươi mau ra giáo trường truyền quân cất mau tướng đại ở giữa và hai giải trại hai bên. Giải trại bên Đông thì truyền quân nhóm tại đó, còn giải bên Tây thì để không, đặng cho những quân đặng thưởng rồi qua đó. Ngươi mau đi coi sóc chừng rồi về cho ta rõ.
Trương Hườn vâng lịnh trở ra nghĩ hồi lâu rồi kêu con mà rằng:
- Các con ôi! Họa đến rồi!
Mấy người con hỏi:
- Chẳng hay có việc chi xin cho chúng con rõ.
Sĩ Quí nói:
- Cha coi bộ Nguyên soái đến đây tra xét hiền thần Tiết Nhơn Quí, biết làm thế nào?
Chí Long thưa:
- Việc đó hề chi mà cha sợ, đem Nhơn Quí giấu đi trước thì xong.
Sĩ Quí nói:
- Giấu sao đặng. Vả cữu cá có tên trong sổ, nếu có tên không có mặt, chạy đâu khỏi tay người khảo hạch.
Chí Long thưa:
- Xin cha an tâm, hãy giấu bọn cữu cá lên miền sơn thần trước, chừng Nguyên soái xét đến mấy tên đó, hãy đem kẻ khác thế vào, ai hơi đâu mà bới bèo ra bọt nữa.
Trương Hườn nghe nói có lý, nên cũng bớt lo, rồi đó đồng đến giáo trường truyền quân làm trại thì trời vừa tối. Cha con Trương Hườn đi đến dinh tiên phong nói với Tiết Lễ rằng:
- Bấy lâu ta có lòng thương chính anh em, không nói cho ai biết. Nay rủi có Nguyên soái đến khao thưởng ba quân, có ý muốn bắt Tiết tướng quân, vì vậy ta chẳng nài khó nhọc, đến cho mấy anh em rõ và hãy ra tạm đỡ ở miếu sơn thần ít bữa, chừng xong việc ta sẽ cho biết.
Nhơn Quí cả sợ tạ ơn Sĩ Quí, rồi anh em lật đật đi lên miếu, còn cha con Sĩ Quí về thành phục mệnh Nguyên soái.
Rạng ngày, cha con Trương Hườn đi ra giáo trường dạy bày rượt thịt và quân sĩ sắp đặt đâu đó thứ tự. Hồi lâu cha con Huất Trì đến, ra tượng đài lên lịnh cho ba quan phải vào hết nơi dinh phía Đông đợi kêu tên mới đặng ra lãnh thưởng. Khi kêu tên ai thì nấy ra, bằng chạy bậy thì chém chết. Tên nào lãnh thưởng rồi phải qua dinh Tây, nếu chạy lại thì bị đâm chết. Huất Trì lại kêu Bửu Lâm dặn rằng:
- Con cầm thương giữ cửa phía Tây, hễ thằng nào trái lịnh thì giết chết.
Bửu Lâm vâng lịnh. Huất Trì kêu Trương Hườn dạy rằng:
- Ngươi xuống tại trại phía Đông, hễ ta kêu tên nào cho ra tên nấy, bằng lộn xộn tội ngươi chẳng thứ.
Trương Hườn vâng lịnh xuống kêu các con nói nhỏ rằng:
- Cha ngỡ là Nguyên soái sơ sài thì ta dễ làm lộn xộn, chớ bây giờ sắp đặt nghiêm ngặt, làm sao mà gian dối đem người thế cho bọn cữu cá đặng.
Cha con đều run sợ giữ cửa trại Đông
Lúc đó Huất Trì ngồi giữa tướng đài, kêu Bửu Khánh lấy số tên xướng lên, còn bọn quân của mình đem theo thì phát rượt thịt. Bửu Khánh gọi tên người một, tên nào Kính Đức cũng xem mặt rồi cho lãnh thưởng và dạy vào trại phía Tây. Kêu tới tên Tiết Nguyên. Huất Trì nghe kêu họ Tiết, ngỡ là Tiết Nhơn Quí, xem kỹ lại người ấy mặt giáp đen mà mặt mày không giống, bèn thưởng rồi cho đi. Kế trời tối. Huất Trì dùng cơm nơi đó, rồi truyền lịnh cho quân mình vây bốn phía trại, không cho Đông, Tây qua lại, ai vi phạm chém đầu tức thì.
Ngày hôm sau lại đếm nữa cũng chưa thấy và chưa xong. Qua ngày thứ ba, điểm tới dinh tiên phong, kêu gần tới chỗ nguyệt tự hiệu thì Trương Hườn mặt mày tái mét, kêu Chí Long hỏi rằng:
- Như Nguyên soái điểm đến hỏa đầu quân thì làm thế nào?
Chí Long ngẫm nghĩ thưa rằng:
- Có có một kế như vầy: Con nghe Nguyên soái tánh ham rượu lắm nhưng đã lâu có khi người nhịn thèm không đặng. Hôm nay có gió đông nam, biểu quân đem hũ rượu, lúc ấy cha lấy bình múc rượu giả là dâng trà, nếu người uống mà im thì cha dâng, cho uống vui. Chừng ấy thế mấy trăm quân chẳng đặng.
Trương Hườn cả mừng, dạy quân làm như lời. Khi ấy Kính Đức đương ngồi tra xét, sực thấy mùi rượu bay tới thì ngứa ngáy nhìn bốn phía như tìm vật gì, mặt mày buồn so, không thiết tra xét nữa, sau ngó thấy hủ rượu để ở phía Nam thì ngó lom lom mà nghĩ rằng: "Phải ta không mang giải tửu bài thì kêu Trương Hườn đem lên uống ít chén cho khuây, vừa nghĩ vừa ngó sững." Trương Hườn xem thấy biết ý, lấy bình múc rượu dâng lên mà rằng:
- Xin Nguyên soái uống trà giải khát.
Kính Đức tiếp lấy uống rồi cả đẹp, làm hết cả bình, nghĩ thầm rằng: "Trương Hườn thiệt hảo tâm, thấy ta mang giới tửu bài, nên nó đổ rượu vào bình mà giả làm trà. Như vậy nào ai hay, ta uống năm bay bình cũng đặng." Nghĩ rồi thấy Sĩ Quí dâng bình nữa thì uống hết luôn, lại uống mấy bình nữa đến nỗi say mềm, chẳng tra xét nữa.
Bửu Khánh ngó lại thấy cha ngã té thì sanh nghi, lại thấy Trương Hườn dâng bình chỉ có mùi rượu liền bước lại xem bình, quả là đựng rượu thì giận mắng Sĩ Quí, quăng bình đi rồi thưa với cha rằng:
- Cha quên lời chỉ phán và quân lịnh làm với quân sư sao? Trương Hườn xảo trá nó dùng quỉ kế làm cho cha mang tội đó, cha mau tra xét rồi trở về kẻo bệ hạ trông đợi.
Kính Đức biết con nói phải, song lòng vui đương hứng, bỏ hết sự phải mắng con rằng:
- Súc sanh! Ta uống ít chén ai thấu đặng mà mi tri hô lên cho ai nấy đều biết vậy! Ta chẳng cần giới tửu bài nữa, để ăn uống cho sướng.
Nói rồi cởi giới tửu bài liệng đi, kêu Trương Hườn dâng rượu thịt, rồi cho ngồi bồi tửu, uống vui cho đến giờ mùi say mềm. Kính Đức nói với Sĩ Quí rằng:
- Bấy lâu ta không rõ, nay mới biết là trung thần. Nay ta quá chén, ngươi tra xét giùm ta, rồi mai cho ta biết.
Trương Hườn mừng quá thưa rằng:
- Nguyên soái về thành an nghỉ, việc đó tôi xin hết sức.
Bửu Khánh tức giận, kêu cha mà rằng:
- Cha ôi! Việc ấy quan hệ lắm, giao cho Trương Hườn sao đặng?
Huất Trì say quá chẳng biết chi hết nổi giận nạt rằng:
- Đồ súc sanh! Việc nhỏ mọn ấy cho tiên phong giúp giùm sao mi ngăn trở. Mau đem ta vào dinh an nghỉ.
Hai con đành phải gắng gượng phò cha về dinh.
Cha con Trương Hườn đắc ý rất mừng kêu quân phát thưởng xong xuôi, rồi cùng kéo nhau trở về.
Huất Trì về phủ ngủ vùi đến tối, thức dậy trong mình còn hơi rượu, bèn kêu con mà hỏi rằng:
- Ta đã vâng chỉ cấm rượu lẽ nào dám uống say như vậy?
Hai con thưa:
- Việc này triều đình hay đặng thì tội cha rất nặng.
Bèn thuật chuyện đầu đuôi lại. Huất Trì nghe đổ mồ hôi, vỗ đầu than thở. Xảy nghe phía ngoài có tiếng lao xao, thì kêu con hỏi rằng:
- Ai làm chi mà ồn ào vậy?
Bửu Lâm thưa:
- Ấy là ba quân đặng thưởng ăn uống vui cười đó.
Kính Đức hỏi:
- Bây giờ khuya hay sớm?
Bửu Lâm thưa:
- Trống mới đánh thu không, cha muốn đi đâu?
Kính Đức nói:
- Đêm nay trăng tỏ, hai con theo cha đi dò coi các dinh coi có gặp mối gian chăng?
Hai con vâng lịnh đi theo từ dinh này qua dinh khác đều thấy tướng sĩ ăn uống vui cười. Đi tới phía đông Hãng Mã thành thấy một đám có bốn người ăn uống, có một người mời người kia uống. Người kia trả lời rằng:
- Liệu sức đủ thôi đừng ép nữa.
Một người khác nói:
- Nghĩ trời thiệt chẳng công bằng. Như anh em ta cũng là hữu phước nên mới đặng vui say, còn có người sao lại leo thành phá lũy, công nghiệp rất dày mà chẳng hưởng đặng, thì nghĩ sao đây?
Người kia hỏi:
- Ai vậy?
Người nọ nói:
- Ca ca khá là ngộ. Nếu không có Hỏa đầu quân Tiết Nhơn Quí thì ai giảy vây đặng, lại còn nhiều công nữa như cướp tù xa, giết tướng Phiên cứu Nguyên soái khỏi chết đó, thế mà chẳng đặng hớp rượu nào. Còn bọn ta vô công trạng, lại đặng thỏa thuê làm vậy, không uống để làm gì.
Nói rồi đứng dậy đi ra ngoài, chửng dè bị Huất Trì rình đó nắm đầu. Huất Trì cầm gươm kề cổ hỏi rằng:
- Mày mở mắt xem ta là ai đây?
Người ấy thưa:
- Xin Nguyên soái dung tội, vì đêm hôm nên lầm.
Huất Trì nói:
- Ta không bắt tội việc ấy. Nghe ta hỏi: Ngươi nói bọn hỏa đầu quân thì là người nào? Bây giờ ở đâu? Sao không đặng lãnh thưởng. Ngươi phải nói thiệt, bằng gian giấu là phải chết.
Người ấy thưa:
- Nguyên có chín người kết nghĩa là bọn cữu cá hỏa đầu quân, ở tiên phong dinh, nguyệt tự hiệu. Chín người đều võ nghệ cao cường, trong bọn có một người mặc giáp trắng, dùng Phương Thiên họa kích tên là Tiết Nhơn Quí anh hùng đệ nhứt, nước Cao Ly nghe danh vỡ mật. Bởi vậy Trương lão gia yếm ẩn mạo công cho rể mình, đem người làm hỏa đầu cực khổ lắm. Nay Nguyên soái đến khao thưởng. Trương lão gia lại gạt mất người trốn tại sơn thần miếu cách đây vài dặm. Vì người không đặng thưởng lộc nước, nên tôi than giùm. Xin Nguyên soái rộng dung.
Kính Đức mừng lắm tha tên quân ấy rồi cùng hai con đi thẳng lên sơn thần miếu.
Nói về bọn hỏa đầu quân cũng đang ăn uống chuyện trò, còn Tiết Nhơn Quí không vui bỏ ra ngoài. Lúc ấy Huất Trì gần tới thấy bóng người đi lại thì núp mình. Khi Nhơn Quí đi qua rồi, Kính Đức kêu con đợi đó rồi lên theo sau, đi chừng một dặm đường, đến một chỗ trống kia. Nhơn Quí dừng lại ngắm trăng than rằng: "Than ôi! Trăng có biết ta là Tiết Nhơn Quí đây, vì công danh chịu khổ mấy năm chầy. Ta chinh Đông biết bao công khó. Chúa thượng có rõ chăng, chớ ở nguyệt tự hiệu hoài thì cực quá, ngẫm bọn quân kia, kẻ đặng tiền, người đặng rượu thịt vui sướng, còn ta đây đoạt thành trảm tướng mà cứ phải làm hỏa đầu quân mãi thôi. Biết ngày nào trả ơn báo nghĩa, vợ con nơi hang đá cũng chẳng hay. Trăng ôi! Trăng thấu lòng chăng?" Than rồi sa nước mắt. Huất Trì nghe rã dạ chẳng an bước tới ôm ngang Nhơn Quí mà rằng:
- Ngươi chạy đi đâu đặng nữa?
Nhơn Quí ngó lại thấy Huất Trì thì hoảng sợ, vùng vẫy mạnh làm cho Huất Trì té xuống đất, rồi thừa dịp chạy tuốt về miếu sơn thần.
- Tôi tức mình lắm, để tôi nói kế hay cho ngài nghe, ra ngoài thì lâu lắm.
Giảo Kim nói:
- Nguyên soái cứ nói ở đây, có mấy người mà ngại.
Kính Đức nói:
- Kế tôi như vầy: Ngày mai tôi qua Hãng Mã thành nói dối Sĩ Quí rằng: "Vì tướng sĩ có công giải vây nên bệ hạ sai tôi đi khao thưởng ba quân, bất kỳ kẻ cầm cờ giữ ngựa, cùng người giúp việc hỏa đầu, đều đặng phép ra lãnh rượu thịt.” Làm như vậy thì lo chi không tra ra hiền thần, vì tôi đã tường mặt thì Sĩ Quí giấu sao đặng.
Giảo Kim nói:
- Kế ấy hay lắm, song Nguyên soái có tính hay uống rựơu, e Sĩ Quí nó đãi ngài trọng hậu, chừng say rồi xét sao cho kỹ đặng.
Kính Đức nói:
- Ấy là việc lớn, tôi đâu dám mơ hồi, uống rượu say lỡ việc.
Giảo Kim nói:
- Miệng tuy nói vậy, chớ thấy rượu thì thèm. Ngài qua đó uống say, tôi ở đây sao rõ.
Kính Đức nói:
- Như ngài nghi bụng tôi, để xin bệ hạ phê cho tôi một cái giải tửu bài, nếu tôi nghịch chỉ, xin chiếu theo quân pháp nghiêm trị.
Thái Tôn nghe rõ đầu đuôi thì vui đẹp, phê bốn chữ "Phụng Chỉ Giải Tửu" đưa cho Huất Trì. Huất Trì lạy tạ lãnh lấy tâu rằng:
- Xin bệ hạ an lòng, tôi đi chuyến này nguyện dắt hiền thần về ra mắt bệ hạ.
Mậu Công nghe tâu nói:
- Nguyên soái chớ khoe trước, dẫu có tra xét thế nào cũng không có!
Huất Trì giận mà rằng:
- Nếu quân sư nói vậy thì tôi xin làm quân trạng, như tôi tra không ra xin dâng thủ cấp.
Mậu Công chịu, hai người làm quân trạng rồi bãi chầu. Huất Trì về dinh truyền quân sửa soạn, rạng ngày qua thành Hãng Mã.
Ngày thứ Huất Trì và hai con dẫn quân đi, gần tới thành cha con Trương Hườn hay tin ra thành nghinh tiếp. Kính Đức nhập thành, dạy rằng:
- Ngươi mau vào thành lấy hết sổ biên họ tên mười muôn quân sĩ của ngươi đem ra đây cho ta coi.
Sĩ Quí thưa:
- Xin Nguyên soái nhập thành an nghỉ, rồi sẽ coi cũng chưa muộn.
Huất Trì không chịu, nằng nặc đòi Trương Hườn phải đem nạp sổ sách liền. Sĩ Quí thất kinh, sai Chí Long vào ôm hết sổ sách ra dâng. Huất Trì thâu hết rồi giao cho Bửu Lâm giữ, dặn rằng:
- Đây là đồ cẩn yếu, nên phải lấy trước. Nếu để chúng nó giấu bớt thì không tra ra việc đặng.
Cha con Huất Trì nhập thành. Sĩ Quí rước vào truyền dọn tiệc thết đãi. Kính Đức dạy rằng:
- Ta đã vâng chỉ giải tửu rồi, không ăn uống chơi bời nữa. Vì khi trước các tướng sĩ có công giải vây tại Phụng Hoàng sơn nên ngày nay bệ hạ sai ta qua khao thưởng ba quân, bất kỳ lớn nhỏ đều ra trước mặt ta lãnh thưởng. Ngươi mau ra giáo trường truyền quân cất mau tướng đại ở giữa và hai giải trại hai bên. Giải trại bên Đông thì truyền quân nhóm tại đó, còn giải bên Tây thì để không, đặng cho những quân đặng thưởng rồi qua đó. Ngươi mau đi coi sóc chừng rồi về cho ta rõ.
Trương Hườn vâng lịnh trở ra nghĩ hồi lâu rồi kêu con mà rằng:
- Các con ôi! Họa đến rồi!
Mấy người con hỏi:
- Chẳng hay có việc chi xin cho chúng con rõ.
Sĩ Quí nói:
- Cha coi bộ Nguyên soái đến đây tra xét hiền thần Tiết Nhơn Quí, biết làm thế nào?
Chí Long thưa:
- Việc đó hề chi mà cha sợ, đem Nhơn Quí giấu đi trước thì xong.
Sĩ Quí nói:
- Giấu sao đặng. Vả cữu cá có tên trong sổ, nếu có tên không có mặt, chạy đâu khỏi tay người khảo hạch.
Chí Long thưa:
- Xin cha an tâm, hãy giấu bọn cữu cá lên miền sơn thần trước, chừng Nguyên soái xét đến mấy tên đó, hãy đem kẻ khác thế vào, ai hơi đâu mà bới bèo ra bọt nữa.
Trương Hườn nghe nói có lý, nên cũng bớt lo, rồi đó đồng đến giáo trường truyền quân làm trại thì trời vừa tối. Cha con Trương Hườn đi đến dinh tiên phong nói với Tiết Lễ rằng:
- Bấy lâu ta có lòng thương chính anh em, không nói cho ai biết. Nay rủi có Nguyên soái đến khao thưởng ba quân, có ý muốn bắt Tiết tướng quân, vì vậy ta chẳng nài khó nhọc, đến cho mấy anh em rõ và hãy ra tạm đỡ ở miếu sơn thần ít bữa, chừng xong việc ta sẽ cho biết.
Nhơn Quí cả sợ tạ ơn Sĩ Quí, rồi anh em lật đật đi lên miếu, còn cha con Sĩ Quí về thành phục mệnh Nguyên soái.
Rạng ngày, cha con Trương Hườn đi ra giáo trường dạy bày rượt thịt và quân sĩ sắp đặt đâu đó thứ tự. Hồi lâu cha con Huất Trì đến, ra tượng đài lên lịnh cho ba quan phải vào hết nơi dinh phía Đông đợi kêu tên mới đặng ra lãnh thưởng. Khi kêu tên ai thì nấy ra, bằng chạy bậy thì chém chết. Tên nào lãnh thưởng rồi phải qua dinh Tây, nếu chạy lại thì bị đâm chết. Huất Trì lại kêu Bửu Lâm dặn rằng:
- Con cầm thương giữ cửa phía Tây, hễ thằng nào trái lịnh thì giết chết.
Bửu Lâm vâng lịnh. Huất Trì kêu Trương Hườn dạy rằng:
- Ngươi xuống tại trại phía Đông, hễ ta kêu tên nào cho ra tên nấy, bằng lộn xộn tội ngươi chẳng thứ.
Trương Hườn vâng lịnh xuống kêu các con nói nhỏ rằng:
- Cha ngỡ là Nguyên soái sơ sài thì ta dễ làm lộn xộn, chớ bây giờ sắp đặt nghiêm ngặt, làm sao mà gian dối đem người thế cho bọn cữu cá đặng.
Cha con đều run sợ giữ cửa trại Đông
Lúc đó Huất Trì ngồi giữa tướng đài, kêu Bửu Khánh lấy số tên xướng lên, còn bọn quân của mình đem theo thì phát rượt thịt. Bửu Khánh gọi tên người một, tên nào Kính Đức cũng xem mặt rồi cho lãnh thưởng và dạy vào trại phía Tây. Kêu tới tên Tiết Nguyên. Huất Trì nghe kêu họ Tiết, ngỡ là Tiết Nhơn Quí, xem kỹ lại người ấy mặt giáp đen mà mặt mày không giống, bèn thưởng rồi cho đi. Kế trời tối. Huất Trì dùng cơm nơi đó, rồi truyền lịnh cho quân mình vây bốn phía trại, không cho Đông, Tây qua lại, ai vi phạm chém đầu tức thì.
Ngày hôm sau lại đếm nữa cũng chưa thấy và chưa xong. Qua ngày thứ ba, điểm tới dinh tiên phong, kêu gần tới chỗ nguyệt tự hiệu thì Trương Hườn mặt mày tái mét, kêu Chí Long hỏi rằng:
- Như Nguyên soái điểm đến hỏa đầu quân thì làm thế nào?
Chí Long ngẫm nghĩ thưa rằng:
- Có có một kế như vầy: Con nghe Nguyên soái tánh ham rượu lắm nhưng đã lâu có khi người nhịn thèm không đặng. Hôm nay có gió đông nam, biểu quân đem hũ rượu, lúc ấy cha lấy bình múc rượu giả là dâng trà, nếu người uống mà im thì cha dâng, cho uống vui. Chừng ấy thế mấy trăm quân chẳng đặng.
Trương Hườn cả mừng, dạy quân làm như lời. Khi ấy Kính Đức đương ngồi tra xét, sực thấy mùi rượu bay tới thì ngứa ngáy nhìn bốn phía như tìm vật gì, mặt mày buồn so, không thiết tra xét nữa, sau ngó thấy hủ rượu để ở phía Nam thì ngó lom lom mà nghĩ rằng: "Phải ta không mang giải tửu bài thì kêu Trương Hườn đem lên uống ít chén cho khuây, vừa nghĩ vừa ngó sững." Trương Hườn xem thấy biết ý, lấy bình múc rượu dâng lên mà rằng:
- Xin Nguyên soái uống trà giải khát.
Kính Đức tiếp lấy uống rồi cả đẹp, làm hết cả bình, nghĩ thầm rằng: "Trương Hườn thiệt hảo tâm, thấy ta mang giới tửu bài, nên nó đổ rượu vào bình mà giả làm trà. Như vậy nào ai hay, ta uống năm bay bình cũng đặng." Nghĩ rồi thấy Sĩ Quí dâng bình nữa thì uống hết luôn, lại uống mấy bình nữa đến nỗi say mềm, chẳng tra xét nữa.
Bửu Khánh ngó lại thấy cha ngã té thì sanh nghi, lại thấy Trương Hườn dâng bình chỉ có mùi rượu liền bước lại xem bình, quả là đựng rượu thì giận mắng Sĩ Quí, quăng bình đi rồi thưa với cha rằng:
- Cha quên lời chỉ phán và quân lịnh làm với quân sư sao? Trương Hườn xảo trá nó dùng quỉ kế làm cho cha mang tội đó, cha mau tra xét rồi trở về kẻo bệ hạ trông đợi.
Kính Đức biết con nói phải, song lòng vui đương hứng, bỏ hết sự phải mắng con rằng:
- Súc sanh! Ta uống ít chén ai thấu đặng mà mi tri hô lên cho ai nấy đều biết vậy! Ta chẳng cần giới tửu bài nữa, để ăn uống cho sướng.
Nói rồi cởi giới tửu bài liệng đi, kêu Trương Hườn dâng rượu thịt, rồi cho ngồi bồi tửu, uống vui cho đến giờ mùi say mềm. Kính Đức nói với Sĩ Quí rằng:
- Bấy lâu ta không rõ, nay mới biết là trung thần. Nay ta quá chén, ngươi tra xét giùm ta, rồi mai cho ta biết.
Trương Hườn mừng quá thưa rằng:
- Nguyên soái về thành an nghỉ, việc đó tôi xin hết sức.
Bửu Khánh tức giận, kêu cha mà rằng:
- Cha ôi! Việc ấy quan hệ lắm, giao cho Trương Hườn sao đặng?
Huất Trì say quá chẳng biết chi hết nổi giận nạt rằng:
- Đồ súc sanh! Việc nhỏ mọn ấy cho tiên phong giúp giùm sao mi ngăn trở. Mau đem ta vào dinh an nghỉ.
Hai con đành phải gắng gượng phò cha về dinh.
Cha con Trương Hườn đắc ý rất mừng kêu quân phát thưởng xong xuôi, rồi cùng kéo nhau trở về.
Huất Trì về phủ ngủ vùi đến tối, thức dậy trong mình còn hơi rượu, bèn kêu con mà hỏi rằng:
- Ta đã vâng chỉ cấm rượu lẽ nào dám uống say như vậy?
Hai con thưa:
- Việc này triều đình hay đặng thì tội cha rất nặng.
Bèn thuật chuyện đầu đuôi lại. Huất Trì nghe đổ mồ hôi, vỗ đầu than thở. Xảy nghe phía ngoài có tiếng lao xao, thì kêu con hỏi rằng:
- Ai làm chi mà ồn ào vậy?
Bửu Lâm thưa:
- Ấy là ba quân đặng thưởng ăn uống vui cười đó.
Kính Đức hỏi:
- Bây giờ khuya hay sớm?
Bửu Lâm thưa:
- Trống mới đánh thu không, cha muốn đi đâu?
Kính Đức nói:
- Đêm nay trăng tỏ, hai con theo cha đi dò coi các dinh coi có gặp mối gian chăng?
Hai con vâng lịnh đi theo từ dinh này qua dinh khác đều thấy tướng sĩ ăn uống vui cười. Đi tới phía đông Hãng Mã thành thấy một đám có bốn người ăn uống, có một người mời người kia uống. Người kia trả lời rằng:
- Liệu sức đủ thôi đừng ép nữa.
Một người khác nói:
- Nghĩ trời thiệt chẳng công bằng. Như anh em ta cũng là hữu phước nên mới đặng vui say, còn có người sao lại leo thành phá lũy, công nghiệp rất dày mà chẳng hưởng đặng, thì nghĩ sao đây?
Người kia hỏi:
- Ai vậy?
Người nọ nói:
- Ca ca khá là ngộ. Nếu không có Hỏa đầu quân Tiết Nhơn Quí thì ai giảy vây đặng, lại còn nhiều công nữa như cướp tù xa, giết tướng Phiên cứu Nguyên soái khỏi chết đó, thế mà chẳng đặng hớp rượu nào. Còn bọn ta vô công trạng, lại đặng thỏa thuê làm vậy, không uống để làm gì.
Nói rồi đứng dậy đi ra ngoài, chửng dè bị Huất Trì rình đó nắm đầu. Huất Trì cầm gươm kề cổ hỏi rằng:
- Mày mở mắt xem ta là ai đây?
Người ấy thưa:
- Xin Nguyên soái dung tội, vì đêm hôm nên lầm.
Huất Trì nói:
- Ta không bắt tội việc ấy. Nghe ta hỏi: Ngươi nói bọn hỏa đầu quân thì là người nào? Bây giờ ở đâu? Sao không đặng lãnh thưởng. Ngươi phải nói thiệt, bằng gian giấu là phải chết.
Người ấy thưa:
- Nguyên có chín người kết nghĩa là bọn cữu cá hỏa đầu quân, ở tiên phong dinh, nguyệt tự hiệu. Chín người đều võ nghệ cao cường, trong bọn có một người mặc giáp trắng, dùng Phương Thiên họa kích tên là Tiết Nhơn Quí anh hùng đệ nhứt, nước Cao Ly nghe danh vỡ mật. Bởi vậy Trương lão gia yếm ẩn mạo công cho rể mình, đem người làm hỏa đầu cực khổ lắm. Nay Nguyên soái đến khao thưởng. Trương lão gia lại gạt mất người trốn tại sơn thần miếu cách đây vài dặm. Vì người không đặng thưởng lộc nước, nên tôi than giùm. Xin Nguyên soái rộng dung.
Kính Đức mừng lắm tha tên quân ấy rồi cùng hai con đi thẳng lên sơn thần miếu.
Nói về bọn hỏa đầu quân cũng đang ăn uống chuyện trò, còn Tiết Nhơn Quí không vui bỏ ra ngoài. Lúc ấy Huất Trì gần tới thấy bóng người đi lại thì núp mình. Khi Nhơn Quí đi qua rồi, Kính Đức kêu con đợi đó rồi lên theo sau, đi chừng một dặm đường, đến một chỗ trống kia. Nhơn Quí dừng lại ngắm trăng than rằng: "Than ôi! Trăng có biết ta là Tiết Nhơn Quí đây, vì công danh chịu khổ mấy năm chầy. Ta chinh Đông biết bao công khó. Chúa thượng có rõ chăng, chớ ở nguyệt tự hiệu hoài thì cực quá, ngẫm bọn quân kia, kẻ đặng tiền, người đặng rượu thịt vui sướng, còn ta đây đoạt thành trảm tướng mà cứ phải làm hỏa đầu quân mãi thôi. Biết ngày nào trả ơn báo nghĩa, vợ con nơi hang đá cũng chẳng hay. Trăng ôi! Trăng thấu lòng chăng?" Than rồi sa nước mắt. Huất Trì nghe rã dạ chẳng an bước tới ôm ngang Nhơn Quí mà rằng:
- Ngươi chạy đi đâu đặng nữa?
Nhơn Quí ngó lại thấy Huất Trì thì hoảng sợ, vùng vẫy mạnh làm cho Huất Trì té xuống đất, rồi thừa dịp chạy tuốt về miếu sơn thần.
Hồi 23
Hai con Sĩ Quí bị cầm
Một thân gian tặc chịu trói
Hai con Sĩ Quí bị cầm
Một thân gian tặc chịu trói
Nói về Tiết Nhơn Quí chạy về tới miếu sơn thần xô cửa vào kêu rằng:
- Các em ôi! Nguyên soái bắt đặng ta, may ta vùng chạy khỏi, mau chạy khỏi miếu này, kẻo người kẻo tới chắc khốn.
Tám người đều kéo nhau chạy trốn.
Còn Huất Trì chạy tới kêu hai con vào miếu vây bắt. Ba cha con vào miếu tìm không thấy hình dạng, bèn cầm đèn rọi đến phía sau thấy dấu tường đổ liền theo dấu ra tìm kiếm. Bỗng nghe có tiếng kêu rằng:
- Kính Đức khoan đã, ta vâng chỉ bắt ngươi đây.
Kính Đức coi lại thấy Từ Mậu Công cỡi ngựa dừng giữa đường thì thất kinh gượng hỏi rằng:
- Tôi có tội chi mà quân sư bắt?
Mậu Công cười rằng:
- Ngươi nghịch chỉ uống rượu lại tra xét không ra đặng hiền thần, sao gọi rằng không tội?
Kính Đức thưa rằng:
- Việc trái lịnh uống rượu xin quân sư giấu cho, còn tra xét hiền thần tuy không có, song tôi vừa thấy mặt mà lại để người vùng chạy mất, thoát thân ra phía này, để cha con tôi theo kiếm. Nếu không kiếm đặng, mai tôi tra Sĩ Quí lo chi không có.
Mậu Công nói:
- Nhơn Quí thời vận chưa tới, dẫu Nguyên soái làm thế nào cũng không có. Còn Nguyên soái muốn tra Sĩ Quí thì Nhơn Quí chắc bị hại. Thôi hãy theo ta về thành Phụng Hoàng, chừng ít ngày cũng gặp.
Kính Đức cực chẳng đã phải theo quân sư về thành. Về tới Phụng Hoàng thành, rạng ngày Kính Đức vào chầu Thái Tôn lạy tạ tội rằng:
- Tôi vâng chỉ tra xét hiền thần không đặng, xin bệ hạ thứ tội.
Thái Tôn an ủi vài lời. Huất Trì lạy tạ. Chúa tôi bàn việc tấn binh. Trương Hườn liền kéo binh nhắm Độc Mộc quang tấn phát, còn chúa tôi cũng dời qua Hãng Mã thành đợi tin.
Nói về Trương Hườn kéo binh đến Độc Mộc quang hạ trại, rồi cho đòi Tiết Nhơn Quí, chẳng dè Nhơn Quí cảm mạo phong sương, lại bị Kính Đức đuổi nên sợ thành bịnh. Quân về thưa lại, Trương Hườn buồn bực vì không ai ra trận.
Nói về tướng giữ ải đó là An Điện Bửu, chức phó Nguyên soái, là một tay thượng tướng Cao Ly, lại có hai tổng binh là Lâm Thiên Bích và Lâm Thiên Tượng, sức mạnh hơn người, hình dạng cổ quái. Khi ấy An Điện Bửu nói với hai tướng rằng:
- Ta nghe danh hỏa đầu quân Tiết Lễ giỏi lắm, sao kéo binh tới đã ba ngày mà không ai ra khiêu chiến?
Lâm Thiên Tượng thưa rằng:
- Có khi hỏa đầu quân không có đó, xin cho tôi ra binh phá dinh giặc, coi có hỏa đầu quân ở đó thì thử sức cho biết.
An Điện Bửu cho hai tướng ra trận, hai tướng vâng lịnh kéo binh thẳng tới dinh Đường kêu lớn rằng:
- Ta nghe hỏa đầu hào kiệt, sao ba ngày nay không ra binh. Mau đầu hàng, kẻo dinh trại tan nát.
Quân vào báo, Trương Hườn cả sợ kêu con và rể mà rằng:
- Tiết Lễ bị bịnh lấy ai ra đánh tướng Phiên bây giờ?
Chí Long xin ra trận, Sĩ Quí cực chẳng đã chịu cho, sai Hà Tôn Hiến cứu ứng. Hai người lên ngựa dẫn quân ra trận nạt rằng:
- Đồ Phiên nô tên họ chi?
Lâm Thiên Bích xưng danh rồi hỏi rằng:
- Còn ngươi tên chi?
Chí Long nói:
- Ta là đại tướng Trương Chí Long, mau xuống ngựa đầu hàng kẻo chết.
Lâm Thiên Bích cả giận chém liền, Chí Long rước đánh mới đặng một hiệp, bị Thiên Bích đáng văng thương, quân Phiên áp lại bắt sống. Hà Tôn Hiến vỗ ngựa xốc tới, Lâm Thiên Tướng đón lại hỏi rằng:
- Ngươi phải là Tiết Lễ chăng?
Hà Tôn Hiến nói:
- Phải! Ngươi biết tiếng ta, sao dám ra đây chịu chết?
Lâm Thiên Tường đâm liền, Tôn Hiến rước đánh không đầy một hiệp bị Thiên Tượng bắt sống đem về thành. An Điện Bửu mừng lắm, dạy giam lại đợi dẹp yên giặc sẽ giải về Biên đô.
Khi ấy Trương Hườn nghe báo hai con bị bắt thì chết điếng hồi lâu mới tỉnh, lại nghĩ rằng: "Tiết Lễ có bịnh, ta sai Châu Thanh ra cứu ắt xong." Liền kêu trung quân dạy rằng:
- Ngươi lãnh lịnh tiễn vào dinh tiên phong đòi Châu Thanh ra cứu con ta lập tức.
Trung quân y lịnh tới cửa tiên phong dinh kêu tên Châu Thanh, nói lớn rằng:
- Nay có lịnh tiễn lão gia đòi Châu Thanh đến hầu lập tức.
Châu Thanh đang ăn cơm nghe kêu tên mình thì nổi giận mắng rằng:
- Đồ cẩu đầu vô lễ, đã đến dinh ta còn không vào, lại ở ngoài ngỏ kêu tên, để ta đánh cho bỏ ghét.
Nghĩ rồi làm thinh ăn hoài. Tên trung quân kêu hoài không thấy ai tiếp thì giận mắng rằng:
- Đồ quân hoang! Có lịnh lão gia đòi mà ta kêu hoài bây không ra lãnh mệnh.
Châu Thanh chạy xốc ra mắng rằng:
- Súc sanh dám lớn gan mắng ta! Ta đánh cho mày về nói với lão gia phải chừa thói phách.
Nói rồi xốc lại nắm cổ tên ấy quăng xuống ngựa, đạp thêm một đạp. Tên trung quân la làng bò lên ngựa chạy về thưa với Sĩ Quí rằng:
- Bọn hỏa đầu ngang lắm, dám bẻ lịnh tiễn và đánh tôi sưng mặt, tôi nhịn thua về thưa lại.
Trương Hườn nạt rằng:
- Từ thuở nay ta sai ai đi, bọn hỏa đầu cũng vâng lịnh. Nay ta sai mày chắc mày hỗn hào chi đó mới ra cớ ấy.
Nói rồi truyền trói tên trung quân dẫn theo mình qua dinh tiên phong xin lỗi. Bọn hỏa đầu hay tin ra tiếp rước. Châu Thanh thưa rằng:
- Chẳng hay lão gia đến đây có việc chi?
Sĩ Quí nói:
- Ta đến thăm Tiết Lễ.
Châu Thanh liền dắt Sĩ Quí vào phòng vén màn kêu Tiết Nhơn Quí. Nhơn Quí mở mắt ra xem thấy Trương Hườn thì rán ngồi dậy thi lễ thưa rằng:
- Tiện sĩ cam thất lễ, xin lão gia thứ tội.
Sĩ Quí nói:
- Không hề chi! Ta tưởng ngươi là tôi hữu công nên không phân trên dưới, đến thăm ngươi. Chẳng hay bịnh ngươi tăng giảm thế nào?
Nhơn Quí thưa rằng:
- Bịnh tôi coi bộ khó sống đặng. Chẳng hay từ tôi bị bịnh, có ai ra trận chưa?
Sĩ Quí nói:
- Mới đây ta sai hai tiểu tướng quân ra trận bị tướng giặc bắt hết, vừa rồi ta có cho trung quân đến dạy Châu Thanh ra cứu. Không biết nó có nói gì mà Châu Thanh đánh nó và bẻ lịnh tiễn? Nay ta trói nó qua xin lỗi ngươi.
Nhơn Quí nghe Châu Thanh vô lễ nổi giận té ngửa ra chết giấc. Trương Hườn cả kinh kêu hồi lâu Nhơn Quí chưa tỉnh. Châu Thanh thấy vậy chỉ Trương Hườn mà rằng:
- Ngươi làm đại ca ta giận chết giấc. Nếu người thiệt mạng, ngươi cũng không toàn.
Nói rồi chạy lại trói Trương Hườn. Trương Hườn mắng rằng:
- Ngươi dám vô lễ trói ta sao?
Châu Thanh nói:
- Anh ta không tỉnh thì ngươi phải chết, chẳng những trói mà thôi đâu.
Trương Hườn thất sắc nghĩ rằng:
- Nó lỗ mãng lắm. Nếu Tiết Lễ chết thiệt ta chẳng còn hồn.
Liền kêu Tiết Lễ không dứt. Nhơn Quí tỉnh lại mở mắt xem thấy Trương Hườn bị trói thì giận hét rằng:
- Chuyện chi mà dám trói lão gia? Mi ngang tàng quá, sao chẳng mở ra!
Châu Thanh thấy Nhơn Quí rầy thì mở trói cho Sĩ Quí mà rằng:
- May đại ca ta tỉnh, nếu không thì ngươi mất mạng rồi.
Nhơn Quí mời Trương Hườn ngồi, rồi thưa rằng:
- Tội đáng thác xin lão gia theo phép gia hình.
Trương Hườn nói:
- Phải, tội ấy khó dung tha.
Châu Thanh nói:
- Ai dám động đến tên hỏa đầu quân này!
Trương Hườn nghe Châu Thanh nói, nghĩ rằng: "Châu Thanh là đứa ngang tàng, hành tội nó sao đặng, chi bằng dùng lời ngon ngọt, khiến cho nó đi cứu con mình thì hơn." Nghĩ rồi nói với Tiết Lễ rằng:
- Thôi ta chẳng trách, nó nhỏ nên lỗ mãng. Vậy để sai nó đi cứu con ta, lấy công chuộc tội.
Nhơn Quí kêu Châu Thanh mà rằng:
- Nay lão gia dung tội, mi mau kéo binh ra cứu nhị vị tiểu tướng quân mà chuộc tội.
Châu Thanh không dám cãi anh, bèn cùng bảy anh em theo Sĩ Quí về dinh đặng lãnh binh ra trận.
Hồi 24
Nhơn Quí ra sức giết Điện Bửu
Kính Đức nổi giận đánh Trương Hườn
Nhơn Quí ra sức giết Điện Bửu
Kính Đức nổi giận đánh Trương Hườn
Khi thấy Châu Thanh xốc tới ải khiêu chiến,
quân vào báo lại. Anh em họ Lâm kéo binh ra trận nạt rằng:
- Tướng đó tên chi?
Châu Thanh nói:
- Ta là Hỏa đầu Châu Thanh đây. Bây mau đem nhị vị tướng quân trả lại và đầu hàng, bằng nghịch mệnh hồn du địa phủ
Hai tướng nổi giận chém đùa. Châu Thanh rước đánh đặng mười hiệp, lập thế bắt sống Lâm Thiên Bích chạy về dinh. Lâm Thiên Tượng nổi giận xốc ngựa tới kêu rằng:
-Châu Thanh chớ chạy! Mau đem trả anh ta, bằng không ta quyết phân thây ngươi muôn đoạn.
Châu Thanh làm thinh ôm Lâm Thiên Bích chạy miết vào dinh, rồi trở ra trận nữa. Lâm Thiên Tượng xốc tới chém đùa, Châu Thanh huơ giản đánh đặng ít hiệp đập Thiên Tượng chết tươi. Quân Phiên vỡ loạn chạy về phi báo. Còn Châu Thanh thắng trận về dinh. Truơng Hườn cả mừng truyền lịnh đem chém luôn Lâm Thiên Bích làm hiệu lịnh.
Nói về An Điện Bửu nghe báo giận lắm, xách song chùy lên ngựa kéo binh đến dinh Đường kêu rằng:
- Có An Nguyên soái đến đây! Hỏa đầu quân mau ra chịu chết!
Quân vào báo lại, tám anh em lên ngựa ra trận thấy Phiên tướng hình dung cổ quái, tay cầm ngân chùy thì Châu Thanh nói rằng:
- Ta coi tướng giặc lợi hại chớ chẳng chơi, khi ta giao phong, anh em phải coi chừng giúp sức.
Mấy người ưng lời, Châu Thanh huơ giản giục ngựa nạt rằng:
- Tướng đó tên chi?
Điện Bửu nói:
- Ta là Phiên trào phó soái An Điện Bửu.
Nói rồi huơ chùy đánh mạnh quá làm cho Châu Thanh run rẩy, con ngựa thối lui ba thước. Bảy người liền áp tới phủ vây. An Điện Bửu ráng sức xung đột mà không giải vây đặng, hai bên cờ phất trống rung, pháo nổ vang trời, quân la dậy đất.
Khi ấy Tiết Nhơn Quí nằm thiếp trên giường nghe tiếng vvang dậy thì hỏi mấy đồ đệ rằng:
- Vậy chớ binh nào giao chiến đó?
Đồ đệ thưa rằng:
- Đó là phó soái Phiên là An Điện Bửu võ nghệ cao cường lắm, nên mấy thầy tôi đánh từ mai đến giờ mà không nổi.
Nhơn Quí cả giận nghĩ rằng:
- Từ khi ta qua Cao Ly, tới ải nào dẹp ải nấy. Hôm nay rủi bị đau, em cự không lại thì danh tiếng hỏa đầu quân bấy lâu hư hết. Ta phải rán ra binh mới đặng.
Nghĩ rồi kêu đồ đệ mang khôi giáp. Mấy đồ đệ can rằng:
- Nay thầy có bịnh cảm thương lên ngựa không tiện. Xin hãy dưỡng an cho khỏe.
Nhơn Quí nói:
- Chúng bay biết chi. Nếu để tướng Phiên thắng thì còn chi là danh tiếng. Mau sửa soạn cho ta kẻo trễ.
Nói rồi rán trỗi dậy mặc áo và dạy đem khôi giáp cùng binh khí. Mấy đồ đệ không dám can nữa phải đem ra. Nhơn Quí nai nịt rồi, tuy mình yếu quá, mà phải gượng lên ra khỏi dinh ngựa. Chẳng dè ngựa ấy không chịu đi, kéo dắt làm gì cũng đứng đó. Nhơn Quí nổi giận quất luôn mấy roi, con ngựa đau quá ré lên như sấm, kinh động tới Cửu Thiên Huyền Nữ. Nương nương biết rằng Nhơn Quí còn bịnh mà rán ra trận liền khiến Thanh y đồng tử xuống giúp Nhơn Quí tức thì.
Nói về con ngựa của Nhơn Quí bị đánh nên chạy riết tới trận mới dừng lại. Nhơn Quí đang mê man, mở bừng mắt ra xem, kêu tám anh em dẹp ra. Tám người lúc đó mệt quá nghe kêu day lại thấy anh mình tiếp chiến cả mừng, lui ra nghỉ. Khi Nhơn Quí xông tới giữa trận thì An Điện Bửu lấy làm lạ nghĩ rằng:
- Cớ nào tám tướng lui ra mà có người nào mặc bạch giáp bạch bào lướt tới, có khi là Hỏa đầu Tiết Lễ chăng?
Nghĩ rồi dừng ngựa mà xem, Nhơn Quí xốc ngựa tới đâm một kích, An Điện Bửu mắt ngó quên phòng bị, nên mũi kích trúng yết hầu nhào xuống ngựa mà thác. (Nguyên có Thanh y đồng tử bảo hộ nên khiến Nhơn Quí đâm nhằm yết hầu An Điện Bửu.) Bọn cữu cá mừng lằm, kéo riết binh vào ải, đánh tan binh Phiên, thẳng vào sau dinh cứu Trương Chí Long và Hà Tôn Hiến. Trương Hườn dạy nhổ trại và kéo binh vào tra xét lương thảo, chiêu an lê thứ rồi sai người về Hãng Mã thành báo điệp.
Thái Tôn đặng tin báo cả mừng. Rạng ngày, Kính Đức kéo quân nhắm Độc Mộc quang tấn phát. Đến nơi, Trương Hườn ra rước vào thanh tra xét mọi việc, rồi Trương Hườn ra trước ngự dinh tâu rằng:
- Rể tôi là Hà Tôn Hiến bị bịnh ra trận giết đặng An Điện Bửu lấy đặng Độc Mộc quang nữa.
Thái Tôn khen và dạy Nguyên soái ghi công. Kính Đức ghi công rồi, kêu Truơng Hườn mà rằng:
- Tiên phong thiệt có tài lực.
Trương Hườn đắc chí, giả bộ khiêm nhường thưa rằng:
- Nguyên soái quá khen, tôi đâu dám chịu lời ấy.
Kính Đức nói:
- Ta nói thiệt đó, nhún mình làm chi. A, hôm nay tại dinh ta có một đồ cổ đồng nhiều người coi không biết là đời nào, nhờ tiên phong sang coi giúp cho.
Trương Hườn ngỡ thiệt đi theo Kính Đức. Kính Đức về dinh lấy cây roi ra hỏi Trương Hườn rằng:
- Cái này là vật chi và ở đời nào vậy?
Trương Hườn thưa:
Ấy là cang tiên của Nguyên soái, đó là của tiên đế ban cho, chớ không phải cổ đồng.
Kính Đức hỏi:
- Trên roi đó đề những chữ chi vậy?
Trương Hườn thưa:
- Chữ đó là của tiên đế khắc đó.
Huất Trì nói:
- Mấy hàng chữ thế nào? Bấy lâu ta không rõ, ngươi đọc giùm ta nghe.
Trương Hườn đọc rằng: Ngự sứ cang tiên cho Kính Đức bất luận hoàng thân cùng quốc thích, bằng có vô phép hay là gian, cho phép đánh chết không oan ức.
Kính Đức nghe rồi cười rằng:
- Trong roi nói vậy thì tội ngươi đáng lắm.
Nói rồi đứng đập Trương Hườn xuống đất rồi giơ roi toan đánh xuống. Trương Hườn la lớn năn nỉ rằng:
- Xin Nguyên soái dung tánh mạng, tôi đâu dám làm chi gian tà.
Kính Đức nói:
- Ngươi nói không gian tà, vậy chớ ngươi yếm ẩn Nhơn Quí nơi dinh tiên phong rồi đoạt công cho rể, còn gọi rằng không gian tà sao?
Trương Hườn thưa:
- Oan tôi lắm! Tôi nào biết Nhơn Quí, duy trong bọn hỏa đầu có tên Tiết Lễ thì có biết việc hành binh xuất trận đâu, sao gọi là hiền thần Nhơn Quí? Xin Nguyên soái xét lại.
Kính Đức nổi giận nạt rằng:
- Ngươi dám xảo ngôn! Khi trước ta đến Hãng Mã thành khao thưởng ba quân, ngươi lập kế gạt ta uống rượu đặng ngươi tráo trở giấu Nhơn Quí cho ta không xét đặng. Khi ta tỉnh lại mới biết, ta đi tuần dò tới miếu sơn thần, may gặp Nhơn Quí than thở các đều, ta rình nghe rõ cả, nên vào bắt hụt, người chạy về miếu rồi trốn mất. Chẳng ngờ gặp quân sư cản lại. Đến nay lấy đặng Độc Mộc quang ngươi lại đoạt công cho rể. Nếu ngươi không nói thiệt và đem Nhơn Quí ra thì ta đập chết tức thì.
Trương Hườn hoảng kinh nghĩ thầm: "Nếu không chịu thiệt chắc chết." Nghĩ rồi đem chuyện Nhơn Quí thuật hết sau trước. Kính Đức mắng rằng:
- Đồ gian thần! Ta muốn đánh chết ngươi cho vừa bụng, nhưng mà công lao chưa rõ nên ta dung cho. Mau đem Nhơn Quí dưng ra đây, nếu trái lịnh ta nguyện chẳng thứ.
- Tướng đó tên chi?
Châu Thanh nói:
- Ta là Hỏa đầu Châu Thanh đây. Bây mau đem nhị vị tướng quân trả lại và đầu hàng, bằng nghịch mệnh hồn du địa phủ
Hai tướng nổi giận chém đùa. Châu Thanh rước đánh đặng mười hiệp, lập thế bắt sống Lâm Thiên Bích chạy về dinh. Lâm Thiên Tượng nổi giận xốc ngựa tới kêu rằng:
-Châu Thanh chớ chạy! Mau đem trả anh ta, bằng không ta quyết phân thây ngươi muôn đoạn.
Châu Thanh làm thinh ôm Lâm Thiên Bích chạy miết vào dinh, rồi trở ra trận nữa. Lâm Thiên Tượng xốc tới chém đùa, Châu Thanh huơ giản đánh đặng ít hiệp đập Thiên Tượng chết tươi. Quân Phiên vỡ loạn chạy về phi báo. Còn Châu Thanh thắng trận về dinh. Truơng Hườn cả mừng truyền lịnh đem chém luôn Lâm Thiên Bích làm hiệu lịnh.
Nói về An Điện Bửu nghe báo giận lắm, xách song chùy lên ngựa kéo binh đến dinh Đường kêu rằng:
- Có An Nguyên soái đến đây! Hỏa đầu quân mau ra chịu chết!
Quân vào báo lại, tám anh em lên ngựa ra trận thấy Phiên tướng hình dung cổ quái, tay cầm ngân chùy thì Châu Thanh nói rằng:
- Ta coi tướng giặc lợi hại chớ chẳng chơi, khi ta giao phong, anh em phải coi chừng giúp sức.
Mấy người ưng lời, Châu Thanh huơ giản giục ngựa nạt rằng:
- Tướng đó tên chi?
Điện Bửu nói:
- Ta là Phiên trào phó soái An Điện Bửu.
Nói rồi huơ chùy đánh mạnh quá làm cho Châu Thanh run rẩy, con ngựa thối lui ba thước. Bảy người liền áp tới phủ vây. An Điện Bửu ráng sức xung đột mà không giải vây đặng, hai bên cờ phất trống rung, pháo nổ vang trời, quân la dậy đất.
Khi ấy Tiết Nhơn Quí nằm thiếp trên giường nghe tiếng vvang dậy thì hỏi mấy đồ đệ rằng:
- Vậy chớ binh nào giao chiến đó?
Đồ đệ thưa rằng:
- Đó là phó soái Phiên là An Điện Bửu võ nghệ cao cường lắm, nên mấy thầy tôi đánh từ mai đến giờ mà không nổi.
Nhơn Quí cả giận nghĩ rằng:
- Từ khi ta qua Cao Ly, tới ải nào dẹp ải nấy. Hôm nay rủi bị đau, em cự không lại thì danh tiếng hỏa đầu quân bấy lâu hư hết. Ta phải rán ra binh mới đặng.
Nghĩ rồi kêu đồ đệ mang khôi giáp. Mấy đồ đệ can rằng:
- Nay thầy có bịnh cảm thương lên ngựa không tiện. Xin hãy dưỡng an cho khỏe.
Nhơn Quí nói:
- Chúng bay biết chi. Nếu để tướng Phiên thắng thì còn chi là danh tiếng. Mau sửa soạn cho ta kẻo trễ.
Nói rồi rán trỗi dậy mặc áo và dạy đem khôi giáp cùng binh khí. Mấy đồ đệ không dám can nữa phải đem ra. Nhơn Quí nai nịt rồi, tuy mình yếu quá, mà phải gượng lên ra khỏi dinh ngựa. Chẳng dè ngựa ấy không chịu đi, kéo dắt làm gì cũng đứng đó. Nhơn Quí nổi giận quất luôn mấy roi, con ngựa đau quá ré lên như sấm, kinh động tới Cửu Thiên Huyền Nữ. Nương nương biết rằng Nhơn Quí còn bịnh mà rán ra trận liền khiến Thanh y đồng tử xuống giúp Nhơn Quí tức thì.
Nói về con ngựa của Nhơn Quí bị đánh nên chạy riết tới trận mới dừng lại. Nhơn Quí đang mê man, mở bừng mắt ra xem, kêu tám anh em dẹp ra. Tám người lúc đó mệt quá nghe kêu day lại thấy anh mình tiếp chiến cả mừng, lui ra nghỉ. Khi Nhơn Quí xông tới giữa trận thì An Điện Bửu lấy làm lạ nghĩ rằng:
- Cớ nào tám tướng lui ra mà có người nào mặc bạch giáp bạch bào lướt tới, có khi là Hỏa đầu Tiết Lễ chăng?
Nghĩ rồi dừng ngựa mà xem, Nhơn Quí xốc ngựa tới đâm một kích, An Điện Bửu mắt ngó quên phòng bị, nên mũi kích trúng yết hầu nhào xuống ngựa mà thác. (Nguyên có Thanh y đồng tử bảo hộ nên khiến Nhơn Quí đâm nhằm yết hầu An Điện Bửu.) Bọn cữu cá mừng lằm, kéo riết binh vào ải, đánh tan binh Phiên, thẳng vào sau dinh cứu Trương Chí Long và Hà Tôn Hiến. Trương Hườn dạy nhổ trại và kéo binh vào tra xét lương thảo, chiêu an lê thứ rồi sai người về Hãng Mã thành báo điệp.
Thái Tôn đặng tin báo cả mừng. Rạng ngày, Kính Đức kéo quân nhắm Độc Mộc quang tấn phát. Đến nơi, Trương Hườn ra rước vào thanh tra xét mọi việc, rồi Trương Hườn ra trước ngự dinh tâu rằng:
- Rể tôi là Hà Tôn Hiến bị bịnh ra trận giết đặng An Điện Bửu lấy đặng Độc Mộc quang nữa.
Thái Tôn khen và dạy Nguyên soái ghi công. Kính Đức ghi công rồi, kêu Truơng Hườn mà rằng:
- Tiên phong thiệt có tài lực.
Trương Hườn đắc chí, giả bộ khiêm nhường thưa rằng:
- Nguyên soái quá khen, tôi đâu dám chịu lời ấy.
Kính Đức nói:
- Ta nói thiệt đó, nhún mình làm chi. A, hôm nay tại dinh ta có một đồ cổ đồng nhiều người coi không biết là đời nào, nhờ tiên phong sang coi giúp cho.
Trương Hườn ngỡ thiệt đi theo Kính Đức. Kính Đức về dinh lấy cây roi ra hỏi Trương Hườn rằng:
- Cái này là vật chi và ở đời nào vậy?
Trương Hườn thưa:
Ấy là cang tiên của Nguyên soái, đó là của tiên đế ban cho, chớ không phải cổ đồng.
Kính Đức hỏi:
- Trên roi đó đề những chữ chi vậy?
Trương Hườn thưa:
- Chữ đó là của tiên đế khắc đó.
Huất Trì nói:
- Mấy hàng chữ thế nào? Bấy lâu ta không rõ, ngươi đọc giùm ta nghe.
Trương Hườn đọc rằng: Ngự sứ cang tiên cho Kính Đức bất luận hoàng thân cùng quốc thích, bằng có vô phép hay là gian, cho phép đánh chết không oan ức.
Kính Đức nghe rồi cười rằng:
- Trong roi nói vậy thì tội ngươi đáng lắm.
Nói rồi đứng đập Trương Hườn xuống đất rồi giơ roi toan đánh xuống. Trương Hườn la lớn năn nỉ rằng:
- Xin Nguyên soái dung tánh mạng, tôi đâu dám làm chi gian tà.
Kính Đức nói:
- Ngươi nói không gian tà, vậy chớ ngươi yếm ẩn Nhơn Quí nơi dinh tiên phong rồi đoạt công cho rể, còn gọi rằng không gian tà sao?
Trương Hườn thưa:
- Oan tôi lắm! Tôi nào biết Nhơn Quí, duy trong bọn hỏa đầu có tên Tiết Lễ thì có biết việc hành binh xuất trận đâu, sao gọi là hiền thần Nhơn Quí? Xin Nguyên soái xét lại.
Kính Đức nổi giận nạt rằng:
- Ngươi dám xảo ngôn! Khi trước ta đến Hãng Mã thành khao thưởng ba quân, ngươi lập kế gạt ta uống rượu đặng ngươi tráo trở giấu Nhơn Quí cho ta không xét đặng. Khi ta tỉnh lại mới biết, ta đi tuần dò tới miếu sơn thần, may gặp Nhơn Quí than thở các đều, ta rình nghe rõ cả, nên vào bắt hụt, người chạy về miếu rồi trốn mất. Chẳng ngờ gặp quân sư cản lại. Đến nay lấy đặng Độc Mộc quang ngươi lại đoạt công cho rể. Nếu ngươi không nói thiệt và đem Nhơn Quí ra thì ta đập chết tức thì.
Trương Hườn hoảng kinh nghĩ thầm: "Nếu không chịu thiệt chắc chết." Nghĩ rồi đem chuyện Nhơn Quí thuật hết sau trước. Kính Đức mắng rằng:
- Đồ gian thần! Ta muốn đánh chết ngươi cho vừa bụng, nhưng mà công lao chưa rõ nên ta dung cho. Mau đem Nhơn Quí dưng ra đây, nếu trái lịnh ta nguyện chẳng thứ.
Hồi 25
Thiên Tiên cốc, Nhơn Quí thọ khốn
Việt Hổ thành, Thái Tôn mắc nạn
Thiên Tiên cốc, Nhơn Quí thọ khốn
Việt Hổ thành, Thái Tôn mắc nạn
Khi ấy Kính Đức mừng rỡ vào ngự dinh tâu vua rằng:
- Hiền thần Nhơn Quí đã tìm ra, tâu bệ hạ rõ.
Nói rồi đọc các điều Trương Hườn đã khai cho vua nghe. Từ Mậu Công thất kinh mà rằng:
- Nếu Nguyên soái làm vậy, thì Trương Hườn mưu hại Nhơn Quí chớ chẳng không!
Kính Đức nói:
- Nếu Trương Hườn có mưu ấy, thì ngày mai sao dám thấy mặt tôi.
Mậu Công nói:
- Nguyên soái bất thông lắm, như nó hại rồi thì lấy ai làm chứng. Bằng Nguyên soái có đối lại với nó trước bệ hạ thì nó tâu rằng: Thiệt không có Nhơn Quí, bởi Nguyên soái đánh nó, nó khai cho đỡ đòn, chừng ấy Nguyên soái lấy cớ gì nói với nó, có phải là Nguyên soái nóng nảy hại hiền thần không?
Thái Tôn vội hỏi rằng:
- Chẳng hay tiên sanh có thế chi cứu đặng hiền thần không?
Mậu Công liền đánh tay rồi thưa rằng:
- Tuy vậy mà không sao, có thần tiên đến.
Thái Tôn nói:
- Nếu vậy thiệt may cho quả nhơn đó.
Huất Trì nghe quân sư phân giải thì giận lắm nói thầm rằng:
- Như Trương Hườn không đem Nhơn Quí ra thì ta nguyện đánh chết nó cho đã giận.
Nói về Trương Hườn về dinh mặt mày tái ngắt, nói không ra lời. Các con thất kinh thưa rằng:
- Cha có việc chi mà thất sắc vậy?
Sĩ Quí ngồi thở hồi lâu rồi nói rằng:
- Không xong rồi! Bận này chắc chết, việc Nhơn Quí bại lộ rồi. Hôm nay Nguyên soái gạt cha qua dinh người mà đánh tra hỏi việc ấy. Cha đã khai thiệt, nếu bây giờ không đem Nhơn Quí ra thì chết, bằng đem ra thì tội mạo công chẳng toàn mạng.
Mấy con thưa rằng:
- Như cha chịu đem Nhơn Quí ra thì sao cho tiện. Chi bằng cha gạt chúng nó giết hết cho mất tang. Dầu cho đối lại trước mặt bệ hạ, thì cha tâu rằng: Việc ấy cha không biết, bởi Nguyên soái đánh đau quá nên chịu đỡ mà thôi. Như vậy ắt khỏi tội.
Trương Hườn nói:
- Các con nói có lý, vậy thì mau kiếm kế chi kín đáo, gọi bọn nó đi, để trễ không đặng.
Hà Tôn Hiến nói:
- Phía sau đây có một cái hang kêu là Thiên Tiên cốc vào đặng mà ra không có ngã, nếu gạt đặng chúng nó vào đó, rồi ở ngoài chất lửa mà đốt thì ắt chúng nó chết và biết tích, quỉ thần không rõ đặng. Cha xem kế ấy đặng chăng?
Trương Hườn mừng rỡ khen hay, sai kẻ tâm phúc lên sửa soạn trên hang ấy, còn cha còn dẫn nhau tới dinh tiên phong kêu anh em Tiết Lễ mà rằng:
- Tiết tướng quân ơi! Việc khốn tới rồi. Bởi ta thấy Nguyên soái đi rình gặp ngươi nói chi không biết, mà hôm nay người bắt ta mà đánh, dạy đem dâng bọn ngươi. Vì vậy ta cho ngươi rõ. Thôi ta đành chịu một chút khó, chớ không đành để bọn ngươi bị hại. Cách đây mười dặm có một chỗ kêu là Thiên Tiên cốc rất là kín đáo, bọn ngươi hãy theo ta lên đó ở ít ngày thì vô can, chờ ta làm sớ tâu vua báo kiết cho bọn ngươi, rồi sẽ cho người đến rước thì không sợ chi nữa.
Nhơn Quí hoảng kinh thưa rằng:
- Lão gia có lòng che chở, anh em chúng tôi đội ơn muôn thuở.
Rồi đó kêu lên mấy anh em lấy đồ binh khí và pháp bửu tùy tùng lên ngựa theo Trương Hườn đến Thiên Tiên cốc. Khi đến nơi cha con Trương Hườn dẫn vào hang đá nghỉ ngơi. Bọn Tiết Lễ dắt ngựa vào trong hết. Nhơn Quí vào hang rồi, Trương Hườn kêu người vác cây và đá lấp cửa hang và châm lửa chung quanh mà đốt. Nhơn Quí đi riết đến một chỗ vuông vức đặng mười tầm, bốn phía đá dựng chập chồng, mười phần hiểm trở. Mấy anh em đang ngồi cùng nhau than thở bỗng thấy lửa cháy bốn phía rần rần. Mấy anh em thất kinh, chừng ấy mới biết Trương Hườn bất nhơn. Châu Thanh nổi giận nói:
- Đại ca tin Trương Hườn lắm nên mới đến nổi này. Bây giờ lấp hang rồi, làm sao cho đặng?
Nhơn Quí nói:
- Ta dè đâu nó lòng lang dạ sói như vậy? Nay mới rõ nó là thằng gian thần đại ác, dùng mưu hiểm hại mình mạo công bấy lâu, nay lại hại ta nữa.
Mấy người đương lúng túng thì Nhơn Quí sực nhớ ngày trước Cửu Thiên Huyền Nữ cho cái áo Thủy Hỏa bào, thì cả mừng kêu anh em dặn rằng:
- Mấy em mau lên ngựa, có phép của tiên cho bảo toàn tính mạng đặng.
Chín anh em và ngựa chen chúc che chung cái áo ấy.
Nói về Trương Hườn, trước khi đem bọn cữu cá đến đã sai người tâm phúc đặt ở trên núi những diêm sanh cùng hỏa pháo và thụt dầu cháy bốn phía, bởi vậy khi châm lửa đốt thì trong ngoài đều có lửa cháy. Khi lửa cháy gần đến chỗ bọn cữu cá ngồi thì chín anh em đều hoảng sợ. Xảy nghe tiếng kêu rằng:
- Tiết Nhơn Quí bọn ngươi chớ sợ, phải nhắm mắt lại, chừng nào nghe lặng gió sẽ mở mắt ra thì khỏi chết.
Anh em nghe nói mừng quá biết có tiên cứu đều nhắm mắt lại. Quả nhiên có một trận gió, làm cho chín ngựa đi vùn vụt, giây lâu anh em nghe lặng gió liền mở mắt ra xem, thấy một cõi cao sơn rừng núi mịt mù. Chín ngươi chuyện vãn chờ cho đến sáng. Rạng ngày, Nhơn Quí nói:
- Chỗ này không có nhà cửa, biết lấy chi độ nhựt, chi bằng tìm đến Độc Mộc quang cho đặng.
Vương Tâm Hạc nói:
- Ta phải lần xuống núi, gặp ai hỏi thăm xem.
Mấy anh em khen phải, đi đặng năm dặm đường xảy gặp một lão bà, đầu bạc phơ phơ, tay cầm gậy đi lại. Chín anh em xuống ngựa thưa rằng:
- Xin lão bà dừng gót cho bọn tôi hỏi thăm vài lời.
Lão bà dừng lại, mấy người nói:
- Bọn tôi là Đường tướng phò thiên tử chinh Đông, rủi bị lạc ở giữa rừng này, không biết đường về Độc Mộc quang, xin bà chỉ giùm làm phước.
Lão bà nói:
- Nếu vậy các quan là tướng Đại Đường mà mụ mắt kém không rõ. Vả chăng từ đây xuống Độc Mộc quang còn hơn năm trăm dặm nữa mà đường khó khăn lắm. Xin các quan chớ chê thảo xa, theo mụ đến đó nghỉ ngơi, rạng ngày đi mới kịp.
Nhơn Quí cảm tạ vâng lời, cùng anh em theo lão bà đi hồi lâu đến một động, vào trong tối tăm mù mịt. Khi qua chỗ ấy lại thấy hoa cỏ thơm tho, coi như tiên cảnh. Đi hồi lâu tới một cái động bằng đá, cao hơn trăm trượng, xung quanh hoa thảo đủ mùi trên cửa đề ba chữ "Tàng Quân động". Lão bà nói:
- Đây là nhà ta, xin mời chư vị nào an nghỉ.
Chín anh em đều cột ngựa rồi đi thẳng vào ngồi nghỉ. Nhơn Quí dứng dậy vòng tay thưa với lão bà tên họ là chi và có con cháu hay không mà ở nơi hiu quạnh như vậy? Lão bà nói:
- Ta họ Tiên, từ nhỏ ở chốn này, cha mẹ mất sớm, chẳng có anh em bà con chi hết. Có một mình ở đây tu luyện, năm nay đặng 180 tuổi. Đêm hôm qua ta nằm mê thấy Huyền Nữ nương nương dạy rằng: "Ngày nay có cữu cá hỏa đầu quân mắc nạn mà có người cứu khỏi đem đến rừng này." Người bảo ta đi tiếp rước đem lại Tàng Quân động này mà ở. Chỗ này là tiên cảnh, không ai đến đặng. Chư vị hãy an lòng ở đỡ ít ngày, chờ ta đi thăm dọ, coi chừng nào xuất đầu đặng, thì ta trở lại đem chư vị ra, mà kiếm công lập nghiệp. Đây có hai thùng bằng đá, thùng này là gạo, thùng này là rượu, ăn uống hết lại lấy, ngàn năm chưa hết. Còn chư vị nào muốn ăn thịt thì đằng trước đây có một chỗ kêu là Mãng Quân sơn, hươu nai cầm thú rất nhiều, săn bắn đem về ăn cũng đặng.
Lão bà nói rồi, chín anh em Nhơn Quí đồng lạy ta. Lão bà từ giã ra khỏi cửa động đằng vân đi mất.
Nói về cha con Trương Hườn ở giữ Thiên Tiên cốc cả đêm rạng ngày thấy cây cối cháy hết, ngỡ là bọn Nhơn Quí hóa ra tro rồi, bèn kéo nhau trở về. Khi về gần tới dinh xảy gặp lịnh tiễn Từ Mậu Công dạy rằng: "Mau tấn binh đánh Tam Quang Việt Hổ thành, như thắng trận thì khỏi tội mà lại đặng thăng thưởng." Trương Hườn đặng lịnh mừng lắm nói rằng:
- Thiệt là quân sư có lòng tốt cứu cha con mình, còn lo chi Nguyên soái bắt tội.
Cha con mừng rỡ vào dinh truyền quân nhổ trại, kéo binh nhắm Việt Hổ thành thẳng tới.
Nói về Nguyên soái Huất Trì Cung, hay đặng tin Mậu Công sai Trương Hườn tấn binh, thì biết là Mậu Công có ý cứu Trương Hườn liền nổi giận, ngặt không dám nói, nên phải làm thinh.
Nói về Cao Kiến Trang vương ở Việt Hổ thành, ngày kia đương lo về việc Cáp Tô Văn lên Châu Bì san cầu Mộc Khước Đại Viên để luyện lại Cửu Khẩu phi đao, mà đã lâu không thấy trở về, xảy thấy thám tửu về báo rằng:
- Ân Điện Bửu tử trận, Độc Mộc quang mất rồi, nay binh Đường lại kéo tới đây.
Trang vương hoảng kinh nói rằng:
- Binh Đường kéo tới, ta phải liệu lẽ nào?
Lý Nhã Trinh tâu:
- Tôi có một kế, bắt vua tôi nhà Đường dễ như trở bàn tay.
Trang vương hỏi:
- Quân sư có kế chi?
Lý Nhã Trinh tâu:
- Xin bệ hạ phải thân chinh, làm như vầy... như vầy...
Trang vương mừng rỡ, giáng chỉ cho chư tướng kéo mười muôn binh mai phục Hạ Lan sơn, đợi hiệu lịnh sẽ kéo ra phủ vây thành Việt Hổ. Còn Trang vương cũng dẫn binh ra ngoài, cách thành ba chục dặm hạ trại.
Trương Sĩ Quí dẫn binh đến Việt Hổ thành, sai quân đi thăm thấy không có ai canh giữ. Trương Sĩ Quí mừng nói rằng:
- Chúng nó nghe hỏa đầu quân đến, nên bỏ thành mà trốn rồi.
Hà Tôn Hiến thưa:
- Tôi e chúng làm kế không thành chăng?
Sĩ Quí nói:
- Ngươi đa nghi như vậy, sao cho nên việc.
Nói rồi kéo quân vào thành thay đổi cờ hiệu, sai quân về Độc Mộc quang báo tiệp. Thái Tôn nghe báo mừng rỡ, liền truyền chỉ kéo binh đến thành Việt Hổ. Cha con Trương Hườn ra ngoài nghinh tiếp vào thành. Thái Tôn thẳng tới Ngân Loan điện, các quan làm lễ triều bái rồi bỗng có quân ở Hắc Phong quang đến báo rằng:
- Vương quốc công lâm bịnh từ trần, các đạo chiến thuyền không ai chủ quản, xin bệ hạ định liệu.
Thái Tôn nghe nói Vương Quân Khả qua đời, mười phần thương xót, rồi kêu Từ Mậu Công mà hỏi rằng:
- Chiến thuyền là việc hệ trọng, tiên sanh tính nên sai ai chủ quản bây giờ?
Mậu Công tâu:
- Nay Kiến đô đã thâu đặng, Phiên tướng chắc hết kẻ giỏi rồi, vậy hãy sai Trương Hườn ra quân lãnh việc ấy.
Thái Tôn nghe lời, liền dạy Trương Hườn lãnh chiến thuyền, Truơng Hườn vâng lịnh dẫn binh đi.
Nói về Cao Kiến Trang vương sai người đi thám thính biết Đường chúa đã trúng kế liền sai nổi hiệu cờ, phục binh thấy hiệu cờ dều kéo nhau tới vây thành đông như kiến.
Lúc ấy quân tuần thành về báo cho Thái Tôn hay. Thái Tôn hoảng kinh nói rằng:
- Thôi! Lại mắc kế không thành như ngày trước rồi!
Từ Mậu Công tâu:
- Xin bệ hạ lên lầu, coi binh tướng chúng nó ra thế nào cho biết.
Thái Tôn nghe theo. Vua tôi cùng nhau lên lầu, coi cùng bốn phía.
CHINH ĐÔNG
Chinh Đông Hồi 1-4>>
Chinh Đông Hồi 5-7>>
Chinh tây
Chinh tây 1-3
CHINH ĐÔNG
Chinh Đông Hồi 1-4>>
Chinh Đông Hồi 5-7>>
Chinh Đông 12-19>>
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]