Ai lấy miếng Pho Mát
của tôi Chương VI
Chậm Chạp nhìn vào
con hèm tối tăm trong Mê Cung và lại thấy sợ
. Cái gì đang chờ mình ở đó nhỉ? Cái kho đó có trống rỗng
nữa hay không? Có hiểm nguy nào đang rình rập mình nữa hay không? Cậu bắt đầu
hình dung ra trăm nghìn thứ đấng sợ khác có thể xẩy đến với mình . Cậu chợt run
lên.
Rồi cậu lại tự cười
mình. Cậu thấy những nỗi sợ hãi của mình chỉ làm cho mọi chuyện càng phức tạp
và tồi tệ hơn thêm. Thế là ậu quyết định làm đều mà mình sẽ làm nếu không có
nỗi sợ hãi đó: bươc vào một cn đường mới.
Trong lúc dấn thân
vào lối đi tối tăm ấy, Chậm Chạp bắt đầu mỉm cười. Chậm Chạp chưa nhận dạng những cảm xúc ấy rõ
lắm , nhưng cậu phát hiện ra điều gì đã nuôi dưỡng tinh thần của mình. Cậu đã
bước tới mà không suy nghĩ gì nhiều và tin tưởng vào phía trước, cho dù cậu vẫn
chưa biết điều gì đang chờ đợi ở đó.
Cậu ngạc nhiên khi
thấy tâm trạng mình càng ngày càng thoải mái hơn. “Tại sao mình lại nhẹ nhõm
thế này nhỉ” Chậm Chạp tự hỏi. “Hiện giờ mình đã có miếng Pho Mát nào đâu, và
mình cũng chẳng biết mình đang đi đâu nữa.” Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra điều
gì đã khiến mình cảm thấy phấn chấn như thế. Cậu dừng lại viết lên tường:
Khi vượt lên nỗi sợ hãi của chính mình, bạn
sẽ cảm thấy không bị trói buộc nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]