nhathongnguyen

Không có gì xa lạ đối với con người

Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Pháo Đài Số (Chương 53- 70 )






  Chương 53 & 54 & 55 & 56
Tokugen Numataka nằm trần truồng trên chiếc bàn xoa bóp ở phòng làm việc
trên tầng thượng. Cô gái chuyên xoa bóp riêng cho ông ta đang mát-xa phần cổ bị
đau cho ông. Cô chà xát lòng bàn tay vào vùng thịt giữa hai bả vai, từ từ nắn bóp
xuống tới vừng có khăn che ở mông. Tay cô trườn xuống dưới thấp hơn… dưới
chiếc khăn tắm. Numataka tỏ ra dửng dưng. Tâm trí của ông ta đang ở chỗ khác
ông ta đang đợi điện thoại đổ chuông. Cho đến lúc này nó vẫn không có tín hiệu gì.
Có tiếng gõ cửa.
- Mời vào - Numataka làu bàu.
Cô gái vội kéo tay ra khỏi phía dưới tấm khăn.

Người trực tổng đài tiến vào và cúi người.
- Thưa ngài chủ tịch!
- Nói đi! - Numataka ra lệnh.
Người trực tổng đài cúi người lần thứ hai.
- Tôi muốn nói về việc trao đổi điện thoại. Cú gọi từ nước có mã 1 - Hoa Kỳ.
Numataka gật đầu. Đây là tin tốt lành. Cú gọi từ Mỹ. Ông mỉm cười. Chính xác là
như thế.
- Ở nơi nào bên Mỹ - Ông hỏi.
- Họ đang tìm kiếm, thưa ngài.
- Tốt lắm. Hãy cho tôi biết khi họ có thêm thông tin mới.
Người trực tổng đài cúi đầu chào và xin phép đi ra.
Numataka cảm thấy gân cốt mình được thư giãn. Nước có mã số 1. Thực sự đây là
một tin tốt lành.
Chương 54 Tại tầng Crypto. Susan Fletcher lòng như lửa đốt, cô đi lại trong nhà vệ
sinh, vừa đi vừa đếm từng số từ một đến năm mươi. Đầu cô đang căng ra. Chỉ một
lúc nữa thôi, cô tự nhủ. Hale chính là North Dakota?
Susan tự hỏi không biết Hale định làm gì. Liệu hắn có tiết lộ mật khẩu không? Liệu
hắn có tham lam và đem bán thuật toán đó không? Susan không thể đợi chờ thêm
một phút nào nữa. Đã đến lúc cô phải báo cáo việc này với Strathmore.
Cô thận trọng mở cửa và nhìn vào bức tường phản chiếu ở phía xa Crypto. Không
có cách nào biết được liệu Hale có đang theo dõi không. Cô phải nhanh chóng đến
văn phòng của Strathmore. Nhưng không được vội vã quá, tất nhiên là thế - cô không thể để cho Hale nghi ngờ
là cô đã biết hắn là ai. Cô tiến đến cửa và đang đưa tay định kéo cửa thì cô nghe
thấy âm thanh gì đó. Tiếng nói.
Tiếng nói của nhiều người.
Những giọng nói phát ra từ đường ống thông gió gần cánh cửa.
Cô bỏ tay ra khỏi cửa và tiến về phía ống thông gió. Những lời nói vọng lên hoà lẫn
trong tiếng kêu rền ùng ục của máy phát điện phía dưới. Cuộc đối thoại nghe như
phát ra từ phía lối đi ở tầng ngầm.
Một giọng nói the thé và giận dữ. Hình như là giọng của Phil Chartrukian.
- Anh không tin tôi à?
Người có giọng nói thuyết phục lên tiếng.
- Máy bị nhiễm virus!
Sau đó người có giọng nói chói tai kia gào lên.
- Chúng ta cần phải gọi cho Jabba!
Rồi có tiếng tranh cãi.
- Buông tôi ra!
Sau đó, bỗng có tiếng gào lên kinh sợ như tiếng của một con vật giãy chết. Chắc
chắn đó là tiếng gào của một người. Bên ống thông gió, Susan lạnh người đi vì sợ
hãi. Tiếng gào tắt ngấm đột ngột cũng như khi nó xuất hiện. Tiếp đó chỉ còn lại sự
yên lặng đến ghê sợ.
Một lát sau, ánh đèn trong nhà vệ sinh dằn dần tắt ngấm giống như trong một màn
kịch rùng rợn rẻ tiền. Đèn sau đó sáng loé lên rồi tắt hẳn. Susan Fletcher nhận ra
mình đang đứng trong bóng tối mịt mùng.
Chương 55 - Ông đang ngồi trên ghế của tôi đấy, ông bạn.
Becker ngầng đầu lên.
- Không ai nói tiếng Tây Ban Nha ở cái đất nước chết tiện này hay sao?
Một thằng nhóc thấp bé, mặt đầy mụn với cái đầu cạo trọc đang trừng trừng nhìn
anh. Một nửa da đầu nó nhuộm đỏ, nửa còn lại màu tía. Trông nó giống như một
quả trứng Phục Sinh.
- Tôi nói là ông đang ngồi trên ghế của tôi đấy, đồ chết giẫm.
- Tôi mới nghe thấy giọng cậu lần đầu đấy - Becker nói và đứng dậy. Anh không có
hứng thú đánh nhau lúc này. Đã đến lúc phải đi rồi. - Ông để mấy cái chai của tôi đâu rồi? - Thằng bé gầm gừ. Trên mũi nó có một cái
ghim.
Becker chỉ vào đống vỏ chai bia anh để dưới sàn.
- Hết sạch rồi còn gì.
- Đống chai kia là của tôi!
- Tôi xin lỗi - Becker nói và quay lại định đi.
Thằng bé chặn đường anh.
- Hãy nhặt chúng lên ngay!
Becker hấp háy mắt khó chịu.
- Cậu đang đùa phải không?
Anh cao hơn thằng bé hẳn một foot và nặng hơn nó đến 50 pound.
- Trông tôi có giống như là đang đùa không?
Becker im lặng.
- Hãy nhặt lên ngay! - Thằng bé gào lên.
Becker cố gắng bước đi, nhưng thằng bé vẫn chặn đường anh:
- Mẹ kiếp, tôi nói là anh nhặt chúng lên cơ mà!
Những người đã ngà ngà say ở các bàn gần đó bắt đầu chú ý đến cuộc ẩu đả.
- Cậu bé, cậu không muốn nói thế chứ? - Becker điểm đạm nói.
- Tôi cảnh cáo ông đấy! - Thằng bé giận dữ - Đây là bàn của tôi! Đêm nào tôi cũng
đến đây. Bây giờ ông hãy nhặt chúng lên đi!
Becker đã chịu hết nổi. Lẽ ra anh đã ở Smokys với Susan rồi sao? Thế mà anh lại
đang ở Tây Ban Nha và cãi nhau với một thằng nhóc con dở hơi!
Bất ngờ, Becker kẹp chặt thằng oắt con vào nách, nhấc nó lên và đặt nó ngồi phịch
lên bàn.
- Nghe này, thằng ranh con vắt nước mũi chưa sạch. Mày có cút ngay đi không thì
bảo, nếu không tao sẽ giật cái ghim kia ra khỏi mũi mày và ghim chặt cái mồm mày
lại đấy.
Thằng bé tái mặt lại.
Becker ghìm người nó một lúc rồi lỏng tay ra. Anh cúi xuống, nhặt những cái chai
lên và để chúng lại trên bàn trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thằng bé đang
xanh mặt sợ hãi.
- Mày nói cái gì? - Anh hỏi. Thằng bé câm như hến.
- Xong rồi nhé! Becker nói. Thằng bé này là một bản tuyên truyền di động về sinh
đẻ có kế hoạch.
- Đồ quỷ tha ma bắt! - Thằng bé gào lên, nó đã biết những người bạn của nó đang
cười nó - Đồ con lừa ngu ngốc!
Becker chẳng phản ứng gì. Trong những điều thằng bé đã nói, có một điều khiến
anh để ý. "Đêm nào tôi cũng đến đây". Becker tự hỏi liệu thằng bé có giúp gì được
anh không.
- Xin lỗi - Becker dịu giọng - Tôi chưa biết tên cậu.
- Hai Máu (Two-Tone) - thằng bé rít lên cứ như thể nó đang thi hành án tử hình
vậy.
- Hai Máu à - Becker mơ màng nghĩ.
- Để tôi đoán xem nhé… có phải vì màu tóc của cậu không nhỉ?
- Không, mẹ kiếp. Tên tôi là Sherlock.
- Ồ cái tên hay đấy. Cậu tự đặt tên cho mình hả?
Thực ra, thằng bé huyệnh hoang:
- Tôi đang định xin cấp bằng sáng chế cho cái tên này đấy.
Becker chữa lại.
- Ý cậu là đăng ký độc quyền nó?
Thằng bé có vẻ bối rối.
- Người ta đăng ký thương hiệu cho một cái tên chứ không xin cấp bằng sáng chế
đâu! - Becker nói.
- Gì chả thế! - Thằng bé gào lên chán nản.
Những gã mê nhạc rock ngấm thuốc và say rượu ở các bàn gần đó đã bắt đầu lên
cơn cuồng loạn. Hai Máu đứng lên và cười nhếch mép với Becker.
- Ông muốn cái quái gì ở tôi?
Becker trầm ngâm một lúc. Chú mày hãy gội đầu cho sạch, ăn nói cho tử tế và hãy
klếm cho mình một việc làm. Becker nghĩ có vẻ như thế là quá nhiều trong lần gặp
đầu tiên:
- Tôi muốn biết một số thông tin - anh nói.
- Mẹ kiếp.
- Tôi đang tìm một người. - Tôi sẽ chẳng thấy ai cả.
- Chưa từng thấy ai chứ! - Becker chữa lại, anh ra dấu cho một cô bồi bàn đi ngang
qua. Anh gọi hai cốc bia Aguila và đấy một cốc về phía Hai Máu. Thằng bé có vẻ
ngạc nhiên. Nó tợp một ngụm bia và nhìn Becker với ánh mắt cảnh giác.
- Ông đang định chộp tôi đấy à?
 Becker mỉm cười.
- Tôi đang tìm kiếm một cô gái.
Hai Máu cười ré lên.
- Ông cứ làm như không ai biết tìm gái để làm gì ấy!
Becker cau mặt.
- Tôi không phải tìm để làm việc ấy.
- Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ấy. Có thể cậu sẽ giúp tôi tìm được cô ấy.
Hai Máu đặt cốc bia xuống.
- Ông là cớm à?
Becker lắc đầu.
Thằng bé nheo mắt lại.
- Trông ông giống cớm lắm.
- Chú bé này, tôi từ Maryland đến. Nếu là cớm, thì hình như tôi không có quyền
hạn ở địa phận này, cậu có nghĩ thế không?
Câu hỏi này có vẻ khiến thằng bé bối rối.
- Tên tôi là David Becker - Becker mỉm cười và đưa tay qua bàn về phía thằng bé.
Thằng bé lùi lại tỏ vẻ ghê tởm.
- Tránh xa ra, đồ đồng tính.
Becker thu tay về.
Thàng bé nhếch mép cười.
- Tôi sẽ giúp ông, nhưng ông phải trả thù lao đấy.
Becker hỏi luôn.
- Bao nhiêu?
- 100 đô.
Becker nhíu mày.
- Tôi chỉ có tiền pêzơta.
- Gì cũng được! Vậy thoả thuận là 100 pêzơta nhé. Rõ ràng là Hai Máu không sành về hoán đổi ngoại tệ; 100 pêzơta chỉ đáng giá
khoảng 87 xu.
- Được - Becker nói, gõ chai bia xuống bàn.
Lần đầu tiên thằng bé mỉm cười.
- Cứ thế nhé.
- Rồi - Becker tiếp tục với giọng trầm tĩnh.
- Tôi sẽ tả dáng người của cô gái mà tôi đang tìm, có thể cô ta đang ở đâu đó quanh
đây thôi. Cô ấy có tóc màu đỏ, trắng và xanh.
Hai Máu khịt khịt mũi.
- Hôm nay là ngày mất của Judas Taboo. Ai chả để màu tóc đó.
- Cô ấy còn mặc một chiếc áo phông có cờ Anh Quốc và một bên tai có đeo hoa tai
hình đầu lâu.
Một ánh mắt nhận ra thoáng hiện trên khuôn mặt của Hai Máu. Becker trông thấy
điều này và anh tràn lên một niềm hy vọng.
Nhưng một lát sau, Hai Máu bỗng tỏ ra lạnh lùng. Nó ném cái chai xuống và túm
áo Becker.
- Con bé đấy là của thằng Eduardo, đồ ngu ạ! Tôi cho ông biết điều này! Nếu ông
chạm đến nó, thằng đó sẽ giết ông đấy!
Chương 56 Midge Milken tức giận đi qua phòng làm việc của mình và vào phòng
họp. Ngoài chiếc bàn bằng gỗ gụ cao 1,5 mét khảm lôgô của NSA màu đỏ sẫm anh
đào và màu óc chó, phòng họp còn có ba bức tranh màu nước của Marion Pike, một
cây dương xỉ Boston, một bàn bằng cẩm thạch, và tất nhiên là một máy làm lạnh
hiệu Sparklett. Midge rót một cốc nước và hy vọng khi uống nó có thể xoa dịu thần
kinh của mình.
Vừa uống, mụ vừa nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Ánh trăng xuyên qua cửa chớp và đùa
nghịch trên bàn. Mụ luôn cho rằng chọn phòng này làm văn phòng giám đốc thì
đẹp hơn phòng làm việc hiện tại của Fontaine. Phòng họp trông sang một dãy kiến
trúc khá ấn tượng và quy mô của NSA - bao gồm khu mái vòm Crypto, một hòn
đảo công nghệ cao nằm tách biệt toà nhà chính trên ba cánh đồng nhiều cây chứ
không trông xuống khu đỗ xe như phòng làm việc của ngài Fontaine. Được xây
dựng một cách cố ý ở đằng sau vòm che tự nhiên của cánh rừng gỗ thích nhỏ nhắn,
Crypto rất khó bị phát hiện ở góc nhìn từ các cửa sổ của NSA, nhưng tầm nhìn từ dãy phòng dành cho giám đốc thì lại khá hoàn hảo.Theo Midge, phòng họp dường
như là cao điểm khống chễ hoàn hảo cho một ông vua cai trị lãnh địa của mình. Mụ
ta đã một lần đề nghị Fontaine thay đổi phòng làm việc nhưng ngài giám đốc chỉ
đáp lại rằng, "Không thể đặt ở đằng sau được", Fontaine không muốn mình đứng
sau bất cứ điều gì.
Midge kéo các tấm mành che ra và nhìn về phía những ngọn đồi. Mụ thở dài buồn
bã và đưa mắt nhìn về nơi Crypto ngự trị.
Midge luôn cảm thấy rất thoải mái khi trông thấy mái vòm Crypto một cột mốc dẫn
đường nối bật bất chấp thời gian. Nhưng đêm nay, khi nhìn về phía đó, cảm giác ấy
không còn nữa. Thay vào đó, mụ ta thấy mình như đang nhìn vào chỗ hư không.
Khi dí sát mặt vào kính, mụ cảm thấy một nỗi sợ hãi hoang dại. Bên dưới chẳng có
gì ngoài một màu đen thăm thẳm. Crypto toàn bộ biến mất!
  Chương 57 & 58 & 59 & 60
Khu vệ sinh của Crypto không có cửa sổ, và bóng tối mịt mùng bao trùm lấy
Susan Fletcher. Cô đứng chết lặng một lúc và cố gắng thoát khỏi nỗi ám ảnh, một
nỗi sợ hãi mà cô cảm nhận thật rõ ràng đang lớn dần lên trong cô. Tiếng kêu ghê
rợn phát ra từ ống thông gió dường như đang lẩn quất quanh cô. Cho dù cô đã cố
gắng kìm nén nỗi khiếp đảm đang lớn dần lên nhưng nỗi sợ hãi vẫn cứ lớn lên
trong cô và rồi thắng thế.
Hoảng sợ, Susan dò dẫm lung tung để tìm cửa ra vào nhưng cô đã mất phương
hướng trong bóng tối, hai tay cô quờ quạng đằng trước và cố gắng định hình căn
phòng. Cô đá trúng một thùng đựng rác và lại va vào một bức tường. Mò mẫm đi
theo bức tường, cô bò về phía lối ra và lần mò được tay nắm cửa. Cô kéo cửa ra và
ngã sõng xoài trên nền nhà.
Ở đó lần thứ hai cô cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Crypto không có gì khác so với lúc trước đó. TRANSLTR là một bóng đen xám xịt
trước thứ ánh sáng tờ mờ của buổi sớm chiếu vào qua mái vòm. Phía trên, tất cả
đèn đều tắt ngấm. Ngay cả những phím điện tử trên cửa cũng không còn sáng.
Khi mắt của Susan đã thích nghi với bóng tối, thứ ánh sáng duy nhất mà cô nhìn
thấy là ánh sáng rọi qua cửa chớp - một tia sáng đỏ yếu ớt từ phía dưới rọi lên. Cô
đi về phía có ánh sáng đó. Phảng phất trong không khí là mùi khí Ozon.
Khi cô đến chỗ cửa chớp, cô nhìn vào khe cửa. Các ống dẫn khí freon vẫn xả hơi
mù cuộn xoáy lẫn trong làn ánh sáng đỏ, và từ tiếng ồn vang vọng của các máy
phát điện, Susan biết rằng Crypto vẫn đang hoạt động nhờ nguồn điện dự phòng.
Qua màn mù sương. Susan đã nhận ra Strathmore đang đứng ở bục phía dưới.
Ông đang dựa người vào rào chắn và nhìn chằm chằm vào ống thông kêu ầm ì sâu
thẳm của TRANSLTR.
- Thưa sếp!
Không có tiếng trả lời.
Susan thả lỏng người trên chiếc thang. Luồng khí nóng từ phía dưới xộc thẳng vào
dưới váy của cô. Bậc thang trở nên trơn tuột vì hơi nước đọng lại. Cô đi xuống chỗ
chân thang.
Strathmore không quay lại. Ông vẫn nhìn xuống bằng ánh mắt vô cảm, như thể bị
thôi miên. Susan đi theo hướng nhìn của ông trên lan can cầu thang. Một lát sau, cô chẳng còn nhìn thấy gì ngoài hơi nước mịt mù. Bất chợt cô nhìn xuống và thấy
cảnh tượng ở toà nhà sáu tầng bên dưới. Cảnh tượng xuất hiện rất nhanh trong màn
hơi nước cuồn cuộn bốc lên. 30 mét phía dưới, Phil Chartrukian nằm sõng xoài trên
gờ thép sắc cạnh của máy phát điện chính. Cơ thể cháy đen. Chính cú ngã này của
anh đã làm máy phát điện chính bị chập mạch.
Nhưng điều khiến Susan thấy ớn lạnh nhất không phải từ Chartrukian mà từ một
người khác ở lưng chừng cầu thang, người này đang ẩn mình trong bóng tối. Dáng
người vạm vỡ đó không thể lẫn vào đâu được. Đó chính là Greg Hale.
Chương 58 Thằng nhóc mê nhạc rock ấy hét vào mặt Becker:
- Megan là của bạn tôi, Eduardo? Ông hãy tránh xa con bé đó ra?
- Con bé ấy đang ở đâu - Becker không giữ nổi bình tĩnh.
- Mẹ kiếp?
- Có việc khẩn cấp! - Becker gắt lên. Anh túm lấy tay áo thằng bé - Con bé đang
cầm một chiếc nhẫn của tôi, tôi muốn chuộc lại! Với số tiền lớn!
Hai Máu khựng lại rồi bỗng nổi khùng.
- Ông bảo cái thứ bằng vàng xấu xí ấy là của ông ư?
Becker mở to mắt.
- Mày đã nhìn thấy cái nhẫn rồi à?
Hai Máu lặng lẽ gật đầu.
- Nó ở đâu - Becker gặng hỏi.
- Không biết - Hai Máu cười thầm - Megan đã mang nó lên đây và định cầm đồ.
- Con bé định bán cái nhẫn ư?
- Ông đừng lo, con bé không bán được cái nhẫn đâu. Khiếu thẩm mỹ của ông quá
tồi.
- Mày chắc không ai thèm mua nó chứ?
- Ông đang đùa tôi đấy à? 400 đô cho cái nhẫn ư? Tôi bảo nó là tôi trả 50 thôi
nhưng nó muốn nhiều hơn. Để nó mua một vé máy bay dự trữ.
Becker cảm giác như máu đang chảy ròng ròng trên mặt anh.
- Vé máy bay đi đâu?
- Mẹ kiếp, Connecticut - Hai Máu cáu gắt - Thằng Eddie đang điên lên.
- Connecticut ư?
- Đúng, mẹ kiếp. Nó về biệt thự của bố mẹ nó ở ngoại ô. Nó ghét cái gia đình nó đang sống cùng ở Tây Ban Nha. Bởi ba anh em thằng người Nam Mỹ nói tiếng Tây
Ban Nha toàn bắt nạt nó.
Becker cảm thấy như có cái gì đang chặn trong cổ họng.
- Bao giờ con bé đi?
Hai Máu ngước mắt nhìn.
- Bao giờ ư? - Thằng nhóc cười phá lên.
- Giờ thì con bé ấy đi xa rồi. Ra sân bay cách đây hàng tiếng đồng hồ. Chỗ tốt nhất
để bán cái nhẫn mà -toàn khách giàu, mẹ kiếp! Cầm được tiền là nó biến luôn.
Một cơn buồn nôn sực lên trong bụng Becker. Đây có phải một trò đùa ngu ngốc?
Anh đứng lặng một hồi lâu.
- Họ con bé là gì?
Hai Máu ngẫm nghĩ rồi nhún vai tỏ ý không biết.
- Con bé bay chuyến nào? - Becker hỏi tiếp.
- Nó nói cái gì đấy liên quan đến Roach Coach.
- Roach Coach?
Phải rồi. Seville-mắt-đỏ cuối tuần, Madrid, La Guardia. Người ta gọi nó thế. Bọn
học sinh hay đi chuyến ấy vì rẻ tiền. Chắc chúng nó lại ngồi đằng sau để hít cần sa.
Được Becker lầm bầm, đưa tay vuốt tóc.
- Mấy giờ bay?
- Đúng 2 giờ sáng, đêm thứ Bảy nào cũng có. Giờ đây nó đang lơ lửng giữa Đại
Tây Dương rồi.
Becker liếc nhìn đồng hồ. Đồng hồ chỉ 1h45" sáng. Anh quay sang Hai Máu, vẻ bối
rối.
- Mày bảo đó là chuyễn 2h sáng, đúng không?
Thằng nhóc gật đầu cười.
- Đúng là ông già lẩm cẩm.
Becker tức giận chỉ vào đồng hồ.
- Nhưng bây giờ mới 2h kém.
Hai Máu liếc đồng hồ, vẻ lúng túng.
- Ừ thì tôi nhầm - thằng nhóc cười - Tôi thường không đến chốn ầm ĩ này trước 4
giờ sáng!
- Có cách nào đến sân bay nhanh nhất? - Becker cáu gắt. - Taxi ngay ngoài cửa - Hai Máu thản nhiên đáp.
Becker rút vội tờ 1000 peseta và giúi vào tay Hai Máu.
- Cảm ơn nhé!
Thằng nhóc nói với theo:
- Nếu ông gặp Megan, cho tôi gửi lời hỏi thăm nhé!
Nhưng Becker đã đi mất.
Hai Máu thở dài rồi quay lại sàn nhảy. Thằng nhóc say quá nên không để ý có một
người đàn ông đeo kính gọng sắt đang theo dõi nó. Ở bên ngoài. Becker chạy khắp
bãi đậu xe để tìm chiếc taxi. Không có chiếc nào. Anh chạy đến chỗ gã bảo kê to
con và gọi Taxi.
Gã bảo kê lắc đầu.
- Sớm quá.
Sớm quá à? Becker nguyền rủa. 2h sáng rồi.
- Gọi cho tôi một xe!
Gã rút bộ đàm ra, nói vài câu rồi tắt máy.
- Veinte minutos - gã nói với Becker.
- 20 phút ư? - Becker gặng hỏi.
- Thế còn xe buýt thì sao?
Gã bảo kê nhún vai.
- 45 phút.
Becker giơ nắm đấm; - Tuyệt thật!
Bỗng có tiếng kêu của một động cơ nhỏ khiến Becker quay đầu lại Nghe như tiếng
xích kêu. Một thằng nhóc to con cùng bồ của nó cưỡi trên một chiếc chiếc mô tô
Vespa 250 cũ lượn vào bãi xe. Chiếc váy ngắn cũn cỡn của cô ta bị gió tốc ngược
lên. Cô ta có vẻ không để ý tới điều đó. Becker lao tới. Không tin nổi mình phải
làm thế này, anh nghĩ thầm. Mình ghét lái xe mô tô. Anh hét to với tên lái xe:
- Tôi sẽ cho cậu 10 nghìn peseta, cậu đưa tôi đến sân bay nhé?
Thằng nhóc lờ đi và rú ga.
- 20 nghìn! - Becker buông lời - Tôi cần phải đi đến sân bay!
Thằng nhóc ngước nhìn.
- Scusi? (1) Nó là người Ý.
- Aeroporto! Per favore. Sulla Vespa! Venti mille pesete! (2) Thằng nhóc người Ý đưa mắt nhìn chiếc xe nhỏ thó nhếch nhác của mình rồi cười.
- Venti mille pesete? La Vespa. (3) - 50 nghìn! - Becker trả giá. Số tiền này tương
đương với khoảng 400 đô la.
Thằng nhóc người Ý cười vẻ nghi ngờ.
- Tiền đâu?
Becker rút trong túi ra 5 tờ 10 nghìn peseta rồi giơ ra. Thằng nhóc nhìn số tiền rồi
đưa mắt về phía bạn gái nó. Con bé giật lấy số tiền rồi đút và trong áo.
- Cảm ơn!
Thằng nhóc hoan hỉ. Nó tung chìa khoá của chiếc Vespa cho Becker rồi kéo tay bạn
gái, chúng vừa cười vừa chạy vào trong toà nhà.
Becker hét lên.
- Đợi đã! Tôi muốn cậu chở tôi đi!
Chú thích:
(1) (2) (3) Tiếng Ý (Người dịch).
Chương 59 Susan với tay về phía chỉ huy Strathmore, ông giúp cô trèo lên thang
vào Crypto. Hình ảnh Phil Chartruklan nằm xõng xoài bên cỗ máy cứ ám ảnh trong
tâm trí cô. Ý nghĩ Hale vẫn đang lẩn trốn trong Crypto làm cô hoảng sợ. Hale đã
đẩy ngã Chartrukian. Rõ ràng điều này là sự thật.
Susan loạng choạng đi quá bóng TRANSLTR, về phía cửa chính của Crypto - cái
cửa mà cô đã đi qua hàng giờ trước đó. Cú đấm mạnh của cô vào bàn phím giờ tối
om, cũng không giúp cô lay chuyển được cánh cửa khổng lồ. Cô bị nhốt ở trong,
Crypto giờ đây như nhà tù. Cả toà nhà trông giống một vệ tinh nhân tạo, cách khu
trung tâm của NSA 109 yard, chỉ có thể xâm nhập vào qua cửa chính. Vì Crypto
dùng đường điện riêng nên có lẽ tổng đài không biết rằng ở đây đang có biến cố.
Đường điện chính đã bị cắt - Strathmore nói rồi đi đến bên Susan - Chúng ta… còn
nguồn dự trữ.
Nguồn điện dự phòng ở Crypto được thiết kế ưu tiên trước hết cho TRANSLTR và
hệ thống làm mát của máy trước khi cung cấp điện cho các hệ thống khác, trong đó
có hệ thống chiếu sáng và cửa ra vào. Như vậy việc thiễu điện sẽ không ảnh hưởng
đến TRANSLTR khi máy đang chạy chương trình quan trọng. Điều đó cũng có
nghĩa là TRANSLTR sẽ không hoạt động nếu không có hệ thống làm mát bằng
freon; vì nếu không có hệ thống làm mát, hơi nóng toả ra từ 3 triệu bộ xử lý sẽ làm giảm độ chính xác của máy, thậm chí còn làm cháy các con chíp silicon và dẫn đến
hiện tượng phát hoả phóng xạ. Đó là viễn cảnh không một ai dám nghĩ tới.
Susan phải cố gắng hết sức giữ bình tĩnh. Suy nghĩ của cô bị choán hết bởi hình ảnh
nhân viên An ninh mạng nằm trên hệ thống máy phát điện. Cô lại đập mạnh vào
bàn phím. Vẫn không có phản ứng.
"Dừng vận hành", cô yêu cầu. Nếu TRANSLTR ngừng tìm kiếm mật khẩu của
Pháo Đài Số thì nó sẽ làm ngắt tất cả các mạch điện trong máy và giải phóng đủ
điện năng dự trữ để kích hoạt lại hệ thống cửa.
- Dễ thôi Susan! - Strathmore nói và đặt cánh tay vững vàng, điểm tĩnh của mình
lên vai Susan.
Cánh tay vững chãi của ngài chỉ huy đã kéo Susan ra khỏi nỗi sợ hãi. Cô bỗng nhớ
ra tại sao cô đi tìm ông. Cô nhắc lại: "Ngài chỉ huy! Greg Hale chính là North
Dakota!"
Một khoảnh khắc im lặng dường như vô tận trong bóng tối kéo đến. Giọng ông bối
rối và bàng hoàng:
- Cô nói cái gì?
- Hale… - Susan thì thầm - Anh ta chính là North Dakota.
 Lại một hồi im lặng, Strathmore suy nghĩ về những lời Susan vừa nói.
- Phần mềm tìm địa chỉ à? - Ông có vẻ bối rối.
- Nó chỉ rõ hắn là Hale?
- Máy dò chưa có câu trả lời. Hale đã huỷ lệnh!
Susan tiếp tục giải thích cho Strathmore biết Hale đã dừng lệnh tìm kiếm như thế
nào và cô đã tìm được thư điện tử của Tankado trong hộp thư điện tử của Hale ra
sao. Im lặng một hồi lâu.
Strathmore lắc đầu không tin vào tai mình nữa.
- Không lẽ nào Hale lại là đồng bọn của Tankado! Thật vô lý?
Tankado không bao giờ tin Hale cả.
- Thưa sếp! Susan nói tiếp - Trước đây Hale đã từng dìm chúng ta một lần - vụ
Skipjack. Tankado tin tưởng anh ta.
Strathmore dường như không nói được lời nào.
- Hãy huỷ lệnh chạy TRANSLTR - Susan van xin Strathmore.
- Chúng ta đã bắt được North Dakota. Hãy gọi bộ phận an ninh của toà nhà. Ra khỏi đây thôi.
Strathmore giơ tay ngắt lời rồi suy nghĩ.
Susan nhìn về phía cửa ra đầy vẻ lo lắng. Lối thoát khỏi nơi này ở ngay đằng sau
TRANSLATR, thế nhưng để ánh sáng le lói ấy loé ra từ bức tường gạch tăm tối kia
chẳng khác nào làm cho lửa loé lên từ tảng băng.
- Thôi nào, gọi bảo vệ đi, sếp! Hãy huỷ lệnh của TRANSLTR! Để chúng ta thoát ra
ngoài!
Strathmore đột nhiên tìm ra cách hành động.
- Theo tôi - Ông bảo Susan. Nói rồi ông sải bước tiến về phía cửa lật.
- Thưa sếp! Hale rất nguy hiểm! Hắn… Nhưng Strathmore đã biến mất trong bóng
tối. Susan vội vã rảo bước theo bóng ông. Ngài chỉ huy chạy quanh TRANSLTR
đến lỗ hổng trên sàn. Ông ghé mắt nhìn sát vào lỗ xả hơi đang tạo thành xoáy. Rồi
ông lặng lẽ nhìn quanh toàn khu Crypto đang chìm trong bóng tối. Sau đó, ông cúi
người xuống và ráng hết sức kéo cánh cửa nặng trình trịch kia. Cửa quay được một
góc nhỏ. Nhưng khi ngài chỉ huy bỏ tay ra, nó đóng sầm lại, dập tắt mọi hy vọng.
Một lần nữa Crypto chìm trong bóng tối không một tiếng động. Hình như North
Dakota cũng bị nhốt ở trong này.
Strathmore quỳ xuống. Ông cố xoay cái chốt cửa nhưng nó đã trở về vị trí cũ. Tầng
hầm đã bị bịt kín.
Cả ngài chỉ huy và Susan đều không nghe thấy tiếng bước chân đi rất nhẹ ở phía
Node 3.
Chương 60 Hành lang dẫn Hai Máu đi từ sân trong vào sàn nhảy được treo kín
gương. Nó dừng lại trước gương để chỉnh lại cái ghim trên mũi, bỗng nó linh cảm
có bóng người lờ mờ đi theo sau mình. Lập tức quay đầu lại nhưng đã quá muộn
với nó. Hai cánh tay cứng như đá kẹp chặt và ghì đầu nó vào gương.
Thằng nhóc cố gắng xoay người lại.
- Eduardo? Này, phải chú mày không?
Hai Máu cảm thấy có một cánh tay lướt qua ví của nó trước khi bóng đen kia đè
mạnh vào lưng nó.
- Eddie? - thằng nhóc gào to - Đừng đùa nữa! Vừa nãy có một gã đến tìm Megan.
Bóng đen kẹp chặt lấy thằng nhóc.
- Này, Eddie, thằng điên, bỏ ra ngay! - Thế nhưng khi Hai Máu nhìn vào trong gương, nó chợt nhận ra bóng đen đang ghì lấy nó không phải là bạn nó.
Khuôn mặt rỗ và đầy sẹo. Đôi mắt chết chóc nhìn chòng chòng từ sau cặp kính
râm. Gã nghiêng người về phía trước, ghé sát miệng vào tai Hai Máu. Một giọng
nói xa lạ đầy tức tối cất lên.
- Hắn đi đâu? - Câu chữ vang lên méo mó.
Thằng nhóc cứng đờ người, tê liệt vì sợ hãi.
- Hắn đi đâu - giọng nói ấy lại cất lên.
- Thằng người Mỹ?
- Sân… sân bay - Hai Máu lắp bắp.
- Sân bay - Gã nhắc lại, cặp mắt tối sầm nhìn chằm chằm vào miệng Hai Máu trong
gương.
Hai Máu gật đầu.
- Hắn có chiếc nhẫn không?
Quá sợ hãi, Hai Máu lắc đầu.
- Không.
- Mày có nhìn thấy cái nhẫn không? Mày có nhìn thấy cái nhẫn không?
Hai Máu ngập ngừng. Nên trả lời thế nào cho phải đây?
- Có hay không - Giọng nói nghẹt tiếng ấy lại cất lên.
Hai Máu gật đầu quả quyết, hy vọng sự thật thà của mình sẽ được tha. Nhưng
không. Chỉ vài giây sau Hai Máu ngã sấp xuống sàn, cổ bị bẻ gẫy.
  Chương 61 & 62 & 63 & 64
Jabba nằm ngửa dưới gầm chiếc máy tính lớn đã bị ông ta tháo vỏ để sửa chữa.
Nửa người trên của ông ta thò ra ngoài, miệng ngậm đèn soi, tay cầm mỏ hàn và
bụng đỡ một bản vẽ lớn, ông vừa gắn xong một bộ thiết bị trở kháng vào bảng
mạch chủ bị lỗi thì chuông điện thoại reo.
- Mẹ kiếp - Ông quờ tay mò lấy cái ống nghe nằm trên đống cáp - Jabba nghe đây.
Ông bừng tỉnh. "Hai lần trong một đêm? Mọi người sẽ xì xào về chuyện này cho
mà xem".
- Crypto có sự cố rồi - Giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia căng thẳng.
Jabba cau mày:
- Chúng ta đã từng gặp phải chuyện tương tự. Nhớ không?
- Đây là vấn đề liên quan đến điện.
- Tôi không phải thợ điện. Hãy gọi bộ phận kỹ thuật.
- Cả toà nhà chìm trong bóng tối.
- Cô vẫn nhìn được đấy thôi. Về nhà đi - Nói rồi ông quay lại với đống biểu đồ của
mình.
- Tối đen như mực! - Bà ta hét lên.
Jabba thở dài và đặt cái đèn soi xuống và nói:
- Midge, thứ nhất, ở đó chúng ta có điện năng dự trữ không bao giờ bị mất điện
hoàn toàn được. Thứ hai, ngay lúc này Strathmore nắm tình hình Crypto rõ hơn tôi.
Tại sao không gọi cho ông ấy?
- Bởi vì chính ông ta liên quan đến chuyện này. Ông ta đang che giấu điều gì đó.
Jabba nheo mắt.
- Midge thân yêu, tôi đang ngập đầu ngập cổ trong đống cáp ở đây. Nếu cô muốn
hẹn hò, tôi sẽ bỏ ngay mọi thứ. Còn nếu không, cô phải gọi bộ phận kỹ thuật.
- Jabba, đây là chuyện rất nghiêm trọng. Tôi cảm thấy điều đó.
- Bà ta linh cảm thấy điều đó ư? Chuyện nghiêm trọng rồi đây, Jabba nghĩ, chắc
Midge chỉ hoảng loạn một chút thôi.
- Nếu Strathmore không lo lắng gì thì tôi đâu cần phải bận tâm.
- Toàn bộ Crypto tối đen như mực, mẹ kiếp!
- Thế thì có lẽ Strathmore đang mơ màng ngắm trăng.
- Jabba! Tôi không đùa đâu! - Được rồi, được rồi - Jabba càu nhàu, ông chống khuỷu tay xuống sàn - Có lẽ một
máy phát điện bị hết nhiên liệu. Xong việc ở đây tôi sẽ chạy qua Crypto ngay và…
- Còn nguồn điện dự trữ thì sao - Midge gặng hỏi - Nếu một máy phát điện hỏng thì
tại sao không dùng nguồn điện dự trữ?
- Tôi không biết. Có thể Strathmore đang chạy TRANSLTR nên nguồn điện tạm
thời bị khoá.
- Thế sao không huỷ lệnh vận hành máy đi? Hay máy nhiễm virus.
- Thôi đi Midge! - Jabba tức giận. Tôi đã nói rồi, làm gì có virus ở Crypto! Đừng có
ngốc nghếch nữa.
Phía đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
- Ô kìa, Midge - Jabba xin lỗi - Để tôi giải thích - giọng ông kiềm chế lại - Thứ
nhất, chúng ta đã có Gauntlet, không virus nào có thể xâm nhập được. Thứ hai, nếu
mất điện, đó là chuyện liên quan đến phần cứng, virus không thể làm mất điện
được, chúng chỉ tấn công phần mềm và dữ liệu thôi. Bất cứ cái gì xảy ra ở Crypto
bây giờ đều không thể do virus.
Im lặng.
- Midge? Cô còn đó không?
Midge đáp lại lạnh lùng.
- Jabba, có vấn đề nên tôi phải tìm cách giải quyết. Tôi không đáng bị quát nạt vì
điều đó. Khi tôi gọi để hỏi tại sao cả một khối trị giá hàng tỉ đô la kia lại chìm trong
bóng tối, nghĩa là tôi mong muốn nhận được một lời giải thích hợp lý từ ông.
- Vâng, thưa quí bà.
- Chỉ cần nói có hay không. Có khả năng vấn đề Crypto gặp phải có liên quan đến
virus hay không?
- Midge… Tôi đã nói với cô rồi… - Có hay không. TRANSLTR có thể bị nhiễm
virus không? - Midge hỏi lại.
Jabba thở dài.
- Không đâu, Midge. Hoàn toàn không thể.
- Cảm ơn ông.
Jabba cố cười thật lớn để làm dịu tâm trạng căng thẳng của Midge.
- Trừ trường hợp em cho rằng Strathmore tự tạo ra virus và virus đó lọt qua được
bộ lọc của chúng ta. Đầu dây bên kia im lặng sửng sốt. Khi Midge cất tiếng, giọng mụ có phần sợ sệt,
bán tín bán nghi.
- Strathmore có thể qua mặt được Gauntlet hay sao?
Jabba thở dài:
- Chỉ đùa thôi mà, Midge!
Nhưng ông biết mọi chuyện đã quá muộn rồi Chương 62 Ngài chỉ huy và Susan
đứng bên cửa lật đóng chặt và tính xem việc tiếp theo phải làm là gì.
Vẫn còn xác của Phil Chartrukian dưới kia - Strathmore suy tính.
- Nếu chúng ta kêu cứu, Crypto sẽ loạn ngay!
- Thế thì phải làm gì - Susan gặng hỏi. Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Strathmore suy nghĩ một hồi rồi nói với Susan:
- Đừng hỏi tôi tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế. - Ông nói rồi liếc xuống cánh
cửa lật đang bị khoá chặt - Bù lại chúng ta đã tình cờ phát hiện ra và đã vô hiệu hoá
North Dakota - Ông lắc đầu trong vô vọng. Ngài chỉ huy dường như vẫn còn
choáng váng vì ý nghĩ Hale có dính líu vào kế hoạch của Tankado - Tôi đoán là
Hale giấu mật khẩu đâu đây trong máy của anh ta - có lẽ anh ta còn một bản sao ở
nhà. Dù sao đi nữa, giờ anh ta cũng đang bị nhốt..
 - Thế thì tại sao không gọi bảo vệ vào bắt anh ta đi?
- Chưa đến lúc, nếu nhân viên của phòng An ninh mạng để lộ thông tin về sự vận
hành không có điểm dừng này của TRANSLTR, chúng ta sẽ gặp phải một loạt rắc
rối mới. Tôi muốn xoá mọi dấu vết của Pháo Đài Số trước khi chúng ta mở cửa -
Strathmore nói.
Susan gật đầu miễn cưỡng. Chỉ còn cách này thôi. Cuối cùng khi bảo vệ kéo Hale
ra khỏi tầng hầm và buộc tội anh ta gây ra cái chết của Chartrukian thì anh ta có thể
đe doạ sẽ cho toàn thế giới biết về Pháo Đài Số. Nhưng nếu chúng bị xoá sạch thì
Strathmore có thể phủ nhận hết. Một lệnh vận hành không có điểm dừng ư? Một
thuật toán không thể phá vỡ ư? Nhưng điều đó thật điên rồ! Hale chưa bao giờ nghe
đến định lý Bergofsky sao?
- Đây chính là điều chúng ta cần làm - Strathmore bình tĩnh lên kế hoạch - Chúng
ta xoá sạch mọi liên lạc giữa Hale và Tankado. Xoá sạch mọi file "qua mặt"
Gauntlet của tôi, mọi phân tích về An ninh hệ thống của Chartrukian, mọi hồ sơ
thông tin về Run-Monitor, tất cả mọi thứ. Pháo Đài Số biến sẽ mất. Nó chưa bao giờ tồn tại ở đây. Chúng ta sẽ chôn vùi mật khẩu của Hale và cầu Chúa cho David
tìm bản sao mật khẩu của Tankado.
David, Susan nghĩ. Cô cố đẩy anh ra khỏi tâm trí. Cô cần tập trung giải quyết vấn
đề trước mắt.
- Tôi sẽ lo chuyện ở phòng An ninh hệ thống - Strathmore nói - Dữ liệu của máy
chủ, dữ liệu về hoạt động hoán chuyến, các công trình nghiên cứu. Cô lo chuyện
Node 3. Xoá tất cả thư điện tử của Hale. Bất kì chứng cứ nào về mối quan hệ của
hắn với Tankado, bất kỳ thông tin gì liên quan đến Pháo Đài Số.
- Được! - Susan đáp lại, giọng rất tập trung - Tôi sẽ xoá toàn bộ ổ cứng của Hale.
Định dạng lại mọi thứ.
- Không! - Strathmore phản ứng gay gắt - Đừng làm thế. Rất có khả năng Hale có
bản sao mã khoá trong đó. Tôi muốn có nó.
Susan há hốc mồm kinh ngạc.
- Ngài muốn có mã khoá? Tôi tưởng điều duy nhất chúng ta phải làm bây giờ là phá
huỷ tất cả các mật khẩu chứ!
- Đúng thế. Nhưng tôi muốn có một bản sao. Tôi muốn huỷ cái file chết tiệt này và
tìm hiểu chương trình của Tankado.
Susan cũng tò mò về chương trình đó như Strathmore nhưng bản năng mách bảo cô
rằng việc giải mã thuật toán Pháo Đài Số là không nên. Cho dù việc đó hấp dẫn đến
mức nào. Giờ đây, chương trình chết đó đã bị khoá an toàn trong hàng rào.
- Sếp chúng ta chỉ nên… - Tôi muốn có mã khoá! - ông ta nhắc lại.
Susan buộc phải tuân lệnh, kể từ khi nghe nói đến Pháo Đài Số, cô đã cảm thấy
mình bị thôi thúc bởi một sự tò mò khoa học để tìm hiểu làm thế nào mà Tankado
viết được chương trình này. Sự tồn tại của nó phủ nhận tất cả những quy tắc cơ bản
của toán mật mã.
Susan đưa mắt nhìn ngài chỉ huy.
- Ông sẽ xoá sạch thuật toán đó ngay khi chúng ta nhìn thấy nó chứ?
- Không còn một dấu vết.
 Susan cau mày lại. Cô biết rằng việc tìm ra mã khoá của Hale không thể làm trong
chớp mắt được. Định vị được một mã khoá ngẫu nhiên trên một trong số các ổ cứng
của Node 3 giống như mò kim đáy bể. Các công cụ tìm kiếm của máy tính chỉ hiệu
quả khi bạn biết bạn đang tìm cái gì; mật khẩu này lại là một mật khẩu ngẫu nhiên. Nhưng may mắn thay, vì Crypto đã từng gặp và phải xử lý rất nhiều tài liệu ngẫu
nhiên như vậy, Susan và một số người khác đã xây dựng một quy trình xử lý phức
tạp gọi là công cụ tìm kiếm không theo lối mòn. Công cụ tìm kiếm này buộc máy
tính phải rà lại tất cả các chuỗi kí tự trong ổ cứng, so sánh mỗi chuỗi với một đại từ
điển, và đánh dấu vào bất kỳ chuỗi kí tự nào không có nghĩa hoặc ngẫu nhiên. Việc
chọn lọc liên tục các tham số quả là một việc làm đánh đố, nhưng không phải là
không thực hiện được.
Susan biết cô chính là lựa chọn hợp lý để tìm ra mật khẩu. Cô thở dài, hy vọng sẽ
không phải hối hếc vì điều đó.
- Nếu mọi chuyện suôn sẻ, tôi sẽ chỉ mất khoảng nửa giờ.
- Thế thì làm ngay đi thôi - Strathmore nói, ông đặt tay lên vai cô và đưa cô qua
chỗ tối để lên Node 3.
Trước mắt họ, một bầu trời đầy sao bao toà nhà. Lúc này, Susan lại băn khoăn
trong đầu, liệu David có thấy được những vì sao này ở Seville hay không.
Khi cả hai tiến đến cửa kính lớn của Node 3, Strathmore nín thở, bàn phím ở Node
3 không sáng, cửa không hoạt động.
- Mẹ kiếp - Ông nguyền rủa - Làm gì có điện. Tôi quên mất.
Strathmore kiểm tra tất cả các cửa kéo. Ông đặt lòng bàn tay lên: cửa kính rồi dựa
vào thành cửa, cố kéo cánh trượt ra. Hai tay ông đẫm mồ hôi và bị trượt ra. Ông lau
tay vào quần rồi thử lại. Lần này, cửa hé ra được một chút.
Susan, thấy có tiến triển, đến cạnh Strathmore và cả hai người cùng đẩy. Cửa trượt
ra được khoảng 2,5cm. Cả hai cùng đẩy nhưng áp lực quá lớn nên cửa bị sập lại.
- Đợi đã! - Susan nói, chuyển tư thế đứng về phía đối diện với Strathmore. - Được
rồi, bây giờ thử lại.
Họ cố hết sức. Cửa lại tiếp tục mở được khoảng 2,5cm. Một luồng sáng xanh yếu ớt
hiện ra từ bên trong Node 3; hệ thống máy tính vẫn đang hoạt động; chúng được
tính toán kỹ càng để hỗ trợ cho TRANSLTR và vẫn đang nhận điện năng dự trữ.
Susan bấm ngón chân đi giày Ferragamo xuống sàn và đẩy mạnh hơn. Cửa bắt đầu
dịch chuyển. Strathmore chuyển tư thế để lấy đà tốt hơn. Tập trung hai lòng bàn tay
vào cửa trượt bên trái, ông đẩy ngược trở lại. Susan đẩy cửa trượt bên phải về phía
ngược lại. Từ từ, khó nhọc, cửa bắt đầu tách ra. Bây giờ hai cánh cửa đã cách nhau
chừng 30cm. - Đừng bỏ cuộc - Strathmore vừa nói vừa thở dốc sau cú đẩy mạnh - Chỉ cần chút
xíu nữa.
Susan đổi tư thế, đặt lưng vào giữa chỗ tách nhau của 2 cánh cửa. Cô lại tiếp tục
đẩy, lần này góc đứng tốt hơn. Cửa đẩy lại đập vào cô.
Trước khi Strathmore kịp chặn cô lại, Susan đã lọt cả thân hình mảnh mai vào giữa
khe hở. Strathmore không đồng ý cho cô làm như vậy nhưng Susan kiên quyết. Cô
muốn thoát khỏi Crypto nhưng vì Strathmore, cô quyết định không đi đâu cho đến
khi tìm ra được mã khoá của Hale.
Cô đặt cả người vào giữa khe hở và dùng hết sức lực để đẩy nó ra. Cửa có xu
hướng đẩy ngược trở lại thì đột nhiên Susan mất tư thế đứng. Cửa đập lại vào người
cô. Strathmore cố hết sức để ghì nó lại nhưng lực đẩy quá lớn. Ngay trước khi cửa
đóng sập lại thì Susan kịp len qua và ngã vềphía bên kia.
Ngài chỉ huy cố hết sức để đấy cửa hé ra một chút. Ông ghé sát mặt vào khe cửa và
hỏi:
- Lạy chúa tôi, cô vẫn ổn chứ, Susan?
Susan đứng dậy phủi sạch người:
- Tôi không sao.
Cô nhìn quanh. Node 3 không một bóng người, chỉ có ánh sáng duy nhất phát ra từ
phía máy chủ. Bóng sáng xanh mờ mờ tạo cho nơi đây một không khí ma quái. Cô
quay về phía Strathmore ở khe cửa. Mặt ông trông xanh xao, ốm yeu trong ánh
sáng xanh ấy.
- Susan - Ông gọi - Cho tôi 20 phút để xoá sạch các file trong phòng An ninh hệ
thống. Khi tất cả mọi dấu vết đã biến mất, tôi sẽ quay về hệ thống máy của tôi và
huỷ lệnh hoạt động của TRANSLTR.
- Ông nên làm như vậy - Susan nói rồi đưa mắt nhìn về phía cửa kính đồ sộ. Cô biết
rằng cô sẽ bị giam trong Node 3 cho đến khi TRANSLTR ngừng chạy.
Strathmore thả cánh cửa ra và chúng sập kín lại như cũ. Susan nhìn qua cửa kính,
dõi theo bóng ngài chỉ huy khuất dần trong bóng tối của Crypto.
Chương 63 Chiếc xe vespa mà Becker mới mua lăn bánh khó nhọc trên con đường
dẫn đến sân bay Sevilla. Các khớp ngón tay của anh trắng bệch, rã rời suốt đoạn
đường. Kim đồng hồ của anh chỉ quá số 2 giờ sáng một chút theo giờ địa phương.
Khi anh đến sảnh đợi chính ở sân bay, anh phi xe lên hè và lao ra khỏi xe trong khi nó vẫn đang rồ ga. Chiếc xe trượt loảng xoảng trên vỉa hè, tiếng ga vẫn kêu cho đến
khi dừng hẳn. Becker va mạnh vào miếng cao su khi đi qua cửa quay. Lần duy nhất
trong đời, anh tự thề.
Sảnh đợi vắng tanh và sáng trưng. Nếu không có người quét dọn đang đi lau sàn thì
nơi này hoàn toàn không một bóng người.
Phía bên kia phòng đợi, một nhân viên bán vé đang cất biển bán vé của hãng hàng
không Iberia. Anh cảm thấy đây là một điều xấu.
Anh chạy tới:
- Tôi muốn bay sang Mỹ?
Người phụ nữ Ardaluxia quyến rũ đằng sau quầy thu ngân nhìn lên và mỉm cười
đay vẻ hối tiếc.
- Ông vừa lỡ mất chuyến bay.
Câu nói của cô bán vé lơ lửng hồi lâu trên không trung.
Mình đã lỡ mất chuyến bay. Hai vai Becker sụp xuống.
- Còn chỗ trống nào trên chuyến bay không?
- Còn rất nhiều. - Người phụ nữ trả lời - Hầu hết các chỗ đều bỏ trống. Nhưng
chuyến 8 giờ sáng ngày mai cũng có.
- Tôi muốn biết một người bạn của tôi có bay chuyến vừa rồi không. Cô ấy mua vé
dự trữ.
- Xin lỗi ngài. Đêm nay có một vài hành khách đi vé dự trữ nhưng theo điều khoản
về giữ bí mật của chúng tôi thì… - Người phụ nữ cau mày trả lời.
- Chuyện này rất quan trọng - Becker cố thuyết phục - Tôi chỉ cần biết người bạn
của tôi có đi hay không thôi. Tất cả chỉ có thế.
Người phụ nữ gật đầu tỏ vẻ cảm thông.
- Anh cãi nhau với bạn gái à?
Becker suy nghĩ một hồi rồi cười ngượng ngùng.
- Cô thấy rõ điều đó mà!
Cô bán vé nháy mắt thông cảm với Becker.
- Tên cô ấy là gì?
- Megan - anh buồn bã trả lời.
Người bán vé mỉm cười.
- Bạn gái anh có họ không? Becker thở dài nặng nhọc.
- Có chứ, nhưng tôi không biết - Sự thực thì chuyện rất rắc rối. Cô vừa nói máy bay
gần như trống. Hay là cô có thể… - Nếu không có họ thì tôi không thể….
- Thực ra - Becker ngắt lời, anh chợt nảy ra một ý và hỏi - Cô đã bao giờ làm việc
suốt đêm chưa?
Người phụ nữ gật đầu.
- Tôi đã từng làm việc từ 7 giờ tối đến 7giờ sáng.
- Thế thì có thể cô nhìn thấy cô ấy. Cô ấy còn rất trẻ. Chỉ khoảng 15 hoặc 16 tuổi gì
đó. Tóc cô ấy… Trước khi thốt ra những lời còn lại Becker mới nhận ra sai lầm của
mình.
Mắt người bán vé nheo lại.
- Người yêu của anh mới 15 tuổi ư?
- Không! Becker thốt lên.
- Ý tôi là… Mẹ kiếp. Cô có thể giúp tôi được không, việc này rất quan trọng.
- Xin lỗi anh - người phụ nữ lạnh lùng đáp.
- Sự thực không phải như cô tưởng đâu. Liệu cô có thể… - Xin chào anh - người
phụ nữ kẻo mạnh lưới sắt xuống quầy thu ngân và đi mất vào phòng trong.
Becker rên rỉ và ngước mắt lên trời. Được lắm, David. Được lắm. Anh đưa mắt
nhìn quanh phòng chờ. Chẳng còn gì. Chắc hẳn cô bé đã bán chiếc nhẫn đã lên máy
bay. Anh chạy vội về phía người bảo vệ. Anh gọi với qua bức tường đệm và hỏi:
- Ông có nhìn thấy một cô bé ở đây không?
Ông lão đưa tay tắt máy.
- Sao?
- Một cô bé - Becker nhắc lại - Mái tóc màu đỏ, trắng và xanh.
Ông bảo vệ cười vang:
- Cô ta xấu thế ư? - Ông lắc đầu và quay lại tiếp tục làm việc.
David Becker đứng lặng giữa phòng đợi sân bay hoang vắng không một bóng
người. Buổi tối hôm nay đúng là một tấn hài kịch, toàn những sai lầm. Lời nói của
Strathmore lại vang lên trong đầu anh: Đừng gọi điện cho tôi đến khi nào anh tìm
được chiếc nhẫn. Một sự suy sụp hoàn toàn bao phủ lấy con người anh.
Nếu Megan đã bán chiếc nhẫn, không cách gì biết được ai đang giữ chiếc nhẫn ấy.
Becker nhắm mắt lại và cố gắng tập trung suy nghĩ. Mình phải làm gì bây giờ? Anh cân nhắc một lát. Trước hết, cần phải nghỉ ngơi sau chuyến đi dài và mệt mỏi.
Chương 64 Susan đứng đó một mình trong Node 3. Node 3 được bao phủ bởi sự
yên ắng và một thứ ánh sáng xanh mờ ảo. Nhiệm vụ hiện tại của cô rất đơn giản:
Truy cập vào máy của Hale, tìm mã khoá rồi sau đó xoá sạch mọi liên lạc của hắn
với Tankado. Và như thế sẽ không còn dấu vết của Pháo Đài Số ở bất kỳ đâu.
Nỗi lo sợ ban đầu của Susan về việc lấy mật khẩu và giải mã Pháo Đài Số lại quấy
rầy tâm trí cô. Thật khó tin kết cục lại đơn giản như thế; cô và những đồng sự ở
Crypto thật may mắn. North Dakota đột nhiên xuất hiện một cách thần kỳ ngay
trước mắt họ và rồi bị nhốt. Vấn đề duy nhất còn lại là David; anh phải tìm ra được
mật khẩu còn lại. Susan hy vọng công việc của anh tiến triển tốt đẹp. Đi sâu hơn
vào Node 3, Susan cố gắng không suy nghĩ lung tung. Thật kỳ lạ, cảm giác bồn
chồn lo lắng lại xuất hiện khi bước tới một nơi đã quá quen thuộc với cô. Mọi thứ ở
nơi này trở nên thật lạ lẫm nhưng còn có một điều gì đó khác thường hơn. Susan
chợt ngần ngừ và quay lại, nhìn về cánh cửa không hoạt động. Không có lối thoát
20 phút, cô nghĩ thầm.
Khi đến máy của Hale, cô bỗng cảm thấy có mùi gì đó rất kỳ lạ nhất định đây
không phải mùi quen thuộc của Node 3. Cô băn khoăn tự hỏi không biết có phải
máy khử ion bị hỏng không.
Nhưng thứ mùi thơm này cũng hơi quen quen, gợi cho Susan một cảm giác ớn lạnh
và đầy lo lắng. Cô hình dung ra cảnh Hale bị nhốt ở phía dưới trong lò hơi khổng
lồ. Liệu anh ta có đốt cái gì dưới đó không nhỉ? Cô đến gằn của thông gió và ngửi
thử. Nhưng mùi không phải từ dưới ấy bay lên.
Susan liếc về phía cửa lưới mắt cáo của ngăn bếp nhỏ. Cô chợt nhận ra mùi hương
đó. Nó chính là nước hoa Cologne và… mùi mồ hôi.
Bản năng mách bảo, cô chùn lại, định thần trước những gì cô nhìn thấy Sau lớp
lưới mắt cáo kia là một cặp mắt đang chằm chằm nhìn cô Trong giây lát, sự thật
kinh hoàng làm cô choáng váng.
Greg Hale không hề bị nhốt dưới tầng hầm- hắn đang ở đây, ngay trong Node 3!
Hắn đã kịp trốn lên trước khi Strathmore đóng cửa sập. Hắn đủ khoẻ để có thể tự
mình mở mọi cánh cửa.
Susan từng nghe nói sự kinh hãi có thể khiến người ta đờ ra… nhưng ngay lúc này
cô biết điều đó hoàn toàn không đúng. Trong khi đang suy nghĩ để hiểu ra mọi chuyện thì cô cũng có thể đồng thời phản ứng được. Cô lùi về phía sau trong bóng
tối với một ý nghĩ duy nhất trong đầu: trốn thoát.
Tiếng đổ vỡ loảng xoảng vang lên đằng sau cô. Hale đã lặng lẽ ngồi trên lò sưởi tự
bao giờ, hai chân duỗi dài như hai phiến gỗ nặng trịch. Cánh cửa bị giật tung khỏi
bản lề. Hắn nhảy vào phòng và hùng hổ sải bước về phía Susan.
Susan giật vội cây đèn bàn đằng sau, định ngáng chân Hale khi hắn tiến gần về phía
cô. Nhưng cô thấy hắn nhảy qua nhẹ như không. Hale đang nhanh chóng tiến lại
gần cô.
Khi cánh tay phải của hắn vòng qua eo cô từ phía sau, Susan cảm thấy như bị kẹp
bởi một thanh sắt. Cô thở hắt ra trong đau đớn. Bắp tay hắn co lại ghì chặt lấy lồng
ngực cô.
Susan kháng cự và bắt đầu giãy giụa điên cuồng. Khuỷu tay cô đập mạnh vào
xương sụn ở mũi Hale. Hắn buông cô ra, hai tay ôm lấy mũi. Hắn quỳ gối xuống,
bàn tay khum lại che hết khuôn mặt.
- Cái đồ… - Hắn hét lên trong đau đớn.
Susan lao về phía thanh chắn cửa, cầu nguyện trong vô vọng rằng đúng lúc này
Strathmore sẽ khôi phục lại được nguồn điện và cửa sẽ bật mở. Nhưng không, cô
va mạnh vào cửa kính.
Hale lết lại gần cô, mũi hắn bê bết máu. Tức khắc, hai bàn tay hắn lại ghì lấy cô,
một tay đè chặt lên ngực trái còn tay kia tóm vào hông. Hắn giật mạnh cô ra khỏi
cửa.
Susan hét lên, bàn tay giơ lên cố gắng chặn hắn lại nhưng vô ích. Hắn kéo cô về
phía sau, khoá thắt lưng của hắn chọc vào xương sống cô, không thể tin nổi hắn lại
khoẻ đến thế. Hắn kéo lê Susan trên thảm khiến giầy bị tuột ra khỏi chân cô. Chỉ
cần một động tác, Hale nhấc bổng cô lên và ném mạnh cô xuống sàn ngay cạnh
máy tính của hắn.
Lưng của Susan bị đập đột ngột xuống sàn, váy cô bị kéo xô lên đến tận hông.
Khuy áo trên cùng bị bật hmg, lồng ngực phập phồng trong ánh sáng xanh le lói.
Susan ngước mắt nhìn Hale chòng chọc trong nỗi sợ hãi vì bị hắn ngồi đè lên
người. Cô không giải mã nổi cái nhìn trong ánh mắt hắn. Ánh mắt ấy như một nỗi
sợ hãi. Hay một cơn tức giận? Cặp mắt của hắn dán chặt vào người Susan. Một nỗi
sợ hãi, hoảng loạn mới lại ập đến với cô. Hale ngồi xuống, dận mạnh xuống hông Susan, nhìn cồ chằm chằm với ánh mắt
băng giá. Tất cả những ngón đòn Susan từng được học để tự vệ loé lên trong đầu
cô. Cố gắng chống cự, nhưng cơ thể cô không thể nào nhúc nhích nổi. Toàn thân
của cô đã bị hắn làm cho tê liệt. Susan nhắm mắt.
- Ôi Chúa ơi. Không!
  Chương 65 & 66 & 67 & 68 & 69 & 70

Brinkerhoff tiến đến phòng làm việc của Midge.
- Không ai có thể qua mặt được Gauntlet. Điều đó là không thể!
- Sai rồi - Midge phản bác. - Tôi vừa nói chuyện với Jabba. Ông ấy nói năm ngoái
ông ấy đã lắp đặt một thiết bị chuyển mạch.
Ánh mắt người trợ lý đầy vẻ nghi ngờ.
- Tôi chưa từng nghe nói đến điều đó.
- Không ai biết. Đó là bí mật.
- Midge - Brinkerhoff phản đối - Jabba tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc an ninh! Ông
ấy sẽ không bao giờ lắp vào một thiết bị chuyển mạch để qua mặt… - Strathmore
buộc ông ta làm điều đó - Midge ngắt lời.
Brinkerhoff có thể hiểu được hầu hết những ý nghĩ trong đầu bà ta.
- Anh còn nhớ năm ngoái không? - Midge hỏi - Khi Strathmore đang theo dõi
nhóm khủng bố chống lại Xê-mít ở Califomia đó không?
Brinkerhoff gật đầu. Vụ đó được coi là một trong những việc làm táo bạo của
Strathmore vào năm ngoái. Dùng TRANSLTR để giải một mật mã bị chặn,
Strathmore đã lật tẩy âm mưu đánh bom một trường Do Thái ở Los Angeles. Ông
ta đã giải mã được thông điệp của bọn khủng bố chỉ 12 phút trước khi quả bom
phát nổ, và chỉ bằng một vài cuộc gọi nhanh, ông đã cứu được 300 em học sinh.
- Nghe này - Midge hạ thấp giọng - Jabba nói Strathmore bắt đầu giải mã thông
điệp đó 6 giờ đồng hồ trưởc khi quả bom phát nổ.
Brinkerhoff há hốc miệng hỏi lại:
- Thế… lại sao ông ta phải đợi… - Bởi vì ông ta không thể chuyển file cho
TRANSLTR giải mã. Ông ta đã cố, nhưng Gauntlet từ chối lệnh. Mật mã đó được
viết bằng một thuật toán chìa khoá công khai nào đó mà máy lọc chưa gặp bao giờ.
Jabba đã phải mất gần 6 tiếng để điều chỉnh các máy lọc.
Brinkerhoff sững người khi nghe Midge nói ra điều này:
- Strathmore giận dữ. Ông ta đã bắt Jabba phải lắp đặt một thiết bị chuyển mạch
vòng qua Gauntlet đề phòng trường hợp tương tự xảy ra - Midge nói thêm.
- Chúa ơi! - Brinkerhoff kêu lên - Sao tôi không hề biết gì hết? Ý bà là gì?
- Tôi nghĩ hôm nay Strathmore đã dùng thiết bị chuyển mạch đó để xử lý một file bị Gauntlet từ chối.
- Vậy ư? Đây chính là mục đích sử dụng cái thiết bị chuyển mạch ấy, đúng không?
Midge lắc đầu.
- Không đúng nếu file đang bị nghi ngờ là một virus?
Brinkerhoff dựng người.
- Virus? Không ai nói gì về virus cả!
- Đó là cách giải thích duy nhất - Midge tiếp lời. Jabba nói virus là lý do duy nhất
khiến cho TRANSLTR vận hành lâu đến vậy, cho nên… - Đợi đã! - Brinkerhoff
làm ra vẻ bình thản - Strathmore nói mọi thứ đều ổn cả.- - Ông ta nói dối.
Brinkerhoff hoang mang.
- Ý bà là Strathmore cố ý đưa virus vào TRANSLTR?
- Không - Midge phản bác - Tôi không nghĩ ông ta biết cái file đó chính là virus.
Tôi cho rằng ông ta đã bị lừa.
Brinkerhoff không nói thêm được lời nào. Nhất định Midge Milken thật sự sai lầm
rồi.
- Cách giải thích này rất có lý - Midge quả quyết.
- Nó lý giải tất cả những gì ông ta làm ở trong đó suốt đêm.
- Tự cấy virus vào máy tính của mình ư?
- Không! Cố gắng che giấu sai lầm của mình. Và bây giờ ông ta không thể huỷ lệnh
vận hành TRANSLTR và lấy lại nguồn điện dự trữ bởi vì virus đã làm tất cả các bộ
xử lý bị khoá! - Midge tức giận nói.
Mắt Brinkerhoff mở thao láo. Trước kia Midge đã nhiều lần bị lú lẫn, nhưng chưa
lần nào như thế này. Anh cố gắng trấn tĩnh Midge.
- Có vẻ như Jabba không hề lo lắng.
- Jabba là đồ ngu xuẩn - Midge rít lên.
Brinkerhoff vẻ mặt đầy kinh ngạc. Chưa có ai dám gọi Jabba là đồ ngu xuẩn- đồ
con lợn thì có chứ đồ ngu xuẩn thì chưa bao giờ.
- Bà tin vào linh cảm phụ nữ hơn cả trình độ của Jabba về lập trình chống xâm nhập
hay sao?
Midge nhìn Brinkerhoff đầy tức giận.
Brinkerhoff giơ tay đầu hàng.
- Thôi được rồi. Tôi rút lại lời vừa nói - Không cân nhắc, Brinkerhoff đã biết về khả năng linh cảm tai hoạ phi thường của Midge.
- Midge - anh ta hạ giọng - Tôi biết bà căm ghét Strathmore nhưng… - Vấn đề
không liên quan gì đến Strathmore! - Midge được đà lấn tới - Điều đầu tiên chúng
ta cần làm là xác nhận xem Strathmore có qua mặt Gauntlet hay không. Sau đó
chúng ta sẽ gọi điện cho ngài giám đốc.
- Được lắm - Brinkerhoff kêu lên.
- Tôi sẽ gọi Strathmore và yêu cầu ông ta gửi cho chúng ta bản báo cáo đã được ký
xác nhận.
- Không - Midge đáp lại, lờ đi giọng chế nhạo của Brinkerhofí.
- Ngày hôm nay Strathmore đã lừa dối chúng ta một lần - Midge đưa mắt nhìn lên,
tìm kiếm ánh mắt của Brinkerhoff.
- Anh có chìa khoá văn phòng của Fontaine không?
- Đương nhiên là có. Tôi là trợ lý riêng của ông ấy mà.
- Tôi cần chìa khoá đó.
Brinkerhoff nghiêm mắt nhìn đầy vẻ hoài nghi.
- Midge, tôi không thể để bà vào văn phòng của ngài Fontaine được.
- Anh phải làm điều đó! - Miđge lên giọng yêu cầu. Bà ta quay lại và gõ gõ vào bàn
phím máy chủ.
- Tôi ra lệnh tìm đanh sách các tệp tin đợi giải mã bằng TRANSLTR. Nếu
Strathmore điều khiển thủ công để qua mặt Gauntlet thì điều đó sẽ được hiển thị
trong bản in.
- Điều đó thì có liên quan gì đến phòng làm việc của ngài Fontaine?
Midge quay người lại lườm Brinkerhoff.
- Danh sách các hoạt động lần lượt của TRANSLTR chỉ in được ở máy in của ngài
Fontaine thôi. Anh biết rõ điều đó!
- Đó là vì nó đã được phân loại, Midge!
- Đây là trường hợp khẩn cấp. Tôi cần xem danh sách đó.
Brinkerhoff đặt tay lên hai vai Midge.
- Midge, bình tĩnh nào. Bà biết thừa tôi không thể… Midge bực tức quay người trở
lại phía bàn phím.
- Tôi đang ra lệnh in danh sách đó. Tôi sẽ chỉ đi vào, lấy bản in rồi đi ra. Đưa chìa
khoá đây cho tôi! - Midge….
Midge gõ lệnh xong rồi quay lại với Brinkerhoff.
- Bản báo cáo chỉ in trong có 30 giây. Chúng ta thoả thuận. Anh đưa cho tôi chìa
khoá. Nếu thực sự Strathmore đã qua mặt Gauntlet, chúng ta sẽ gọi ngay bảo vệ.
Còn nếu tôi sai, tôi sẽ ra đi, và anh có thể làm gì thì làm - Mụ ta ném cái nhìn đầy
thù hằn về phía Brinkerhoff và giơ tay ra chờ chìa khoá. Mụ ta nói - Tôi đang đợi
đây.
Brinkerhoff rên rỉ, hối hận vì mình đã gọi Midge quay trở lại để kiểm tra bản báo
cáo Crypto. Anh ta đưa mắt nhìn cánh tay đang chìa ra trước mặt.
Bà đang nói đến thông tin đã được phân loại trong máy chủ của ngài giám đốc. Thế
bà không nghĩ ngộ nhỡ chúng ta bị bắt quả tang thì sao?
- Ngài giám đốc đang ở Nam Mỹ.
- Tôi xin lỗi. Tôi không thể - Brinkerhoff khoanh tay đi ra ngoài.
Midge lườm theo, đôi mắt như muốn bốc cháy.
- Ô không, anh có thể chứ - mụ ta lẩm bẩm. Nói rồi mụ quay lại với máy chủ và mở
các file ghi hình ra xem.
Midge sẽ bình tĩnh lại, Brinkerhoff vừa ngồi xuống bàn vừa tự nhủ và kiểm tra cẩn
thận nốt phần còn lại của bản cáo cáo. Anh ta không thể nào đưa chìa khoá phòng
giám đốc cho Midge khi mụ ta đang trong cơn điên được.
Anh ta vừa mới bắt đầu công việc kiểm tra lỗi của COMSEC thì suy nghĩ bị cắt
ngang bởi tiếng giọng nói vẳng ra từ phòng bên kia.
Brinkerhoff ngừng tay và đi ra phía cửa.
Cả dãy nhà chính chìm trong bóng tối - ngoại trừ một tia sáng xám đục, yếu ớt lọt
ra từ phía cửa phòng mở hé của Midge. Anh ta lắng tai nghe. Giọng nói lại tiếp tục
vang lên. Tiếng một vài người gọi to "Midge?"
Không ai trả lời.
Anh ta rảo bước xuyên qua bóng tối đi về nơi làm việc của Midge. Giọng nói nghe
hơi quen quen. Brinkerhoff đẩy cửa vào.
Căn phòng trống rỗng. Ghế của Midge trống không. Âm thanh vọng ra từ phía trên.
Brinkerhoff nhìn lên máy ghi hình và trong giây lát thấy lạnh buốt xương sống. Tất
cả 12 màn hình đều chiếu cùng một hình ảnh - giống như một điệu múa ba lê đã
được dàn dựng sẵn. Brinkerhoff lùi dần về phía ghế ngồi của Midge, vừa quan sát vừa hoảng sợ.
- Thế nào? - giọng nói cất lên ngay đằng sau.
Brinkerhoff quay phắt người lại và cố nhìn vào bóng tối. Midge đang đứng trong
góc khuất phía bên kia khu vực lễ tân của dãy nhà chính đối diện với cửa đôi của
phòng giám đốc. Bàn tay mụ ta chìa thẳng ra.
- Chìa khoá, Chad! - mụ hỏi Brinkerhoff.
Brinkerhoff phát hoảng. Anh quay lại phía máy chủ, cố gắng ngắt những hình ảnh
trên máy phát nhưng vô hiệu. Hình ảnh của anh ta có trên tất cả các màn hình, đang
rên rỉ trong hoan lạc, tay mơn trớn hai bầu vú của Carmen Huerta.
Chương 66 Becker đi qua phòng chờ của sân bay về phía dãy nhà vệ sinh nhưng
chỉ nhìn thấy cánh cửa có khắc ở ngoài dòng chữ CABALLEROS (1) bị chặn bởi
một cái tháp màu da cam và chiếc xe vệ sinh chất đầy chất tẩy rửa và giẻ lau sàn.
Anh đưa mắt nhìn cánh cửa bên cạnh. DAMAS(2). Anh tiến lại gần và gõ mạnh
vào cửa.
- Có ai không? - anh gọi rồi hé mở cánh cửa phòng nữ - Cho phép tôi?
Không có tiếng trả lời. Im lặng.
Và anh bước vào.
Phòng vệ sinh, vuông vắn như phòng làm việc, và đúng kiểu Tây Ban Nha, gạch lát
màu trắng, bóng đèn sáng rực ngay trên đầu.
Như mọi nhà vệ sinh khác, ở đây cũng có một bồn cầu và một bồn tiểu. Liệu những
bồn tiểu trong phòng vệ sinh nữ có được người ta dùng đến hay không, không quan
trọng - lắp cả hai bồn vào cùng một phòng góp phần làm giảm giá thành (người ta
tiết kiệm được một phòng). Becker quan sát phòng vệ sinh vẻ ghê tởm. Căn phòng
bẩn thỉu, dơ dáy. Bồn rửa bị tắc, nước bên trong nâu vàng, đục ngầu. Giấy chùi bẩn
thỉu vung vãi khắp nơi. Dưới sàn ngập nước.
Chiếc máy làm khô tay treo trên tường đã cũ kl, rỉ hoen, đay dấu vân tay và hơi ngả
màu xanh lục.
Becker đi đến trước gương và thở dài. Cặp mắt thường ngày luôn tinh anh, đêm nay
không còn được như vậy nữa. Mình đã chạy đi chạy lại khắp nơi bao nhiêu lâu rồi
nhỉ? Anh tự nhủ. Bài toán đã vuột khỏi tay anh. Quên hẳn thói quen của một giáo
sư, anh hất chiếc cà vạt được thắt kiểu Windsor lên vai rồi quay lại bồn tiểu phía
sau. Vừa đứng anh vừa băn khoăn tự hỏi không biết Susan đã về nhà chưa. Cô ấy có thể
đi đâu được nhỉ? Chẳng lẽ cô ấy đi Stone Manor mà không có mình đi cùng ư?
- Này! - Giọng của một phụ nữ phía sau anh vang lên giận giữ.
Becker khựng người lại.
- Tôi… Tôi đang… - Anh lắp bắp, vội vàng kéo khoá quần - Tôi xin lỗi… Tôi….
Becker quay người lại, đối diện với cô gái vừa bước vào. Cô gái còn trẻ, thuộc lớp
người thời thượng, trông như vừa bước ra khỏi tờ tạp chí tuổi mười bảy. Cô ta mặc
một chiếc quần kẻ sọc ô vuông, kín đáo và một chiếc áo cánh màu trắng, không có
tay. Trên tay cô cầm một chiếc khăn len thô màu đỏ hiệu L. L. Bean. Mái tóc vàng
của cô được chải sấy rất cẩn thận.
- Tôi xin lỗi! - Becker cài lại thắt lưng.
- Phòng nam bị… dù sao thì. Tôi đi ngay đây.
- Mẹ kiếp! Đồ đở hơi!
Becker giả bộ kinh ngạc. Những lời báng bổ, tục tĩu chui ra từ đôi môi cô gái có vẻ
không hợp- như thể rác rưởi chui ra từ chiếc bình sạch sẽ, tao nhã. Nhưng khi
Becker chăm chú quan sát cô ta, anh nhận thấy cô gái ấy không phải tao nhã và
sạch sẽ như anh nghĩ lúc đầu. Đôi mắt cô ta sưng húp và đỏ ngầu, tay trái thì bị
sưng tấy. Bên dưới vết tấy đỏ trên cánh tay, da thịt cô gái tái nhợt.
Lạy chúa, Becker nghĩ thầm. Tiêm chích ma tuý chăng. Ai mà biết được?
- Ra khỏi đây! - cô ta quát hét lên - Đi ra ngay!
Trong giây lát, Becker bỗng quên đi tất cả, quên chiếc nhẫn, quên Cơ quan An ninh
Quốc gia, tất cả mọi thứ. Tâm trí anh giờ đây chỉ tập trung vào cô gái trẻ kia. Có lẽ
bố mẹ cô ta gửi cô ta sang đây với một khoá học dự bị nào đó và một thẻ VISA -
còn cô ta ở đây, kết liễu cuộc đời bằng cách một mình trong phòng tắm giữa đêm
khuya đế hút hít ma tuý.
- Cô không sao chứ - Anh vừa hỏi vừa lùi lại đằng sau về phía cửa.
- Tôi không làm sao hết - Giọng cô ta đầy vẻ ngạo mạn - Ông đi được rồi đấy!
Becker quay người lại để đi. Anh nhìn cánh tay cô gái lần cuối với ánh mắt đầy vẻ
thương hại. David, mày chẳng giúp gì được đâu. Để mặc cô ta - Anh ta nghĩ.
- Đi ngay! - cô gái gào lên.
Becker gật đầu. Anh vừa đi vừa nở nụ cười thương hại.
- Hãy cẩn trọng. Chú thích: (1) Dành cho nam - tiếng Tây Ban Nha (Người dịch) (2) Dành cho nữ -
tiếng Tây Ban Nha (Người dịch)
Chương 67 - Susan? - Hale thở hổn hển, mặt cúi sát mặt cô.
Anh ta ngồi, một chân kẹp bên sườn cô còn cả người đè lên cơ thể cô Xương cụt
của anh ta chọc mạnh vào xương mu xuyên qua lớp vải mỏng khiến cô đau đớn.
Mũi Hale nhỏ máu lên khắp người cô Susan cảm thấy buồn nôn trong cổ họng. Hai
tay anh ta đè mạnh lên ngực cô.
Susan vô cảm. Anh ta đang chạm vào cơ thể mình. Một lát sau Susan mới nhận ra
Hale đang cài lại khuy áo ngực cho cô:
- Susan! - Hale hốn hển, giọng gần như tắc thở - Cô phải đưa tôi ra khỏi đây.
Susan đang trong tình trạng mê man, choáng váng. Cô không còn có cảm giác gì
nữa.
- Susan, cô phải giúp tôi! Strathmore đã giết Chartrukian! Tôi đã tìm thấy!
Phải một hồi lâu sau những lời Hale nói mới lọt vào đầu Susan.
Strathmore giết Chartrukian ư? Rõ ràng Hale không hề biết Susan đã nhìn thấy anh
ta ở dưới tầng hầm.
- Strathmore biết tôi đã nhìn thấy ông ta! - Hale khạc nhổ - Rồi ông ta cũng sẽ giết
tôi!
Nếu như Susan không bị nghẹt thở vì sợ hãi thì cô đã cười vào mặt anh ta rồi. Cô
nhận rõ đòn tâm lý chia cắt-và-chinh phục của anh ta, một cựu lính thuỷ. Bịa đặt,
dựng chuyện khiến cho quân của đối phương tự chia rẽ, mâu thuẫn với nhau.
- Đó là sự thật! - Hắn gào lên - Chúng ta phải thoát khỏi đây! Tôi nghĩ cả hai chúng
ta đều đang gặp nguy hiểm!
Cô không hề tin những lời Hale nói, dù chỉ một từ.
Đôi chân cơ bắp của Hale bị chuột rút, hắn gập người xuống, khẽ di chuyển cơ thể.
Hale mở mồm, định nói điều gì đó nhưng không kịp.
Khi người Hale nhấc lên, Susan cảm thấy vòng kìm kẹp đã lùi xuống phía chân cô.
Trước khi cô kịp nhận thấy chuyện gì đã xảy ra, phản xạ bản năng đã thình lình
khiến Susan co chân đạp mạnh vào háng Hale. Cô cảm nhận thấy đầu gối mình đập
mạnh vào hạ bộ của Hale.
Hale rên rỉ trong đau đớn và từ từ đổ gục. Anh ta gập người xuống một bên và cuộn
tròn người lại đồng thời ôm lấy chỗ vừa bị Susan thúc phải. Susan xoay người thoát khỏi cái tấm thân bị thịt của Hale. Cô khập khiễng đi về phía cửa dù biết rằng mình
không bao giờ đủ sức để đẩy cửa ra ngoài.
Quyết định trong giây lát, Susan cúi xuống, tì người vào sau bàn họp và ấn mạnh
chân xuống thảm. May thay, chiếc bàn có chân. Cô dồn hết sức lực đẩy bàn về phía
bức tường kính hình vòng cung. Chân bàn phát huy tác dụng và chiếc bàn chuyển
động dễ dàng. Đấy được nửa đường, cô gắng hết sức chạy nước rút.
Cách bức tường kính chừng 16 mét, Susan gồng hết sức đẩy chiếc bàn và thả tay ra.
Cô nhảy sang một bên rồi nhắm nghiền mắt lại. Sau tiếng kính đổ vỡ loảng xoảng,
bức tường bị phá tung thành từng mảnh kính nhỏ. Lần đầu tiên kể từ khi xây dựng,
mọi âm thanh của Crypto lọt được vào Node 3.
Susan ngước nhìn lên. Qua lỗ hổng lởm chởm toàn thuỷ tinh sắc nhọn, cô nhìn thấy
chiếc bàn. Nó vẫn đang trượt. Chiếc bàn xoay tròn một vòng rộng, trượt trên sàn
nhà trung tâm Crypto và cuối cùng biến mất trong bóng tối.
Susan dậm gót giày Ferragamo dưới chân, liếc nhìn Greg Hale đang quằn quại trên
sàn và cô lao qua đống kính thuỷ tinh vỡ vụn, nhảy sang sàn Crypto.
Chương 68 - Thế này chẳng phải dễ hơn sao - Midge nhếch mép khinh bỉ khi
Brinkerhoff đưa cho mụ ta chìa khoá phòng làm việc của Fontaine.
Brinkerhoff chán nản, quy xuống.
- Tôi sẽ xoá đoạn phim hay trước khi ra về. Trừ khi anh và vợ anh muốn giữ nó để
đưa vào bộ sưu tập riêng - Midge hứa.
- Chỉ được lấy bản in chết tiệt đó thôi. Sau đó đi ra ngay! - Brinkerhoff giận dữ đáp
lại.
- Vâng, thưa ngài! - Midge chọc tức bằng thứ giọng đặc chất Puerto Rico. Mụ nháy
mắt và đi thẳng về phía dãy nhà dẫn đến phòng của ngài Fontaine.
Phòng làm việc riêng của Leland Fontaine trông chẳng có gì khác biệt so với những
phòng còn lại trong khu nhà giám đốc. Ở đây không có tranh ảnh, không có ghế
đệm, không cây cảnh, không có cả đồng hồ cổ. Không gian phòng của ông giám
đốc được tố chức hợp lý và hiệu quả. Chiếc bàn kính và chiếc ghế da màu đen của
ông được đặt ngay trước khung cửa sổ khổng lồ trông như một bức tranh. Ba chiếc
tủ đựng tài liệu được dựng trong góc ngay cạnh một bàn nhỏ trên đãt một bình
đựng cà phê ép của Pháp. Trăng đã lên cao quá nóc toà Fort Meade. Ánh trăng dịu
nhẹ xuyên qua ô cửa sổ làm nổi bật nét bình dị của cách bài trí và nội thất phòng ông giám đốc.
"Mình đang làm cái quái gì ở đây thế nhỉ?", Brinkerhoff băn khoăn tự nhủ.
Midge bước lại gần máy in và chộp lấy danh sách. Mụ liếc mắt trong bóng tối.
- Tôi không đọc được dữ liệu! - Midge phàn nàn.
- Bật điện lên đi.
- Bà ra ngoài rồi đọc. Nào đi thôi.
Nhưng rõ ràng Midge đang cố tình giễu cợt. Mụ đùa giỡn với Brinkerhoff, mụ tiến
về phía cửa sổ và nghiêng nghiêng bản in để đọc cho rõ.
- Midge….
Mụ ta vẫn cứ đọc.
Brinkerhoff tức giận đi về phía cửa ra vào.
- Midge… đi thôi. Đây là khu vực riêng của ngài giám đốc.
- Nó chỉ ở đâu đấy quanh đây thôi! - Mụ lẩm bẩm cầm bản in ngó ngó xem xem.
- Strathmore đã qua mặt Gauntlet. Tôi biết mà - Midge tiến gần hơn về phía cửa sổ.
Brinkerhoff bắt đầu toát mồ hôi. Còn Midge thì vẫn cứ đọc.
Một vài phút sau mụ ta há hốc miệng nói:
- Tôi biết ngay mà! Strathmore đã làm điều đó! Chính ông ta đã làm! Đồ ngu! - Mụ
giơ tờ giấy lên, lắc lắc - Ông ta đã qua mặt Gauntlet! Nhìn xem!
Brinkerhoff điếng người, lặng đi một hồi rồi sau đó chạy nhanh vào trong phòng
ngài giám đốc đến bên cửa sổ nơi Midge đang đứng Midge chỉ vào cuối danh sách.
Brinkerhoff nghi ngờ và đọc.
- Cái này là…?
Nội dung tờ giấy vừa in là danh sách của 36 file cuối cùng đã qua TRANSLTR để
xử lý. Sau mỗi file đều có mã kiểm tra của Gauntlet gồm 4 số. Tuy nhiên file cuối
cùng trên trang giấy không hề có mã kiểm tra - chỉ ghi mỗi dòng chữ. VẬN HÀNH
THỦ CÔNG.
Chúa ơi, Brinkerhoff ngẫm nghĩ. Midge lại cáu kỉnh.
- Đúng là đồ ngu! - Midge sôi lên, giọng lắp bắp - Nhìn đây này?
Gauntlet từ chối file 2 lần! Chuỗi kí tự tuần hoàn! Nhưng rồi ông ta vẫn qua mặt!
Ông ta đang nghĩ cái quái gì thế?
Brinkerhoff khuỵu gối. Anh ta băn khoăn không hiểu tại sao Midge luôn đúng. Cả
hai người đều không để ý đến một bóng người chiếu từ đâu lại hiện trên cửa sổ bên cạnh họ. Một vóc dáng khổng lồ đang đứng ngay ở cửa ra vào phòng làm việc của
Fontaine.
- Sao? - Brinkerhoff hụt hơi - Bà cho rằng chúng ta bị virus ư?
Midge thở dài:
- Còn bị gì được nữa đây.
- Bị gì thì cũng không phải việc của bà! - Giọng nói ồm ồm vang lên phía sau họ.
Midge lùi lại phía sau và bị đập đầu vào cửa sổ. Brinkerhoff lật ngược chiếc ghế
giám đốc và xoay lại về phía giọng nói kia. Ngay lập tức anh ta nhận ra bóng đen
ấy.
- Ngài giám đốc - Brinkerhoff thốt lên. Anh ta bước đến gần và đưa tay ra - Chào
mừng ngài đã trở về nhà, thưa ngài.
Người đàn ông có vóc dáng to lớn lờ đi hành động vừa rồi của Midge và
Brinkerhoff.
- Tôi… Tôi tưởng… - Brinkerhoff lắp bắp, rụt tay lại - Tôi tưởng ông đang ở Nam
Mỹ.
Leland Fontaine nhìn chòng chọc vào người trợ lý của mình với ánh mắt như dao:
- Đúng thế… và giờ tôi đã trở về.
Chương 69 - Này ông!
Becker đã đi qua phòng chờ và tiến về phía bốt điện thoại tự động. Anh dừng bước
và quay lại. Đằng sau anh chính là cô gái anh vừa bất ngờ gặp trong phòng vệ sinh.
Cô gái vẫy tay ra hiệu cho anh đợi.
- Thưa ông, đợi đã!
Còn gì nữa đây? Becker rên rỉ. Cô ta muốn đòi tiền phạt vì tội xâm phạm quyền
riêng tư của người khác ư?
Cô gái kéo chiếc khăn len về phía anh. Khi chạy tới nơi, cô gái nở một nụ cười thật
tươi.
- Xin lỗi vì đã lớn tiếng với ông ở trong kia. Chỉ vì lúc đó ông làm tôi giật mình.
- Không sao - Becker giọng chắc chắn, có phần hơi bối rối.
- Tôi đã vào nhầm chỗ.
- Điều tôi sắp nói có vẻ hơi điên rồ - cô gái cất lời, hấp háy cặp mắt đỏ ngầu -
Nhưng nếu ông có chút tiền, có thể cho tôi vay được không, thưa ông?
Becker chăm chú nhìn cô gái vẻ nghi ngờ. - Cô cần tiền làm gì - anh gặng hỏi.
- Tôi không định cho cô tiền để cô mua ma tuý, nếu đó là thứ cô đang yêu cầu.
- Tôi đang tìm cách trở về nhà. - Cô gái tóc vàng giải thích - Ông có giúp tôi được
không?
- Cô lỡ mất chuyến bay à?
Cô gái gật đầu.
- Tôi làm mất vé. Người ta không cho tôi lên máy bay. Bọn hàng không chết tiệt.
Tôi không còn tiền để mua chiếc vé khác.
- Cha mẹ cô ở đâu - Becker hỏi - Cô có liên lạc được với họ không?
- Không. Tôi đã thử. Tôi nghĩ họ đang đi nghỉ cuối tuần trên một du thuyền nào đó.
Becker đưa mắt nhìn trang phục đắt tiền cô gái đang mặc trên người.
- Cô không có thẻ tín dụng à?
- Có, nhưng bố tôi đã khoá thẻ rồi. Ông ấy nghĩ tôi bị nghiện.
- Cô có nghiện không - Becker hỏi, mặt thần ra, mắt nhìn xuống cánh tay sưng đỏ
của cô gái.
Cô gái nhìn lại anh chằm chằm, giận giữ.
- Tất nhiên là không!
Cô ta chợt nổi cáu với Becker nhưng có vẻ không muốn làm hại anh. Anh chợt có
cảm giác mình đang bị lừa phỉnh.
- Thôi đi! - Cô gái nói - Trông ông có vẻ giàu có. Chẳng lẽ lại không thể cho tôi
vay chút tiền đế đi về nhà hay sao? Tôi sẽ gửi trả lại ông sau.
Becker tưởng tượng ra cảnh tiền của anh đưa cho cô ta sẽ bị nướng hết vào tay một
kẻ buôn bán ma tuý nào đó ở Triana.
- Thứ nhất - anh nói - Tôi không phải gã giàu có. Tôi chỉ là giáo viên. Nhưng tôi sẽ
cho cô biết tôi sẽ làm gì bây giờ… Tôi sẽ không để cô lừa tôi, đó là điều tôi sẽ làm.
Tại sao không để tôi trả tiền mua vé cho cô?
Cô gái tóc vàng nhìn anh chằm chằm, có vẻ bị sốc.
- Ông sẽ làm thế ư? - Cô ta lẩm bẩm, đôi mắt mở to đầy hy vọng - Ông sẽ mua vé
cho tôi về nhà ư, ôi Chúa ơi, cảm ơn ông!
Becker không nói được gì nữa. Rõ ràng vừa rồi anh đã đánh giá nhầm.
Cô gái vòng tay quanh người anh.
- Mùa hè vừa qua thật kinh khủng - giọng cô bé tức tối, chực oà khóc - Ôi, cảm ơn ông! Tôi cần phải thoát khỏi nơi này!
Becker miễn cưỡng đáp lại cái ôm ghì chặt của cô bé. Cô gái buông anh ra, anh đưa
mắt nhìn cánh tay cô.
Cô nhìn theo ánh mắt anh vào chỗ sưng tấy màu hơi ngả xanh.
- Mùi khó ngửi phải không?
Becker gật đầu.
- Tôi tưởng cô bảo không bị nghiện cơ mà.
Cô gái cười lớn.
- Đó là dấu ấn nhiệm màu! Tôi kì mạnh để cố xoá cái dấu đó đi. Mực này bẩn lắm.
Becker xem ra gần gũi hơn. Dưới ánh đèn huỳnh quang, anh có thể nhìn thấy lờ mờ
phía dưới chỗ tấy đỏ trên cánh tay cô gái, một vài nét mờ mờ của dòng chữ gì đó
được viết nguệch ngoạc trên da.
- Nhưng… nhưng còn mắt của cô - Becker cất tiếng, giọng anh trở nên lầm lì.
- Cả hai mắt của cô đều đỏ. Tại sao vậy?
Cô gái lại cười lớn.
- Tôi vừa khóc. Tôi đã kể với ông rồi mà, tôi lỡ mất chuyến bay.
Becker nhìn lại dòng chữ trên tay cô gái.
Cô gái cau mày, vẻ bối rối.
- Tiếc thật, nhưng mà ông vẫn đọc được dòng chữ này chứ?
Becker cúi xuống gần hơn. Anh vẫn đọc được dòng chữ đó. Bức thông điệp rõ như
ban ngày. Khi anh đọc đến 4 chữ mờ mờ kí ức về 12 giờ đồng hồ vừa qua chợt loé
lên.
David Becker nhớ lại lúc anh ở trong khách sạn Alfonso XllI.
Gã người Đức béo phì một tay che cánh tay còn lại của hắn, phát âm tiếng Anh bập
bẹ: XÉO ĐI ĐỒ KHỐN.
- Ông không sao đấy chứ - cô gái hỏi, đưa mắt nhìn Becker.
Becker không rời mắt khỏi cánh tay cô gái. Anh hoa mắt choáng váng. Bốn chữ
lốm đốm, nhem nhuốc trên da cô gái cũng mang một thông điệp tương tự. XÉO ĐI
ĐỒ KHỐN.
Cô gái tóc vàng lại nhìn xuống, vẻ bối rối.
- Bạn tôi đã viết mấy chữ đó đấy… rõ là ngốc, phải không?
 Becker không nói được lời nào. XÉO ĐI ĐỒ KHỐN. Anh không thể tin nổi. Gã người Đức đã không chửi anh, gã chỉ cố gắng kệu cứu mà thôi. Becker rời mắt khỏi
cô gái. Dưới ánh sáng huỳnh quang của phòng chờ, anh có thể nhìn thắy vết mờ mờ
màu đỏ và xanh trên mái tóc vàng của cô gái.
- Cô… cô.. - Becker lẩm bẩm, nhìn vào đôi tai chưa bấm lỗ khuyên của cô rồi hỏi -
Cô có đeo khuyên tai không?
Cô gái nhìn anh vẻ lạ lùng, ngạc nhiên. Cô gái lôi từ trong túi ra, một vật nhỏ rồi
giơ lên. Becker nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hình đầu lâu lủng lẳng trên
tay cô.
- Kẹp vào tai ư - Anh lẩm bẩm.
- Quái thật, đúng rồi - cô gái đáp lại.
- Tôi sợ những vật nhọn.
Chương 70 David Becker đứng lặng người giữa không gian hoang vắng, sự tĩnh
lặng của phòng đợi nhà ga, làm hai chân anh như muốn khuỵ xuống. Anh nhìn cô
gái đang đứng trước mắt anh và ngay lúc này anh hiểu cuộc kiếm tìm vất vả bấy lâu
đã kết thúc. Hoá ra cô gái đã gội đầu và thay đổi trang phục - có lẽ cô hy vọng làm
thế vận may sẽ đến với cô và cô sẽ bán được chiếc nhẫn - thế nhưng cuối cùng cô
vẫn không thể đáp được chuyến bay đi New York.
Becker cố tỏ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng. Chuyến công tác đầy phiêu lưu của anh đã đến
lúc kết thúc. Anh đưa mắt nhìn ngón tay cô gái.
Mười ngón tay trống trơn. Anh liếc nhìn chiếc túi len cô cầm trên tay. Chiếc nhẫn ở
trong đây rồi, anh nghĩ thầm. Chắc chắn nó đang ở trong đó!
Becker mỉm cười, vừa đủ để lộ rõ sự phấn khích của mình.
- Điều tôi sắp nói nghe có vẻ điên rồ - anh lên tiếng - Nhưng tôi nghĩ cô đang có
một thứ mà tôi cần.
- Ồ! - Megan bỗng ngập ngừng nửa tin nửa ngờ.
Becker thò tay vào túi rút ví ra.
- Dĩ nhiên tôi sẵn sàng trả tiền cho cô để đổi lấy món đồ ấy - Anh cúi xuống và bắt
đầu lục tìm đống tiền lẻ trong ví.
Nhìn Becker đếm tiền, Megan bỗng cảm thấy nghẹt thở, hơi lo lắng và giật mình,
rõ ràng cô ta đang hiểu nhầm ý định của anh.
Ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, cô liếc nhìn về phía cánh cửa xoay… áng chừng khoảng
cách từ chỗ cô đứng đến đó. Khoảng 45 mét. Tôi sẽ cho cô đủ tiền để mua vé máy bay về nhà nếu… - Đừng nói nữa - Megan
thốt lên, và cô cố nở một nụ cười gượng ép..Tôi biết thứ mà ông đang cần là gì rồi -
Cô cúi xuống và thò tay vào chiếc túi len.
Becker đầy hy vọng. Đúng là cô ấy có nó! Anh tự nhủ. Cô ấy có chiếc nhẫn! Anh
không hiểu làm thế nào mà cô gái ấy lại biết được nó là thứ anh đang cần, nhưng
điều đó không quan trọng, lúc này anh đã quá mệt mỏi và không còn sức để bận
tâm tới chuyện đó nữa. Xương thịt anh rã rời. Anh bắt đầu tưởng tượng ra viễn
cảnh lúc anh cầm chiếc nhẫn đưa tới trước mặt ngài phó giám đốc NSA với nét mặt
rạng rỡ, tươi cười. Rồi sau đó anh sẽ cùng Susan nằm trên một chiếc giường vòm
lớn ở biệt thự Stone và bù đắp cho những giờ phút cả hai vừa đánh mất.
Cuối cùng cô gái cũng thấy thứ mà cô loay hoay tìm mãi từ nãy tới giờ - đó chính
là hộp xịt hơi cay dùng để tự vệ - một loại vũ khí tấn công an toàn, không ảnh
hưởng đến môi trường, làm bằng hỗn hợp ớt cay và hồ tiêu rất hiệu nghiệm. Nhanh
như sóc, cô gái chạy một vòng quanh Becker và xịt thẳng hơi cay vào mắt anh. Rồi
cô giật nhanh lấy cái túi và lao nhanh ra cửa. Khi cô ngoái lại thì Becker đã nằm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

nhathongnguyen.blogspot 9.8 su10 nhathongnguyen.blogspot 90286 student

Receive All Updates Via Twitter