nhathongnguyen

Không có gì xa lạ đối với con người

Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Pháo Đài Số (Chương 105 - 124 )






Chương 105 
Một quả cầu lửa phóng lên lướt qua 3 triệu con chip điện tử phát ra một thứ âm
thanh kinh hoàng. Tiếng răng rắc của một khu rừng đang cháy, tiếng rít của bão
lốc, tiếng la ó của một cô gái làng chơi đang giận giữ, tất cả đều bị nén lại trong
thân máy. Giống như hơi thở của một con quái vật đang giãy dụa trong một cái
hang bị bịt kín miệng, đang vùng vẫy tìm lối ra. Strathmore vẫn đang quỳ trên sàn,
luồng âm thanh kinh khủng đó dội thẳng vào tai. Chiếc máy tính đắt nhất thế giới
sắp trở thành đống sắt vụn cao tám tầng.

Chậm chạp, Strathmore quay lại nhìn Susan đang đứng như hoá đá cạnh cửa chính
của Crypto. Ông nhìn chằm chẳm vào khuôn mặt đẫm nước mắt của Susan. Trong
ánh sáng rực của lửa huỳnh quang, Susan dường như vẫn toả ra một thứ ánh sáng
lung linh của riêng mình. Nàng đúng là một thiên thần, ông nghĩ. Ông cố kiếm tìm
ánh sáng của thiên đàng trong đôi mắt ấy, nhưng chỉ nhìn thấy cái chết. Cái chết
của niềm tin. Tình yêu thương và sự kính trọng đã biến mất hoàn toàn. Ngài chỉ
huy biết nguồn động lực bấy lâu nay thúc đẩy mình phấn đấu giờ đây đã chết.
Strathmore sẽ không bao giờ giành được tình yêu của Susan. Không bao giờ nữa.
Cảm giác cô đơn trống trải lúc này như muốn nuốt chửng toàn bộ con người ông.
Susan đờ đẫn nhìn về phía cỗ máy TRANSLTR. Cô biết rằng ngọn lửa bị hãm
trong các bức tường xi măng sẽ vụt lên theo đường ống đó lan nhanh lên phía trên.
Cô có cảm giác ngọn lửa đang tiến lại rất gần, càng ngày càng to hơn vì được tiếp
thêm ôxy từ các con chip bốc cháy. Ngọn lửa đang cháy nhanh hơn. Chỉ trong chốc
lát, toàn bộ Crypto sẽ bị thiêu rụi.
Ý trí Susan mách bảo cô chạy đi, nhưng ý nghĩ về cái chết của David vẫn tác động
mạnh đến tâm trạng cô. Susan tưởng như mình đang nghe thấy giọng nói của
David, giục cô thoát khỏi nơi kinh hoàng này, nhưng biết chạy đi đâu bây giờ.
Crypto lúc này chẳng khác gì một ngôi mộ kín mít. Nhưng với Susan điều đó
không đáng sợ nữa. Ngay cả cái chết cũng không thể làm cô sợ hãi. Chết đi rồi sẽ
không thấy đau đớn nữa, và cô sẽ được ở bên David. Toàn bộ Crypto bắt đầu rung chuyển mạnh như cơn giận dữ của con quái vật biển
đang lồng lơn muốn thoát khỏi đại dương. Giọng David lại tiếp tục vang lên:
"Chạy! Chạy đi Susan!"
Strathmore đang tiến về phía Susan, một khuôn mặt xa lạ, đôi mắt xám ánh lên sự
chết chóc. Strathmore, vị anh hùng mà cô từng ngưỡng mộ chỉ là một kẻ sát nhân.
Ông ta ôm chặt cô, hôn lên má Susan và van nài:
- Hãy tha thứ cho tôi!
Susan cố đẩy ra nhưng ông ta càng siết chặt hơn.
TRASNLTR bắt đầu rung chuyển như một quả tên lửa đang chuẩn bị lao vút ra
khỏi bệ phóng. Mặt sàn của Crypto cũng rung lên, Strathmore giữ cô chặt hơn:
- Hãy ôm tôi đi! Susan, tôi cần em.
 Susan bỗng cảm thấy một nguồn sức mạnh trỗi dậy trong từhg đường gân thớ thịt,
giọng nói của David vẫn tiếp tục vang lên: "Em yêu, hãy ra khỏi đây mau". Cố hết
sức bình sinh, cô vùng ra khỏi cánh tay của Strathmore. Tiếng gầm rú phát ra từ
TRANSLTR đã trở nên đinh tai nhức óc. Ngọn lửa đã lan tới Crypto.
Giọng nói của David như đã truyền cho Susan một nguồn sức mạnh phi thường và
đang dẫn đường chỉ lối cho cô. Susan lao qua sàn của Crypto, vụt qua lối đi hẹp
dẫn tới cầu thang dành riêng cho Strathmore. Sau lưng cô, cỗ máy TRANSLTR
gầm gào như sấm dậy.
Khi những con chip điện tử cuối cùng đã bị gãy rời ra, một nhiệt lượng lớn toả ra từ
tầng hầm, bụi và mảnh gốm vụn bốc cao 30 foot. Ngay lập tức luồng ôxy ở Crypto
tràn vào lấp đầy khoảng chân không rộng lớn.
Susan đã chạy lên đầu cầu thang và kịp túm vào tay vịn trước khi luồng hơi nóng
cuồng nộ kịp cuốn cô vào. Cô loạng choạng, và nhìn thấy ngài phó giám đốc đang
ngước lên nhìn cô từ tít phía dưới, bên cạnh TRANSLTR. Xung quanh ông ta là
bão táp khủng khiếp nhưng sâu trong đôi mắt lại là một sự bình yên lạ kỳ. Môi ông
mấp máy và thốt ra lời cuối cùng trong cuộc đời: "Susan".
 Luồng khí trời thổi vào TRANSLTR khiến cho ngọn lửa bùng lên. Trong nháy
mắt, ngài chỉ huy Trevor Strathmore chỉ còn là một cái xác cháy khô một huyền
thoại.
Khi luồng hơi ập vào người Susan, cô bị đẩy về phía sau đến 15 foot, văng vào tận trong văn phòng của Strathmore. Tất cả những gì cô có thể nhớ được là một luồng
khí nóng khủng khiếp.
  Chương 106 & 107 & 108 & 109

Tại cửa sổ phòng họp của giám đốc phía trên mái vòm Crypto xuất hiện ba khuôn
mặt, tất cả đều nín thở. Vụ nổ đã làm rung chuyển cả khu liên hợp NSA. Leland
Fontaine, Chad Brinkerhoff và Midge Milken cùng nhìn trân trối, sững sờ, vẻ kinh
hoàng hiện rõ trên khuôn mặt.
Phía dưới, cách bảy mươi feet. Crypto đang cháy hừng hực.
Mái vòm làm bằng polycacbonat vẫn chưa hề bị ảnh hưởng nhưng phía dưới mái
vòm trong suốt đó, lửa đang bốc lên dữ dội. Khói đen cuộn xoáy mù mịt bên trong.
Cả ba cùng nhìn xuống, không nói một lời nào. Cảnh tượng này quá ghê rợn và hãi
hùng. Fontaine đứng lặng một lúc. Cuối cùng ông ra lệnh, giọng nói hơi yếu nhưng
vẫn vững vàng.
- Midge, hãy điều một đội xuống đó… ngay lập tức.
Trong phòng, điện thoại của Fontaine đổ chuông.
Đó là Jabba.
Chương 107
 Susan không biết mình đã bất tỉnh bao lâu. Cảm giác bỏng rát ở cố họng đã
khiến cô tỉnh lại. Hoàn toàn mất phương hướng, cô nhìn quanh. Cô thấy mình nằm
trên tấm thảm, phía sau một cái bàn.
Nguồn ánh sáng duy nhất trong căn phòng là một tia sáng lạ lập loè màu da cam.
Không khí sặc mùi nhựa cháy khét lẹt. Căn phòng này không còn là một căn phòng
nữa, chỉ còn là một cái hộp bị phá huỷ tan tành. Các tấm rèm đang bốc cháy và các
bức tường chất dẻo Plexiglas cũng đang cháy âm ỉ.
Cô nhớ lại tất cả.
David.
Trong nỗi sợ hãi tột cùng, cô gắng đứng dậy. Cô cảm giác không khí đầy hơi độc
đang ăn mòn khí quản. Cô loạng choạng lao ra cửa tìm đường ra. Khi vừa bước qua
ngưỡng cửa, cô hụt chân xuống một khoảng không vô tận, may thay cô vừa kịp víu
lấy khung cửa. Hành lang đã biến mất. Chỉ năm mươi feet phía dưới là một đống đổ
nát và kim loại nóng chảy. Cô kinh hoàng liếc nhìn xuống sàn Crypto: Một biển
lửa. Ba triệu con chíp silicon tan chảy khi TRANSLTR phát nổ tạo thành một khối nóng chảy như dung nham. Không khí sặc mùi axit cuộn lên. Susan biết đó là mùi
cháy của silicon, một loại khí độc chết người.
Lùi lại phía phòng của Strathmore, cô bắt đầu cảm thấy mình yếu dần. Cổ họng
cháy rát. Crypto đang chết, mình cũng thế, cô nghĩ.
Trông thoáng chốc, Susan nghĩ đến lối thoát duy nhất còn lại.
Thang máy riêng của Strathmore. Rồi cô hiểu điều đó là không thể; không thiết bị
điện tử nào có thể hoạt động bình thường sau vụ nổ khủng khiếp đó.
Nhưng khi đang loạng choạng đi trong đám khói dầy đặc, Susan chợt nhớ đến câu
nói của Hale: "Thang máy chạy bằng nguồn điện của toà nhà bên cạnh! Tôi đã xem
bản đồ điện rồi mà!". Và Susan tin đó là sự thật. Cô cũng biết rằng đường ống
thang máy làm bằng bê tông cốt thép rất vững chắc.
Bị khói đen bủa vây tứ phía, Susan lao vội ra phía thang máy.
Nhưng khi tới nơi cô nhận thấy nút gọi của thang máy đã bị cháy đen. Susan đập
tay lên bàn điều khiển đen sì và cánh cửa thang máy một cách tuyệt vọng.
Đột nhiên cô dừng lại, có tiếng vo vo phía sau cửa. Giật mình, Susan ngước nhìn
lên. Dường như chiếc thang máy đang ở ngay đó.
Susan nhấn nút lại lan nữa, và lại nghe thấy tiếng vo vo phía sau cánh cửa.
Và đột nhiên cô nhìn thấy.
Nút gọi không hề chết, nó chỉ bị phủ trong muội đen và bây giờ nó đang sáng lên
yếu ớt ngay dưới các ngón tay nhọ nhem của cô.
Có điện!
Tràn đầy hy vọng, cô bấm nút, liên tục liên tục. Có cái gì đó đang hoạt động phía
sau cánh cửa. Cô có thể nghe thấy tiếng cánh quạt thông gió bên trong thang máy.
Thang máy đang ở đây. Sao cái cánh cửa chết tiệt này không mở ra nhỉ?
Nhìn qua lớp khói đen cô thấy các nút nhỏ của một bàn phím phụ, có đầy đủ các ký
tự từ A đến Z. Susan chợt nhớ ra, tuyệt vọng: phải có mật khẩu.
Khói bắt đầu cuộn vào phòng qua khung cửa đã tan chảy. Cô lại tiếp tục đập thình
thịch vào cánh cửa thang máy. Nó không chịu mở. Phải có mật khẩu, cô nghĩ,
Strathmore không bao giờ nói với mình về mật khẩu này! Lúc này căn phòng đã
dày đặc khói silicon.
Susan nghẹt thở, tựa vào cửa thang máy trong tuyệt vọng. Cánh quạt thông gió chỉ
cách cô vài feet thôi. Cô đang đứng đó choáng váng cố gắng hít thêm không khí Cô nhắm mắt lại, nhưng rồi tiếng gọi của David lại vang lên. "Chạy đi, Susan! Mở cửa
ra! Chạy mau!". Cô mở mắt mong nhìn thấy khuôn mặt anh, đôi mắt xanh nồng
nhiệt, nụ cười tinh nghịch.
Nhưng cô chỉ thấy những chữ cái từ A đến Z. Mật khẩu, Susan nhìn chằm chằm
vào bàn phím. Cô không thể tập trung vào chúng được.
Màn hình phát quang ở dưới bàn phím có năm ô trống đang chờ nhập mật khẩu.
Mật khẩu gồm năm ký tự, cô nghĩ. Và cô cũng ngay lập tức biết rằng đoán mò mật
khẩu là việc không tưởng: hai mươi sáu mũ năm có nghĩa là sẽ có 1 1.881.376 khả
năng xảy ra. Và giả sử cô có thể đoán được mỗi trường hợp trong một giây thì cô
cũng phải mất mười chín tuần mới thử được hết.
Khi Susan Fletcher nằm trên sàn ngay phía dưới bàn phím, nghẹt thở, cô lại nghe
thấy tiếng gọi tha thiết của ngài chỉ huy. Ông ta lại đang gọi: Tôi yêu em, Susan?
Tôi đã yêu em từ lâu lắm rồi!
Susan! Susan! Susan!… Cô biết, ông ta đã chết, nhưng giọng của ông ta vẫn còn
văng vẳng bên tai. Cô nghe tên mình vang lên như một điệp khúc.
Susan… Susan… Rồi, trong một thoáng ớn lạnh cô chợt nhận ra. Mật khẩu chính là
tên mình. Run rẩy yếu ớt, cô cố gắng với lên bàn phím và nhập mật khẩu.
S U S A… N Không đầy một giây sau, cánh cửa bật mở.
Chương 108 
Thang máy của Strathmore lao xuống rất nhanh. Bên trong thang máy, Susan
gắng sức hít sâu không khí trong lành vào lồng ngực. Choáng váng, cô dựa mình
vào thành thang máy khi nó chuẩn bị dừng lại. Một lát sau, cô nghe thấy tiếng bánh
răng chuyển động, thang máy lại hoạt động tiếp, lần này là theo chiều ngang. Susan
cảm giác như chiếc thang máy đang đi lên khi nó bắt đầu đến khu trung tâm của
NSA. Cuối cùng là một tiếng rít, thang máy dừng lại và cánh cửa mở ra.
Đang ho dữ dội, Susan Fletcher loạng choạng bước ra một hành lang xi-măng. Cô
thấy mình đang ở trong một đường hầm thấp và hẹp. Hai đường màu vàng song
song kéo dài trước mắt cô, chạy dài cho đến khi biến mất trong bóng tối.
Đó là đường cao tốc ngầm… Cô lảo đảo bước đi theo đường hầm, tay lần theo
tường để tìm lối Phía sau cô, cánh cửa thang máy đã đóng lại, bây giờ lại một lần
nữa cô chìm trong bóng tối.
Yên lặng. Chỉ còn nghe thấy tiếng máy rầm rập yếu ớt từ các bức tường dội lại.
Tiếng máy càng ngày càng rõ hơn.
Đột nhiên một luồng ánh sáng bừng lên như bình minh vừa ló rạng. Bóng tối bỗng
chốc loãng dần ra thành một thứ ánh sáng xám mờ mờ. Các bức tường của đường
hầm dần dần hiện rõ. Có một chiếc xe nhỏ đang rẽ ngoặt ở một góc của, đèn pha
của nó làm cho cô loá mắt. Susan tựa lưng vào tường và nhắm mắt lại. Một luồng
gió tạt mạnh và chiếc xe vụt qua.
Một giây sau, cô nghe thấy tiếng phanh gấp. Tiếng động cơ lại quay trở lại nhưng
lần này là đi giật lùi. Vài giây sau chiếc xe dừng lại ngay cạnh cô.
- Cô Fletcher! - Một giọng đầy ngạc nhiên thốt lên.
Susan chằm chằm nhìn vào khuôn mặt có vẻ quen thuộc trong chiếc xe đánh gôn.
- Lạy chúa tôi. Cô không sao chứ? Chúng tôi tưởng cô đã chết rồi! - một giọng đầy
ngạc nhiên.
Susan vẫn ngơ ngác.
- Tôi là Chad Brinkerhoff, trợ lý của ngài giám đốc - anh chàng lắp bắp, quan sát
cô, chuyên gia giải mã vẫn còn choáng váng.
Susan chỉ có thể nói yếu ớt:
- TRANSLTR… Brinkerhofí khẽ gật đầu:
- Quên chuyện đó đi. Thôi, lên xe nào!
Ánh sáng đèn pha của chiếc xe gôn lướt trên tường xi măng.
- Có virus trong cơ sở dữ liệu chính - Brinkerhoff thốt ra.
- Tôi biết - Susan nói thều thào.
- Chúng tôi cần cô giúp đỡ.
Susan cố không để mình bật khóc.
- Strathmore… ông ấy….
- Chúng tôi biết, ông ấy đã bỏ qua vòng bảo vệ Gauntlet - Brinkerhoff nói.
- Đúng thế… và… - cô thấy cố họng mình cứng lại. Ông ta còn giết David!
Brinkerhoff đặt bàn tay lên vai cô an ủi:
- Sắp đến nơi rồi, cô Fletcher. Cố lên nào!
Chiếc xe gôn Kensington tốc độ cao vòng qua một góc của và phanh kít lại. Bên
cạnh họ là một nhánh rẽ vuông góc với đường hầm, một hành lang được chiếu sáng
bằng một thứ ánh sáng đỏ mờ hắt lên từ phía sàn. - Nào - Brinkerhoff nói, đỡ cô ra khỏi xe.
Anh ta dẫn cô vào trong hành lang. Susan đi theo anh ta một cách vô thức như
người mộng du. Hành lang bỗng trở nên dốc đứng Susan vịn lấy cầu thang và theo
Brinkerhoff đi xuống. Không khí càng ngày càng lạnh hơn. Họ tiếp tục đi xuống
sâu hơn.
Càng xuống sâu trong lòng đất, hành lang càng hẹp dần. Từ phía sau họ dội lại
tiếng bước chân đi rất mạnh, bước chân của một người đang cố đuổi theo. Tiếng
chân ngày càng rõ hơn. Cả Brinkerhoff và Susan cùng dừng lại và ngoái đầu lại.
Một người đàn ông da đen lực lưỡng sải bước về phía họ. Susan chưa nhìn thấy ông
ta bao giờ. Bước đến gần, ông nhìn cô với ánh mắt thăm dò:
- Ai đây? - Ông ta hỏi.
- Cô Susan Fletcher", Brinkerhoff trả lời.
Người đàn ông to lớn rướn lông mày. Thậm chí ngay khi trong bộ dạng lem luốc và
toàn thân ướt đầm, trông Susan Fletcher vẫn đẹp hơn nhiều so với những gì ông
tưởng tượng.
- Còn ngài chỉ huy?
Brinkerhoff lắc đầu.
Ông không nói gì, cúi đầu hồi lâu, rồi quay lại phía Susan:
- Tôi là Leland Fontaine, rất vui vì cô đã an toàn - ông đưa tay bắt tay cô.
Susan nhìn ông chằm chằm. Cô luôn biết rằng, một ngày nào đó cô sẽ được diện
kiến ngài giám đốc NSA nhưng cô không thể nào tưởng tượng nổi một tình huống
gặp gỡ như thế này.
- Đi nào, cô Fletcher! - Fontaine nói và dẫn đường phía trước - Chúng tôi cần sự hỗ
trợ của tất cả mọi người.
Trong lớp sương đỏ mờ ảo phía cuối hành lang, một bức tường thép chặn ngay
trước lối đi. Fontaine tiến đến và nhập mật mã vào một hốc tường. Sáu đó ông đặt
bàn tay phải lên một ô kính nhỏ.
Một luồng ánh sáng nhấp nháy trong giây lát và cánh cửa khổng lồ rung chuyển rồi
trượt sang bên trái.
Chỉ có một phòng duy nhất trong NSA quan trọng hơn Crypto, và Susan Fletcher
biết, cô đang chuẩn bị bước vào căn phòng đó.
Chương 109  Trung tâm điều khiển của ngân hàng dữ liệu của NSA trông giống như cơ quan
đầu não NASA thu nhỏ. Hàng chục trạm máy tính đối diện với một màn hình ti vi
cỡ lớn 30 và 40 feet trên bức tường phía cuối căn phòng. Trên màn hình là những
con số, những biểu đồ liên tục xuất hiện và biến mất như ai đó đang đổi kênh vậy.
Rất nhiều kỹ thuật viên vội vã chạy đi chạy lại từ trạm này sang trạm kia lôi theo
các băng giấy in dài loằng ngoằng, miệng liên tục la hét đưa ra các lệnh. Một cảnh
tượng hỗn loạn.
Susan nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc vào đống thiết bị ấy.
Cô lờ mờ nhớ ra rằng trước đây người ta đã phải đào lấy đi 250 tấn đất để xây dựng
trung tâm này. Nó được đặt sâu 214 feet dưới lòng đất, để được bảo vệ tuyệt đối
chống được cả bom thông thường và bom nguyên tử.
Trên một trạm cao hơn hẳn nhô lên giữa phòng, Jabba đang đứng đó la hét, ra lệnh
cho các trạm khác như thể một ông vua đang ra lệnh với các thần dân của mình.
Màn hình ngay sau lưng ông ta sáng chói một dòng chữ. Một tin nhắn khá quen
thuộc đối với Susan. Một dòng chữ lớn như treo ngay trên đầu Jabba:
BÂY GIỜ CHỈ CÓ SỰ THẬT MỚI CỨU CÁC NGƯỜI.
HÃY NHẬP MẬT KHẨU…???
Như đang bị rơi trong một cơn ác mộng kỳ quái, Susan đi theo Fontaine đến bục
chỉ huy. Thế giới xung quanh cô dường như là một cuốn phim quay chậm lờ mờ.
Jabba nhìn thấy họ tiến đến và thét lên như một con bò điên.
- Tôi xây dựng hệ thống bảo vệ Gauntlet là có mục đích!
- Gauntlet đã chết rồi - Fontaine cũng quát lại với một giọng không kém.
- Tin cũ rồi, thưa giám đốc - Jabba làu bàu - Vụ nổ làm tôi điếng cả người. Thế cái
lão Strathmore chết tiệt đâu rồi?
- Ngài Strathmore đã chết!
- Đáng kiếp.
- Bình tĩnh đi, Jabba, báo cáo tình hình cho chúng tôi xem nào. Hệ thống bị nhiễm
virus nặng không? - ngài giám đốc ra lệnh.
Jabba nhìn tròng chọc vào ngài giám đốc hồi lâu rồi bỗng nhiên phá lên cười:
- Virus ư? - Tiếng cười hô hố của Jabba vang dội khắp tầng hầm - Có phải ông nghĩ
nó chính là virus?
Fontaine giữ vẻ điềm tĩnh. Thái độ xấc láo của Jabba đã vượt quá giới hạn, nhưng Fontaine biết lúc này chưa cần phải vội vàng xử lý hành vi đó của Jabba. Ngồi
xuống, Jabba vẫn tỏ ra trịnh thượng. Những vấn đề trầm trọng của máy tính đủ để
ông ta bỏ qua những quy định về thứ tự trên dưới.
- Đấy không phải là virus hay sao? - Brinkerhoff kêu lên đầy hy vọng.
Jabba khịt mũi vẻ khó chịu:
- Những con virus luôn có một loạt chuỗi sao chép giống nhau, cậu bé đáng thương
ạ! Đây không phải là virus!
 Đầu óc Susan quay cuồng và cô không thể tập trung được.
- Thế thì vấn đề là gì nảo - Fontaine yêu cầu.
- Tôi tin là chúng ta đã bị nhiễm virus.
 Jabba hít một hơi dài và hạ thấp giọng:
- Virus… - Những giọt mồ hôi rơi lã chã trên khuôn mặt ông. Jabba tiếp tục - Virus
có khả năng tự sinh sản, chúng là loài sinh sản vô tính ngu xuẩn kiêu ngạo và ích
kỷ. Sinh sản nhanh hơn cả thỏ. Nhưng đó lại là điểm yếu của chúng, ta có thể lai
tạo chúng và cho chúng vào quên lãng. Không may là chương trình này không hề
có đặc tính đó và không tái sinh. Nó rất nhạy bén và tập trung. Thực ra thì sau khi
tiêu diệt được mục tiêu của mình nó sẽ tự phá huỷ.
Jabba giơ hai tay hướng lên màn hình lớn đang dựng một viễn cảnh tàn phá thảm
khốc, vẻ đầy tôn kính:
- Kính thưa quý vị! - Ông thở dài - Hãy chuẩn bị chào đón những anh hùng cảm tử
trong đội quân tấn công máy tính, Con sâu!
- Con sâu ư? - Brinkerhoff lầm bầm - Cái tên thông tục này chẳng phù hợp với bọn
xâm nhập quỷ quyệt ấy chút nào.
- Con sâu! - Jabba cố kìm giọng - Không có cấu trúc phức tạp, chỉ rất cơ bản, mẹ
kiếp. Thế đấy, một sự đơn giản chết người. Nó chỉ thực hiện những gì nó được lập
trình và rồi rút lui.
Fontaine nhìn Jabba nghiêm khắc.
- Và con sâu này được lập trình để làm cái gì? - Fontaine hỏi.
- Chịu chết! - Jabba trả lời - Hiện tại nó đang lan rộng và gắn vào các file dữ liệu
mật của chúng ta. Sau đó nó có thể làm bất kỳ điều gì, nó có thể xoá toàn bộ dữ
liệu, hoặc cũng có thể nó chỉ định in ra tất cả các hình mặt trời trên một số văn bản
của Nhà Trắng. Giọng của Fontaine vẫn giữ được vẻ bình tĩnh và tự chủ.
- Ông có thể dừng nó lại không?
Jabba thở dài và nhìn lên màn hình.
- Tôi không biết. Điều đó phụ thuộc vào việc tác giả của nó ghét chúng ta đến mức
nào.
Ông chỉ tay lên màn hình:
- Có ai hiểu dòng chữ này có nghĩa gì không?
CHỈ CÓ SỰ THẬT MỚI CÓ THỂ CỨU CÁC NGƯỜI LÚC NÀY.
HÃY NHẬP MẬT KHẨU…???
Jabba chờ một hồi, không ai trả lời. Ông ta nói tiếp:
- Có vẻ như ai đó đang thách thức chúng ta, ngài giám đốc ạ. Một sự hăm doạ tống
tiền. Đây đúng là một thông điệp tống tiền, nếu tôi không nhầm.
 Giọng Susan thì thầm trống rỗng.
- Đó, đó là… Ensei Tankado.
Jabba quay sang phía cô. Ông ta nhìn cô hồi lâu, mắt mở to ngạc nhiên:
- Tankado?
Susan yếu ớt gật đầu.
- Anh ta muốn chúng ta thừa nhận… về cỗ máy… TRANSLTR và anh ta đã phải
trả giá bằng… - Thú nhận - Brinkerhoff cắt ngang, đầy kinh ngạc - Tankado muốn
chúng ta thú nhận rằng chúng ta có TRANSLTR ư? Muộn rồi!
Susan định nói điều gì đó nhưng Jabba đã át đi.
- Có vẻ như Tankado có một mật mã hoá giải - Ông nói, ngước nhìn lên dòng tin
trên màn hình.
Mọi người cùng quay ra.
- Mật mã hoá giải ư? - Brinkerhoff gặng hỏi.
Jabba gật đầu.
- Đúng vậy. Một mật khẩu có thể ngừng hoạt động của con sâu đó lại. Đơn giản là
thế này, nếu chúng ta thừa nhận rằng chúng ta có TRANSLTR, Tankado sẽ cho
chúng ta mã hoá giải. Chúng ta chỉ cần nhập nó và cứu được ngân hàng dữ liệu. Đó
chính là một kiểu tống tiền công nghệ số.
Fontaine đứng chết lặng, nhưng không hề nao núng.
- Chúng ta còn bao nhiêu thời gian? - Khoảng một giờ - Jabba nói.
- Cũng đủ thời gian để chúng ta tập hợp một cuộc họp báo và để cho họ biết hết sự
thật.
- Ông có giải pháp gì không? - Fontaine hỏi.
- Ông nói xem chúng ta có thể làm gì?
- Giải pháp ư? - Jabba nói giọng đầy hoài nghi. - Ngài muốn một giải pháp à? Thì
đây, ông hãy thôi cái trò đi đi lại lại ngu ngốc kia đi, giải pháp đấy!
- Bình tĩnh nào - Ông giám đốc cảnh cáo.
Ngài giám đốc - Jabba lắp bắp - Hiện Ensei Tankado đang kiểm soát ngân hàng dữ
liệu này! Hãy cho anh ta bất kỳ thứ gì anh ta muốn. Nếu anh ta muốn cả thế giới
này biết đến TRANSLTR, hãy gọi CNN và cho họ đưa tin. Đằng nào thì
TRANSLTR bây giờ cũng chỉ là một cái hố sâu đổ nát dưới lòng đất thôi chúng ta
còn sợ quái gì cơ chứ?
Mọi người cùng im lặng, Fontaine dường như đang cân nhắc quyết định của mình.
Susan định lên tiếng, Jabba lại át cô đi.
- Ông còn chờ gì nữa, ngài giám đốc! Hãy gọi thằng Tankado! Nói với nó là ông sẽ
chấp nhận cuộc chơi! Chúng ta phải có đoạn mã đó, không thì toàn bộ chỗ này sẽ
không còn gì cả nữa!
Không ai nhúc nhích.
- Ông có mất trí không đấy - Jabba thét lên - Gọi cho Tankado đi! Nói với nó chúng
ta chấp nhận rồi lấy đoản mã về cho tôi!
- Ngay bây giờ - Jabba lao ra cái điện thoại và bấm nút mở - Không sao, hãy cho tôi
số của anh ta, tôi sẽ tự gọi.
- Vô ích thôi! - Susan thều thào - Tankado chết rồi.
Sau một hồi ngạc nhiên bối rối, cái tin làm cho Jabba choáng váng. Trông ông ta
gần như quỵ ngã đến nơi.
- Chết rồi? Nhưng… như thế thì… chúng ta không thể… - Có nghĩa là chúng ta
phải có một kế hoạch mới - Fontaine bình tĩnh nói.
Mắt Jabba vẫn đờ đẫn trước cú sốc, một người từ phía cuối phòng gọi lớn.
- Jabba! Jabba!
Đó là Soshi Kuta, trợ lý kỹ thuật của ông ta. Cô chạy đến phía bục chỉ huy, lôi theo
một dải giầy in loằng ngoằng. Vẻ mặt đầy lo lắng sợ hãi. - Jabba! - cô thở hổn hển - Con virus… tôi vừa tìm ra nguyên tắc lập trình của nó! -
Soshi giúi đống giấy vào tay Jabba.
- Tôi lôi cái này ra từ phần thăm dò hoạt động hệ thống. Chúng ta đã cô lập được
lệnh thực hiện - hãy xem nó sẽ làm gì này?
Vẫn còn sửng sốt, viên trưởng An ninh hệ thống đọc và vội bám tay vào lan can
cho khỏi quỵ xuống.
- Ôi, chúa ơi - Jabba thở dốc - Thằng chết treo khốn kiếp!
  Chương 110 & 111 & 112 & 113 & 114

Jabba vẫn nhìn trân trân vào tờ giấy mà Soshi vừa đưa. Mặt tái đi lấy tay áo lau mồ
hôi vã ra trên trán.
- Ngài giám đốc, chúng ta không còn cách nào khác. Phải ngắt nguồn ngân hàng dữ
liệu ngay - Jabba nói.
- Không thể được, hậu quả sẽ rất thảm khốc…- Fontaine nói.
Jabba biết ngài giám đốc nói đúng. Có đến ba nghìn trạm kết nối ISDN trên toàn
thế giới gắn với ngân hàng dữ liệu của NSA.
Hàng ngày các sỹ quan quân đội vẫn tải các hình ảnh liên tục về động thái của kẻ
thù từ các vệ tinh. Các kỹ sư quân sự vẫn tải về các bản thiết kế các loại vũ khí tối
tân. Các nhân viên điều phối của các ngành đang theo dõi tiến trình thực hiện
nhiệm vụ. Ngân hàng dữ liệu của NSA là xương sống của hàng ngàn cơ quan chính
phủ Hoa Kỳ. Tắt nguồn mà không báo trước sẽ ngưng toàn bộ hệ thống tình báo có
tầm quan trọng sống còn trên toàn thế giới.
- Tôi biết hậu quả của nó, thưa ngài, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác!
- Hãy giải thích đi - Fontaine ra lệnh. Ông ta liếc nhìn Susan đứng bên cạnh trên
bục chỉ huy. Trông cô như đang ở xa hàng đặm.
Jabba hít một hơi thật sâu và lại đưa tay lên lau trán. Cứ nhìn vào khuôn mặt ông ta
lúc đó, mọi người trong phòng đều hiểu rằng những gì ông ta sắp nói ra sẽ thật
khủng khiếp.
- Con sâu này không phải là một vòng suy diễn thông thường. Nó có khả năng lựa
chọn, nói cách khác nó cũng có sở thích riêng.
Brinkerhoff định nói điều gì đó nhưng lại bị Fontaine chặn lại.
- Hầu hết các kiểu ứng dụng có tính năng huỷ diệt sẽ xoá sạch dữ liệu trong ngân
hàng dữ liệu - Jabba nói tiếp - Nhưng trường hợp này phức tạp hơn. Nó chỉ xoá một
số tệp nằm trong một phạm vi nào đó.
- Có nghĩa là nó sẽ không tấn công toàn bộ ngân hàng dữ liệu? - Brinkerhoff hỏi,
đầy hy vọng - Đó là tin tốt phải không?
- Không hề! - Jabba như muốn nổ tung. - Là tin xấu, rất xấu là khác mẹ kiếp!
- Bình tĩnh! - Fontaine ra lệnh và ông hỏi tiếp - Nó sẽ tấn công vào lĩnh vực nào?
Quân sự? Hay tình báo? Jabba lắc đầu. Rồi nhìn Susan, trông cô vẫn như đang ở tận đẩu tận đâu, và ngước
nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của ngài giám đốc:
- Ngài biết đấy, bất kỳ ai muốn truy nhập ngân hàng này từ bên ngoài phải đi qua
một loạt các cồng an ninh trước khi được cho phép.
Fontaine gật đầu. Hệ thống cấp bậc cho phép truy cập ngân hàng dữ liệu cực kỳ
chặt chẽ. Những người có nhiệm vụ sẽ truy cập thông qua mạng Internet trên toàn
thế giới, tuỳ thuộc vào cấp bậc của người đó mà họ sẽ được phép truy nhập vào
vùng của mình.
- Chính vì chúng ta gắn với hệ thống Internet toàn cầu - Jabba giải thích - Nên bọn
tin tặc, chính phủ nước khác và EFF lúc nào cũng lởn vởn như lũ cá mập sẵn sàng
thâm nhập ngân hàng này 24/24.
- Đúng thế! - Fontaine đáp - Và hệ thống lọc bảo vệ của chúng ta cũng làm việc
24/24 để ngăn chặn chúng. Anh định nói gì?
Jabba nhìn xuống tờ giấy và nói:
- Ý tôi là, Tankado không nhằm vào dữ liệu. - Ông nuốt nước bọt rồi nói tiếp - Mà
nhằm vào hệ thống lọc bảo vệ của chúng ta.
Fontaine tái mặt. Dĩ nhiên là ông hiểu tác động của điều này rằng con sâu này đang
nhằm vào hệ thống bảo mật của NSA.
Không có hệ thống này, tất cả các thông tin mật trong ngân hàng dữ liệư này sẽ trở
thành thông tin miễn phí, ai cũng có thể truy cập và xem.
- Chúng ta phải tắt nguồn - Jabba nhắc lại - Trong khoảng một giờ nữa toàn bộ
những người truy cập mạng nếu có một modem sẽ có được toàn bộ tin tối mật của
chính phủ Mỹ.
Fontaine đứng chết lặng không nói được lời nào.
Jabba nóng lòng chờ đợi một hồi và cuối cùng quay lại ra lệnh cho Soshi.
- Soshi! VỀ NGAY BÂY GIỜ!
Soshi lao đi.
Jabba thường sử dụng VR. Trong hầu hết các hệ thống máy tính, VR có nghĩa là
"thực tế ảo", nhưng ở NSA nó có nghĩa là trước khi được nhìn thấy trực tiếp. Trong
một thế giới toàn các kỹ thuật viên, các chính trị gia với những trình độ kỹ thuật
khác nhau, đôi khi chỉ có một biểu đồ như vậy mới có thể khiến tất cả mọi người
cùng hiểu; một biểu đồ đơn giản gồm một đường đi xuống cũng thường tạo ra phản ứng thậm chí còn gấp 10 lần khả năng các con số trên bảng tính có thể tạo ra cho
những người nhìn thấy chúng. Jabba biết rõ một lệnh VR trong trường hợp này sẽ
rất hiệu quả.
- VR! - Soshi hét lên từ một khoang ở phía cuối phòng.
Một biểu đồ do máy tính tạo ra được quét lên màn hình trên tường phía sau họ.
Susan nhìn lên một cách lơ đãng, như không hề biết đến sự nhốn nháo xung quanh
cô. Mọi người trong phòng đều cùng nhìn về hướng Jabba đang nhìn.
Biểu đồ trước mặt họ có hình mắt bò. Tại giữa nó là một vòng tròn đỏ đánh dấu dữ
liệu. Quanh tâm đỏ đó là năm vòng tròn đồng tâm khác có màu và độ dày khác
nhau. Vòng tròn ngoài cùng gần như đã bị mờ gần như là trong suốt.
- Chúng ta còn năm lớp bảo vệ nữa, Jabba giải thích, gồm một máy chủ pháo đài
phòng thủ chính, hai bộ lọc bảo vệ cho FTP và X-11 một khối đường ngầm và cuối
cùng là một cửa sổ PEM (tiêu chuẩn cho việc bảo mật thư điện tử) ngay ở bên phải
máy chiếu ấy. Vòng ngoài cùng đã biến mất, đó là các máy trạm đã bị xâm nhập.
Chúng ta đã hoàn toàn mất chúng. Trong vòng một giờ nữa toàn bộ năm vòng còn
lại cũng sẽ chung số phận. Khi đó cả thế giới sẽ đố xô vào và toàn bộ thông tin của
NSA sẽ bị biến thành của chung.
Fontaine nhìn biểu đồ VR, mắt ông đỏ vằn lên.
Brinkerhoff rên rỉ yếu ớt:
- Con sâu này có thể mở ngân hàng dữ liệu của của chúng ta cho cả thế giới xem ư?
- Đây chỉ là một trò trẻ con thôi - Jabba ngắt lời - Gauntlet hoàn toàn có thể phát
hiện ra, nhưng Strathmore đã tắt bộ lọc.
- Một hành động khiêu chiến - Fontaine thì thầm với giọng sắc lạnh. Jabba lắc đầu:
- Tôi cho rằng Tankado không chủ tâm đẩy sự việc đến nước này. Tôi cho rằng hắn
định sẽ xuất hiện đúng lúc và chặn đứng con sâu lại.
Fontaine nhìn lên màn hình và nhận thấy vòng tròn hàng rào lửa ngoài cùng đã
hoàn toàn biến mất.
- Vòng Bastion Host ngoài cùng đã bị nuốt chửng rồi! - một kỹ thuật viên từ phía
cuối phòng thốt lên.
- Vòng tiếp theo đang bị tấn công kìa!
- Chúng ta phải tắt nguồn ngay - Jabba thúc giục - Theo biểu đồ VR thì chúng ta
còn khoảng bốn mươi phút nữa. Tắt nguồn cũng là một quy trình phức tạp. Đúng vậy. Hệ thống ngân hàng dữ liệu của NSA đã được thiết kế sao cho đảm bảo
không bao giờ bị mất điện một cách vô tình hay khi bị tấn công. Các nút dự phòng
phức tạp cho hệ thống điện thoại và điện được chôn trong các hộp thép chắc chắn
sâu dưới lòng đất, và ngoài các đường dẫn trong khu tổ hợp của NSA, còn cố các
chốt dự phòng phức tạp khác tách khỏi hệ thống dây chính.
Ngắt nguồn sẽ bao gồm nhiều quá trình khẳng định phức tạp và nghi thức khác, còn
phức tạp hơn nhiều so với việc lắp đặt một trạm do thám nguyên tử ngầm dưới đại
dương.
- Chúng ta còn thời gian - Jabba nói - Nếu chúng ta khẩn trương, có thể thực hiện
tắt nguồn thủ công trong vòng khoảng 30 phút.
Fontaine tiếp tục nhìn lên biểu đồ VR, cân nhắc quyết định của mình.
- Ngài giám đốc! - Jabba hét lên - Khi những bức tường bảo vệ này bị tấn công,
toàn bộ người sử dụng Internet trên thế giới sẽ tha hồ truy cập tin mật của ta. Và,
tôi đang nói xa hơn nữa, tất cả những thông tin hoạt động tình báo của chúng ta,
điệp viên đang ở nước ngoài, tất cả các tên địa chỉ của các nhân chứng trong
chương trình bảo vệ nhân chứng liên bang, mã kiểm duyệt, tất cả, sẽ lộ hết. Chúng
ta phải tắt nguồn ngay bây giờ, ngay lập tức!
Ông giám đốc dường như không hề lay chuyển:
- Phải có cách khác chứ? - ông thì thầm.
 - Có đấy! - Jabba gắt - Cái mật mã hoá giải đó! Nhưng cái thằng khốn duy nhất có
nó đã chẳng may chết rồi còn gì!
- Thế còn nguyên tắc brute-force (1) thì sao? - Brinkerhoff đột nhiên thốt lên - Liệu
chúng ta có thể đoán được đoạn mã này không?
Jabba khoát tay.
- Lạy chúa! Đoạn mã giống như việc mật mã hoá các phím ngẫu nhiên! Làm sao
mà đoán được! Nếu cậu nghĩ có thể đánh 600 tỉ tỉ lần trong vòng 40 phút tới thì cứ
đi mà đoán!
- Đoạn mã đang ở Tây Ban Nha - Susan yếu ớt cất tiếng.
Tất cả mọi người trong bục chỉ huy quay lại. Đó là câu đầu tiên của cô sau một hồi
lâu im lặng.
Susan ngước nhìn lên, mắt nhoè đi. Cô nói:
- Tankado đã đem cho không đoạn mã ấy trước khi chết. Tất cả đều thất vọng.
- Cái mật khẩu ấy… - Người Susan run lên khi cô cố gắng nói - Ngài chỉ huy
Strathmore đã cho một người đi tìm nó.
- Và sao nữa - Jabba gặng hỏi - Người của Strathmore có tìm thấy không?
Susan cố kìm nén nhưng nước mắt cứ giàn giụa:
- Có, cô nghẹn ngào, tôi nghĩ là có.
Chú thích:
(1) Brute-force: phương pháp đoán mã bằng cách so sánh lần lượt tới khi tìm ra
mã.
Chương 111 Một tiếng hét chói tai xé tan không khí căn phòng.
- Cá mập!
Đó là Soshi.
Jabba quay ngoắt lại phía màn hình VR. Hai đường mảnh nữa xuất hiện bên ngoài
đường tròn đồng tâm trông chúng như một đám tinh trùng đang gắng sức thâm
nhập quả trứng.
- Trong nước có mùi máu mà, thưa các vị! - Jabba quay lại phía ông giám đốc. -
Tôi cần một quyết định. Hoặc là chúng ta bắt đầu tắt nguồn bây giờ hoặc là chúng
ta sẽ chẳng có cơ hội để làm việc đó nữa. Ngay sau khi hai đường này phá được
máy chủ Bastion Host, chúng sẽ gửi đi thông điệp kêu gọi cùng tấn công.
Fontaine không phán ứng gì. Ông đang chìm trong suy nghĩ.
Lời nói của Susan Fletcher về cái đoạn mã ở Tây Ban Nha dường như là một hy
vọng đối với ông. Ông liếc nhìn Susan ở phía cuối phòng. Cô ấy dường như đang
sống trong một thế giới khác của riêng mình, đổ gục trên ghế, đầu gối lên tay.
Fontaine không biết chính xác điều gì đã khiến cô phản ứng như vậy, nhưng ông
không còn thời gian để nghĩ cho chuyện đó nữa.
- Tôi cần một quyết định, ngay bây giờ! - Jabba gào lên.
Fontaine vẫn nhìn lên. óng nói giọng đầy vẻ bình tĩnh.
- Được, quyết định đây, chúng ta sẽ không tắt nguồn. Chúng ta sẽ đợi.
Giọng Jabba bỗng hạ xuống:
- Cái gì? Nhưng điều đó sẽ có nghĩa là….
 - Một trò mạo hiểm! - Fontaine cắt ngang - Một trò mạo hiếm, chúng ta có thể sẽ
thắng - Ông nhấc điện thoại của Jabba, bấm một số phím và nói. - Midge à, tôi, Leland Fontaine đây. Hãy nghe cho kỹ này… Chương 112 - Ông có
biết mình đang làm cái quái gì không ông giám đốc? - Jabba rít lên - Chúng ta đang
mất dần khả năng tắt nguồn đấy!
Fontaine không hề trả lời.
Ngay lập tức cánh cửa phía sau mở, Midge lao vào. Bà ta chạy vội lên bục chỉ huy,
thở dốc.
- Ngài giám đốc! Tổng đài sẽ kết nối ngay bây giờ!
Fontaine quay lại phía màn hình trên tường. Mười lăm giây sau màn hình bắt đầu
xuất hiện.
Lúc đầu hình ảnh còn mờ và nhiễu rồi dần dằn trở nên nét hơn. Hình ảnh được
truyền về qua hệ thống số QuickTime cho năm hình một giây. Trên màn hình là hai
người đàn ông, một người trông tái mét, toàn thân đầy vết thương trầy xước, người
kia là một người Mỹ tóc vàng. Họ cùng ngồi đối diện với màn hình máy quay trông
như hai phát thanh viên đang chờ phát sóng.
- Cái quái gì thế? - Jabba hỏi.
- Ngồi yên! - Fontaine ra lệnh.
Hai người đàn ông có lẽ đang ngồi trong một chiếc xe tải. Đây cáp điện treo chằng
chịt quanh họ. Âm thanh tiếp tục được kết nối.
Đột nhiên có tiếng tạp âm.
- Âm thanh được tải về - một giọng kỹ thuật viên vang lên từ phía sau - Năm giây
nữa sẽ có âm thanh hai chiều.
- Ai vậy? - Brinkerhoff hỏi, vẻ khó chịu.
- Các đặc vụ của chúng ta - Fontaine trả lời, mắt nhìn lên hai nhân viên ông đã điều
đi Tây Ban Nha. Đó là một sự đề phòng cần thiết. Fontaine hoàn toàn tin tưởng vào
tất cả các bước trong kế hoạch của Strathmore - việc phải trừ khử Ensei Tankado là
đáng tiếc song phải làm, viết lại Pháo Đài Số - một quyết định đúng đắn.
Nhưng chỉ còn một điều khiến ông băn khoăn đó là việc thuê Hulohot. Hulohot là
một tay chuyên nghiệp nhưng chỉ là lính đánh thuê. Liệu hắn có đáng tin cậy
không? Liệu hắn có giữ bí mật đoạn mã hoá giải không? Fontaine phải theo dõi mọi
động thái của Hulohot, để đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
Chương 113 - Không đời nào! - Một người hét vào màn hình. Chúng tôi đã có
lệnh, chúng tôi chỉ báo cáo tình hình cho ngài giám đốc Leland Fontaine, chỉ Ngài Leland Fontaine thôi!
Fontaine có vẻ hơi buồn cười, ông hỏi lại:
- Thế các cậu không muốn biết tôi là ai à?
- Ông có là ai thì cũng thế cả thôi? - Người kia phản ứng dữ dội.
- Hãy để tôi giải thích - Fontaine xen vào - Để tôi giải thích cho các cậu ngay bây
giờ.
Chỉ vài giây sau, cả hai người đàn ông đều đỏ mặt, lắp bắp báo cáo với ngài giám
đốc Cơ quan An ninh Quốc gia.
- Thưa ngài giám đốc, người tóc vàng run run, tôi là đặc vụ Coliander, còn đây là
đặc vụ Smith.
- Tốt - Fontaine nói - Hãy trình bày ngắn gọn!
Ở phía cuối phòng Susan Fletcher đang ngồi đó, cố chống chọi lại sự cô đơn đến
nghẹt thở đang vây quanh mình. Mắt cô nhắm nghiền hai tay rung rung, cô khóc,
toàn thân cô như tê cứng lại. Sự hỗn độn xung quanh dường như nhoà đi chỉ còn là
những âm thanh mờ nhạt xa xôi.
Nhóm người tập hợp trên bục bồn chồn lắng nghe tin tức đặc vụ Smith báo về.
- Theo lệnh của ngài, thưa Giám đốc, chúng tôi đã ở Seville hai ngày lần theo dấu
vết của Ensei Tankado.
- Hãy trình bày vụ ám sát! - Fontaine nóng lòng cắt ngang.
Smith gật đầu, anh bắt đầu nói:
- Chúng tôi đã quan sát được từ trong xe tải cách hiện trường khoảng năm mươi
mét, vụ thủ tiêu đã diễn ra êm thấm. Hulohot đúng là một tay chuyên nghiệp.
Nhưng sau đó kế hoạch của hắn bị thay đổi. Nhiều nhân chứng xuất hiện và hắn đã
không lấy được vật đó.
Fontaine gật đầu. Hai đặc vụ đã liên lạc với ông khi ông đang ở Nam Mỹ, báo cáo
rằng một số chi tiết đã không theo như kể hoạch. Chính vì tin này mà Fontaine đã
rút ngắn thời gian chuyến đi của mình.
Coliander nói tiếp:
- Chúng tôi đã bám theo Hulohot như ngài đã ra lệnh. Nhưng hắn đã không bám
theo mục tiêu mà lại bám theo một gã nào đó, có vẻ là việc riêng, rất kín đáo.
- Riêng ư? - Fontaine sửng sốt. Có vẻ như Strathmore đã gạt NSA ra ngoài cuộc
rồi. - Bộ lọc FTP đã bị xoá sổ! - Giọng một kỹ thuật viên.
- Chúng ta phải có vật đó! - Fontaine nhấn mạnh - Hulchot đâu?
Smith nhìn xuống phía vai của mình và trả lời:
- Hắn đang ở đây thưa ngài.
Fontaine thốt lên:
- Đâu?
Đó là tin tốt lành nhất ông nghe được trong ngày hôm đó.
Smith tiến về phía màn hình và di chuyển hướng máy quay.
Ống lính lướt sang phía hai thân thế mềm rũ dựa vào tường. Cả hai đều không cử
động. Đó là một gã đàn ông to lớn đeo kính gọng kim loại xoắn, người còn lại là
một chàng trai trẻ, tóc đen và người bê bết máu.
- Hulchot là gã bên trái - Smith giải thích.
- Hulohot chết rồi à? - Ngài chỉ huy hỏi.
- Vâng, thưa ngài.
Fontaine biết họ sẽ giải thích điều này sau. Ông nhìn lên vòng tròn bảo vệ mỏng
manh trên biểu đồ. Và ra lệnh rất chậm và rõ ràng:
- Điệp viên Smith, tôi cần vật đó!
Smith nói đầy vẻ e ngại:
- Thưa ngài, chúng tôi vẫn chưa biết vật đó là cái gì.
Chương 114 - Thế thì tìm lại đi! - Fontaine ra lệnh.
Ngài chỉ huy nôn nóng nhìn lên màn hình chờ đợi hai đặc vụ lục tìm hai cái xác
mềm oặt trên xe, mong tìm thấy một mẩu ghi số hoặc chữ gì đó.
Jabba tái mặt và anh ta thốt lên:
- Ôi, lạy chúa tôi. Họ mà không tìm được nó thì chúng ta sẽ chết!
- Đã mất hoàn toàn bộ lọc bảo vệ FTP! - một giọng la lên - Vòng thứ ba bắt đầu bị
tấn công ồ ạt!
Mọi người lại bắt đầu nhốn nháo.
Trên màn hình trước mặt, một đặc vụ giơ tay lên vẻ tuyệt vọng, anh ta nói:
- Thưa chỉ huy, đoản mã không có ở đây. Chúng tôi đã tìm khắp trên người cả hai,
lục túi, quần áo, ví. Chẳng có dấu vết gì cả Hulohot còn đeo cả một máy nhắn tin,
chúng tôi cũng đã kiểm tra nhưng không hề thấy một tin nhắn nào hắn gửi đi có
dạng dãy số hay chữ gì cả, chỉ là danh sách những nạn nhân của hắn thôi. - Mẹ kiếp! - Fontaine sôi lên, ông đột nhiên mất bình tĩnh - Nó phải ở đó chứ, tìm
đi!
Jabba đã xem quá đủ, rõ ràng là Fontaine đã chơi trò mạo hiểm và đã thua. Bây giờ
đến lượt Jabba ra lệnh. Vị lãnh đạo An ninh hệ thống bước xuống bục chỉ huy với
dáng điệu của một cơn lốc đang tràn từ trên núi xuống. Ông ra lệnh cho đội quân
lập trình viên phía dưới:
- Truy nhập các thao tác hỗ trợ! Bắt đầu tắt nguồn, ngay bây giờ!
- Không thể thực hiện được! - Soshi hét lên - Chúng ta cần nửa giờ để tắt nguồn!
Đến khi tắt xong thì cũng đã quá muộn rồi!
Jabba toan nói điều gì đó thì bỗng nghe một tiếng thét đau đớn từ phía cuối phòng.
Mọi người quay lại. Susan Fletcher bỗng đứng bật dậy.. Mặt cô tái mét, mắt dán lên
màn hình đang dừng lại ở David Becker, không động đậy, người bê bết máu nằm
trên sàn xe.
- Các người đã giết anh ấy! - Cô thét lên - Các người đã giết anh ấy!
Cô nhao người về phía màn hình.
- David….
Mọi người đều bối rối ngước nhìn lên. Susan vẫn tiếp tục gọi tên David, mắt không
rời khỏi màn hình.
- David - Cô thở gấp, lê người về phía trước.
- Ôi, David… làm sao chúng có thể… Fontaine bối rối. Ông hỏi:
- Cô biết anh ta à?
 Susan loạng choạng bước qua bục chỉ huy. Cô dừng lại cách màn hình vài feet và
nhìn lên, bối rối và đờ đẫn, miệng không ngừng gọi tên người yêu.
  Chương 115 & 116 & 117 & 118 & 119

Tâm trí David Becker đã hoàn toàn trống rỗng. Mình đã chết rồi.
Bỗng dưng anh nghe thấy một âm thanh, từ rất xa… - David.
Anh cảm thấy đau nhói phía dưới cánh tay. Máu trong cơ thể nóng như có lửa. Cơ
thể mình như không còn là của mình nữa rồi. Và anh lại nghe thấy tiếng gọi. Tiếng
gọi thật xa, thật khẽ.
Nhưng nó như là một phần của chính anh. Rồi anh lại nghe thấy mấy giọng khác
nữa, những giọng này không hề quen thuộc và không quan trọng. Cứ hỗn độn mãi.
Anh cố gắng xua chúng đi.
Chỉ còn lại một giọng có ý nghĩa với anh, nó cứ chập chờn lúc rõ lúc yếu "David…
em xin lỗi…".
Anh nhìn thấy đốm sáng, lúc đầu mờ, sau đó là một vệt xám. Cứ lớn dần lên.
Becker cố gắng cử động, nhưng chỉ thấy đau đớn.
Anh cố nói nhưng không cất được thành lời. Giọng kia vẫn tiếp tục gọi.
Có ai đó ở bên cạnh anh, nâng anh dậy. Becker di chuyển dần về phía có tiếng gọi.
Hay là anh được lôi đi? Vẫn tiếng gọi ấy. Anh ngơ ngác nhìn lên màn hình đang toả
sáng. Anh nhìn thấy cô ấy trong một màn hình nhỏ. Một cô gái đang nhìn chằm
chằm vào anh từ một thế giới khác. Có phải cô ấy thấy mình sắp chết?
- David….
Giọng nói quen thuộc quá. Cô ấy đúng là một thiên thần, thiên thần đang đến đón
anh. Thiên thần lại nói: "David, em yêu anh".
Anh bỗng nhận ra.
Susan tiến gần hơn đến màn hình, gào khóc rồi lại cười đau đớn, điên dại. Cô lau
nước mắt:
- David, em, em cứ tưởng… Điệp viên Smith đỡ David Becker ngồi dậy hướng mặt
lên màn hình.
- Cậu ấy chỉ hơi chóng mặt chút thôi, cô ạ. Chờ cậu ấy một chút - Smith nói.
- N… nhưng - Susan run lên, - Tôi đã đọc được dòng tin nhắn, rằng… Smith gật
đầu.
- Chúng tôi cũng vậy. Hulohot vẫn có tật báo tin trước khi hạ được mục tiêu.
- Thế còn máu… - Chỉ bị thương phần mềm thôi - Smith trả lời. - Chúng tôi đã băng bó rồi.
Susan không nói được gì.
Coliander xen vào màn hình.
- Chúng tôi đã làm cho anh ấy bất tỉnh bằng một khẩu súng gây mê tác dụng lâu dài
hiệu J23 mới.
Chắc là đau lắm đấy, bọn tôi tìm thấy anh ấy trên phố.
- Cô đừng lo! - Smith an ủi - Cậu ấy sẽ khoẻ thôi.
David Becker nhìn chằm chằm lên màn hình TV trước mặt. Anh thấy mình mất
phương hướng, đầu rỗng tuếch. Hình ảnh trên màn hình là một cán phòng, một căn
phòng hỗn loạn. Susan đang ở đó, nàng đứng ở khoảng trống giữa phòng, đang
nhìn anh.
Nàng đang khóc, cười trong nước mắt.
- Ôi David. Ơn chúa! Em cứ nghĩ đã mất anh rồi! - Anh lao đến phía màn hình, lôi
cái micro sát gần miệng và gọi:
- Susan phải không?
Susan nhìn lên đầy bối rối. Hình ảnh của David vừa nãy nhỏ, giờ đây đã choán hết
cả màn hình. Giọng của anh vang lên.
- Susan, anh muốn hỏi em một việc - Giọng của Becker vang vọng cả căn phòng và
dường như làm ngưng lại hoạt động của cả cơ sở dữ liệu trong giây lát. Mọi người
cùng dừng công việc và quay ra.
- Susan Fletcher! - giọng anh vang lên - Em sẽ lấy anh chứ?
Một sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Một tập hồ sơ rơi xuống sàn chiếc bút chì
lăn lông lốc. Không ai cúi xuống nhặt lên. Chỉ còn nghe thấy tiếng quạt gió trong
máy và tiếng hơi thở dồn dập của David Becker trong microphone.
- D… David… - Susan run run, không hề nhận thức rằng có ba mươi bảy người
đang chăm chú nhìn mình.
- Anh đã hỏi em rồi mà, anh nhớ chứ! Năm tháng trước. Và em đã nhận lời rồi.
- Anh nhớ - Anh mỉm cười. - Nhưng lần này… - anh giơ cánh tay trái lên màn hình
và mọi người nhìn thấy một vệt vàng trên ngón áp út của anh - Nhưng lần này anh
có nhẫn.
Chương 116 - Hãy đọc nó đi, Becker! - Fontaine ra lệnh.
Jabba ngồi xuống, người đẫm mồ hôi, tay đặt sẵn sàng trên bàn phím và nhắc lại:. - Đúng rồi. Hãy đọc dòng chữ khắc trên chiếc nhẫn đi.
Susan Fletcher đứng cạnh họ, đầu gối bủn rủn. Mọi người trong phòng đã dừng làm
việc và nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu phim cỡ lớn có hình của David
Becker.
Vị giảng viên xoay chiếc nhẫn trên tay mình trong khi chăm chú xem dòng chữ.
- Và hãy đọc cẩn thận! - Jabba yêu cầu - Chỉ một lỗi thôi là chúng ta tiêu đấy!
Fontaine ném một cái nhìn khó chịu về phía Jabba. Có một điều mà vị giám đốc
của NSA biết rất rõ, đó là trong các tình huống căng thẳng thì không bao giờ nên
tạo ra thêm áp lực.
- Thư giãn đi, Becker. Nếu sai, chúng ta sẽ nhập đi nhập lại cho đến khi đúng thì
thôi!
- Đó là lời khuyên tồi đấy, Becker ạ! - Jabba cáu gắt - Hãy làm đúng ngay từ lần
đầu tiên đi. Các mã của các vụ giết người thường không chấp nhận những mã giải
có tính chất thử nghiệm và có sai sót đâu. Nếu một lần nhập không đúng thì nó sẽ
gia tăng tốc độ phá hoại. Nếu nhập sai hai lần thì chúng ta sẽ bị khoá ở ngoài vĩnh
viễn. Trò chơi sẽ chấm đứt.
Vị giám đốc cau mày và quay lưng lại màn hình và ông nói:
- Becker này. Nghe lại nhé. Hãy đọc cẩn thận, cực kỳ cẩn thận nhé.
 Becker gật đầu và chăm chú nhìn kỹ chiếc nhẫn giây lát. Rồi bắt đầu bình tĩnh đọc:
"Q…U…I…S…cách…C… Jabba và Susan đồng loạt ngắt lời:
- Cách? - Jabba ngừng đánh - Có một chỗ cách à?… Becker nhún vai, kiểm tra
chiếc nhẫn.
- Đúng thế… nhiều chỗ cách lắm.
- Tôi bỏ sót điều gì à? - Fontaine hỏi - Chúng ta đang chờ đợi cái gì?
- Thưa ngài… - Susan đáp, có vẻ lúng túng - "Đó là…đó chỉ là… - Tôi đồng ý! -
Jabba nói.
- Thật kỳ lạ. Mã khoá hoá giải không bao giờ có chỗ cách cả.
 Brinkerhoff nuốt nước bọt một cách khó nhọc.
- Vậy, anh đang nói gì?
- Anh ấy muốn nói… - Susan đột ngột chen vào - Rằng đây có thể không phải là
đoạn mã hoá giải.
 Brinkerhoff nói lớn: - Tất nhiên đó là đoạn mã hoá giải. Còn có thể là gì khác được cơ chứ Tại sao
Tankado lại cố tình đem cho đi? Ai lại khắc các chữ cái ngẫu nhiên lên chiếc nhẫn
làm gì?
Fontaine yêu cầu Brinkerhoff im lặng bằng một cái nhìn sắc lạnh.
- À! - Becker chen vào, có vẻ lưỡng lự khi tham gia cuộc tranh cãi Các vị cứ nhắc
đến một đoạn ký tự ngẫu nhiên. Tôi nghĩ nên báo cho các vị biết các chữ cái trên
chiếc nhẫn này không phải là ngẫu nhiên.
 Mọi người trong phòng cùng thốt lên:
- Cái gì?
Trông Becker có vẻ băn khoăn.
- Tôi xin lỗi, nhưng đây rõ ràng là các từ có nghĩa. Tôi công nhận chúng được khắc
khá gần nhau, nhưng nếu nhìn thật gần sẽ thấy dòng chữ được khắc thực sự là… nó
là chữ La tinh.
 Jabba há hốc mồm:
- Anh nói cái gì nghe kinh thế?
Becker lắc đầu:
- Không. Dòng chữ này nghĩa là "Quis custodie ipsos custodie". Dịch đại khái là…
- Ai sẽ giám sát những giám sát viên - Susan ngắt lời David, nói nốt câu đó Becker
cũng ngắt lời Susan:
- Susan, anh cứ tưởng là em không biết… - Trích trong Satires của Juvenal! - Cô
thốt lên - Ai sẽ giám sát những giám sát viên? Ai sẽ giám sát NSA trong khi chúng
ta giám sát thế giới? Đó là câu nói ưa thích của Tankado đấy.
 - Vậy! - Midge hỏi - Nó có phải là chìa khoá giải mã hay không?
- Nó phải là chìa khoá giải mã - Brinkerhoff tuyên bố.
Fontaine đứng im lặng, rõ ràng là đang xử lý thông tin.
- Tôi không biết nó có phải là chìa khoá không. - Jabba trả lởi - Tôi không nghĩ là
Tankado sẽ lấy một câu có nghĩa làm mã hoá giải.
- Cứ bỏ các chỗ cách đi! Brinkerhoff kêu lên - Và gõ cái mã chết tiệt kia vào.
 Fontaine quay sang Susan:
- Đến lượt cô, Fletcher, cô nghĩ sao?
Susan suy nghĩ một lát. Không dám chắc lắm nhưng cô cảm thấy có cái gì đó
không ổn. Susan hiểu Tankado tới mức cô biết rằng anh ta yêu thích sự đơn giản. Các phần mềm thử nghiệm và chương trình của anh ta luôn mạch lạc và hoàn hảo.
Việc bỏ các chỗ cách có vẻ không rõ ràng. Đó chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng đó là
một lỗi, rõ ràng là không hoàn hảo - không giống cách Ensei Tankado chuẩn bị cho
một cuộc đột kích sinh tử.
- Có vẻ không đúng đâu. - Cuối cùng Susan lên tiếng - Tôi nghĩ đó không phải là
mã hoá giải.
 Fontaine thở dài, đôi mắt đen nhìn Susan thăm dò.
- Cô Fletcher, theo cô nếu nó không phải là chìa khoá thì tại sao Ensei Tankado lại
trao tặng nó? Nếu anh ta biết là bị chúng ta giết, tại sao cô không giả sử là anh ta sẽ
muốn trừng phạt chúng ta bằng cách làm cho chiếc nhẫn biến mất?
Bỗng một giọng nói lạ cắt ngang cuộc đối thoại.
- Thưa… ngài Giám đốc!
Tất cả các con mắt đều quay về phía màn hình. Đó là đặc vụ Coliander ở Seville.
Anh ta như đang tựa vào vai Becker và nói vào micro.
- Thưa các quý vị, tôi cho là Tankado không biết anh ta đang bị ám sát.
- Anh nói lại xem nào? - Fontaine yêu cầu.
- Hulchot là một sát thủ chuyên nghiệp, thưa các vị. Chúng tôi chứng kiến vụ giết
người - chỉ cách có năm mươi mét. Tất cả các bằng chứng đều thể hiện là Tankado
không hề hay biết - Smith xen vào.
- Bằng chứng à - Brinkerhoff hỏi - Bằng chứng gì? Tankado đã đem cho chiếc nhẫn
đi. Đó là bằng chứng đầy đủ nhất.
- Đặc vụ Smith! - Fontaine ngắt lời - Điều gì khiến anh nghĩ Ensei Tankado không
biết anh ta đang bị ám sát?
Smith hắng giọng:
- Hulohot giết anh ta bằng một viên đạn không gây vết thương lan rộng. Đó là một
viên đạn cao su bắn vào ngực và vùng xung quanh. Không một tiếng động! Rất
sạch sẽ! Tankado sẽ chỉ cảm thấy một cú đấm mạnh trước khi tim ngừng đập.
- Một viên đạn gây chấn thương - Becker trầm ngâm - Điều đó giải thích cho các
vết thâm tím.
- Không có lý do gì đế khẳng định rằng Tankado gắn cảm giác đau đớn đó với khả
năng bị ám sát - Smith nói thêm.
- Ấy thế mà anh ta vẫn đem cho chiếc nhẫn? - Fontaine thận trọng. - Đúng thế thưa ngài. Nhưng anh ta không hề tìm kẻ tấn công mình. Một nạn nhân
luôn muốn biết kẻ nào đã giết mình khi anh ta đã bị bắn. Đó là bản năng.
Fontaine lúng túng:
- Và anh đang cho là Tankado không tìm kiếm Hulohot?
- Không, thưa ngài. Chúng ta sẽ xem phim nếu ngài muốn.
- Bộ lọc X-11 đang bị tấn công - Chuyên gia kỹ thuật lên tiếng - Con sâu đi được
nửa đường rồi.
- Hãy quên cuốn phim đi! - Blinkerhoff tuyên bố - Hãy đánh mã vụ giết người đáng
nguyền rủa đó và kết thúc nó.
Jabba thở một hơi dài rồi đột nhiên trở nên bình tĩnh:
- Thưa giám đốc, nếu chúng ta nhập mã sai… - Đúng! - Susan ngắt lời - Nếu
Tankado không nghi ngờ chúng ta giết anh ta thì có một số câu hỏi chúng ta phải
trả lời.
- Jabba, còn bao nhiêu thời gian nữa? - Fontaine hỏi.
Jabba nhìn lên màn hình:
- Khoảng hai mươi phút. Tôi cho là chúng ta nên dùng thời gian một cách khôn
ngoan.
Fontaine im lặng giây lát, rồi thở dài nặng nề:
- Được rồi. Cho chạy cuốn phim đi!
Chương 117 - Truyền hình ảnh trong vòng mười giây nữa. - Đặc vụ Smith lên
tiếng - Chúng tôi đang tua qua tất cả các hình ảnh và âm thanh khác. Chúng tôi sẽ
chiếu đúng đoạn anh ta bị giết!
Ai nấy trong phòng đều im lặng, xem và chờ đợi. Jabba gõ một số phím và điều
chỉnh lại khung hình. Thông điệp của Tankado xuất hiện ở góc xa bên trái.
BÂY GIỜ CHỈ SỰ THẬT MỚI CỨU ĐƯỢC CÁC NGƯỜI Phía bên phải của màn
hình là quang cảnh bên trong của một chiếc xe tải đang đứng yên, Becker và hai
người khác xúm lại quanh chiếc máy quay. Ở giữa, một hình ảnh mờ mờ xuất hiện.
Nó chuyển về trạng thái tĩnh và rồi hình ảnh của một công viên hiện ra.
- Chuyển! - đặc vụ Smith thông báo.
Đoạn phim giống như một cuốn phim cũ. Việc cắt bớt hình đã mút đi một nửa
lượng thông tin được chuyển tải và làm chậm tốc độ truyền đồng thời gây hiệu ứng
nhảy hình. Hiện lên trên màn hình cảnh một đường phố đông đúc gần mặt tiền của Seville
Ayuntamiento. Nền của cảnh là những lùm cây. Công viên không một bóng người.
- Bộ lọc X-11 đã bị hạ! - Chuyên gia kỹ thuật nói to - Con sâu đang tiếp tục tấn
công.
Smith bắt đầu tường thuật. Nhận xét của anh ta có vẻ khách quan của một điệp viên
giàu kinh nghiệm:
- Đây là viên đạn bay ra từ chiếc xe tải. Cách vùng xảy ra án mạng khoảng năm
mươi mét.
Tankado đang tiến đến từ phía bên phải. Hulohot ở trong các bụi cây bên trái!
- Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu - Fontaine nhấn mạnh. - Hãy đi vào trọng
tâm đi.
Đặc vụ Coliander bấm một số phím và tốc độ hình ảnh tăng lên. Mọi người đều
nhìn lên màn hình khi người đồng sự cũ của họ, Tankado xuất hiện. Phím chạy
nhanh làm cho toàn bộ hình ảnh như trong một bộ phim hoạt hoạ. Tankado lê chân
cà nhắc bước tới ngã ba. Anh ta lấy tay che mắt và chăm chú nhìn con đường.
- Nó đấy! - Smith cảnh báo - Hulchot là một sát thủ chuyên nghiệp. Gã đã bắn viên
đạn đầu tiên.
Smith đã đúng. Có một tia sáng loé lên từ phía sau đám cây phía trái màn hình: Sau
đó ít giây Tankado ôm chặt lấy ngực. Anh ta loạng choạng trong chốc lát. Máy
quay phim lướt nhanh về phía anh ta. Tankado đứng loạng choạng. Ông kính
chuyển sang chế độ cận cảnh tập trung vào anh ta, nhưng không phải lúc nào cũng
thu được hình anh ta vào đúng tâm điểm của khung hình. Trong khi đoạn phim yẫn
chạy với tốc độ cao, Smith lạnh lùng tiếp tục công việc tường thuật:
- Như mọi người có thể thấy, Tankado ngay lập tức lâm vào tình trạng tim ngừng
đập.
Susan cảm thấy mình không thể chịu đựng được những hình ảnh ấy. Tankado ôm
ngực bằng bàn tay đị dạng, mặt đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
- Mọi người sẽ nhận thấy - Smith nói thêm - Đôi mắt của anh ta tập trung xuống
phía dưới, vào chính anh ta. Chưa một lần anh ta nhìn xung quanh.
- Điều đó quan trọng lắm à? - Jabba nửa khẳng định nửa như muốn hỏi.
- Rất đúng! - Smith nói - Nếu Tankado nghi ngờ có bất kỳ trò bẩn thỉu nào thì anh
ta sẽ quan sát khu vực xung quanh, theo bản năng. Nhưng mọi người cố thể thấy là anh ta không làm vậy.
Trên màn hình Tankado gục xuống đầu gối, tay vẫn ôm ngực. Anh ta chưa bao giờ
nhìn lên. Ensei Tankado là một người cô đơn, và cái chết của anh ta cũng thật cô
độc.
- Có một điều lạ lùng - Smith nói, lúng túng - Những viên đạn gây chấn thương
thường sẽ không giết người nhanh chóng. Đôi khi, nếu mục tiêu đủ lớn, thậm chí
chúng còn không giết được đối tượng.
- Một trái tim yếu ớt! - Fontaine khẽ nói.
Smith nhướng mày, nhấn mạnh:
- Nếu thế thì đấy là sự lựa chọn vũ khí thông minh.
Susan nhìn thấy Tankado quỳ thụp xuống, rồi ngã vật ra. Anh ta nằm đó, nhìn đăm
dăm lên trời, ôm ngực. Đột nhiên máy quay chuyển trọng tâm từ anh ta về sau
chòm cây nhỏ. Một người đàn ông xuất hiện. Người này đeo kính gọng kìm và cầm
một chiếc cặp to quá cỡ. Khi hắn ta tiến gần tới ngã ba chỗ Tankado đang đau đớn,
các ngón tay của hắn bắt đầu nhảy một vũ điệu không lời kỳ lạ trên chiếc máy gắn
vào bàn tay.
- Anh ta đang dùng kính truyền tin đấy! - Smith thông báo - Gửi một thông điệp
rằng Tankado đã chết.
Smith quay sang Becker và cười khùng khục:
- Có vẻ như Hulohot có thói quen xấu là luôn báo cáo về các vụ án mạng trước khi
nạn nhân của hắn chết thật sự.
Coliander một lần nữa đẩy nhanh tốc độ phim và máy quay tiếp tục bám sát
Hulchot khi hắn bắt đầu tiến về phía nạn nhân.
Đột nhiên một người đàn ông lớn tuổi chạy vội ra từ một khoảng sân nhỏ và quỳ
xuống bên anh ta. Hulchot giảm tốc độ tiếp cận.
Sau đó giây lát, thêm hai người nữa xuất hiện từ sân nhỏ đó- một người đàn ông
béo phị và một người đàn bà tóc đỏ. Họ cũng đến bên cạnh Tankado.
- Chọn khu vực giết người không thích hợp rồi! - Smith nói - Hulohot lầm tưởng
chỉ có mỗi hắn ta và con mồi.
Trên màn hình, Hulohot quan sát một lát rồi rút về phía lùm cây, hình như là để
đợi.
- Đây là cảnh anh ta đem cho chiếc nhẫn - Smith nhắc - Chúng ta đã bỏ qua lần đầu tiên.
Susan nhìn chằm chằm vào cơ thể đang yếu dần trên màn hình.
Tankado thở hổn hển, có vẻ đang cố gắng truyền đạt điều gì đó cho những người
Samarita đang quỳ bên anh ta. Rồi, trong cơn tuyệt vọng anh ta nhấc cánh tay trái
lên, gần chạm mặt người đàn ông lớn tuổi. Anh ta giơ bàn tay dị dạng ấy trước mặt
ông già. Máy quay phim thu hẹp phạm vi, tập trung vào ba ngón tay bị biến dạng
của Tankado, và trên một ngón tay, rõ ràng có một chiếc nhẫn vàng đang lấp lánh
dưới ánh mặt trời Tây Ban Nha. Tankado tháo chiếc nhẫn ra. Người đàn ông nọ lùi
lại vì ghê sợ. Tankado quay sang người đàn bà. Anh giơ ba ngón tay biến dạng
ngay trước mặt bà ta như cầu xin bà ta hãy hiểu. Chiếc nhẫn loé sáng dưới ánh mặt
trời.
Người đàn bà ngó đi nơi khác. Tankado, giờ đây đã nghẹn thở, không thể thốt lên
lời, quay sang người đàn ông béo phị và cố gắng lần chót. Bất ngờ người đàn ông
đứng tuổi đứng dậy và vội vã chạy đi, có vẻ muốn tìm kiếm sự trợ giúp. Tankado
đang yếu dần nhưng vãn cố giơ chiếc nhẫn, trước mặt người đàn ông béo phị. Ông
ta đỡ cổ tay Tankado. Tankado nhìn chằm chằm vào những ngón tay của mình, rồi
nhìn chiếc nhẫn và rồi vào mắt người đàn ông kia. Và tựa như một lời cầu khẩn tha
thiết lần cuối trước khi ra đi, Ensei Tankado gật đầu thật khẽ như để bảo ông ta hãy
nhận lấy. Rồi Tankado lả đi.
- Lạy Chúa tôi! - Jabba rên rỉ.
Đột ngột máy quay quét qua nơi Hulchot đang ẩn náu. Tên sát nhân đã biến mất.
Một chiếc xe cảnh sát xuất hiện, tiếng còi hụ xé tan bầu không khí tĩnh lặng của
vùng Avenida Firelli. Máy quay hướng trở lại nơi Tankado đang nằm. Người phụ
nữ đang ngồi bên anh ta hình như nghe thấy tiếng còi báo động của cảnh sát, cô ta
liếc nhìn xung quanh với vẻ mặt đầy sự lo lắng và bắt đầu kéo ông bạn đồng hành
béo ị, năn nỉ ông ta bỏ đi. Cả hai vội vàng cất bước.
Máy quay tập trung vào Tankado, đôi bàn tay đặt chéo trên ngực bất động. Chiếc
nhẫn trên ngón tay anh ta không còn nữa.
Chương 118 - Đó chính là chứng cớ! - Fontaine quả quyết - Tankado bỏ chiếc
nhẫn đi. Anh ta muốn nó ở xa bản thân mình, càng xa càng tốt cốt để chúng ta
không thể tìm ra được.
- Nhưng thưa ngài giám đốc! - Susan lập luận - Điều đó không hợp lý. Nếu Tankado không hề biết anh ta bị giết, tại sao anh ta lại cho đi vật chứng của vụ giết
người?
- Tôi đồng ý! - Jabba nói - Anh ta là một kẻ nổi loạn nhưng là kẻ nổi loạn có lương
tâm. Việc chúng ta thừa nhận với TRANSLTR là một chuyện, việc tiết lộ ngân
hàng dữ liệu của chúng ta lại là một chuyện khác.
Fontaine nhìn chằm chằm, không tin.
- Anh nghĩ Tankado muốn diệt con sâu này sao? Cậu nghĩ những ý nghĩ lúc hấp hối
của anh ta là vì NSA đáng thương sao?
- Xuất hiện hiện tượng xâm nhập đường dẫn bí mật! - Chuyên viên kỹ thuật la lớn -
Ngân hàng dữ liệu có thể bị xâm nhập trong vòng tối đa là mười lăm phút nữa.
- Tôi sẽ nói với các bạn điều này - Giám đốc lên tiếng - Trong vòng mười lăm phút
nữa, tất cả các nước thuộc thế giới thứ ba trên hành tinh này sẽ học cách lắp đặt tên
lửa đạn đạo liên lục địa. Nếu ai đó trong phòng này nghĩ mình tìm ra được vật
chứng của vụ giết người thuyết phục hơn chiếc nhẫn thì tôi xin chăm chú lắng
nghe.
Vị giám đốc chờ đợi. Không ai lên tiếng. Ông ta quay lại nhìn Jabba và nhắm mắt
lại.
- Tankado bỏ chiếc nhẫn đó vì một lý do, Jabba ạ. Tôi thật sự không quan tâm việc
anh ta đang cố gắng giấu nó đi hoặc giả anh ta nghĩ gã béo kia sẽ chạy đi gọi điện
thoại thông báo cho chúng ta. Nhưng tôi vừa quyết định rồi. Chúng ta sẽ nhập dòng
chữ đó. Ngay bây giờ.
Jabba hít một hơi dài. Ông biết Fontaine đã đúng. Không còn sự lựa chọn nào tốt
hơn. Họ không còn thời gian nữa. Jabba ngồi xuống.
- Được rồi…Hãy làm như thế đi. - Anh cúi xuống bàn phím - Becker đâu? Đọc
dòng chữ đi. Đọc cho rõ nhé!
David Becker đọc dòng chữ còn Jabba đánh máy. Sau khi nhập xong họ kiểm tra
lại chính tả hai lần và bỏ tất cả các chỗ cách. Ở giữa màn hình, gần phía trên là các
chữ cái:
QUISCUSTODIETIPSOSCUSTODES - Tôi không thích việc này! - Susan lẩm
bẩm - Không có gì rõ ràng cả.
Jabba lưỡng lự, ngập ngừng trên phím ENTER - Cứ làm đi! - Fontaine ra lệnh.
Jabba ấn phím. Sau vài giây, và tất cả mọi người đều biết đó là một sai lầm chết người.
Chương 119 - Con sâu đang tăng tốc! - Soshi hét lên từ cuối căn phòng - Đoạn mã
đó không đúng rồi!
Mọi người đứng im bất động trong nỗi sợ hãi tột cùng.
Trên màn hình trước mặt họ xuất hiện một thông điệp báo lỗi:
NHẬP KHÔNG ĐÚNG. CHỈ CHẤP NHẬN DÃY SỐ.
- Chết tiệt! - Jabba hét lên.
- Chỉ chấp nhận dãy số! Chúng ta phải tìm kiếm một con số chết dịch? Thật là ngu
ngốc! Cái nhẫn này đúng là đồ chết tiệt!
- Tốc độ tàn phá đang tăng gấp đôi! - Soshi hét lên - Đòn trừng phạt đây!
Ở chính giữa màn hình, ngay dưới dòng tin nhắn báo lỗi, VR đã vẽ một hình ảnh
trông thật khủng khiếp. Khi bức tưởng lửa bị phá, thì có khoảng sáu dòng màu đen,
kí hiệu ám chỉ tin tặc, dâng lên, tiến tới trung tâm. Cứ một giây trôi qua thì lại xuất
hiện một dòng mới.
- Chúng xuất hiện ngày càng nhiều hơn! - Soshi hoảng hốt.
- Càng ngày càng có nhiều tin tặc! - một kĩ thuật viên khác hét lên. Các vòng bảo
vệ biến mất rồi!
Susan ngoảnh đi trước hình ảnh các bức tường lửa đang bị sụp đố, hướng ánh mắt
tới cạnh màn hình. Hình ảnh về cái chết của Ensei Tankado xuất hiện liên tục
không ngừng. Nó chính xác đến từng chi tiết - lúc Tankado ôm ngực, ngã xuống, và
sợ hãi ném cái nhẫn của anh ta vào một đám khách du lịch… Điều đó chẳng nói lên
điều gì cả, cô nghĩ. Nếu anh ta không biết chúng ta đã giết anh ta… Cô ngẩn người.
Đã quá muộn. Chúng ta đã bỏ sót một cái gì đó Tại VR, chỉ trong mấy phút vừa
qua, số lượng tin tặc tấn công vào những cổng này đã tăng lên gấp đôi. Từ giờ trở
đi, số lượng các số sẽ tăng theo cấp số nhân. Các tin tặc, giống như những con linh
cẩu là một gia đình lớn, luôn sẵn sàng loan tin cho nhau trên phạm vi toàn thế giới
về bất kỳ con mồi mới nào.
Leland Fontain thấy những gì họ vừa chứng kiến đã là quá đủ, liền ra lệnh:
- Đóng nó lại, đóng cái thứ chết tiệt đó lại.
 Jabba căng mắt nhìn thẳng về phía trước cứ như là một vị thuyền trưởng đang phải
chỉ huy một con thuyền sắp bị đắm.
- Thưa ngài, quá muộn rồi. Chúng ta sắp mất hết. 

  Chương 120
 Người chỉ huy an ninh hệ thống nặng tới bốn trăm pound đứng im bất động,
vò đầu bứt tai dường như không thể tin vào điều đang diễn ra. Lẽ ra ông phải ra
lệnh từ hai mươi phút trước cỏn bây giờ thì quá muộn. Bất kì kẻ trộm nào mà có
một modem tốc độ, cao sẽ có thể tải hàng đống thông tin bí mật từ cửa sổ lệnh đó.
Soshi chạy ào vào phòng với một dữ liệu mới in ra từ máy fax khiến Jabba như
choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
- Thưa ngài, tôi vừa phát hiện ra một điều gì đó!
Cô nói giọng đầy phấn khích.
- Các dòng mồ côi ở trong nguồn này! Nhóm theo thứ tự abc. Tất cả đều bị xáo
trộn!
Jabba tỏ ra thờ ơ, không mảy may quan tâm.
- Thật điên rồ! Chúng ta đang tìm một con số, chứ không phải là chữ cái. Mã số cần
tìm là một con số!
- Nhưng chúng ta lại có các dòng mồ côi! Tankado rất giỏi, anh ta chẳng đời nào để
để lại những dòng mồ côi này- nhất là lại nhiều thế này!
Thuật ngữ "dòng mồ côi" ám chỉ đến những dòng chương trình thừa, không phục
vụ cho mục đích của chương trình. Chúng không có hại gì nhưng cũng chẳng có lợi
gì và thường bị loại bỏ trong công đoạn sửa lỗi cuối cùng.
Jabba cầm tờ dữ liệu và đọc.
Fontaine đứng im lặng.
Susan nhòm qua vai Jabba để đọc tờ dữ liệu.
- Chúng ta đang bị tấn công bởi một loại sâu trong giai đoạn thử nghiệm của
Tankado hay sao? - Susan hỏi.
- Thử nghiệm hay hoàn thiện thì khác gì nhau? - Jabba phản ứng - Nó đã hạ gục
chúng ta rồi.
- Tôi không biết - Susan lên tiếng - Tankado là một người cầu toàn. Ông cũng biết
điều đó. Chẳng có lý do gì khiến anh ta lại để lại lỗi một cách cẩu thả trong chương
trình của mình.
- Có vô vàn! - Soshi hét lên. Cô giằng lấy tờ dữ liệu từ tay Jabba và dí vào mắt
Susan - Cô nhìn đi!
Susan gật đầu, rõ ràng là như vậy, cách khoảng hai mươi dòng chương trình lại có bốn kí tự tự do. Susan nhìn lướt qua.
PFEE SESN RETM - Mỗi nhóm gồm bốn kí tự? - Cô lúng túng - Chắc chắn chúng
không phải là một phần của chương trình này.
- Quên thứ đó đi - Jabba càu nhàu - Cô đang quan tâm đến một thứ vớ vẩn.
- Chưa chắc! - Susan lên tiếng - Rất nhiều chương trình mã hoá sử dụng các nhóm
gồm bốn kí tự. Đây có thể là mã số ta cần tìm.
- Ồ thật thế à? Nó nói rằng: Ha, ha. Cô quả là đồ ngốc - Jabba cau có, rồi ngẩng lên
nhìn VR - Chỉ còn chín phút nữa.
Susan phớt lờ lời nói của Jabba và nhìn thẳng vào Soshi:
- Có tất cả bao nhiêu dòng mồ côi?
Soshi nhún vai. Cô dùng luôn máy tính của Jabba và gõ tất cả các nhóm kí tự đã
tìm thấy. Làm xong, cô đứng dậy. Mọi con mắt đổ dồn về chiếc màn hình phía cô.
PFEE SESN RETM MFHA IRWE OOIG MEEN NRMA ENET SHAS DCNS
IIAA IEER BRNK FBLE LODI Chỉ duy nhất một mình Susan là mỉm cười hài
lòng.
- Trông rất quen! - Cô nói - Các khối bốn kí tự này rất giống với Enigma.
Vị giám đốc gật đầu. Enigma là một thiết bị mã hoá nổi tiếng nhất trong lịch sử
ngành mật mã- đó là một con quỷ mã hoá nặng mười hai tấn của Đức Quốc xã. Nó
đã mã hoá thành những khối gồm bốn kí tự.
- Tuyệt vời! - ông thốt lên sung sướng.
- Cô có tình cờ để quên cỗ máy Enigma nào gần đây không thế?
- Vấn đề không phải ở chỗ đó - Susan nói, cô chợt trở nên hoạt bát hẳn. Đây là
chuyên môn của cô. - Vấn đề là đây là một mật mã. Tankado đã đề lại cho chúng ta
một manh mối. Anh ta đang chế giễu chúng ta, thách ta kịp tìm được chìa khoá giải
mã - Anh ta để lại những gợi ý nhưng chúng ta chưa hiểu được.
- Phi lý hết sức - Jabba ngắt lời.
- Tankado chỉ để lại cho chúng ta một lối thoát - công khai hoá TRANSLTR. Chỉ
có thế thôi. Đó là lối thoát của chúng ta. Nhưng chúng ta đã tự làm hỏng việc mất
rồi.
- Tôi buộc phải đồng ý với ông ấy! - Fontaine lên tiếng - Tôi cho rằng Tankado sẽ
chẳng đời nào mạo hiểm đưa ra gợi ý về mã khoá hoá giải đâu.
Susan gật đầu lơ đãng, nhưng cô vẫn còn nhớ Tankado đã dẫn họ đến NDAKOTA như thế nào. Cô nhìn chằm chằm vào những con chữ và băn khoăn tự hỏi không
biết có phải là anh ta đang chơi một trò chơi khác hay không.
- Đường hầm bảo vệ đã bị mất một nửa! - Một kĩ sư kêu lên.
Trên VR, hằng hà sa số những dòng màu đen khác, nối tiếp nhau tấn công vào hai
tấm lưới bảo vệ còn lại.
Từ nãy giờ David vẫn lặng lẽ quan sát những sự cố xuất hiện trên màn hình, giờ
mới lên tiếng:
- Susan! Anh có một ý tưởng thế này. Có phải là đoạn văn bản đó gồm mười sáu
nhóm bốn kí tự?
- Ồ vâng, vì Chúa - Jabba thì thào.
- Bây giờ tất cả mọi người đều muốn thừ rồi à?
Susan phớt lờ Jabba và đếm các nhóm kí tự.
- Đúng thế. Có mười sáu nhóm.
- Xoá hết khoảng trống đi - giọng Becker rắn rỏi.
- Anh David - Susan run run.
- Em không nghĩ là anh hiểu vấn đề. Các nhóm gồm bốn kí tự này là… - Xoá hết
khoảng trống đi - Anh nhắc lại.
Susan do dự một lát rồi gật đầu ra hiệu cho Soshi. Soshi nhanh chóng xoá hết
khoảng trống đi. Kết quả vẫn chẳng có gì sáng sủa hơn.
PFEESESNRETMPFHAIRWEOOIGMEENNRMAENETSHAS
DCNSIIAAIEERBRNKFBLELODI - Đủ rồi! Không còn thời gian nữa đâu…
Chúng ta đang bị tấn công nhanh gấp đôi. Chúng ta chi còn tám phút nữa thôi.
Chúng ta đang tìm một con số, chứ không phải là các dòng chữ ngu ngốc ! - Jabba
tức tối.
- Bốn nhân mười sáu - David nói, giọng vẫn bình tĩnh.
- Làm phép toán đó đi, Susan.
Susan đưa mắt nhìn bóng của David in trên màn hình. Làm phép toán đó ư? Sao
anh ta dốt toán thế không biết! Cô biết rằng David có thể nhớ được cách chia động
từ và từ mới như là một chiếc máy hiệu Xerox vậy, thế nhưng còn phép toán thì…?
- Bảng cửu chương đâu?
- Bảng cửu chương à? Susan tự hỏi. Anh ấy đang nói về cái gì nhỉ?
- Bốn nhân mười sáu! - Vị giảng viên nhắc lại. - Tôi phải học thuộc bảng cửu chương của học sinh lớp bốn mới được.
Susan nhớ lại bảng cửu chương của học sinh tiểu học. Bốn nhân mười sáu.
- Sáu mươi tư? - cô trả lời chắc nịch.
- Nhưng thế thì sao chứ?
David dựa vào chiếc máy quay. Anh trông thật tâm trạng.
- Sáu mươi tư chữ….
Susan gật đầu.
- Đúng thế, nhưng chúng… - Susan bỏ lửng câu nói.
- Sáu mươi tư chữ cái. - David nhắc lại.
- Ôi, Chúa ơi! David, anh đúng là một thiên tài! - Susan sung sướng hét lên.
Chương 120& 121 &122& 123 &124

Người chỉ huy an ninh hệ thống nặng tới bốn trăm pound đứng im bất động, vò đầu
bứt tai dường như không thể tin vào điều đang diễn ra. Lẽ ra ông phải ra lệnh từ hai
mươi phút trước cỏn bây giờ thì quá muộn. Bất kì kẻ trộm nào mà có một modem
tốc độ, cao sẽ có thể tải hàng đống thông tin bí mật từ cửa sổ lệnh đó. Soshi chạy ào
vào phòng với một dữ liệu mới in ra từ máy fax khiến Jabba như choàng tỉnh khỏi
cơn ác mộng.
- Thưa ngài, tôi vừa phát hiện ra một điều gì đó!
Cô nói giọng đầy phấn khích.
- Các dòng mồ côi ở trong nguồn này! Nhóm theo thứ tự abc. Tất cả đều bị xáo
trộn!
Jabba tỏ ra thờ ơ, không mảy may quan tâm. - Thật điên rồ! Chúng ta đang tìm một con số, chứ không phải là chữ cái. Mã số cần
tìm là một con số!
- Nhưng chúng ta lại có các dòng mồ côi! Tankado rất giỏi, anh ta chẳng đời nào để
để lại những dòng mồ côi này- nhất là lại nhiều thế này!
Thuật ngữ "dòng mồ côi" ám chỉ đến những dòng chương trình thừa, không phục
vụ cho mục đích của chương trình. Chúng không có hại gì nhưng cũng chẳng có lợi
gì và thường bị loại bỏ trong công đoạn sửa lỗi cuối cùng.
Jabba cầm tờ dữ liệu và đọc.
Fontaine đứng im lặng.
Susan nhòm qua vai Jabba để đọc tờ dữ liệu.
- Chúng ta đang bị tấn công bởi một loại sâu trong giai đoạn thử nghiệm của
Tankado hay sao? - Susan hỏi.
- Thử nghiệm hay hoàn thiện thì khác gì nhau? - Jabba phản ứng - Nó đã hạ gục
chúng ta rồi.
- Tôi không biết - Susan lên tiếng - Tankado là một người cầu toàn. Ông cũng biết
điều đó. Chẳng có lý do gì khiến anh ta lại để lại lỗi một cách cẩu thả trong chương
trình của mình.
- Có vô vàn! - Soshi hét lên. Cô giằng lấy tờ dữ liệu từ tay Jabba và dí vào mắt
Susan - Cô nhìn đi!
Susan gật đầu, rõ ràng là như vậy, cách khoảng hai mươi dòng chương trình lại có
bốn kí tự tự do. Susan nhìn lướt qua.
PFEE SESN RETM - Mỗi nhóm gồm bốn kí tự? - Cô lúng túng - Chắc chắn chúng
không phải là một phần của chương trình này.
- Quên thứ đó đi - Jabba càu nhàu - Cô đang quan tâm đến một thứ vớ vẩn.
- Chưa chắc! - Susan lên tiếng - Rất nhiều chương trình mã hoá sử dụng các nhóm
gồm bốn kí tự. Đây có thể là mã số ta cần tìm.
- Ồ thật thế à? Nó nói rằng: Ha, ha. Cô quả là đồ ngốc - Jabba cau có, rồi ngẩng lên
nhìn VR - Chỉ còn chín phút nữa.
Susan phớt lờ lời nói của Jabba và nhìn thẳng vào Soshi:
- Có tất cả bao nhiêu dòng mồ côi?
Soshi nhún vai. Cô dùng luôn máy tính của Jabba và gõ tất cả các nhóm kí tự đã
tìm thấy. Làm xong, cô đứng dậy. Mọi con mắt đổ dồn về chiếc màn hình phía cô. PFEE SESN RETM MFHA IRWE OOIG MEEN NRMA ENET SHAS DCNS
IIAA IEER BRNK FBLE LODI Chỉ duy nhất một mình Susan là mỉm cười hài
lòng.
- Trông rất quen! - Cô nói - Các khối bốn kí tự này rất giống với Enigma.
Vị giám đốc gật đầu. Enigma là một thiết bị mã hoá nổi tiếng nhất trong lịch sử
ngành mật mã- đó là một con quỷ mã hoá nặng mười hai tấn của Đức Quốc xã. Nó
đã mã hoá thành những khối gồm bốn kí tự.
- Tuyệt vời! - ông thốt lên sung sướng.
- Cô có tình cờ để quên cỗ máy Enigma nào gần đây không thế?
- Vấn đề không phải ở chỗ đó - Susan nói, cô chợt trở nên hoạt bát hẳn. Đây là
chuyên môn của cô. - Vấn đề là đây là một mật mã. Tankado đã đề lại cho chúng ta
một manh mối. Anh ta đang chế giễu chúng ta, thách ta kịp tìm được chìa khoá giải
mã - Anh ta để lại những gợi ý nhưng chúng ta chưa hiểu được.
- Phi lý hết sức - Jabba ngắt lời.
- Tankado chỉ để lại cho chúng ta một lối thoát - công khai hoá TRANSLTR. Chỉ
có thế thôi. Đó là lối thoát của chúng ta. Nhưng chúng ta đã tự làm hỏng việc mất
rồi.
- Tôi buộc phải đồng ý với ông ấy! - Fontaine lên tiếng - Tôi cho rằng Tankado sẽ
chẳng đời nào mạo hiểm đưa ra gợi ý về mã khoá hoá giải đâu.
Susan gật đầu lơ đãng, nhưng cô vẫn còn nhớ Tankado đã dẫn họ đến NDAKOTA
như thế nào. Cô nhìn chằm chằm vào những con chữ và băn khoăn tự hỏi không
biết có phải là anh ta đang chơi một trò chơi khác hay không.
- Đường hầm bảo vệ đã bị mất một nửa! - Một kĩ sư kêu lên.
Trên VR, hằng hà sa số những dòng màu đen khác, nối tiếp nhau tấn công vào hai
tấm lưới bảo vệ còn lại.
Từ nãy giờ David vẫn lặng lẽ quan sát những sự cố xuất hiện trên màn hình, giờ
mới lên tiếng:
- Susan! Anh có một ý tưởng thế này. Có phải là đoạn văn bản đó gồm mười sáu
nhóm bốn kí tự?
- Ồ vâng, vì Chúa - Jabba thì thào.
- Bây giờ tất cả mọi người đều muốn thừ rồi à?
Susan phớt lờ Jabba và đếm các nhóm kí tự. - Đúng thế. Có mười sáu nhóm.
- Xoá hết khoảng trống đi - giọng Becker rắn rỏi.
- Anh David - Susan run run.
- Em không nghĩ là anh hiểu vấn đề. Các nhóm gồm bốn kí tự này là… - Xoá hết
khoảng trống đi - Anh nhắc lại.
Susan do dự một lát rồi gật đầu ra hiệu cho Soshi. Soshi nhanh chóng xoá hết
khoảng trống đi. Kết quả vẫn chẳng có gì sáng sủa hơn.
PFEESESNRETMPFHAIRWEOOIGMEENNRMAENETSHAS
DCNSIIAAIEERBRNKFBLELODI - Đủ rồi! Không còn thời gian nữa đâu…
Chúng ta đang bị tấn công nhanh gấp đôi. Chúng ta chi còn tám phút nữa thôi.
Chúng ta đang tìm một con số, chứ không phải là các dòng chữ ngu ngốc ! - Jabba
tức tối.
- Bốn nhân mười sáu - David nói, giọng vẫn bình tĩnh.
- Làm phép toán đó đi, Susan.
Susan đưa mắt nhìn bóng của David in trên màn hình. Làm phép toán đó ư? Sao
anh ta dốt toán thế không biết! Cô biết rằng David có thể nhớ được cách chia động
từ và từ mới như là một chiếc máy hiệu Xerox vậy, thế nhưng còn phép toán thì…?
- Bảng cửu chương đâu?
- Bảng cửu chương à? Susan tự hỏi. Anh ấy đang nói về cái gì nhỉ?
- Bốn nhân mười sáu! - Vị giảng viên nhắc lại. - Tôi phải học thuộc bảng cửu
chương của học sinh lớp bốn mới được.
Susan nhớ lại bảng cửu chương của học sinh tiểu học. Bốn nhân mười sáu.
- Sáu mươi tư? - cô trả lời chắc nịch.
- Nhưng thế thì sao chứ?
David dựa vào chiếc máy quay. Anh trông thật tâm trạng.
- Sáu mươi tư chữ….
Susan gật đầu.
- Đúng thế, nhưng chúng… - Susan bỏ lửng câu nói.
- Sáu mươi tư chữ cái. - David nhắc lại.
- Ôi, Chúa ơi! David, anh đúng là một thiên tài! - Susan sung sướng hét lên.

  Chương 121
 - Bảy phút nữa! - Người kĩ thuật viên lại hét lên.
- Tám dòng tám chữ! - Susan phấn khích.
Soshi liền gõ vào trong khi Fontaine im lặng không nói gì. Tấm lưới lọc bảo vệ
cuối cùng đang bị tấn công dữ dội.
- Sáu mươi tư chữ cái! - Susan đã bình tĩnh trở lại.
- Nó là một hình vuông!
- Một hình vuông - Jabba hỏi lại - Thế thì sao?
Mười giây trôi qua, Soshi đã sắp xếp lại những chữ cái có vẻ lộn xộn trên màn hình
thành tám dòng, mỗi dòng có tám chữ. Jabba nhìn những chữ cái, buông tay tuyệt
vọng. Cách sắp xếp mới này cũng chẳng tiết lộ thêm điều gì so với cách cũ.
P F E E S E S N R E T M P F H A I R W E O OlG M E E N N R M A E N E T S H
A S D C N S I 1 A A I E E R B R N K F B L E L O D I - Rõ với chả ràng! - Jabba
hét lên.
- Cô Fletcher - Fontaine lên tiếng - Cô hãy giải thích đi - Mọi con mắt đều đổ don
về Susan.
Susan chậm rãi gật đầu trong khi đưa mắt nhìn khối văn bàn.
Cô cười phá lên:
- David, em thật là ngốc!
Tất cả mọi người ở trong phòng đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác.
David nhìn hình ảnh Susan in trên màn hình, nháy mắt tinh nghịch:
- Sáu mươi tư chữ cái. Julius Caesar lại ghi điểm nữa rồi.
Midge lúng túng thật sự.
- Anh ta nói cái gì thế?
- Chiếc hộp của Caesar! - Susan tươi cười. Và cô nói - Hãy đọc từ trên xuống dưới.
Tankado đang gửi cho chúng ta một thông điệp.

  Chương 122
- Còn sáu phút nữa! - Người kĩ thuật viên kêu lên.
- Hãy đánh lại từ trên xuống dưới! Đọc theo chiều dọc, không theo chiều ngang! -
Susan ra lệnh.
Soshi luống cuống chuyển các cột xuống dưới, và đánh lại văn bàn.
- Julius Cacsar đã gửi mật mã theo cách này! - Susan lên tiếng - Ông ta luôn đếm
chữ theo hình vuông! - Susan khằng định.
- Xong rồi! - Soshi hét lên.
Ai nấy đều ngẩng lên nhìn một dòng chữ mới được sắp xếp lại trên màn hình.
- Vẫn chỉ là đồ rác rưởi - Jabba khinh bỉ giễu cợt.
- Hãy nhìn này.
Nó chỉ là những bít hoàn toàn lộn xộn. Đột nhiên ông ta cứng họng và mở to mắt
nhìn vào màn hình:
- Ôi… Fontaine cũng đã nhìn thấy. Ông dụi mắt, rõ ràng là đã bị gây ấn tượng.
Cả Midge và Brinkerhoff đều đồng loạt kêu lên:
- Chúa ơi… quái quỷ thật! Sáu mươi tư chữ cái bây giờ được xếp thành như sau:
PRIMEDIFFERENCEBETWEENELEMENTSRESPONSlBLEFO
RHIROSHlMAANDNAGASAKI - Ngắt chúng ra! - Susan ra lệnh.
- Chúng ta đang có một câu đố cần phải giải.

  Chương 123
Một kĩ thuật viên mặt tái mét chạy vào phòng:
- Khối đường dẫn bí mật chuẩn bị ngừng hoạt động! - Anh ta kêu lên.
Jabba quay sang nhìn trên màn hình. Những kẻ tấn công đã dâng lên phía trên,
chúng đã tấn công vào bức tường thứ năm, và chỉ chưa đầy gang tấc nữa là sẽ đến
bức tường cuối cùng. Ngân hàng dữ liệu sắp bị tấn công.
Susan phác hoạ ra những sự hỗn độn đang xảy ra xung quanh.
Cô đọc đi đọc lại thông điệp kỳ quái của Tankado.
SỰ KHÁC NHAU CƠ BẢN GIỮA CÁC YẾU TỐ CẤU THÀNH NÊN
HIROSHIMA VÀ NAGASAKI.
- Đây thậm chí không phải là một câu hỏi! - Brinkerhoff hét lên - Thế thì làm sao
mà có câu trả lởi được?
- Chúng ta cần một con số - Jabba nhắc lại.
- Đoạn mã chết tiệt phải là một con số?
- Trật tự - Fontaine lên tiếng rồi quay sang nói với Susan - Thưa cô Fletcher, cô đã
đưa chúng ta đi quá xa. Tôi cần sự suy đoán chính xác nhất của cô.
Susan hít một hơi thở sâu rồi nói.
- Cổng vào chỉ chấp nhận con số mà thôi. Tôi đoán là đây có thể là một manh mối
để dẫn đến con số cần tìm Thông điệp này có nhắc đến Hiroshima và Nagasaki -
hai thành phố đã từng bị ném bom nguyên tử. Rất có thể mã số huỷ diệt sẽ liên
quan đến số người thương vong, hay số liệu thiệt hại theo dự đoán… Cô dừng lại
một lúc, đọc lại manh mối. Từ "khác nhau" ở đây dường như rất quan trọng. Sự
khác nhau cơ bản giữa Nagasaki và Hiroshima. Rõ ràng là Tankado đã nhận thấy
hai sự kiện này có một điểm gì đó khác nhau.
Nét mặt của Fontaine vẫn chẳng hề thay đổi. Tuy nhiên, tia hy vọng đã nhanh
chóng tiêu tan. Có vẻ như là những vấn đề chính trị quanh hai vụ nổ nhiệt hạch
khủng khiếp nhất trong lịch sử loài người phải được phân tích, mổ xẻ, so sánh và
chuyến thành những con số thần kì… và tất cả phải hoàn thành chỉ trong vòng nãm
phút đồng hồ.
  Chương 124
"Màng lọc bảo vệ cuối cùng bị tấn công!"
Trên VR, chương trình PEM đang bị tấn công. Những dòng màu đen đã thâm nhập
vào tấm lưới bảo vệ cuối cùng và bắt đầu mở đường tiến vào trung tâm của nó.
Từ khắp nơi trên thế giới, những tay tin tặc luôn rình mò giờ đây xuất hiện nhan
nhàn. Cứ mỗi phút trôi qua, số lượng tin tặc lại tăng lên gấp bội. Chẳng bao lâu
nữa, bất kì người nào sở hữu một chiếc máy vi tính - các trung tâm gián điệp,
những nhà cấp tiến đến bọn khủng bố - đều có thề tiếp cận được những thông tin
mật của chính phù Hoa Kì.
Trong khi các kĩ thuật viên đang cố gắng một cách vô ích để ngắt nguồn điện, thì
đội quân trong phòng đang nghiên cứu bức thông điệp. Ngay cả David và hai đặc
vụ của NSA cũng đang cố gắng bẻ khoá mật mã từ chiếc xe tải của họ ở Tây Ban
Nha.
SỰ KHÁC NHAU CƠ BẢN GIỮA CÁC YẾU TỐ GÂY RA VỤ HIROSHLMA
VÀ NAGASAKI Soshi nói to lên: "Những yếu tố gây ra vụ Hiroshima và
Nagasaki… Trân Châu Cảng…? Việc Thiên hoàng Hirohito từ chối không chịu….
 - Chúng ta cần một con số - Jabba nhắc lại - Chứ không phải là các giả thuyết về
chính trị. Chúng ta đang bàn về toán học, chứ không phải là lịch sử?
Soshi im lặng không nói gì.
- Thế còn lượng chất nổ thì sao? - Brinkerhoff đề nghị.
- Tỉ lệ thương vong? Thiệt hại về vật chất?
- Chúng ta đang tìm một con số chính xác tuyệt đối! Susan nhắc lại - Con số dự
đoán thiệt hại thì rất đa dạng - Cô nhìn chằm chằm vào thông điệp, nói - Những yếu
tố gây ra….
David Becker mở to mắt, nhìn xa xăm.
- Những yếu tố….
 - Chúng ta đang nói về toán chứ không phải là lịch sử!
Mọi cái đầu dồn về phía màn hình vệ tinh.
- Tankado đang chơi chữ! - Becker hét lên - Từ "yếu tố" có rất nhiều nghĩa!
- Nói nhanh lên, ngài Becker - Fontaine sốt ruột cắt ngang.
- Anh ta đang nói về một nguyên tố hoá học- chứ không phải là những vấn đề chính
trị xã hội. Lời tuyên bố của Becker được đáp lại bằng những cái nhìn ngây dại.
- Nguyên tố! - anh phấn khích - Bảng tuần hoàn! Các nguyên tố hoá học! Không
một ai trong số các bạn đã xem bộ phim "Người đàn ông to béo và cậu bé bé nhỏ",
nói về một dự án Manhattan chưa? Hai quả bom nguyên tử này rất khác nhau.
Chúng đã sử dụng những loại nhiên liệu khác nhau… những nguyên tố khác nhau!
Soshi vỗ tay. Cô ta thốt lên sung sướng:
- Ô, vâng! Anh ta nói đúng! Tôi đã đọc thông tin đó! Hai quả bom này được cấu tạo
bằng những liệu khác nhau! Một quả sử dụng chất Uranium, còn quả kia sử dụng
chất Plutonium! Hai nguyên tố hoàn toàn khác nhau!
Một không khí khẩn trương lan khắp phòng.
- Uranium và Plutonium! - Jabba hét lên, đột nhiên thấy tràn đầy hi vọng.
- Manh mối này nói lên điểm khác nhau giữa hai nguyên tố này! - Ông ta đâm bổ
vào đám nhân viên.
- Điểm khác nhau giữa Uranium và Plutonium! Ai biết là gì không?
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
- Cố lên! - Jabba thúc giục.
- Bọn trẻ nhà các anh không đi học sao? Ai nào! Bất kỳ ai! Tôi cần biết sự khác
nhau giữa Plutonium và Uranium!
Không có tiếng trả lời.
Susan quay sang Soshi.
- Tôi cần vào một trang web. Máy tính này có cài trình duyệt nào không?
Soshi gật đầu.
- Netscape là chương trình tốt nhất.
Susan nắm chặt bàn tay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

nhathongnguyen.blogspot 9.8 su10 nhathongnguyen.blogspot 90286 student

Receive All Updates Via Twitter