nhathongnguyen

Không có gì xa lạ đối với con người

Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Pháo Đài Số (Chương 71 - 80 )






  Chương 71 & 72 & 73 & 74 & 75

Tokugen Numataka châm lửa đốt điếu thuốc thứ tư, vừa hút ông ta vừa đi đi lại lại
quanh phòng. Nóng ruột, ông ta chộp lấy chiếc điện thoại và gọi tổng đài.
- Đã có tin tức gì về số điện thoại đó chưa - Ông ta lớn tiếng hỏi trong khi người
trực tổng đài còn chưa kịp lên tiếng.
- Vẫn chưa có gì, thưa ông. Có lẽ sẽ phải lâu hơn một chút, số điện thoại này là số
máy di động.
Số máy di động ư? Numataka kinh ngạc. Đúng là những con số bí ẩn luôn làm cho
ta phải bận tâm.
Người trực tổng đài nói thêm:

- Mã vùng 202. Nhưng chúng tôi vẫn chưa nắm được số điện thoại.
- 202? Là vùng nào - Cái thằng North Dakota ấy đang trốn ở cái vùng khỉ ho cò gáy
nào trên đất Mỹ?
- Một vùng nào đó gần thủ đô Washington, thưa ngài.
Numataka nhíu mày. Ông ra lệnh cho người trực tổng đài là phải gọi ngay cho ông
khi tìm ra số điện thoại đó.
Chương 72 Susan Fletcher trượt trên sàn Crypto tối đen như mực hướng về phía
lối đi dẫn đến phòng Strathmore. Phòng ngài chỉ huy cách xa chỗ Hale đang nằm
quằn quại, vì vậy Susan có thể bước vào trong khu nhà đã bị khoá.
Khi Susan bước lên đến bậc cuối cùng của cầu thang hẹp dẫn đến phòng
Strathmore, cô trông thấy cửa phòng ngài chỉ huy mở toang, khoá điện không hoạt
động vì điện bị cúp. Cô lẻn vào bên trong.
- Ngài chỉ huy - ánh sáng duy nhất trong phòng là ánh sáng đỏ mực phát ra từ máy
chủ của Strathmore.
- Ngài chỉ huy! - cô gọi lại lần nữa - Ngài chỉ huy!
Đột nhiên Susan nhớ ra rằng ngài chỉ huy vẫn đang ở trong phòng An ninh hệ
thống. Cô quay người nhìn khắp căn phòng trống, nỗi kinh hoàng trong cô khi vừa
đối mặt với Hale vẫn chưa nguôi. Cô phải ra khỏi Crypto. Pháo Đài Số hay không
Pháo Đài Số không còn nghĩa lý nữa rồi, giờ là lúc cô phải hành động, huỷ lệnh vận
hành TRANSLTR và trốn khỏi nơi này. Cô đưa mắt nhìn đèn tín hiệu trên máy chủ
đang sáng đỏ rồi lao tới bàn máy. Cô lóng ngóng đưa tay dò dẫm bàn phím. Huỷ lệnh vận hành TRANSLTR!
Nhiệm vụ giờ rất đơn giản bởi cô đang sử dụng máy chủ được phép thực hiện lệnh.
Susan nhấp chuột vào đúng cửa số điều khiển cô đang tìm và gõ:
HUỶ LỆNH VẬN HÀNH Trong giây lát, ngón tay cô ngập ngừng khi ấn phím
ENTER.
- Susan! - Một giọng nói vang lên như quát từ phía cửa. Susan hoảng sợ rụt tay lại,
cô lo sợ đó là giọng của Hale. Nhưng không phải, đó là giọng của Strathmore. Ông
đứng đó, mặt tái nhợt đầy căng thẳng dưới ánh sáng đỏ rực của đèn tín hiệu, lồng
ngực phập phồng.
- Chuyện gì thế này?
- Ngài… ngài chỉ huy! - Susan giọng hổn hển.
- Hale đang ở trong Node 3! Anh ta vừa tấn công tôi!  - Cài gì? Không thể thế
được! Hale bị nhốt ở dưới… - Không! Anh ta đã trốn thoát! Chúng ta cần gọi ngay
bảo vệ tới đây! Tôi đang huỷ lệnh vận hành TRANSLTR! - Susan với tay đến bàn
phím.
- ĐÙNG ĐỘNG VÀO ĐÓ! - Strathmore lao người đến bàn máy và giật mạnh tay
Susan ra khỏi bàn phím.
Susan co người lại, sửng sốt. Cô nhìn ngài chỉ huy trân chối. Lần này là lần thứ hai,
ông hành động thật kỳ quặc khiến cô không sao hiểu nổi. Susan bỗng cảm thấy đơn
độc.
*** Strathmore chợt trông thấy máu trên áo cô và ngay tức khắc, ông ân hận vì
hành động nổi cáu bột phát của mình.
- Lạy chúa, Susan. Cô không sao chứ?
Susan im lặng không trả lời.
Strathmore hối hận, giá như ông đừng quá đột ngột không cần thiết như vậy. Đầu
óc ông xáo trộn. Ông đã nói dối Susan quá nhiều. Trong ông ngổn ngang bao điều -
có những điều Susan không hay biết - có những điều ông chưa nói với cô và mong
sao ông sẽ không bao giờ phải nói ra điều đó.
- Tôi xin lỗi - Ông nhẹ nhàng nói - Hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.
Susan quay đi.
- Tôi không sao. Vết máu này không phải là máu của tôi. Chỉ cần đưa tôi ra khỏi
nơi này, vậy thôi. - Cô bị thương à - Strathmore đặt một tay lên vai cô. Susan rụt người lại. Ông hạ
bàn tay xuống và nhìn đi chỗ khác. Khi ông quay lại nhìn vào mặt Susan, ông nhận
thấy hình như cô đang nhìn vào một vật gì đó ở trên tường đằng sau vai ông.
Ở đó trong bóng tối, một bàn phím nhỏ đã sáng đủ điện.
Strathmore nhìn theo ánh mắt cô và cau mày. Ông những tưởng Susan không nhìn
thấy bảng điều khiển đang sáng đỏ đó. Bàn phím được chiếu sáng chính là bàn
phím điều khiển thang máy riêng của ông. Strathmore và các vị quan khách có
quyền thế vẫn dùng thang máy đó để ra vào Crypto mà mọi nhân viên khác đều
không hay biết sự có mặt của họ. Thang máy này đi xuống sâu hơn toà nhà Crypto
5 feet và di chuyển ngang 109 yard xuyên qua một đường hầm được xây dựng kiên
cố, dẫn đến các tầng hầm của toà nhà chính trong khu liên hợp NSA. Chiếc thang
nối Crypto với NSA lấy nguồn điện từ toà nhà chính của khu liên hợp; nó luôn có
điện cho dù nguồn điện của Crypto đã bị cắt.
Strathmore thừa biết rằng thang máy này luôn có điện nhưng ngay cả lúc Susan bị
đập mạnh vào cửa ra chính ở tầng dưới, ông cũng không hề đả động đến nó. Ông
không thể để Susan thoát ra ngoài - chưa đến lúc phải chọn giải pháp ấy. Ông cân
nhắc, không biết nên tiết lộ cho Susan biết nhũng gì đủ để níu chân cô ở lại nơi này.
Susan xô người qua mặt Strathmore và lao tới bức tường phía sau ông. Cô đập
mạnh vào các nút đang sáng trên bàn phím.
- Mở ra đi - cô khẩn cầu. Nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.
- Susan.. - Strathmore lặng lẽ nói - Phải có mật khẩu mới mở được thang máy.
- Mật khẩu ư - cô tức tối nhắc lại. Nói rồi Susan quay lại nhìn kĩ bảng điều khiển.
Phía dưới bàn phím chính có một bàn phím khác, nhỏ hơn với các nút bé li ti. Trên
mỗi nút in một kí tự trong bảng chữ cái. Susan quay lại phía Strathmore.
- Mật khẩu là gì! - cô gặng hỏi.
Strathmore nghĩ ngợi hồi lâu rồi thở dài nặng nhọc.
- Susan, cô hãy ngồi xuống đã!
Susan không thể tin nổi vào tai mình nữa.
- Ngồi xuống đi - ngài chỉ huy nhắc lại, giọng ông kiên quyết hơn.
- Để tôi ra khỏi đây! - Susan ném cái nhìn bực tức về phía cánh cửa phòng đang mở
của ngài chỉ huy.
Strathmore đưa mắt nhìn Susan Fletcher đang trong tâm trạng hoảng loạn. Ông bình tĩnh đi về phía cửa, bước ra ngoài lên phía đầu cầu thang rồi nhìn sâu vào
bóng tối. Không thấy bóng dáng Hale đâu, ông quay lại và đóng cửa. Sau đó ông
kéo chiếc ghế đặt ngay trước cửa để chặn rồi đến bên bàn làm việc của mình, ông
kéo ngăn bàn, lấy ra thứ gì đó. Trong ánh sáng đỏ lờ mờ yếu ớt của đèn tín hiệu
trên máy chủ, Susan nhận ra thứ ông đang cầm trên tay.
Mặt cô tái dại. Đó là một khẩu súng.
Strathmore kéo hai chiếc ghế ra giữa căn phòng. Ông xoay ghế đồi diện với cửa ra
vào đang đóng kín rồi ngồi xuống. Ông cầm khẩu Beretta bán tự động bóng loáng
và ngắm thẳng về phía cánh cửa. Một lát sau ông thu khầu súng lại rồi nghiêm
giọng nói:
- Susan, giờ chúng ta an toàn rồi. Chúng ta cần phải nói chuyện. Nếu Greg Hale đột
nhập qua cánh cửa này… - ông bỏ lửng câu nói.
Susan im lặng không nói lời nào.
Strathmore nhìn cô thật lâu trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng. Ông vỗ nhẹ vào
chiếc ghế bên cạnh mình rồi nói:
- Susan, ngồi đi. Tôi có chuyện cần nói với cô - Cô không động đậy khi mà tôi chưa
nói xong - Ông tiếp tục nói - Tôi sẽ cho cô biết mật khẩu thang máy. Sau đó đi hay
ở là tuỳ cô quyết định.
Cả hai cùng im lặng hồi lâu. Trong tâm trạng choáng váng, sững sờ, Susan bước tới
và ngồi xuống bên cạnh Strathmore.
- Susan - Ông bắt đầu nói - Tôi đã không hoàn toàn thành thật với cô.
Chương 73 David Becker cảm thấy như mặt mình vừa bị tạt nhựa thông và anh
thấy bỏng rát. Anh lăn lộn trên sàn và nheo mắt, lờ mờ nhìn cô gái đang đi đến lưng
chừng cửa. Cô chạy gấp gáp lòng thấp thỏm đầy lo sợ, kéo lê chiếc túi len đằng sau
trên sàn. Becker cố hết sức gượng dậy nhưng anh không thể. Anh không nhìn thấy
gì vì hơi cay quá nóng làm mặt anh bỏng rát. Không thể để cô ấy chạy mất!
Anh nghĩ thế.
Anh cố gắng gọi với nhưng hụt hơi, phổi anh không còn chút không khí, chỉ toàn
cảm giác đau đớn.
- Không! - Anh thở hắt ra. Âm thanh hầu như không thể thoát ra khỏi miệng anh.
Becker biết rằng một khi đã chạy qua cửa, cô gái sẽ biến mất vĩnh viễn. Anh cố
gắng gọi với lần nữa nhưng họng anh chợt khô cứng lại. Cô gái ấy đã chạy đến sát cửa quay. Becker khập khiễng lê chân, miệng thở dốc.
Anh trượt chân ngã ngay sau cô. Cô gái va mạnh vào một góc của cửa quay, kéo
theo sau chiếc túi len thô.
Cách đó 18 mét, Becker khập khiễng, mắt nhắm nghiền lao về phía cửa.
- Đợi đã! - Anh thở hắt ra - Đợi đã!
Cô gái giận dữ đẩy mạnh cửa vào trong. Cửa bắt đầu quay nhưng sau đó nó khựng
lại. Cô gái hoảng sợ thu mình lại và nhìn vào vết rách do bị kẹt trên chiếc túi len.
Cô cúi xuống và giật mạnh chiếc túi ra.
Đôi mắt cay xè, gần như không còn nhìn thấy gì của Becker dán vào phần túi thò ra
qua cửa. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy chỉ là một mảng ni lông đỏ trồi ra từ
vết rách. Anh lao về phía đó, tay chới với.
Khi David Becker ngã về phía cửa, hai bàn tay anh chỉ cách nó chừng vài chục
centimét, miếng túi trượt ra khỏí chỗ kẹt và biến mất trước mắt anh. Anh, đưa tay
chộp lấy nhưng bị hụt vì cửa bắt đầu quay. Cô gái và chiếc túi vội vã lao ra ngoài
đường.
- Megan! - Becker vừa rên rỉ vừa đập mạnh vào cửa. Mắt anh bỗng nóng rát như
lửa đốt. Anh không nhìn thấy gì nữa, một cảm giác buồn nôn lại trực trào lên.
Tiếng Becker dội lại trong bóng tối.
- Megan!
David Becker không biết anh đã nằm đó được bao lâu trước khi anh tỉnh lại và
nhận ra thứ mùi khó chịu như phát ra từ bóng đèn huỳnh quang ngay trên đầu. Mọi
thứ xưng quanh đều tĩnh lặng.
Bỗng một giọng nói cất lên phá vỡ bầu không khí im lặng. Có ai đó đang gọi. Anh
cố nhấc đầu khỏi sàn. Đầu óc anh quay cuồng.
Giọng nói lại cất lên. Anh liếc mắt xuống sàn và nhìn thấy một bóng người đứng
cách đó khá xa.
- Này ông!
Becker nhận ra giọng nói này. Chính là cô gái đó. Cô đang đứng ở một lối ra khác
thấp hơn sảnh phòng chờ, hai tay ôm chặt chiếc túi trên ngực. Trông cô giờ đây run
rẩy sợ hãi hơn cả lúc trước.
- Này ông - Cô gái hỏi, giọng run run. - Tôi chưa nói tên cho ông. Vì sao ông lại
biết tên tôi? Chương 74 Ngài giám đốc Leland Fontaine đã 63 tuổi, ông có vóc dáng cao lớn,
mái tóc cắt gọn gàng, tác phong cứng nhắc đúng dáng một quân nhân. Những lúc
ông cáu giận, đôi mắt đen ánh lên như màu than. Lúc nào cũng vậy. Bởi chẳng có
lúc nào ông không bực tức cả. Fontaine đã từng nắm giữ nhiều vị trí trong NSA và
được thăng cấp dần dần, ông có được điều đó là nhờ sự cần cù, làm việc có kế
hoạch và khoa học, và hơn hết, ông luôn được những người tiền nhiệm tôn trọng và
kính nể. Ông là người Mỹ gốc Phi đầu tiên nắm giữ cương vị giám đốc của NSA
nhưng sự khác biệt về nguồn gốc đó hầu như không ai để ý. Nhân viên cấp dưới
thường lấy ngài giám đốc làm gương.
Fontaine để Midge và Brinkerhoff đứng đó rồi lặng lẽ đi vào, gương mặt ông cau
lại và lạnh lùng trông hệt như một người Java đến từ Guatemala. Ông ngồi xuống
bên bàn làm việc, mặc cho Midge và Brinkerhoff đứng đó, ông chất vấn họ như
hiệu trưởng chất vấn học sinh.
Midge giải thích cho vị giám đốc nghe về một loạt những sự kiện bất thường khiến
họ bất đắc dĩ phải vi phạm quy tắc và lén vào phòng ông.
- Virus ư? - Giám đốc lạnh lùng hỏi.
- Bà cho rằng chúng ta bị nhiễm virus?
Brinkerhoff cau mặt.
- Vâng thưa ngài. - Midge nói nhanh - Bởi vì Strathmore đã không chạy Gauntlet.
Fontaine nhìn bản in lấy ra từ máy fax.
- Vâng, còn một file nữa chạy hơn 20 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa phá được", Midge
tiếp lời.
Fontaine nhíu mày và hỏi:
- Dữ liệu bà có được nói lên điều đó ư?
Midge toan phản đối nhưng lại thôi. Mụ ta nói tiếp.
- Crypto bị mất điện.
Fontaine nhìn lên, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Midge gật đầu khẳng định lời mụ vừa nói.
- Tất cả các nguồn điện đều đã bị cắt. Jabba nghĩ có thể….
- Bà gọi cho Jabba ư?
- Vâng thưa ngài, tôi… - Jabba - Fontaine đứng dậy, giọng giận dữ - Tại sao bà
không gọi Strathmore? - Chúng tôi đã gọi - Midge thanh minh - Ông ấy nói mọi chuyện đều ổn cả.
Fontaine đứng dậy, lồng ngực căng ra.
- Vậy thì chúng ta không có lí do gì để nghi ngờ ông ấy - Giọng ông dứt khoát. Ông
ngừng lại nhấp một ngụm cà phê rồi tiếp tục - Bây giờ nếu không có gì nữa, tôi
phải làm việc.
Midge sững người.
- Ngài vừa nói gì ạ?
Brinkerhoff đã lùi ra cửa tự lúc nào còn Midge thì chôn chân tại chỗ - Tôi nói chúc
ngủ ngon, bà Milken - Fontaine nhắc lại - Bà có thể đi được rồi.
- Nhưng… nhưng thưa ngài… - Midge lắp bắp - Tôi… tôi phải nói cho ra lẽ. Tôi
nghĩ là….
- Bà phản đối ư? - Ông giám đốc lên giọng rồi đặt cốc cà phê xuống - Tôi phản đối!
Tôi phản đối sự có mặt của bà trong căn phòng này, tôi phản đối những lời ngầm
chỉ của bà rằng vị phó giám đốc cơ quan này đang nói dối. Tôi phản đối… - Chúng
ta bị nhiễm virus, thưa ngài! Trực giác của tôi mách bảo rằng….
- Ồ nếu vậy thì trực giác của bà sai rồi, bà Milken! Lần này trực giác của bà đã sai!
Midge vẫn đứng yên.
- Nhưng thưa ngài, Chỉ huy Strathmore đã không cho file chạy Gauntlet!
Fontaine tiến về phía mụ, cố kiềm chế cơn giận dữ.
- Đó là quyền của ông ta! Tôi trả lương cho bà để giám sát các phân tích viên và
nhân viên phục vụ chứ không phải để theo dõi ông phó giám đốc. Nếu không có
ông ta thì giờ chúng ta vẫn giải mật mã bằng bút chì và giấy đây này? Để tôi yên -
Ông quay sang Brinkerhoff, nãy giờ vẫn đứng ở cửa, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy
- Cả hai người.
- Dù thế nào, thưa ngài - Midge nói - Tôi cũng xin đề nghị chúng ta nên cử một
nhóm nhân viên an ninh hệ thống tới Cryto để đảm bảo… - Chúng ta sẽ không làm
thế!
Căng thẳng một hồi, Midge đành gật đầu:
- Được thôi. Chúc ngài ngủ ngon.
Nói rồi mụ ta quay người và bỏ đi. Khi Midge đi ngang qua, Brinkerhoff có thể đọc
được trong mắt mụ quyết tâm làm rõ mọi chuyện để thoả mãn trực giác.
Brinkerhoff lại đưa mắt nhìn ông chủ đang tức tối sau chiếc ghế. Đó không phải là vị giám đốc mà anh ta biết. Vị giám đốc anh biết là người luôn muốn biết tường tận
tất cả những chuyện bị che giấu. Ông luôn khuyến khích nhân viên làm rõ và giải
quyết mọi sự thiếu nhất quán trong công việc hàng ngày cho dù việc đó có tốn bao
nhiêu thời gian. Vậy mà giờ đây ông lại bảo họ bỏ qua một loạt những chuyện bất
thường như vậy.
Rõ ràng giám đốc đang che giấu chuyện gì đó nhưng Brinkerhoff được trả lương để
giúp việc ông chứ không phải để soi mói ông. Vả lại. Fontaine luôn quan tâm tới
quyền lợi của tất cả mọi người; nếu như làm ngơ mọi chuyện lúc này là giúp ông
ấy, hãy cứ làm như vậy - Brinkerhoff nghĩ vậy. Thật trớ trêu, vừa rồi Midge đã chất
vấn ông Brinkerhoff e rằng giờ đây bà ta lại đang vội vã tới Crypto để làm rõ mọi
chuyện.
- Đã đến lúc phải xem thực hư ra sao - Brinkerhoff nghĩ thầm rồi quay ra phía cửa.
- Chad! - đằng sau Brinkerhoff, Fontaine gầm lên. Ông đã nhìn thấy ánh mắt của
Midge khi mụ ra khỏi căn phòng - Đừng để bà ta rời khỏi khu vực này - Fontaine ra
lệnh.
Brinkerhoff gật đầu và hối hả theo sau Midge.
Fontaine ôm mặt thở dài, đôi mắt đen nặng trĩu. Cuộc trở về của ông thật dài và bất
ngờ. Tháng qua ông đã khám phá ra biết bao nhiêu chuyện. Có những chuyện hiện
đang xảy ra ngay tại NSA này làm thay đổi lịch sử và cũng là tình cờ Fontaine mới
phát hiện ra chuyện đó.
Ba tháng trước, ông nhận được tin báo rằng vợ Strathmore bỏ ông ta. Ông cũng
được nghe báo cáo về việc Strathmore thường hay làm quá thởi gian một cách kì lạ
và có vẻ như ông ta sắp nổ tung lên vì làm việc quá sức và quá căng thẳng. Mặc dù
có nhiều lời ra tiếng vào về Strathmore trong nhiều vấn đề nhưng Fontaine luôn tôn
trọng vị phó giám đốc của mình. Strathmore là người thông minh, ông ta là nhân
viên giỏi nhất ở NSA. Nhưng kể từ sau thất bại Skipjack, Strathmore luôn trong
trạng thái căng thẳng. Điều này làm Fontaine cảm thấy bất an.
Fontaine đang cần tìm người nào đó để có thể theo dõi Strathmore, con người đôi
lúc còn hay do dự này, và để đảm bảo rằng ông ta tuyệt đối trung thành với tổ chức
- nhưng sự việc không đơn giản chỉ có thế. Strathmore là một người kiêu hãnh và
đầy quyền lực; Fontaine phải tìm ra được một cách thức nào đó để kiểm tra vị phó
của ông mà không xâm phạm đến tự do và lòng tự trọng của ông ta. Fontaine đã quyết định. Ông giấu Strathmore, tự mình thực hiện nhiệm vụ này.
Ông lắp đặt một thiết bị nghe trộm vô hình vào account của Chỉ huy Strathmore ở
Crypto - thư điện tử, mọi trao đổi nội bộ trong cơ quan, sản phẩm nghiên cứu của
ông ta,… tất cả đều bị kiểm soát. Nếu Strathmore có bất kỳ dấu hiệu gì bất thường
trong công việc, Fontaine đều được báo động. Nhưng điều mà Fontaine phát hiện ra
được lại không phải là dấu hiệu sa sút trong công việc như ông nghĩ mà là một
trong những âm mưu tình báo nguy hại nhất mà ông đã từng biết. Vậy thì chẳng có
gì ngạc nhiên khi Strathmore lao đầu như điên vào công việc như thế, nếu kế hoạch
này của ông ta thành công thì nó sẽ bù đắp cả trăm lần cho thất bại Skipjack trước
đây.
Fontaine từng nghĩ mọi công việc của Strathmore đều ổn cả, ông ta luôn làm việc
với hiệu suất 110%, luôn tỉnh táo, thông minh và nhiệt huyết hơn bao giờ hết. Lúc
này, điều tốt nhất Fontaine có thể làm là đứng ngoài và tiếp tục theo dõi vị phó của
mình tiếp tục thực hiện kế hoạch của ông ta. Strathmore đã lập ra một kế hoạch…
một kế hoạch mà Fontaine không hề có ý định can thiệp vào.
Chương 75 Strathmore giữ chặt khẩu Beretta bên mình. Ngay cả khi cơn giận dữ
đang sôi sùng sục, ông vẫn luôn sắp đặt kế hoạch và suy nghĩ hết sức rõ ràng. Việc
Greg Hale dám chạm đến Susan Fletcher khiến ông vô cùng bực tức, nhưng sự thực
đó lại chính là lỗi của ông, điều đó còn làm ông giận giữ hơn bởi Susan đi vào
Node 3 là làm theo ý ông. Strathmore đủ tỉnh táo để phân định rõ ràng tình cảm của
mình- điều này sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến kế hoạch thâu tóm Pháo Đài Số.
Ông là phó giám đốc của NSA cơ mà. Và ngày hôm nay công việc của ông quan
trọng hơn bao giờ hết.
Strathmore thở chậm lại.
- Susan! - giọng ông rõ ràng và đầy uy lực - Cô đã xoá sạch thư điện tử của Hale
chưa?
- Chưa! - Susan bối rối trả lời.
- Cô có lấy được mã khoá không?
Cô lắc đầu. Strathmore nhíu mày và cắn môi. Đầu óc ông quay cuồng. Ông đang
phải đối mặt với một tình thế khó xử. Ông có thể dễ dàng ấn mã khoá thang máy và
để Susan đi, nhưng ông cần cô ở lại, ông cần cô giúp đỡ để tìm ra mã khoá của
Hale. Strathmore vẫn chưa nói với cô về điều đó việc tìm ra mã khoá không đơn thuần là việc thích hay không thích- đó là việc tối cần thiết. Trước đây Strathmore
nghĩ rằng ông có thể chạy chương trình tìm kiếm của Susan và tự tìm ra, nhưng khi
ông chạy chương trình tìm kiếm đó của cô, ông đã gặp phải một số rắc rối và ông
không muốn mạo hiểm một lần nữa.
- Susan! - Giọng ông kiên quyết. Tôi muốn cô giúp tôi tìm ra mã khoá của Hale.
- Sao cơ! - Susan đứng phắt dậy, ánh mắt cô hoảng loạn.
Strathmore cố gắng át đi lòng khao khát mãnh liệt khi đứng bên cô. Ông là người
rất giỏi thuyết phục- nhờ thế mà vị thế quyền lực của ông luôn được giữ vững. Ông
hi vọng Susan sẽ nghe theo lời ông. Nhưng cô đã không làm như vậy.
Ông yêu cầu:
- Susan, ngồi xuống!
Nhưng cô giả bộ làm ngơ.
- Ngồi xuống! - Strathmore ra lệnh.
Susan vẫn đứng yên và cô nói:
- Thưa Chỉ huy, nếu ông vẫn giữ cái khao khát cháy bỏng là muốn kiểm soát thuật
toán của Tankado thì ông hãy làm điều đó một mình. Tôi không muốn dính líu vào
chuyện này nữa.
Strathmore nghiêng đầu thở dài. Rõ ràng Susan đang cần một lời giải thích. Cô
đáng được nghe một lời giải thích, ông nghĩ thầm.
Strathmore quyết định, ông sẽ nói cho Susan tất cả. Ông mong sao ông không phạm
sai lầm khi làm việc đó.
- Susan! - Ông bắt đầu nói - Tôi không định để mọi chuyện đến nông nỗi này - Ông
đưa tay vuốt tóc - Có một số việc tôi chưa nói với cô. Đôi khi một người ở vị trí
như tôi… - Giọng ông ngập ngừng như đang thú nhận một điều gì đó thật tồi tệ -
Đôi khi một người ở vị trí như tôi buộc phải nói dối những người anh ta yêu mến.
Hôm nay là một trong những ngày như vậy!
Ông nhìn cô buồn bã:
- Điều tôi sắp nói với cô, tôi chưa hề có ý định… nói cho cô… hay cho bất kì ai.
Susan rùng mình. Nét mặt ngài chỉ huy nghiêm lại, lạnh lùng.
Rõ ràng còn có một điều gì đó trong kế hoạch của Strathmore mà cô chưa được
biết. Susan ngồi xuống.
Strathmore đưa mắt nhìn thật lâu lên trần nhà, gom nhặt những từng suy nghĩa của ông và để lại giữa hai người một khoảng lặng mênh mông.
- Susan - cuối cùng ông cũng lên tiếng, giọng nặng trĩu - Tôi không có gia đình! -
Nói rồi ông quay lại nhìn cô. Và tôi cũng chẳng có lấy một cuộc hôn nhân để kể ra
đây. Cuộc sống của tôi là tình yêu dành cho đất nước này. Cuộc sống của tôi chính
là công việc ở đây, ở NSA.
Susan yên lặng lắng nghe.
- Có lẽ cô cũng đoán được điều đó - ông tiếp tục - Tôi định về hưu sớm. Nhưng tôi
muốn được ngẩng cao đầu khi ra đi. Tôi muốn khi về hưu, tôi đã thực sự làm được
một điều gì đó.
- Nhưng ông đã có được sự bứt phá rồi đấy thôi. Ông đã tạo ra được TRANSLTR. -
Susan nghe thấy lời nói của cô vang lên.
Có vẻ như Strathmore không nghe thấy những điều cô nói.
- Những năm gan đây, công việc của chứng ta ở NSA càng ngày càng khó khăn.
Chúng ta gặp phải những kẻ thù mà tôi chưa bao giờ hình dung tới. Tôi đang nói
đến tới những công dân của chính đất nước này. Những tên luật sư, những kẻ cuồng
tín quyền công dân, bọn EFF… tất cả bọn họ đều có khả năng chống lại chúng ta,
nhưng không đơn giản chỉ có thế. Họ đang mất niềm tin, họ trở nên hoảng loạn.
Bỗng nhiên họ nhìn chúng ta là kẻ thù. Những người như cô và tôi những con
người thực sự coi trọng quyền lợi của đất nước thì lại phải đi đấu tranh để giành
quyền phục vụ đất nước. Chúng ta không còn được coi là những người gìn giữ hoà
bình nữa, chúng ta trở thành những kẻ phá hoại, tọc mạch, những kẻ xâm phạm
quyền lợi riêng tư của người khác - Strathmore thở dài nặng nhọc. Trớ trêu thay,
thế giới này vẫn có những người ngây thơ, không hình dung ra được những điều
khủng khiếp họ sẽ gặp phải nếu không nhờ có sự can thiệp của chúng ta. Tôi tin
rằng việc thức tỉnh những con người này phụ thuộc vào chính chúng ta..
 Susan cố đợi để nghe điểm mấu chốt trong câu chuyện mà ông đang kể là gì.
Ngài chỉ huy cúi mặt nhìn thật lâu xuống sàn, ánh mắt mệt mỏi và kiệt sức, rồi ông
ngước mắt lên:
- Susan, hãy nghe kĩ những lời tôi nói - Ông cất giọng, nở một nụ cười dịu dàng với
cô - Cô sẽ không muốn nghe, nhưng hãy nghe cho kĩ. Suốt hai tháng nay, tôi đã cố
giải mã thư điện tử của Tankado. Cô có thể thấy, tôi đã sốc ngay lần đầu tiên đọc
thư anh ta gửi cho North Dakota về một thuật toán không thể giải được gọi là Pháo Đài Số. Tôi đã không tin điều đó là có thật. Nhưng mỗi lần đọc được một bức thư
mới của anh ta tôi đều bị thuyết phục rằng điều đó là hoàn toàn có thể. Khi tôi phát
hiện ra anh ta đã sử dụng dãy hoán vị để viết mật mã vòng, tôi nhận thầy anh ta đã
đi trước chúng ta hàng năm ánh sáng, từ trước tới giờ ở đây chưa một ai dám thử
thuật toán đó.
- Chúng ta thử làm gì? - Susan hỏi.
- Điều đó chẳng nghĩa lý gì hết.
Strathmore đứng dậy, ông đi đi lại lại, mắt hướng về phía cửa.
Ông bắt đầu nói:
- Vài tuần trưởc khi tôi nghe thông tin về cuộc bán đấu giá Pháo Đài Số, tôi đã phải
thừa nhận rằng Tankado không hề nói chơi. Tôi biết anh ta đã rao bán thuật toán đó
cho một công ty phần mềm của Nhật Bản. Chúng ta đang yếu thế. Vì vậy tôi cố
nghĩ cách có thể chặn anh ta lại. Tôi đã nghĩ mình có thể giết anh ta nhưng nếu anh
ta chết, với tất cả những gì đang được công khai quảng cáo về thuật toán cũng như
những tuyên bố gần đây của anh ta về TRANSLTR thì chúng ta sẽ là những nghi
phạm đầu tiên. Đó là những gì tôi nghĩ - Ông quay sang Susan - Tôi nhận thấy
chúng ta không nên phá hỏng và kết thúc Pháo Đài Số ở đây.
Susan nhìn ông không chớp mắt, vẻ mặt cô bối rối, đờ đẫn.
Strathmore tiếp tục:
- Tôi bỗng nhận ra Pháo Đài Số là một cơ hội cả đời người. Tôi nghĩ chỉ với một
vài thay đổi, Pháo Đài Số có thể phục vụ thay vì chống lại chúng ta.
Susan chưa từng nghe một điều ngược đời đến thế. Pháo Đài Số là một thuật toán
không thể phá vỡ được, nó có thể huỷ hoại sự nghiệp của họ. Strathmore nói tiếp:
- Nếu tôi có thể sửa thuật toán đó đôi chút… trước khi nó được công bố… Ông ta
nhìn Susan với ánh mắt ranh mãnh. Cái nhìn kéo dài trong giây lát.
Strathmore đọc được sự ngạc nhiên trong mắt Susan. Ông hào hứng giải thích cho
cô nghe kể hoạch của mình.
- Nếu có mật khẩu, tôi có thể khoá bản sao của Pháo Đài Số mà chúng ta đang có
rồi chèn phần sửa đổi vào đó.
- Một cổng hậu (Back door) (1) Susan nói, cô quên rằng chỉ huy đã từng nói dối cô.
Cô bắt đầu tò mò và đoán.
- Lại giống như Skipjack sao? Strathmore gật đầu.
- Sau đó chúng ta có thể thay thế file mà Tankado đã phát tán trên mạng bằng phiên
bản đã sửa đổi của chúng ta. Vì Pháo Đài Số là một thuật toán của Nhật Bản nên sẽ
không ai nghi ngờ NSA có dính líu vào đó. Tất cả những việc chúng ta phải làm chỉ
là tạo một thay đổi nhỏ.
Susan công nhận kế hoạch của ông khôn ngoan và ngoài sức tưởng tượng của cô.
Nó hoàn toàn… đúng chất Strathmore. Ông định đưa ra công chúng một bản thuật
toán mà NSA có thể phá huỷ được!
- Truy cập toàn bộ - Strathmore nói.
- Pháo Đài Số sẽ trở thành tiêu chuẩn mật mã hoá chỉ qua một đêm.
- Chỉ qua một đêm? Làm sao ông có thể tính được điều đó? Thậm chí khi Pháo Đài
Số ở đâu cũng có, không mất tiền để tải về thì người sử dụng máy tính cũng sẽ
không dùng nó vì họ đã quen dùng phần mềm cũ, như vậy thuận tiện hơn. Họ
chuyển sang dùng Pháo Đài Số làm gì - Susan chất vấn ông.
Strathmore mỉm cười.
- Rất đơn giản. Chúng ta đang nắm giữ một bí mật an ninh. Toàn thế giới biết
chúng ta có TRANSLTR.
Susan sững người khi nghe điều này.
- Rất đơn giản, Susan, hãy để mọi người biết sự thật. Chúng ta nói với cả thế giới
rằng NSA có một máy tính có thể phá huỷ tất cả các thuật toán ngoại trừ Pháo Đài
Số.
- Vậy là mọi người đổ xô mua Pháo Đài Số … mà không biết rằng chúng ta có thể
phá huỷ nó! - Susan hết sức ngạc nhiên.
Strathmore gật đầu và khẳng định lời cô vừa nói là "chính xác".
Bầu không khí im lặng kéo dài bao trùm hai người. Ngài chỉ huy thốt lên:
- Tôi xin lỗi vì đã nói dối cô. Cố gắng viết lại Pháo Đài Số là một ván bài rủi ro lớn.
Tôi đã không muốn cô dính líu vào.
- Tôi… hiểu.
Cô chậm rãi đáp lại, chưa hết choáng váng vì ngạc nhiên trước kế hoạch quá xuất
sắc của Strathmore. Susan đã phải thừa nhận "ông nói dối cũng không tồi".
Strathmore cười thầm.
- Do tập luyện hàng năm trời đấy. Nói đối là cách duy nhất giúp người ta thoát khỏi vòng vây.
Susan gật đầu.
- Thế cái vòng vây ấy to nhường nào?
- Cô đang đối mặt với nó đấy thôi. - Strathmore trả lời.
Susan mỉm cười, việc đơn giản mà suốt một giờ đồng hồ qua cô không làm nổi.
- Tôi biết rằng ông sẽ nói thế.
Strathmore nhún vai. Ông phân bua với cô:
- Khi nào Pháo Đài Số đi vào hoạt động tôi sẽ thông báo cho giám đốc biết.
Susan rất ấn tượng với kế hoạch của Strathmore. Đó là một kế hoạch tình báo mang
tính chất toàn cầu với quy mô chưa từng có.
Ông đã cố thực hiện nó một mình. Dường như ông sắp thành công. Mật khẩu ở
dưới tầng hầm. Tankado đã chết. Bạn của hắn cũng đã bị lộ tung tích.
Susan ngừng suy nghĩ lại.
Tankado đã chết. Đây dường như là tin tốt lành cho kế hoạch của Strathmore. Cô
nghĩ lại những lời nói dối của ông mà rùng mình. Cô đưa mắt nhìn chỉ huy và nói
với giọng bất an.
- Ông có giết Ensei Tankado không?
Strathmore ngạc nhiên. Ông ta lắc đầu:
- Dĩ nhiên là không. Không cần phải giết Tankado. Trái lại, tôi mong anh ta còn
sống. Cái chết của anh ta có thể làm người ta nghi ngờ Pháo Đài Số. Tôi muốn sự
thay đổi diễn ra một cách yên ả, càng kín đáo càng tốt. Kế hoạch ban đầu là tạo ra
sự thay đổi và để yên cho Tankado bán mật khẩu.
Susan phải thú nhận rằng điều đó hoàn toàn hợp lí. Tankado chẳng có lý do gì để
nghi ngờ thuật toán trên mạng không phải là bản gốc. Chỉ có anh ta và North
Dakota truy cập được Pháo Đài Số.
Trừ khi Tankado quay trở lại và kiểm tra phần lập trình sau khi Pháo Đài Số được
công bố, còn nếu không, anh ta sẽ không bao giờ phát hiện ra cổng sau. Tuy nhiên
thời gian anh ta mải miết với Pháo Đài Số đã quá đủ để anh ta chán ngán, không
bao giờ muốn trở lại việc lập trình này lần nữa.
Susan hiểu dần mọi chuyện. Đột nhiên cô chợt hiểu tại sao chỉ huy lại cần nhiều
thời gian làm thêm một mình ở Crypto đến thế.
Việc viết một cổng hậu giấu trong một thuật toán phức tạp như vậy và tạo ra sự thay đổi trên mạng mà không bị phát hiện là rất tốn thời gian và cần sự khéo léo.
Quan trọng hơn nữa là làm thế nào để giấu kín được công việc đó. Chỉ cần một
thông tin về việc Pháo Đài Số đã bị phá vỡ là toàn bộ kế hoạch của Strathmore sẽ
bị phá huỷ.
Đến bây giờ Susan mới thấu hiểu tại sao ông lại quyết định để TRANSLTR tiếp tục
hoạt động. Một khi Pháo Đài Số trở thành sản phẩm mới của NSA thì Strathmore
muốn nó là thuật toán không có thuật giải. - Giờ thì cô vẫn muốn đứng ngoài kế
hoạch này chứ? - ông hỏi.
Susan nhìn lên. Vì lí do nào đó mà khi ngồi trong bóng tối với một người như
Trevor Strathmore nỗi sợ hãi của cô không còn nữa. Viết lại Pháo Đài Số là cơ hội
làm nên lịch sử, cơ hội để thực hiện điều kì diệu và Strathmore cần sự giúp đỡ của
cô. Susan gắng một nụ cười gượng gạo và hỏi lại ngài chỉ huy.
- Vậy bước tiếp theo của chúng ta là gì?
Strathmore cười rạng rỡ. Ông tiến lại và đặt một tay lên vai cô.
- Cảm ơn cô - Ông cười rồi trở lại ngay vấn đề công việc.
- Chúng ta sẽ cùng xuống tầng hầm. Tôi sẽ đi cùng để bảo vệ cô.
Susan dựng đứng người vì với ý nghĩ sẽ phải đi xuống tầng hầm.
- Chúng ta không thể đợi David về cùng với phiên bản mật khẩu của Tankado hay
sao> Strathmore lắc đầu.
- Chúng ta làm càng sớm càng tốt. Chẳng có gì bảo đảm là David sẽ tìm được bản
mật khẩu kia. Biết đâu vì một lí do nào đó chiếc nhẫn rơi vào tay kẻ xấu thì sao, tôi
muốn chúng ta thay đổi được thuật toán trước khi có tin của David. Nếu chúng ta
làm như vậy, bất kì một ai có được mật khẫu đều tải phiên bản thuật toán của chúng
ta xuống.
Strathmore nắm lấy khẩu súng và đứng lên.
- Chúng ta cần phải lấy được mật khẩu của Hale! - Strathmore nói.
Susan im lặng. Cô hiểu điều chỉ huy nói là có lí. Họ cần mật khẩu của Hale và họ
cần nó ngay bây giờ.
Khi Susan đứng dậy, chân cô bủn rủn. Cô ước mình đã đập Hale mạnh hơn thì tốt
biết mấy. Cô đưa mắt nhìn khẩu súng của Strathmore và thấy nôn nao.
- Sự thật có phải ông đã bắn Greg Hale không? Cô hỏi ngài chỉ huy.
- Không - Strathmore nhíu mày, đi ra phía cửa - Nhưng hãy hi vọng rằng anh ta không biết điều đó.
Chú thích: (1) Back door - một cổng hậu: một đoạn mã chèn thêm vào chương
trình có thể truy cập bất hợp pháp vào một phần mềm, máy tính hay một website.
  Chương 76 & 77 & 78 &79 80

Đến ngoài khu sân bay Seville, một chiếc taxi đứng yên, đồng hồ đo cây số vẫn
chạy. Qua cặp kính gọng kim và một lớp cửa kính, vị khách nhìn khu sân bay sáng
đèn. Anh ta biết mình đã đến kịp giờ.
Từ bên ngoài, anh ta có thể thấy một cô gái tóc vàng đang giúp David Becker ngồi
xuống ghế. Rõ ràng Becker đang bị đau. Hắn ta vẫn chưa biết thế nào là sự đau đớn
đâu. Người khách nghĩ thầm.
Cô gái rút ra từ túi quần một vật nhỏ gì đó và đưa nó cho Becker.
Becker cầm lấy, giơ nó lên dưới ánh đèn rồi để nó trượt trên tay. Sau đó anh rút ra
một xấp tiền đưa cho cô gái. Họ nói chuyện và một vài phút sau cô gái ôm anh tạm
biệt. Cô vẫy tay chào, vắt chiếc túi lên cổ rồi hoà vào đám đông.
Hồi kết, vị khách trên chiếc taxi nghĩ, đã đến hồi kết.
Chương 77 Strathmore bước ra khỏi phòng làm việc đi tới đầu cầu thang, khẩu
súng giắt bên hông. Susan đi ngay phía sau, cô băn khoăn không biết liệu Hale có
còn ở trong Node 3 không.
Ánh sáng từ thiết bị kiểm tra của Strathmore đằng sau họ, phản chiếu hai cái bóng
kì quái trên cầu thang gỗ. Susan đi gần chỉ huy hơn. Ánh sáng yếu dần khi họ ra xa
cánh cửa. Và rồi họ khuất dần trong bóng tối. Ở Crypto lúc này chỉ có ánh sáng từ
những vì sao và ánh sáng lờ mờ từ cánh cửa sổ đã rạn của Node 3.
Strathmore tiến về phía trước, tìm đường dẫn tới chiếc cầu thang hẹp. Chuyển khẩu
Beretta sang tay trái, tay phải ông dò dẫm tìm lan can. Cánh tay trái của ông đã
từng dính một viên đạn, ông phải dùng cả tay phải để hỗ trợ. Ngã xuống chiếc cầu
thang này, người ta có thể bị liệt suốt đời, và trong kế hoạch về hưu của ông không
được có mặt cùng chiếc xe lăn.
Bóng tối của khu Crypto làm Susan chẳng nhìn thấy gì cả. Cô bước xuống cầu
thang, một tay bám vai Strathmore. Ngay cả khi hai người chỉ cách nhau chưa đầy
một mét, cô cũng không thể nhìn thấy chỉ huy ở đâu. Bước trên cầu thang, cô phải
dò dẫm từng bậc.
Susan bắt đầu cảm thấy e ngại về việc mạo hiểm đi xuống Node 3 để lấy mật khẩu
của Hale. Chỉ huy cứ một mực cho rằng Hale sẽ không điên khùng đến mức làm gì
để họ bị thương nặng nhưng Susan không hề chắc chắn về điều đó. Hale đang ở trong tình trạng tuyệt vọng. Hắn chỉ có hai sự lựa chọn: thoát khỏi Crypto hoặc bị
tống giam.
Trong cô vọng lên một giọng nói mách bảo cô hãy chờ điện thoại của David rồi
dùng mật khẩu anh mang về. Nhưng cô biết không có gì đảm bảo là David sẽ tìm ra
nó. Cô băn khoăn tại sao David lại đi lâu thế. Cô dằn sự sợ hãi lại rồi tiếp tục bước
đi.
Strathmore bước xuống nhẹ nhàng. Không cần thiết phải báo động cho Hale biết là
họ đang tới gần. Khi gần xuống chân cầu thang, Strathmore đi chậm lại, dò dẫm
những bước cuối cùng. Khi ông tìm thấy bậc thang đó, gót chân ông gõ nhẹ lên nền
đá lát màu đen. Susan nhận thấy vai ông căng ra. Họ đang ở khu vực nguy hiểm.
Hale có thể nấp ở bất cứ nơi nào xung quanh đây.
Xa xa, ngay phía sau TRANSLTR là nơi họ cần đến: Node 3. Susan mong sao Hale
vẫn đang ở đó, nằm trên sàn nhà và rên rỉ vì đau đớn.
Strathmore đi qua khu rào chắn, ông chuyển khẩu súng sang tay phải. Lắng lặng,
ông ta đi sâu vào trong bóng tối. Susan giữ chặt vai ông. Nếu cô bị lạc mất ông,
cách duy nhất cô có thể tìm lại ông là lên tiếng. Mà nếu vậy thì Hale có thể nghe
thấy họ. Khi họ an toàn và đã đi xa khu vực cầu thang, Susan nhớ lại trò rồng rắn
lên mây mà hồi còn nhỏ cô hay chơi lúc nửa đêm- giờ cô đã trưởng thành, xa vòng
tay bao bọc của gia đình, cô đã bước ra cuộc sống mênh mông rộng lớn và rất dẻ bị
tổn thương.
TRANSLTR trông giống một hòn đảo cô độc nằm trên một biển bóng tối mênh
mông. Cứ vài bước, Strathmore lại dừng lại, giữ chặt khẩu súng và nghe ngóng
xung quanh. Tiếng động duy nhất là tiếng o o yếu ớt phát ra từ phía dưới. Susan
muốn kéo ông quay lại trụ sở chính để được an toàn. Dường như có bóng người ở
khắp nơi quanh cô.
Cách TRANSLTR chừng nửa đường, sự tĩnh lặng của Crypto bị phá vỡ. Đâu đó
trong bóng tối, ngay bên phải họ, một âm thanh chói tai vang lên xé tan màn đêm.
Strathmore lảo đảo. Susan lạc mất ông. Cô sợ hãi đưa tay ra mò mẫm tìm kiếm.
Nhưng vị chỉ huy không còn ở đó nữa. Cô không còn thấy vai ông đâu nữa, tất cả
chỉ là một khoảng không trống trải. Cô loạng choạng bước lên phía trước Tiếng còi
vẫn tiếp tục kêu. Nó phát ra đâu đây. Susan đi một vòng trong bóng tối. Chỉ có
tiếng xột soạt của quần áo. Đột nhiên tiếng còi dứt. Susan như hoá đá. Một giây sau, một bóng người, như thể từ trong những cơn ác mộng khủng khiếp nhất thời
thơ ấu của cô xuất hiện. Một khuôn mặt xanh xao, ma quái hiện ra ngay trước mắt
cô. Đó là gương mặt của một con quỷ với cái bóng nhọn phình ra phía trên và
những phần méo mó biến dạng. Cô nhảy lùi về phía sau, toan quay người chạy
nhưng cái bóng đó đã chộp lấy tay cô và ra lệnh.
- Không được cử động!
Trong giây lát cô nghĩ mình đang nhìn thấy Hale trong đôi mắt ghê gớm đó. Nhưng
đó không phải là giọng nói của Hale, còn cử động thì quá nhẹ so với Hale. Đó là
Strathmore. Dưới ánh đèn từ vật phát sáng Strathmore rút ra từ túi quần, Susan có
thể nhìn thấy ông ta. Cô thở phào nhẹ nhõm. Vật trong tay Strathmore là loại LED
điện tử, và nó phát ra ánh sáng màu xanh.
- Chết tiệt! - Strathmore chửi thầm - Máy nhắn tin của tôi - Ông nhìn chăm chăm
một cách tức tối vào cái máy nhắn tin trong lòng bàn tay. Ông đã quên bật chế độ
rung. Thật trớ trêu, ông đã phải ra tận cửa hàng điện tử để cài đặt thiết bị rung. Ông
ta đã phải bỏ tiền ra để giấu không cho ai biết ông có cái máy này. Hơn ai hết,
Strathmore hiểu rõ rằng NSA luôn theo dõi rất kĩ từng nhân viên.
Strathmore phải tuyệt đối giữ bí mật những tin nhắn điện tử gửi đến và gửi đi từ cái
máy nhắn tin này.
Susan đưa mắt nhìn quanh, lòng bất an. Nếu vài phút trước Hale không hay biết họ
đang ở đây thì hẳn bây giờ hắn đã phát hiện ra. Strathmore nhấn một vài phím và
đọc tin nhắn vừa gửi đến. Ông khẽ rên lên. Lại thêm một tin xấu từ Tây Ban Nha,
không phải từ David Becker mà từ một đối tác khác cũng do Strathmore cử đến
Seville.
Cách đó ba ngàn dặm, một chiếc xe tải di động đang lướt đi trên các con đường
vùng Seville chìm trong bóng tối. Nó đang thực hiện nhiệm vụ do NSA giao theo
mật vụ Umbra từ một doanh trại quân đội ở Rota. Hai người ngồi trong xe có vẻ
mặt rất căng thẳng.
Đây không phải là lần đầu tiên họ nhận được lệnh khẩn cấp từ Fort Meade (trụ sở
chính của NSA), nhưng thông thường thì họ nhận được lệnh không trực tiếp do
lãnh đạo cấp cao truyền thẳng xuống như lần này.
Người ngồi trên ghế lái với qua vai hỏi người bên cạnh.
- Có tín hiệu gì về anh chàng đó không? Đôi mắt người còn lại ngồi trong xe không rời khỏi ống dẫn trên máy quan sát
truyền hình góc rộng đặt trên nóc.
- Không. Cứ lái đi! - người kia trả lời.
Chương 78 Dưới đống cáp cuốn, Jabba toát mồ hôi. Ông vẫn đang nằm ngửa với
với chiếc đèn nhỏ kẹp chặt giữa hai hàm răng. Ông đã quen làm việc muộn như thế
này vào các buổi cuối tuần. Thời gian làm việc ít sôi nổi nhất ở NSA là lúc ông có
thể thực hiện công việc bảo dưỡng phần cứng của hệ thống máy móc. Trong khi
ông đang kiểm tra những hợp chất sắt nóng đỏ qua rất nhiều đường dây phía bên
trên, ông di chuyển có thể cực là cẩn thận vì chỉ cần chạm nhẹ vào bất cứ một cái
ống đang đu đưa nào cũng có thể là một thảm hoạ.
Chỉ một vài inch nữa thôi, ông nghĩ. Thời gian thực hiện công việc kéo dài hơn ông
nghĩ.
Ngay khi ông ráp đầu thanh sắt vào miếng hợp kim thô cuối cùng, điện thoại di
động của ông kêu to. Jabba giật mình, tay ông chuyển động và một mảng lớn thiếc
đang chảy kêu xèo xèo rơi xuống tay ông.
- Chết tiệt! - Jabba làm rơi thanh sắt, và gần như nuốt chiếc đèn nhỏ - Chết tiệt!
Chết tiệt!
Ông lau chùi giọt hợp kim đang khô với thái độ giận dữ. Nó cuộn tròn, để lại một
đường viền rất ấn tượng. Con chip ông đang cố hàn đúng vị trí văng ra và rơi vào
đầu ông.
- Khỉ thật! - ông chửi thề.
Điện thoại của Jabba lại kêu. Ông mặc kệ nó. – Midge - ông thầm nguyền rủa.
- Bà thật đáng ghét! Crypto ổn mà - Điện thoại vẫn reo. Jabba quay trở lại công
việc và ông lại đặt một con chip mới vào hàn. Một phút sau, con chip đã ở đúng vị
trí nhưng điện thoại của ông thì vẫn kêu.
- Vì Chúa, Midge. Thôi đi nào! - Jabba kêu lên.
Chiếc điện thoại kêu thêm 15 giây nữa rồi im hẳn. Jabba hít một hơi dài đầy tự tin.
Sáu mươi giây sau, Jabba không nghe được tin nhắn trong điện thoại.
- Liệu mình có nên liên lạc với tổng đài về tin nhắn này không nhỉ? - ông nghĩ.
Jabba đưa mắt hoài nghi. Ông biết rằng bà ta sẽ không từ bỏ.
Ông phớt lờ tin nhắn.
Chương 79 Strathmore đặt lại cái máy nhắn tin vào túi quần và nhìn Node 3 qua bóng tối.
Ông ta quờ lấy tay Susan và giục cô:
- Đi nào!
Nhưng tay họ không chạm nhau.
Trong bóng tối, xuất hiện một âm thanh trong cổ họng kéo dài.
Một bóng người to lớn xuất hiện như chiếc xe tải của hãng Mack không có đèn
chiếu. Một giây sau, có sự va chạm và Strathmore trượt qua sàn.
Đó là Hale. Cái máy nhắn tin đã làm họ bị lộ.
Susan nghe thấy tiếng khẩu Beretta rơi. Trong khoảnh khắc cô như chôn chân tại
chỗ, không biết chắc mình phải chạy đi đâu, phải làm gì. Trực giác của cô mách
bảo rằng cô cần phải trốn thoát khỏi nơi này nhưng cô không có mật khẩu thang
máy. Trái tim cổ mách bảo cô cần giúp đỡ Strathmore, nhưng bằng cách nào?
Trong khi cô đang quay cuồng trong tuyệt vọng, cô cứ mong nghe thấy tiếng vật
lộn sống chết trên sàn nhưng chẳng có gì cả. Mọi vật bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng
như thể là Hale đâm phải chỉ huy rồi, sau đó lại biến mất trong bóng đêm.
Susan chờ đợi, căng mắt ra nhìn trong bóng tối, hi vọng rằng Strathmore không bị
thương. Sau giây phút dài đằng đẵng, cô thì thầm kêu "Sếp ơi?". Ngay khi cô cất
tiếng, cô nhận ra sai lầm của mình. Một tích tắc sau, mùi của Hale đã ở ngay phía
sau cô. Cô quay người lại nhưng đã quá muộn. Không hề có sự cảnh báo, cô xoay
lại, hổn hển hít không khí. Cô thấy mình bị kẹp chặt vào ngực của Hale, trong
miếng võ phủ đầu quen thuộc của hắn.
Đầu gối Susan sụm xuống. Những ngôi sao bắt đầu quay cuồng trong mái vòm phía
trên đầu cô.
Chương 80 Hale đè cổ Susan và hét lên trong bóng tối.
- Ngài chỉ huy, tôi đã bắt được cô gái bé nhỏ của ông rồi. Tôi muốn ra khỏi đây.
Đáp lại yêu cầu của anh ta là sự tĩnh lặng. Vòng tay của Hale khép chặt hơn.
- Tôi sẽ bẻ gẫy cổ cô ta!
Một khẩu súng đã lên cò chĩa thẳng phía sau họ. Giọng Strathmore bình tĩnh và đều
đều:
- Hãy thả cô ấy ra.
Susan nhăn mặt đau đớn và phát tiếng:
- Sếp! Hale xoay người Susan về phía có tiếng nói. Hắn ta thách thức ngài chỉ huy:
- Bắn đi, rồi ông sẽ bắn vào Susan quý giá của ông. Đã sẵn sàng nắm lấy cơ hội đó
chưa?
Giọng Strathmore lại gần hơn.
- Hãy để cô ấy đi.
- Không đời nào. Ông sẽ giết tôi.
- Tôi sẽ không giết ai cả.
- Ồ vậy hả. Hãy nói điều ấy với Chartrukian!
Strathmore lại gần hơn.
- Chartrukian đã chết rồi.
- Không, chó chết thật. Ông đã giết anh ta. Tôi đã nhìn thấy!
- Thôi đi, Greg! - Strathmore bình tĩnh nói.
Hale giữ Susan và nói vào tai cô:
- Strathmore đã đẩy Chartrukian- Tôi thề đấy!
- Cô ấy sẽ không bị lừa bởi cái trò chia rẽ nội bộ của anh đâu. - Strathmore nói và
tiến lại gần hơn một chút nữa - Hãy thả cô ấy ra.
Hale thở phì phì vào bóng tối.
- Lạy Chúa, Chartrukian chỉ là một đứa trẻ, tại sao ông lại làm thế với nó? Để bảo
vệ cái bí mật nhỏ nhoi ấy của ông ư?
Strathmore đứng lặng im.
- Bí mật nhỏ ấy là cái gì?
- Ông biết thừa cái bí mật chết tiệt ấy là cái gì. Pháo Đài Số!
- Tôi… tôi… - Strathmore nói nhún nhường, giọng ông ta như một tảng băng. -
Vậy là anh thực sự biết về Pháo Đài Số. Tôi đã bắt đầu nghĩ là anh cũng sẽ phủ
nhận điều đó.
- Ông là đồ chết tiệt.
- Một sự tự vệ thông minh.
- Ông là kẻ ngu ngốc - Hale nhổ nước bọt xuống sàn - Vì thông tin của ông,
TRANSLTR đang quá nóng.
- Thật sao - Strathmore cười khùng khục - Để tôi đoán nhé! Tôi nên mở cửa và gọi
đội an ninh hệ thống?
- Chính xác! - Hale phản lại - Nếu không làm vậy ông thật ngu ngốc. Lần này Strathmore cười to.
- Đó có phải là màn kịch lớn của anh không? TRANSLTR đang quá nóng nên phải
mở cửa và để bọn tôi ra?
- Đúng vậy đấy! Đồ chết tiệt. Tôi vừa kéo nó xuống lưng chừng. Máy nguồn không
thể kéo đủ chất làm lạnh! - Hale khẳng định.
- Cảm ơn vì lời gợi ý. - Strathmore nói - Nhưng TRANSLTR có phần tắt tự động,
nếu nó quá nóng, Pháo Đài Số sẽ tự ngắt tất cả.
Hale cười gằn.
- Ông điên rồi. Tôi cần quan tâm làm quái gì việc TRANSLTR nổ hay không. Dù
gì cái máy chết tiệt đó cũng nên bị cấm.
Strathmore thở dài.
- Tâm lí trẻ chỉ có tác dụng đối với bọn trẻ con, Greg. Hãy để cô ấy đi.
- Để ông có thể bắn tôi à?
- Tôi sẽ không bắn anh. Tôi chỉ muốn có mật khẩu.
- Mật khẩu nào?
Strathmore lại thở dài.
- Mật khẩu Tankado đưa cho anh.
- Tôi không biết ông đang nói cái gì.
- Nói dối! Tôi thấy thư của Tankado trong hòm thư của anh! - Susan cố khẳng định.
Hale bỗng cứng đờ. Anh ta quay Susan.
- Cô đã vào hòm thư của tôi à?
- Và anh đã dừng chương trình của tôi - Cô ngắt lời.
Hale thấy máu dồn lên tới tận mặt. Anh ta nghĩ là mình đã che giấu hết những dấu
vết của mình. Hale không ngờ Susan lại biết được những gì hắn làm. Thật chẳng có
gì mà phải ngạc nhiên, và anh đã hiểu lý do tại sao cô ta lại không coi trọng những
gì anh ta nói. Hale thấy dường như mọi bức tường đang thu hẹp lại. Anh ta biết
mình không thể nói tiếp theo cách này! Không phải lúc. Anh ta thì thầm vào tai cô
trong tuyệt vọng:
- Susan, Strathmore đã giết Chartrukian!
- Hãy đễ cô ấy đi! - Chỉ huy nói điềm tĩnh - Cô ấy không tin anh.
- Tại sao cô ta lại tin ông chứ? Ông là kẻ nói dối chó chết. Ông đã tẩy não cô ta.
Ông chỉ nói với cô ta những gì có lợi cho mình. Cô ta có biết thực sự ông dự định những gì với Pháo Đài Số không? - Hale cố phản lại.
Strathmore mỉa mai:
- Đó là gì vậy?
Hale biết rằng những gì sắp nói sẽ đem lại cho anh ta tự do hay mức án tử hình.
Hale lấy một hơi dài rồi nói:
- Ông định viết một cửa hậu trong Pháo Đài Số.
Đáp lại lời Hale là một sự im lặng bối rối trong bóng tối. Hale biết anh ta đã nói
đúng. Rõ ràng sự điềm tĩnh của Strathmore đang bị đem ra thử thách.
- Ai nói với anh điều đó? - Ông hỏi, giọng sắc lạnh.
- Tôi đã đọc thấy nó trong một công trình nghiên cứu của ông - Hale trả lời một
cách đầy tự mãn, cố gắng nhấn mạnh sự thay đổi của tình hình.
- Không thể nào. Tôi không bao giờ in những công trình nghiên cứu của mình.
- Tôi biết. Tôi đã đọc ở hộp thư của ông.
Strathmore có vẻ nghi ngờ, anh ta hỏi lại:
- Anh đã vào văn phòng của tôi à?
- Không. Tôi theo dõi ông từ Node 3 - Hale cố dặn một nụ cười tự trấn an. Anh ta
biết mình cần sử dụng tất cả những kĩ năng thương lượng đã học được khi phục vụ
trong Hải quân để có thể thoát khỏi Crypto an toàn.
Strathmore tiến lại gần hơn, khẩu Beretta nằm im lìm trong bóng tối.
- Làm sao anh biết về cửa hậu? - Strathmore hỏi lại.
- Tôi nói với ông rồi. Tôi rình mò hộp thư của ông.
- Không thể nào như thế.
Hale rặn ra một nụ cười tự mãn.
- Một trong những vấn đề của việc thuê những người giỏi nhất, ngài chỉ huy ạ, đó là
đôi khi họ thông minh hơn ông.
- Chàng trai trẻ - Strathmore tức tối - Tôi không biết anh lấy thông tin đó từ đâu,
nhưng anh đã tưởng tượng nhiều quá rồi. Anh sẽ để cô Fletcher đi bây giờ hoặc là
tôi sẽ gọi đội an ninh tới, để anh bị tống giam vào tù suốt đời.
- Ông sẽ không làm thế - Hale chỉ ra một sự thật - Nếu ông gọi đội an ninh sẽ làm
kế hoạch của ông bị tiêu tan. Tôi sẽ nói với họ mọi chuyện - Đang nói anh ta dừng
lại - Nhưng nếu để tôi đi khỏi nơi này một cách nhẹ nhàng, tôi sẽ không bao giờ nói
một lời nào về Pháo Đài Số. - Không đâu! - Strathmore phản pháo - Tôi muốn có mật khẩu.
- Tôi không có mật khẩu chết tiệt nào cả.
- Nói dối đủ rồi đấy! - Strathmore quát to - Nó ở đâu?
Hale bóp chặt cố Susan.
- Để tôi đi không thì cô ta sẽ chết.
Trong đời mình, Trevor Strathmore đã nếm trải nhiều những cuộc thương lượng rủi
ro cao đủ để hiểu rằng tinh thần Hale lúc này cực kì nguy hiểm. Anh chàng giải mật
khấu trẻ tuổi đang ở thế cùng đường mà một kẻ cùng đường bao giờ cũng là đối
tượng nguy hiểm nhất-tuyệt vọng và không thể đoán trước được. Strathmore biết
bước tiếp theo của mình rất quan trọng. Mạng sống của Susan và cả tương lai của
Pháo Đài Số phụ thuộc vào đó.
Strathmore biết điều đầu tiên ông cần phải làm là giải toả sự căng thẳng của sự việc
này. Sau một khắc dài ông thở dài một cách miễn cưỡng.
- Được rồi, Greg! Anh thắng rồi. Bây giờ anh muốn tôi phải làm gì?
Im lặng. Dường như Hale không biết chắc phải làm gì trước giọng điệu hợp tác của
Strathmore. Anh ta hơi thả lỏng cổ Susan một chút.
- Ừm. - Anh ta lắp bắp, giọng hơi run nhưng rõ ràng. - Đầu tiên đưa cho tôi khẩu
súng. Cả hai người cùng đi với tôi.
- Con tin à - Strathmore cười lạnh lùng - Greg, anh phải làm tốt hơn thế. Có hàng
chục lính gác trang bị vũ khí ở quanh đây và nơi để xe.
- Tôi không phải là một thằng ngốc! - Hale chớp lời. - Tôi sẽ đi bằng thang máy
của ông, Susan đi cùng tôi! Ông ở lại.
- Tôi ghét phải nói với anh điều này nhưng trong thang máy không có điện! -
Strathmore trả lời.
- Nói dối! Thang máy hoạt động nhờ vào điện từ toà nhà chính! Tôi đã nhìn thấy
trong biểu đồ!
- Chúng tôi đã thử rồi. Nhưng thang máy đã ngưng hoạt động.
Giọng Susan bị nghẹn, cô cố làm biến chuyển tình hình.
- Không thể tin được, các người là một lũ chết tiệt.
Hale khép chặt tay của anh ta lại. Anh ta nói thêm:
- Nếu không sử dụng được thang máy, tôi sẽ xoá sổ TRANSLTR và phục hồi
nguồn năng lượng. - Thang máy có mật khẩu, Susan cố nói.
- Tuyệt lắm! - Hale cười.
- Tôi chắc rằng ngài chỉ huy đây sẽ nói cho chúng ta biết, phải không thưa ngài?
- Không đời nào! Strathmore rít lên.
Hale cũng rất điên tiết.
- Nào bây giờ nghe đây, lão già, đây là cơ hội của ông! Hãy để tôi và Susan ra
ngoài bằng thang máy của ông, sau một vài giờ lái xe tôi sẽ để cô ta đi.
Strathmore thấy sự liều lĩnh của Hale đang gia tăng. Ông đã để Susan dính vào vụ
này, ông cần phải để cô thoát ra. Giọng ông khô như đá:
- Thế còn kế hoạch với Pháo Đài Số của tôi thì sao?
Hale cười:
- Ông có thể viết cửa hậu của ông. Tôi sẽ không hề nói một lởi - Nhưng giọng anh
ta lại trở nên đáng ngại. - Nhưng nếu một ngày tôi nghĩ là ông đang theo dõi tôi thì
tôi sẽ nói chuyện này với báo chí. Tôi sẽ nói với họ rằng Pháo Đài Số bị hư hỏng và
cả cái cơ quan chết tiệt này nữa.
Strathmore cân nhắc lởi đề nghị của Hale. Rất rõ ràng và đơn giản là phải chọn giải
pháp. Susan được an toàn, còn Pháo Đài Số thì vẫn có cửa hậu. Chỉ cần Strathmore
không đuổi bắt Hale, cửa hậu sẽ vẫn là một bí mật. Strathmore biết Hale sẽ không
ngậm miệng được lâu. Nhưng… Pháo Đài Số vẫn là thứ bảo đảm duy nhất của
Hale - có thể anh ta thông minh. Dù chuyện gì xảy ra, Strathmore biết rằng nếu cần
thiết Hale có thể bị khử sau.
- Quyết định đi lão già! - Hale chễ giễu. - Chúng ta sẽ đi hay không? - Tay Hale
kẹp chặt cổ Susan như gọng kìm.
Strathmore biết nếu ông lấy điện thoại và gọi cho đội An ninh ngay bây giờ, Susan
sẽ còn được sống sót. Ông đánh cuộc cả mạng sống của mình là như vậy. Ông có
thể nhìn thấy cái cảnh đó rất rõ ràng. Cuộc gọi sẽ làm Hale ngạc nhiên. Anh ta sẽ
hoảng sợ, và cuối cùng phải đối mặt với một đội quân nhỏ, anh ta sẽ không thể làm
được gì. Sau một lúc điều đình ngắn ngủi, anh ta sẽ đầu hàng. Nhưng nếu mình gọi
đội An ninh, Strathmore nghĩ, kế hoạch của mình sẽ tan thành mây khói.
Hale lại xiết chặt tay. Susan kêu lên đau đớn.
- Gì nữa đây? - Hale hét lên - Tôi sẽ giết cô ta chứ!
Strathmore cân nhắc các lựa chọn. Nếu ông để Hale mang Susan đi khỏi Crypto, sẽ không có gì để đảm bảo là an toàn cả. Anh ta có thể lái xe đi một quãng, đậu xe
trong rừng… anh ta có một khẩu súng… Strathmore thấy lòng mình quặn lại…
Chẳng thể nói trước được gì trước khi Hale thả tự do cho Susan. Mình phải gọi cho
đội An ninh. Strathmore quyết định. Mình còn có thể làm được gì khác đây? Ông
hình dung ra cảnh Hale ở trước toà, nói toàn bộ những gì hắn biết về Pháo Đài Số.
Kế hoạch của mình sẽ tiêu tan mất. Chắc chắn phải có cách nào khác.
- Quyết định đi! - Hale hét lên, anh ta kéo lê Susan về phía cầu thang.
Strathmore không nghe. Nếu cứu Susan đồng nghĩa với việc kế hoạch của ông tiêu
tan, thì hãy cứ để mọi việc như vậy. Chẳng có gì đáng giá một khi ông mất cô.
Susan Fletcher là cái giá mà Trevor Strathmore từ chối phải trả.
Hale vặn tay Susan ra đằng sau lưng cô và ấn cổ cô về một phía.
- Đây là cơ hội cuối cùng đấy, lão già! Đưa súng đây!
Strathmore vẫn tiếp tục suy nghĩ để tìm một sự lựa chọn nào khác Luôn luôn phải
có sự lựa chọn nào khác. Cuối cùng ông nói, lời nói thật nhẹ nhàng, buồn bã.
- Không, Greg. Tôi rất tiếc. Tôi không thể để anh đi.
Hale nghẹn lại vì sửng sốt quát:
- Cái gì?
Susan thở hổn hển và kêu lên:
- Sếp! Không!
Hale xiết chặt tay rồi tuyên bố:
- Ông gọi đội An ninh, còn cô ta sẽ phải chết!
Strathmore rút chiếc điện thoại ra khỏi hông và gõ nhẹ.
- Greg, anh đang lừa phỉnh chúng tôi đấy.
- Ông sẽ không bao giờ làm thế! - Hale gào lên. - Tôi sẽ nói. Tôi sẽ làm kế hoạch
của ông ra tro! Ông chỉ còn vài tiếng nữa là thực hiện được giấc mơ của mình!
Kiểm soát được hết thông tin dữ liệu trên toàn thế giới! Hoặc sẽ không còn
TRANSLTR. Không còn các giới hạn, chỉ có thông tin tự do. Đó là cơ hội cả đời
người. Ông sẽ không để nó trôi qua đâu.
Giọng Strathmore lạnh như thép.
- Hãy nhìn đây này!
- Nhưng… Nhưng còn Susan thì sao - Hale lắp bắp - Ông gọi điện và cô ta sẽ chết.
Strathmore vẫn giữ nguyên lập trường. - Đó là cơ hội tôi sẵn sàng đón nhận.
- Chết tiệt! Ông mê cô ta hơn Pháo Đài Số! Tôi biết ông. Ông sẽ không mạo hiếm
thế.
Susan bắt đầu phản ứng giận dữ nhưng Strathmore ra hiệu để cô biết.
- Chàng trai trẻ ạ, anh không hiểu tôi. Tôi sẽ mạo hiểm vì mạng người. Nếu anh
muốn chơi trò bóng rổ, chúng ta hãy cùng chơi.
Ông bắt đầu ấn những phím điện thoại:
- Anh đã đánh giá sai về tôi! Không một ai đe doạ mạng sống nhân viên của tôi rồi
có thể ra đi dễ dàng được! - Ông đưa điện thoại lên và nói với người cầm máy.
- Tổng đài, gọi cho tôi đội An ninh!
Hale bắt đầu vặn cổ Susan.
- Tôi… Tôi sẽ giết cô ta. Tôi thề đấy!
- Anh sẽ không bao giờ làm thế! - Strathmore tuyên bố - Giết Susan chỉ làm cho
mọi chuyện tồi tệ hơn - Ông ngưng lại và đưa điện thoại lên miệng:
- Đội An ninh! Chỉ huy Travor Strathmore đây. Chúng tôi có một vụ bắt cóc con tin
ở Crypto. Hãy cử một số người đến đây! Đúng rồi! Chết tiệt! Chúng tôi cũng gặp
một số sự cố về máy phát. Tôi muốn điện từ tất cả các nguồn sẵn có từ bên ngoài
được đưa vào đây. Tôi muốn tất cả hệ thống lại hoạt động trong vòng năm phút
nữa. Greg Hale đã giết một nhân viên An ninh hệ thống của tôi và hiện đang bắt
giữ một nhân viên mật mã của tôi làm con tin. Nếu Hale không hợp tác, hãy dùng
những tay bắn tỉa để hạ hắn. Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn. Bây giờ hãy làm
đi!
Hale đứng yên không nhúc nhích. Hắn như bị tê liệt vì không thể tin nổi những gì
hắn vừa nghe. Vòng tay hắn trên cổ Susan hơi nới lỏng ra.
Strathmore đóng điện thoại lại và đặt nó lại vào hông.
- Đến lượt anh đó, Greg! - ông nói.


Pháo Đài S  (128 Chương )
Truyện Trinh Thám 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

nhathongnguyen.blogspot 9.8 su10 nhathongnguyen.blogspot 90286 student

Receive All Updates Via Twitter