Chương 127 Sự im lặng đáng sợ đột nhiên bao trùm khắp
căn phòng. Không khí lúc này
chẳng khác
gì cảnh mọi người ngắm nhật thực hay một trận phun trào của núi lửa -
họ đang
đứng trước một chuỗi các sự kiện lạ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
Thời gian
nặng nhọc trôi từng bước.
- Chúng ta
tiêu rồi! - một kĩ thuật viên kêu lên - Những kẻ xâm nhập đang tiến vào,
trên tất cả
các đường truyền.
Trên màn
hình phía góc trái đằng xa, David cùng hai đặc vụ Smith và Coliander
thẫn thờ
nhìn vào camera của mình.
Trên hệ
thống thực tại ảo, bức tường lửa cuối cùng giờ chỉ còn mong manh như tờ
giấy. Một
màu đen kịt bao trùm xung quanh, hàng trăm đường kết nối đang nhăm
nhe tiến
vào. Bên phải hệ thống là hình ảnh của Tankado. Những đoạn phim về
khoảnh khắc
cuối cùng của hắn được chiếu đi chiếu lại. Vẫn một vẻ mặt tuyệt vọng
- vẫn các
ngón tay đang cố rướn ra với chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Susan chăm
chú nhìn những hình ảnh chập chờn của đoạn phim. Cô nhìn thẳng vào
mắt Tankado
- dường như trong đó đang tràn đầy sự hối hận. Chính anh ta cũng
chưa bao
giờ muốn đẩy mọi chuyện đi xa đến mức này, cô tự nhủ với mình. Anh ta
muốn cứu
chúng ta.
Anh ta cố
gắng nói ra một điều gì đó nhưng không thể. Anh chỉ có thể giữ ngón tay
mình hướng
ra phía trước.
Tại Seville,
tâm trí Becker cũng đang rối bởi. Anh lẩm bẩm một mình.
- Họ nói
hai đồng vị này là gì nhỉ? U238 và U… - Anh buông một tiếng thở dài
nặng nhọc -
nó chẳng có nghĩa gì cả. Anh là một giáo viên ngôn ngữ chứ không
phải là một
nhà hoá học.
Những kẻ xâm
nhập đang chuẩn bị tiến vào!
- Chúa ơi!
- Jabba thất vọng kêu lên.
- Hai cái
đồng vị chết tiệt này khác nhau ở điểm nào vậy? Không có ai biết chúng
khác nhau ở
chỗ quái quỷ nào à?
Không một
ai đáp lại. Các nhân viên kĩ thuật trong phòng đứng như trời trồng, bất
lực nhìn
lên hệ thống thực tại ảo. Jabba quay trở lại màn hình máy tính rồi giơ tay
thất vọng.
- Lúc cần
lại chẳng thấy thằng cha vật lý hạt nhân quái nào! Susan vẫn không rời mắt khỏi đoạn phim trên
màn hình gắn trên tường. Cô hiểu
mọi chuyện
đã kết thúc. Cô đã xem đi xem lại đoạn phim quay chậm cảnh Tankado
hấp hối.
Hắn đang cố nói, nhưng những từ ngữ như bị nghẹn lại, hắn đưa bàn tay
tật nguyền
của mình ra…cố gắng diễn đạt một điều gì đó. Anh ta đang cố gắng cứu
ngân hàng
dữ liệu, Susan tự nhủ. Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ biết phải làm
việc đó như
thế nào.
- Những kẻ
xâm nhập đã vào được bên trong!
Jabba nhìn
chằm chằm vào màn hình.
- Tiêu thật
rồi!
Mồ hôi túa
ra trên mặt ông.
Trên màn
hình trung tâm, phần sót lại của bức tường lửa cuối cùng đã gần như biến
mất. Tập
hợp những đường thẳng màu đen bao quanh trung tâm màn hình đang mờ
dần và run
rẩy trong cơn hấp hối. Midge ngoảnh mặt đi chỗ khác. Ông Fontaine
đứng bất
động, mắt nhìn thẳng về phía trước còn Brinkerhoff trông như người sắp
phát ốm.
- Còn mười
giây!
Susan không
rời mắt khỏi hình ảnh Tankado. Sự tuyệt vọng và hối tiếc. Lần nào
cũng vậy,
bàn tay anh ta với ra giơ chiếc nhẫn lấp lánh trên những ngón tay dị dạng
đang co
quắp trước mặt những con người không quen biết. Anh ta muốn cho họ
biết cái gì
đó.
Nhưng là
cái gì mới được chứ Ở màn hình phía trên, David đang miên man suy
nghĩ.
- Sự khác
biệt - anh lẩm bấm.
- Sự khác
biệt giữa U238 và U235. Đó chắc hẳn chỉ là một điều hết sức đơn giản.
Một kĩ
thuật viên bắt đầu đếm những giây cuối cùng.
- Năm! bốn!
ba!
Không đến
một phần mười giây, cái từ đó được truyền tới Tây Ban Nha.
- Ba…ba.
David
Becker giật nẩy mình như bị trúng đạn gây tê. Anh bình tĩnh nghĩ lại.
Ba…ba…ba.
238 trừ đi 235! Điểm khác biệt chính là con số 3! Anh chậm rãi với
lấy chiếc
microphone.
Cũng chính
ngay lúc đó, Susan đang tập trung vào bàn tay của Tankado. Bất chợt, cô nhìn
qua chiếc nhẫn… qua những chi tiết chạm khắc trên chiếc nhẫn… rồi dừng
ở những
ngón tay của hắn.
Ba ngón
tay. Không phải là chiếc nhẫn. Không phải là phần thịt trên bàn tay.
Không phải
Tankado đang nói với họ. Anh ta đang chỉ cho họ. Anh ta đang tiết lộ
bí mật của
mình, tiết lộ mã số chìa khoá - và cầu xin người ta hiểu được mình…
cầu cho bí
mật của anh ta đến với NSA đúng lúc.
- Số 3 -
Susan kinh ngạc thì thầm.
- Số 3! -
Từ Tây Ban Nha, Becker đồng thời hét lên.
Tuy nhiên
trong lúc hỗn loạn đó, chẳng có ai buồn nghe cả.
- Chúng ta
tiêu rồi! - một nhân viên kĩ thuật hét lên.
VR bắt đầu
nháy loạn xạ khi trung tâm dữ liệu bắt đầu không thể ngăn được các kết
nối xâm
nhập ồ ạt vào. Còi báo động rú lên phía trên đầu.
- Dữ liệu
tràn ra ngoài!
- Chúng
đang xâm nhập tốc độ cao vào tất cả các khu vực!
Nhanh như
cắt, Susan xoay người về phía bàn phím của Jabba.
Cô dừng lại
và nhìn thẳng vào vị hôn phu của mình, David Becker.
Một lần nữa
giọng anh lại vang lên phía trên đầu.
Ba! Điểm
khác biệt giữa U235 và U238 là con số 3!
Mọi người
trong phòng đều ngước mắt lên.
- Số 3! -
Susan hét lên, cố át mớ âm thanh hỗn độn của tiếng còi báo động lẫn với
tiếng la ó
của các nhân viên kĩ thuật. Cô chỉ tay lên màn hình trên tường. Tất cả các
ánh mắt
hướng theo cô, nhìn vào bàn tay của Tankado, nó cố vươn ra, ba ngón tay
vẫy một
cách tuyệt vọng trong ánh nắng của vùng Seville.
Jabba sững
sờ.
- Ôi Chúa
ơi! - Ông chợt hiểu, hoá ra từ nãy đến giờ anh chàng thiên tài tật nguyền
này đã cho
họ câu trả lời.
- 3 là số
nguyên tố! - Soshi thốt lên.
- 3 là một
số nguyên tố! - Ông Fontaine bàng hoàng - Đơn giản vậy sao?
- Dữ liệu
đang bị tràn - Một nhân viên lã thuật kêu lên - Tràn rất nhanh!
Tất cả mọi
người đổ xô về phía màn hình và bàn phím. Tất cả đều vươn tay ra.
Susan,
nhanh như một tiền đạo đang đua tốc độ với đối phương, vượt qua đám
đông lao
tới trước và ấn phím 3. Bây giờ thì mọi ánh mắt lại đổi hướng sang phía bức
tường có gắn màn hình theo dõi. Trên màn hình, một dòng chữ hiện lên.
NHẬP MẬT
KHẨU? 3 - Đúng rồi! - Ông Fontaine ra lệnh.
- Làm đi!
Susan nín
thở hạ ngón tay xuống phím ENTER. Chiếc máy tính phát ra một tiếng
"bíp".
Im lặng.
Ba giây
nặng nề trôi qua song vẫn không có gì xảy ra.
Tiếng còi
báo động vẫn tiếp tục vang lên. 5 giây, rồi 6 giây.
"Dữ
liệu đang tràn"
- Chẳng có
gì thay đối!
Bỗng nhiên
Midge cuống cuồng chỉ lên trên màn hình.
- Nhìn kìa!
Trên màn
hình, một thông báo xuất hiện.
MÃ HOÁ GIẢI
ĐÃ ĐƯỢC XÁC NHẬN - Tải tường lửa lên! - Jabba ra lệnh.
Nhưng Soshi
đã nhanh hơn ông một bước. Cô vừa nhập lệnh xong.
- Dữ liệu
tràn đã bị chặn! - một nhân viên kĩ thuật hét lên - Đã cắt đứt các kết nối
xâm nhập.
Trên màn hình
VR, bức tường lửa đầu tiên trong số năm bức tường đã bắt đầu xuất
hiện trở
lại, những đường truyền màu đen đang cố tấn công vào trung tâm hệ thống
đã bị chặn
lại ngay lập tức.
- Đang cài
đặt lại! - Jabba kêu lên - Mấy thứ đồ khỉ gió này đang được cài lại rồi!
Lúc đầu mọi
người có vẻ như chưa thể tin vào một chiến thắng bất ngờ đến vậy.
Dường như
mọi thứ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nhưng rồi
bức tường lửa thứ 2 bắt đầu xuất hiện… rồi đến cái thứ 3. Một lát sau
toàn bộ hệ
thống lọc đã xuất hiện trở lại. Ngân hàng dữ liệu đã được an toàn.
Căn phòng
như muốn nổ tung lên trong vui sướng. Các nhân viên kĩ thuật ôm chặt
lấy nhau,
tung đầy giấy in lên cao để ăn mừng. Những tiếng còi báo động nhỏ dần.
Brinkerhoff
chộp lấy Midge và ôm ghì lấy bà ta, còn Soshi thì bật khóc.
- Jabba -
Ông Fontaine lên tiếng - Chúng lấy được bao nhiêu rồi?
- Rất ít -
Jabba kiểm tra lại máy tính của mình rồi nói - Rất ít, và chẳng có gì đầy đủ
cả.
Ông
Fontaine chậm rãi gật đầu với một nụ cười hiếm hoi bên khoé miệng. Ông nhìn
xung quanh để tìm Susan Fletcher. Cô đã bước đến trước ống kính tự lúc nào.
Trên bức
tường phía trước cô, khuôn mặt của David Becker đang choán hết cả màn
hình.
- David!
- Chào
người đẹp - Anh mim cười.
- Anh về
nhà đi - cô nói - Về đi, ngay bây giờ.
- Gặp em ở
Stone Manor nhé? - Anh hỏi.
Cô gật đầu,
những giọt nước mắt của cô đang trào ra.
- Anh hứa
rồi đấy nhé!
- Đặc vụ
Smith - Ông Fontaine gọi.
Smith xuất
hiện trên màn hình sau Becker.
- Tôi đây,
thưa ngài có chuyện gì ạ?
- Hình như
anh bạn Becker của chúng ta có hẹn. Anh có thể đưa anh ấy về nhà
ngay được
không?
Smith gật
đầu.
- Máy bay
của chúng tôi đang ở Malaga - Anh vỗ nhẹ vào lưng Becker.
- Anh đáng
được thưởng đấy, giáo sư. Đã bao giờ bay trên một chiếc Learjet 60
chưa?
Becker
cười.
- Tính đến
hôm qua thì chưa.
Chương 128
Susan tỉnh giấc khi nắng đã lên cao. Những tia nắng mềm mại luồn
qua tấm màn
cửa và trải đều trên chiếc giường trải đệm lông ngỗng. Cô vươn người
ôm choàng
lấy David. Mình đang mơ ư? Toàn thân cô vẫn mỏi nhừ, mệt lử và
choáng váng
từ sau đêm hôm trước.
- David à -
Cô rên rỉ.
Không có
tiếng trả lời. Cô mở mắt, da cô vẫn còn cảm giác như bị kim châm. Chỗ
đệm bên cạnh
cô lạnh ngắt. David đâu rồi?
Mình đang
mơ, Susan nghĩ. Cô ngồi dậy. Căn phòng được bài trí theo kiểu cách
thời
Victoria với rất nhiều giải đăng ten và đồ cổ những đồ gỗ tốt nhất của Stone
Manor. Túi
ngủ của cô được đặt ở giữa sàn nhà gỗ cứng… còn trên chiếc ghế kiểu
của nữ
hoàng Anne bên cạnh giường là đồ ngủ của cô.
Có thực là
David đang ở đây? Cô vẫn nhớ - thân thể của anh, nụ hôn nhẹ nhàng của anh đã
đánh thức cô. Phải chăng tất cả những điều đó chỉ là một giấc mơ? Cô quay
lại chiếc
bàn, trên đó có một chai sâm-banh đã cạn, hai chiếc cốc và…một mẩu
giấy nhỏ.
Đưa tay lên
dụi mắt cho tỉnh ngủ, Susan vơ lấy tấm chăn, quấn quanh người và đọc
mẩu giấy.
SUSAN YÊU
QUÝ CỦA ANH, ANH YÊU EM.
KHÔNG CÓ
SÁP ONG, DAVID.
Cô áp mẩu
giấy vào ngực mình, trông sắc mặt cô rạng rỡ hẳn lên. Phải rồi, đúng là
David rồi.
Không có sáp ong… đây chính là mật mã cô vẫn chưa giải được.
Có cái gì
đó động đậy phía trong góc. Susa ngước lên. Trên chiếc trường kỷ bằng
nhung lông
chan hoà ánh nắng ban mai, David Becker đang ngồi yên lặng ngắm cô,
mình mặc
một chiếc áo choàng tắm dày. Susan đưa tay vẫy, ra hiệu cho anh đến với
cô.
- Không có
sáp ong ư? Cô thì thầm khi đã kéo anh vào trong lòng.
- Không có
sáp ong - Anh mỉm cười.
Cô hôn anh
thật sâu.
- Nói cho
em biết điều đó nghĩa là gì đi.
- Không bao
giờ - Anh cười. - Một đôi tình nhân cần phải có những điều bí mật -
điều bí mật
này sẽ khiến chúng ta luôn cảm thấy thú vị.
Susan mỉm
cười một cách duyên dáng.
- Chỉ cần
thú vị hơn tối hôm qua một chút thôi là em sẽ không đi nổi nữa đâu đấy.
David ôm cô
vào lòng. Anh cảm thấy lòng lâng lâng. Ngày hôm qua suýt nữa thì
anh đã
chết, vậy mà bây giờ anh đã ở đây, được tận hưởng cuộc sống một cách vô
cùng trọn
vẹn.
Susan gục
đầu lên ngực anh và nghe từng nhịp đập nơi trái tim anh. Cô không thể
tin nổi có
lúc tưởng rằng sẽ mất anh mãi mãi.
- David -
cô thở dài, đưa mắt nhìn mẩu giấy cạnh bàn.
- Cho em
biết "không có sáp ong" là gì đi - Anh biết là em chúa ghét những mật
mã
giải được
mà.
David vẫn
im lặng.
Susan bĩu
môi phụng phịu.
- Nói cho
em biết hoặc là anh sẽ không bao giờ có được em nữa. - Nói dối.
Susan lấy
gối đánh David.
- Nói cho
em mau! Ngay bây giờ!
Những David
biết anh sẽ không bao giờ nói ra. Điều bí mật ẩn sau mật mã "không
có sáp
ong" quá ngọt ngào. Nó bắt nguồn từ thời xa xưa. Trong thời kì Phục hưng,
những nghệ
nhân điêu khắc Tây Ban Nha thường sử dụng gốm trộn sáp ong để
khắc phục
các lỗi trên những bức tượng cẩm thạch đắt tiền mà mình đang thực
hiện. Một
bức tượng không có vết nứt và không cần chắp vá gì sẽ được người ta gọi
là
"một tác phẩm điêu khắc không có sáp ong". Về sau, cụm từ này được sử
dụng
để chỉ bất
cứ thức gì có nghĩa trung thực hay đích thực. Từ "chân thành" (1)
trong
tiếng Anh
bắt nguồn từ từ "không có sáp ong" (2) trong tiếng Tây Ban Nha. Mật
mã bí mật
của David không phải là một điều quá bí ẩn - nó đơn giản chỉ là chữ
"chân
thành", anh ký ở cuối thư mà thôi. Anh nghĩ ra trò dùng mật mã kiểu này để
khiến cô
luôn vui.
Để thay đổi
đề tài, David chuyển hướng:
- Em sẽ rất
vui nếu biết được rằng trên đường bay về nhà, anh đã gọi cho ông hiệu
trưởng
trường đại học.
Susan ngước
lên với vẻ hi vọng.
- Hãy nói
với em là anh đã từ bỏ cái ghế trưởng khoa đi.
David gật
đầu.
- Anh sẽ
trở lại với bục giảng vào học kì tới.
Cô thở dài
nhẹ nhõm.
- Đúng vị
trí của anh lúc ban đầu.
David nở nụ
cười dịu dàng.
- Phải rồi,
anh nghĩ Tây Ban Nha đã cho anh biết điều gì là quan trọng.
- Lại trở
về để cho các cô sinh viên ngưỡng mộ à - Susan hôn lên má anh.
- Ít nhất
thì anh cũng có thời gian giúp em biên tập bản thảo của mình.
- Bản thảo
ư?
- Đúng, em
vừa quyết định sẽ cho xuất bản.
- Xuất bản?
- David nhìn một cách nghi ngờ - Xuất bản cái gì?
- Một vài ý
tưởng của em về các giao thức lọc biến thể và thặng dư bậc hai.
Anh lầm
bẩm. - Có vẻ sẽ là một cuốn sách ăn khách nhất đây?
Cô bật
cười.
- Anh sẽ
bất ngờ đấy.
David đưa
tay vào túi chiếc áo choàng tắm của mình và lấy ra một vật nhỏ.
- Em nhắm
mắt lại đi. Anh có cái này cho em.
Susan nhắm
mắt.
- Để em
đoán xem nhé: một chiếc nhẫn vàng với hoa văn cầu kì và chữ La-tinh
vòng quanh?
- Sai rồi -
David cười thầm - Anh đã nhờ ngài Fontaine trả lại nó vào số tài sản của
Ensei
Tankado.
Anh cầm lấy
tay Susan và đeo nhanh một vật vào ngón tay cô.
- Đồ nói
dối - Susan cười và mở mắt ra - Em biết rồi… Nhưng Susan dừng lại
ngay. Chiếc
nhẫn trên ngón tay cô không hề giống của Tankado, đó là một chiếc
nhẫn bạch
kim được tô điểm bằng một viên kim cương lấp lánh.
Susan há
hốc miệng vì kinh ngạc.
David nhìn
sâu vào trong mắt cô.
- Em sẽ lấy
anh chứ?
Hơi thở của
Susan như nghẹn lại ở cổ họng. Cô nhìn anh rồi lại quay lại với chiếc
nhẫn. Mắt
cô bỗng cay xè.
- Ôi,
David… Em không biết phải nói gì… - Hãy nói em đồng ý đi! - David cầu
xin.
Susan quay
đi và không nói một lời.
David chờ
đợi.
- Susan
Fletcher, anh yêu em. Hãy lấy anh đi!
Susan ngước
lên, mắt cô thấm đẫm lệ.
- David, em
xin lỗi - cô thì thầm - Em… em không thế.
David mở to
mắt trong sự bàng hoàng. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cố tìm trong đó
một ánh mắt
nghịch ngợm, song nó không có ở đó. Anh lắp bắp:
-
Su..Susan, anh…anh không hiểu.
- Em không
thể - cô nhắc lại - Em không thể lấy anh.
Cô quay đi
chỗ khác. Hai bờ vai cô bắt đầu rung lên. Cô lấy tay bưng mặt mình.
David ngơ
ngác. - Nhưng, Susan… anh tưởng… Anh ôm lấy bờ vai đang rung lên của cô và xoay
cô
lại phía
anh. Ngay lúc đó anh nhận ra. Susan Fletcher không hề khóc; cô chỉ đang
quá xúc
động:
- Em sẽ
không lấy anh đâu! - Cô bật cười rồi lại tiếp tục dùng gối tấn công anh -
Cho đến khi
nào anh chịu giải thích cho em về vụ "Không có sáp ong"! Anh đang
làm em phát
điên lên đây này!
Phần kết
Nguyên tác:
Digital Fortress
Người ta
nói rằng trước cái chết tất cả mọi thứ đều trở nên sáng tỏ Bây giờ
Tokugen
Numataka đã hiểu điều đó là sự thật. Đứng trước bình đựng tro hoả táng
tại Sở hải
quan Osaka, ông đang cảm thấy một sự thật cay đắng chưa bao giờ nếm
trải trong
đời. Tôn giáo dạy ông ta về luân hồi và về những mối liên kết của cuộc
sống, tuy
nhiên Numataka chưa bao giờ có thời gian cho tôn giáo của mình.
Các quan
chức hải quan đưa cho ông ta một phong bì trong đó có giấy chứng nhận
và các giấy
tờ khai sinh đã ố vàng. Họ nói:
- Ông là
người họ hàng duy nhất hiện còn sống của chàng trai này. Chúng tôi vất vả
mãi mới tìm
được ông.
Đầu óc
Numataka quay cuồng với những hình ảnh của cái đêm mưa sũng nước 32
năm về
trước, hình ảnh phòng bệnh viện nơi ông ta bỏ rơi đứa con tật nguyền cùng
người vợ
đang hấp hối của mình. Ông ta đã làm điều đó vì danh dự của mình - thứ
giờ đây chỉ
còn là một cái bóng vô nghĩa.
Trong tập
giấy tờ còn có cả một chiếc nhẫn vàng. Trên đó có khắc những từ mà
Numataka
không hiểu được. Nhưng điều đó có nghĩa gì đâu cơ chứ! Những từ ngữ
không còn
có ý nghĩa gì đối với Numataka nữa. Ông đã vứt bỏ đứa con trai duy
nhất của
mình. Và giờ đây, định mệnh nghiệt ngã đã đưa hai bố con đến với nhau.
Chú thích:
(1) Sincere (Người dịch) (2) Sincera (Người dịch)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]