nhathongnguyen

Không có gì xa lạ đối với con người

Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Pháo Đài Số (Chương 33- 35 )













Chương 33
Tokugen Numataka nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ rồi đi đi lại lại vô
cùng bực bội. Vẫn chưa nhận được tin tức gì từ đối tác của ông ta, North Dakota.
Mấy thằng Mỹ chết tiệt, chẳng đúng giờ chút nào!
Đáng nhẽ ông ta đã chủ động gọi cho Dakota nhưng lại không có số điện thoại.
Numataka không thích làm việc theo kiểu này chút nào, và không muốn bị phụ
thuộc vào bất cứ ai trong công việc. Ngay từ đầu ông ta đã nghi ngờ rằng những
cuộc gọi của North Dakota có thể chỉ là một trò lừa bịp - có thể một đối thủ cạnh
tranh người Nhật đang cố ý chơi khăm. Giờ đây, những ý nghĩ đó lại quay trở lại
trong tâm trí. Numataka cảm thấy cần có thêm nhiều thông tin hơn nữa.
Ông ta lao ra khỏi phòng rồi rẽ trái đi xuống đại sảnh của công ty Numatech. Thấy
chủ tịch đi qua, mấy nhân viên liền cúi đầu chào. Numataka biết rằng những nhân
viên đó thực sự tôn trọng và quý mến ông mặc dù hình thức cúi đầu chào chỉ là một
cử chỉ xã giao không hơn không kém.

Numataka đến thẳng tổng đài chính của công ty. Tất cả các cuộc gọi đến và đi đều
được kiểm soát bằng một chương trình phần mềm chạy trên hệ máy chủ Corenco
2000, đây là một máy chủ có khả năng đồng thời kết nối với 12 đường dây điện
thoại khác nhau.
Người phụ nữ trực máy dù đang rất bận nhưng vẫn đứng dậy, cúi chào khi thấy
Numataka đi vào.
- Ngồi đi! - Ông nói nhanh.
Cô ta liền ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Hôm nay tôi có nhận được một cuộc gọi vào khoảng 4 giờ 45 phút tới máy điện
thoại của tôi. Cô có thể kiểm tra xem cuộc gọi đó từ đâu đến không - Numataka tự
trách mình sao không hỏi việc này sớm hơn.
Người phụ trách phòng máy tỏ vẻ sợ sệt.
- Thưa ông, chúng ta không lưu lại thông tin về người gọi trên máy chủ. Nhưng nếu ông can tôi sẽ liên hệ ngay với công ty điện thoại. Tôi chắc chắn họ sẽ giúp được
chúng ta.
Numataka không hề nghi ngờ việc công ty điện thoại sẽ đồng ý giúp đỡ. Trong thời
đại kỹ thuật số này, vấn đề bảo mật thông tin xem ra đã chỉ còn là chuyện của ngày
xửa ngày xưa. Họ luôn luôn ghi chép lại tất cả các thông tin. Các công ty điện thoại
có thể nói cho bạn biết một cách chính xác ai đã gọi cho bạn và cuộc gọi đó kéo dài
trong bao lâu.
- Cô hãy làm đi - Ông ra lệnh.
- Có thông tin thì báo tôi ngay.
  Chương 34 & 35

Susan ngồi một mình tại Node 3 chờ đợi kết quả tìm kiếm của Tracer. Trước đó
một lát, Hale vừa quyết định ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Không có
anh ta cô cảm thấy thật dễ chịu.
Nhưng thật kỳ quặc, chính sự vắng vẻ lúc này tại Node 3 như sắp biến nó thành
một nhà thương điên. Susan cứ thắc mắc mãi về mối quan hệ mà cô vừa biết giữa
Tankado và Hale.
"Thế ai giám sát các giám sát viên". Cô tự nhắc lại. Lời trích này cứ lởn vởn mãi
trong đầu cô. Susan cố tống khứ nó khỏi tâm trí mình.
Cô lại hướng suy nghĩ của mình về David, hi vọng rằng anh sẽ bình an vô sự. Cô
vẫn khó có thể tin được giờ này anh đang ở mãi tận Tây Ban Nha. Càng sớm tìm
thấy mật khẩu và kết thúc chuyện này sớm bao nhiêu thì sẽ càng tốt bấy nhiêu.
Susan hoàn toàn không thể ước lượng được cô đã ngồi ở đây bao lâu để chờ đợi kết
quả tìm kiếm của Tracer. Hai giờ đồng hồ? hay là ba nhỉ? Cô đưa mắt nhìn toàn bộ
trung tâm, bây giờ Crypto hoàn toàn vắng lặng, cô chờ một tiếng bíp sẽ phát ra từ
chiếc máy vi tính của mình nhưng vô vọng. Không gian xung quanh hoàn toàn im
ắng. Phía bên ngoài kia, mặt trời mùa hè đã sắp lặn. Trên trần nhà những chiếc
bóng đèn huỳnh quang đã được bật lên tự bao giờ. Susan thực sự hiểu rằng cô
không còn nhiều thời gian nữa.
Cô nhăn mặt khi quay lại nhìn chiếc máy vi tính.
- Nhanh nữa lên nào - Cô càu nhàu - Mày đã ngốn của tao quá nhiều thời gian rồi
đấy!
Cô di chuột và bấm để hiển thị cửa sổ trạng tháị của chương trình Tracer.
- Không biết máy đã chạy được bao lâu rồi?
Cửa sổ trạng thái đã hiển thị - Susan có thể trông thấy một chiếc đồng hồ giống hệt
như trong chương trình TRANSLTR, nhìn vào đó cô có thể nắm được chương trình
đã được chạy trong bao lâu. Cô dán mắt vào màn hình hy vọng sẽ biết được bao
nhiêu thời gian đã trôi qua, nhưng những thứ hiện ra trên màn hình như làm tứn cô
ngừng đập.
TRACER ABORTED (Chương trình đã ngừng chạy) - Tracer đã ngưng chạy! - Cô
như nghẹt thở. - Tại sao thế này?
Quá sợ hãi, Susan nhìn chằm chằm vào màn hình, cố gắng tìm kiếm xem liệu có
một lệnh bị lỗi đã được nhập hay không, có thể chính nó đã khiến cho Tracer
ngưng hoạt động. Nhưng những cố gắng của cô hoàn toàn vô hiệu. Có vẻ như
chương trình đã tự động tắt Susan hiểu rằng chuyện này chỉ có thể do một nguyên
nhân duy nhất - chính chương trình của cô đã bị lỗi lập trình.
Susan coi những lỗi lập trình là một trong những vấn đề đau đau nhất trong các
chương trình máy tính. Do các máy vi tính luôn tuân theo một trật tự hoạt động
chính xác tuyệt đối, chỉ cần một lỗi rất nhỏ trong khi lập trình cũng có thể sẽ làm
hỏng toàn bộ chương trình. Các lỗi cú pháp chẳng hạn - ví dụ như khi lập trình viên
chỉ cần sử dụng nhầm dấu phẩy thay cho dấu chấm - có thể khiến cho toàn bộ
chương trình sụp đổ. Susan biết từ "lỗi " (bug) trong lĩnh vực công nghệ thông tin
có nguồn gốc khá ly kì.
Nó bắt nguồn từ một trục trặc xảy ra với chiếc máy vi tính đầu tiên trên thế giới -
chiếc Mark 1- chiếc máy này được làm ra vào năm 1944 tại phòng thí nghiệm của
Đại học Harvard, nó có kích cỡ bằng cả một căn phòng với chằng chịt các bảng
mạch cơ điện. Đột nhiên một hôm chiếc máy này chạy rất chập chờn, không ai hiểu
nguyên nhân tại sao. Sau nhiều giờ tìm kiếm một nhân viên trong và gây ra hiện
tượng đoản mạch. Từ đó trở đi, những hiện tượng kiểu đó thường được gọi là lỗi
(bug).
- Mình không đủ thời gian để giải quyết vấn đề này! - Susan bực bội. Tìm kiếm một
lỗi bất kỳ trong một chương trình máy tính có thể phải mất đến mấy ngày. Sẽ phải
xới tung hàng ngàn lệnh của chương trình để tìm một sai sót có thể là rất nhỏ - Việc
này tương tự như việc tìm một lỗi in ấn của một cuốn từ điển bách khoa toàn thư.
Susan hiểu mình không còn lựa chọn nào nữa, chỉ còn cách cho Tracer chạy lại từ
đầu. Cô cũng biết chắc chương trình sẽ gặp phải lỗi đó một lần nữa và sẽ lại tiếp
tục ngưng hoạt động. Nhưng việc sửa lỗi lập trình cho Tracer sẽ cần rất nhiều thời
gian, mà thứ đó thì cả cô và sếp đều không có vào lúc này.
Nhưng ngay khi Susan nhìn lại Tracer một lần nữa, thắc mắc không hiểu nó đã bị
lỗi gì thì cô chợt cảm thấy có cái gì đó không bình thường. Tháng trước chính cô đã
từng chạy chương trình này mà đâu có gặp trục trặc nào. Tại sao hôm nay đột nhiên
nó lại dở chứng như vậy? Đang hoang mang, chợt một câu nói trước đây của Strathmore chợt vang lên trong
đầu cô. "Susan này, tôi đã thử tự mình gửi chương trình Tracer nhưng những số
liệu nó truyền về hoàn toàn vô nghĩa".
Susan nhớ lại. Những số liệu nó truyền về… Cô đưa tay lên gõ đầu mình, liệu có
thể hay không? Số liệu nó truyền về ư?
Nếu như Strathmore đã từng nhận được số liệu từ Tracer thì rõ ràng là lúc đó
chương trình vẫn hoạt động tốt. Những số liệu mà ông ấy nhận được vô nghĩa có
thể là do ông ấy đã nhập không chính xác các chuỗi ký tự cần tìm kiếm, cô phán
đoán. Nhưng hiển nhiên là chương trình vẫn hoạt động.
Susan ngay lập tức nhớ ra rằng có thể còn có một cách giải thích khác cho trục trặc
xảy đến với chương trình tìm kiếm của cô.
Những lỗi lập trình không phải là nguyên nhân duy nhất khiến các chương trình
máy tính ngưng hoạt động. Đôi khi còn có những tác nhân bên ngoài nữa - nguồn
điện, bụi bám vào bảng mạch điện tử, dây cáp bị lỗi. Từ trước đến nay, do các thiết
bị phần cứng ở Node 3 hoạt động rất ổn định nên Susan chưa hề bao giờ nghĩ rằng
chuyện đó có thể xảy ra.
Susan đứng dậy và sải bước thật nhanh ngang qua Node 3 đến chỗ có đặt một cái
giá sách lớn toàn các cuốn sổ tay hỗ trợ kỹ thuật.
Cô vội lấy xuống một cuốn có tên gọi SYS-OP và bắt đầu tìm kiếm.
Dường như cô đã phát hiện ra thứ mình cần tìm, cô liền mang cuốn sổ tay đến chỗ
máy vi tính của mình và gõ một vài dòng lệnh. Tiếp theo cô chỉ còn việc ngồi chờ
máy vi tính tìm kiếm lại tất cả các lệnh đã được thực hiện trên máy trong suốt ba
giờ qua. Susan hi vọng máy sẽ tìm ra được những tác động từ bên ngoài - một lệnh
ngừng chạy phát ra do trục trặc về nguồn điện hay do lỗi của con chíp nào đó chẳng
hạn.
Một vài giây sau, máy vi tính của Susan kêu bíp một tiếng. Tìm cô như đập nhanh
hơn. Cô nín thở nhìn lên màn hình.
ERROR CODE 22 (LỖI 22) Susan cảm thấy có một tia hi vọng. Một tin tốt lành
đây. Việc máy tính tìm ra một mã lỗi có nghĩa là Tracer vẫn ổn. Quá trình tìm kiễm
của phần mềm rõ ràng đã bị cắt ngang bởi một trục trặc từ bên ngoài, chắc chắn nếu
được phát hiện và khắc phục nó sẽ không lặp lại nữa.
LỖI 22 à? Susan đánh vật với bản thân cố gắng nhớ xem đây là lỗi gì. Các lỗi về phần cứng rất hiếm khi xảy ra ở Node 3 do vậy việc này quá khó khăn. Các ngón
tay của Susan lại lướt thoăn thoắt trên các trang của cuốn sổ tay tìm kiếm phần
danh sách các mã lỗi.
19: HỎNG Ổ CỨNG 20: CHƯƠNG TRÌNH KHÔNG TƯƠNG THÍCH Khi tìm
được mã lỗi 22 cô bỗng nhiên dừng lại, mắt nhìn đăm đăm một hồi lâu. Hoàn toàn
mất phương hướng, cô kiểm tra lại màn hình cho chắc chắn.
ERROR CODE 22 (LỖI 22) Susan nhăn mặt quay trở lại nhìn vào cuốn SYS-OP.
Cô không hiểu mình đang nhìn thấy cái gì nữa. Cuốn sổ tay đơn giản chỉ ghi một
dòng:
22: NGƯNG HOẠT ĐỘNG DO THAO TÁC BẰNG TAY
Chương 35 Becker nhìn Rocio chằm chằm, anh hoàn toàn bị sốc.
- Cô đã bán cái nhẫn rồi sao?
Cô ta gật đầu, mái tóc đỏ đổ xoà xuống vai.
Becker không muốn tin chuyện này là có thực.
- Pero… Nhưng… Cô nàng nhún vai rồi nói bằng tiếng Tây Ban Nha:
- Cho một con bé ở gần công viên.
Becker cảm thấy chân anh mềm ra như sắp khuỵ đến nơi.
- Không thể nào!
Rocio nở một nụ cười ướt át rồi chỉ về phía gã người Đức:
- Ông ta muốn giữ chiếc nhẫn ấy nhưng tôi bảo không nên. Tôi mang trong lòng
dòng máu Gitana, dòng máu của dân Gypsy; những người Gitana như chúng tôi
luôn có mái tóc đỏ và rất mê tín. Một chiếc nhẫn từ tay một kẻ sắp chết chắc chắn
sẽ chẳng mang lại điều tốt lành nào.
- Thế cô có biết cô gái đó không - Becker xen vào.
Rocio cong đôi lông mày.
- Anh cần chiếc nhẫn đó đến thế sao?
Becker gật đầu lạnh lùng:
- Cô đã bán nó cho ai?
Gã béo người Đức ngơ ngác ngồi trên giường. Buổi tối lãng mạn của gã thế là đi
tong, và rõ ràng là hắn không tài nào hiểu nổi họ đang nói gì với nhau. Gã hỏi vẻ sợ
sệt:
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?  Becker không thèm để ý đến hắn.
- Thực ra tôi không bán nó - Rocio nói - Tôi đã thử ra giá, nhưng cô gái đó chỉ là
một đứa trẻ và nó chẳng có đồng nào cả. Thế là tôi đành cho không nó cái nhẫn.
Tôi mà biết trước là anh sẽ đưa ra một lời đề nghị hào phóng thế này thì chắc chắn
tôi đã để nó lại cho anh.
- Thế tại sao cô lại rời khỏi công viên - Becker thăm dò - Có người chết, tại sao cô
không đợi cảnh sát đến rồi nộp cho họ chiếc nhẫn?
- Ông Becker ạ, tôi không muốn mua dây buộc mình. Vả lại, lúc ấy ông già đó
dường như kiểm soát được tình hình.
- Người đàn ông Canada?
- Đúng rồi, ông ta gọi xe cứu thương, thế là chúng tôi quyết định bỏ đi, tôi chẳng
muốn dính líu tới mấy tên cớm chút nào.
Becker gật đầu vẻ thẫn thờ. Anh đang cố gắng chấp nhận sự thật phũ phàng này. Cô
ả đã đem cho người khác!
- Tôi cũng định giúp - Rocio giải thích - Nhưng có vẻ ông ta không cần. Ông ta cứ
giơ chiếc nhẫn lên rồi dúi vào mặt chúng tôi, mấy ngón tay của ông ấy duỗi thẳng
ra. Ông ấy cứ liên tục dúi bàn tay về phía chúng tôi như thể muốn chúng tôi lấy
chiếc nhẫn đó. Tôi không hề muốn vậy, nhưng cuối cùng anh bạn đây đã lấy thật.
Rồi ông ta chết.
- Và cô đã thử hồi sức cấp cứu cho ông ta - Becker đoán.
- Chúng tôi không hề chạm vào ông ta. Anh bạn tôi cảm thấy sợ. Anh ta trông to
con thế thôi nhưng nhát gan lắm - Cô nàng cười vẻ đưa đẩy với Becker.
- Anh đừng lo, anh chàng này không biết tí tiếng Tây Ban Nha nào đâu.
Becker cau mày. Anh đang nghĩ về vết tím trên ngực của Tankado.
- Có phải mấy nhân viên y tế đã làm hồi sức cấp cứu không?
- Tôi không rõ. Như tôi vừa nói với anh, chúng tôi đi trước khi họ đến.
- Tức là sau khi cô ăn trộm cái nhẫn đó - Becker gằn giọng.
Rocio trừng mắt.
- Chúng tôi không ăn cắp. Ông ta sắp chết. Rõ ràng ông ta có ý tặng chúng tôi.
Chúng tôi chỉ đơn giản đã thực hiện ước nguyện cuối cùng của ông ta thôi.
Becker dịu xuống. Cô ả Rocio này nói đúng: trong tình huống ấy chắc cũng sẽ làm
như vậy. - Cô đem cái nhẫn ấy cho một cô gái nào đó à?
- Tôi đã nói rồi. Cái nhẫn làm tôi thấy sợ. Tôi thấy cô gái đó lúc ấy đeo rất nhiều đồ
trang sức do vậy tôi mới nghĩ chắc con bé sẽ thích.
- Và cô bé không cảm thấy kỳ lạ hay sao? Sao tự nhiên lại có người cho không cô
ta cái nhẫn được?
Không hề, tôi bảo tôi nhặt được nó trong công viên. Tôi cứ nghĩ con bé sẽ trả cho
tôi vài đồng, nhưng không. Tôi cũng chẳng thèm quan tâm, tôi chỉ muốn tống khứ
nó đi cho nhanh.
- Cô cho cô bé vào lúc nào?
Rocio nhún vai.
- Chiều nay. Khoảng một giờ sau khi chúng tôi nhận nó.
Becker nhìn đồng hồ của mình: 11 giờ 48 phút tối. Vậy là chuyện đó xảy ra đã 8
tiếng rồi. Mình đang làm cái quái gì ở đây thế này? Đáng nhẽ mình đang ở Smokys
rồi chứ. Anh thở dài và hỏi câu duy nhất có thể nghĩ ra lúc này:
- Cô gái đó trông như thế nào?
- Nó ăn mặc kiểu Punk. - Rocio trả lời.
Becker ngước nhìn bối rối.
- Kiểu punk?
- Vâng, đúng thế!
Cô nàng đáp lại bằng thứ tiếng Anh không trôi chảy lắm, và ngay lập tức chuyển
sang tiếng Tây Ban Nha.
- Con bé đeo rất nhiều đồ trang sức. Nó đeo một cái hoa tai khá kỳ dị. Hình đầu lâu
thì phải.
- Ở Seville mà cũng có người ăn mặc kiểu Punk ư?
Rocio mỉm cười.
- Mmọi thứ trên đời. Đó là khẩu hiệu quảng cáo của Sở Du Lịch Seville.
- Cô bé có cho cô biết tên không?
- Không!
- Cô ta có nói đang đi đâu không?
- Không, tiếng Tây Ban Nha của con bé rất kém.
Cô bé không phải người Tây Ban Nha sao - Becker hỏi.
- Không, Tôi nghĩ con bé là người Anh. Nó có mái tóc loè loẹt lắm, đỏ, trắng rồi còn xanh nữa chứ.
Becker nhau mày trước hình ảnh quái dị vừa được vẽ ra.
- Có lẽ cô ta là người Mỹ.
- Tôi không nghĩ vậy - Rocio nói - Con bé có mặc một cái áo phông có hình quốc
kỳ nước Anh.
Becker gật đầu trong im lặng.
- Được rồi, tóc đỏ, trắng và xanh, áo phông có cờ của nước Anh, một khuyên tai
hình đầu lâu, còn gì nữa nào?
- Chẳng có gì. Nó giống hệt những người ăn mặc kiểu Punk điển hình.
Kiểu Punk điển hình? Becker đã quen sống trong một môi trường với các cô cậu
sinh viên quần áo chỉnh tề đầu tóc gọn gàng. Anh thậm chí không thể mường tượng
ra hình ảnh của cô gái mà Rocio vừa nhắc tới.
- Cô còn nghĩ ra điều gì nữa không - Anh hối thúc Rocio nghĩ ngợi một lát.
- Không, chỉ có thế thôi.
Đúng lúc đó, tiếng kẽo kẹt từ chiếc giường vang lên. "Thượng đế" của cô nàng
Rocio vừa xoay người một cách không thoải mái cho lắm. Becker quay sang chỗ
gã, nói một câu tiếng Đức chuẩn.
- Còn gì nữa không? Ông có biết gì thêm về cô gái đang cầm chiếc nhẫn không?
Im lặng kéo dài. Có vẻ như gã khổng lồ có gì đó muốn nói nhưng hắn không biết
nói ra như thế nào. Môi hơi run run, hắn ngập ngừng và cuối cùng cũng chịu nói.
Gã thốt ra bốn từ tiếng Anh nhưng do cái giọng Đức đặc khịt, mấy từ đó trở nên rất
khó hiểu.
- Fock off und die.
Becker há hốc mồm ngạc nhiên.
- Ông nói gì?
- Fock off und die!
Gã vừa nhắc lại vừa đưa lòng bàn tay trái vỗ nhẹ lên cẳng tay phải mập mạp của gã.
Hành động đó na ná như một từ thô tục trong ngôn ngữ cử chỉ của dân Italia có
nghĩa "Mẹ kiếp".
Becker quá mệt mỏi, anh chẳng buồn nổi giận vì những từ ngữ xúc phạm vừa hiểu
ra. Fuck off and die? Cút xéo ngay ư? Gã nhút nhát này đang sinh chuyện đây? Anh
quay về phía Rocio và nói bằng tiếng Tây Ban Nha. - Có vẻ như tôi đã lạm dụng quá đáng lòng tốt của anh bạn cô rồi thì phải?
- Anh đừng ngại! - cô nàng cười.
- Anh ta đang thất vọng một chút ấy mà. Lát nữa anh ta sẽ có cái mà anh ta muốn -
Cô nàng đưa tay vuốt tóc rồi nháy mắt với Becker.
- Cô còn biết thêm gì nữa không - Becker hỏi - Bất cứ điều gì có thể giúp tôi?
Rocio lắc đầu.
- Hết rồi, nhưng anh chẳng thể tìm thấy con bé đó đâu. Thành phố Seville này rất
lớn, sẽ rất khó tìm đấy.
- Tôi sẽ làm hết sức có thể. Vấn đề an ninh quốc gia mà… - Nếu anh không gặp
may - Rocio vừa nói vừa nhìn vào chỗ cái phong bì phồng to trong túi áo Becker -
thì nhớ quay lại đây nhé. Tôi dám chắc anh bạn tôi đây lát nữa sẽ ngủ say như chết.
Anh cứ gõ cửa nhẹ nhàng thôi. Tôi sẽ kiếm cho hai ta một căn phòng khác. Tôi sẽ
chỉ cho anh xem một phần của đất nước Tây Ban Nha này, đảm bảo anh sẽ khó mà
quên được - Cô nàng trề môi với Becker đầy vẻ khêu gợi.
Becker cười gượng lịch thiệp.
- Có lẽ tôi nên đi - Anh quay sang xin lỗi gã người Đức vì đã quấy rầy buổi tối vui
vẻ này.
Gã khổng lồ mỉm cười.
- Không vấn đề gì.
 Becker bước ra khỏi phòng. Không vấn đề gì? Chẳng phải mày vừa văng tục đó

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

nhathongnguyen.blogspot 9.8 su10 nhathongnguyen.blogspot 90286 student

Receive All Updates Via Twitter