Bà Cháu Gái Tư Lệnh Rô-Den-Be.
Chiêc khuy đong
Chương 18: Bà Cháu Gái Tư Lệnh Rô-Den-Be.
Đúng ngày quy định tôi bắt đầu chuẩn bị lên đường: kiểm
soát, lau chùi ô tô, nạp đạn vào súng, khâu tài liệu mật vào lần lót quần và cạo
râu. Xong đâu đó tôi đi dạo một lượt khắp tòa nhà mà tôi đã sống hơn một năm trời
nay.
Gần 3 giờ chiều tôi xuống bếp báo cho Mác-ta tin tôi sắp đi
và bảo chị trốn ngay tức khắc. Tôi lấy tất cả đồ nữ trang và số vàng còn lại
trong tủ sắt đưa cho chị. Lúc đầu chị chối đây đẩy, về sau tôi nói mãi chị mới
chịu nhận. Buổi chia tay thật là quyến luyến, chị nắm chặt tay tôi như không muốn
rời:
-- Chúc ông mọi sự may mắn! Lạy Chúa phù hộ cho ông!
Đúng 5 giờ tôi gọi dây nói cho An-cốp-xcai-a:
-- Tối nay cô có định đi đâu không?
-- Chẳng đi đâu cả, vì có mấy người bạn đến chơi. Nếu anh đến
được thì vui quá...
-- Tôi sẽ đến, nhưng gần 10 giờ đấy nhé.
Có tiếng chuông reo. Tôi hồi hộp ra mở cửa và gặp ngay
Prô-nin. Anh bước nhanh vào và đóng vội cửa lại.
-- Chắc là...
-- Đúng.
-- Tin gì thế?
-- Cậu định đến sân bay bằng xe nào?
-- Xe riêng của tôi.
-- Không được nữa đâu. Vừa có lệnh cấm tất cả xe cộ không được
ra ngoài thành phố, trừ xe quân sự và xe mật thám. Tên Pôn-man ranh lắm. Hắn ra
lệnh bám xe cậu để tóm cho bằng được Giê-lê-nốp của chúng ta.
-- Thế là hỏng bét ư?
-- Không phải thế -- Prô-nin cau mày -- Lo cho cậu thoát là
chuyện không khó, nhưng còn chiếc máy bay sắp hạ cánh? Kế hoạch bố trí đâu vào
đấy rồi. Không nên để các đồng chí ta lỡ tàu. Phải liều thêm bước nữa, quyết
hoàn thành cho kỳ được nhiệm vụ này... -- Anh ngừng lại trong khoảnh khắc rồi
tiếp -- Được, tớ sẽ lấy xe riêng của Rô-den-be cho cậu đi. Độ 7 giờ 30 hay muộn
hơn một tí xe sẽ ghé lại đây. Sau đó cậu qua khách sạn Đô-gáp đón Giê-lê-nốp rồi
đến thẳng sân bay Li-ê-lúp. Cùng đi trong xe có một người đàn bà. Dọc đường người
ấy sẽ xuống. Lái xe là một người đáng tin cậy. -- Bỗng anh yên lặng một lát rồi
nắm lấy tay tôi -- Còn một việc nữa, Ma-ca-rốp ạ! Tớ muốn nói thẳng với cậu,
không phải qua Giê-lê-nốp. Nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng. -- Anh móc trong túi
ra vật gì tròn tròn giống hệt như điếu xì gà lớn, chung quanh có bọc một lớp giấy
dày màu xám -- Tài liệu tối mật của quốc gia đây. Ngay cả tớ cũng không được biết
nội dung. Cậu phải trao tận tay cho tham mưu trưởng quân đoàn càng sớm càng tốt
để ông ta lập tức gửi về Mát-xcơ-va. Nhưng... -- Anh xoay xoay cái cuộn tròn và
giải thích cho tôi -- Đây là quả lựu đạn nhỏ có một sức nổ khủng khiếp. Cậu giấu
nó trong túi và không một phút nào được quên nó. Nếu gặp trường hợp bất trắc cậu
chỉ việc ấn vào cái nút nhỏ và ném nó ra xa. Sau một tiếng nổ tập tài liệu sẽ
thành tro bụi. Nhớ là tuyệt đối không để nó lọt vào tay kẻ địch. Rõ chưa?
-- Rõ.
-- Và cậu cũng cần giữ mình cẩn thận đấy.
Tôi đáp:
-- Xin tuân lệnh.
Prô-nin mỉm cười:
-- À, chiếc khuy đồng của cậu đâu?
-- Trong túi đây.
-- Đừng quá hy vọng vào nó, tuy nhiên cũng chớ nên khinh thường
nó vì nó có thể giúp ích cho cậu.
Prô-nin nhìn ra cửa sổ rồi quay lại bảo:
-- Chẳng có thằng chó nào cả. Tớ về nhé!
-- Anh liều lắm. Nhỡ ra...
-- Không sao, tớ cẩn thận chán. Mà ngôi nhà này cũng đã được
thả lỏng từ chiều hôm qua rồi. Tất cả bọn Đức hiện đang đổ xô đi săn Giê-lê-nốp
-- Anh xiết chặt tay tôi. -- Thôi, tạm biệt. Cho mình gửi lời hỏi thăm tất cả
các đồng chí.
Prô-nin đi rồi, tôi mới kịp nghĩ tới nhiệm vụ sắp tới mà lo
ngay ngáy. Vì lấy được xe của tên tư lệnh thành phố Ri-ga có phải là chuyện
chơi đâu. Không có lệnh đặc biệt thì lái xe không thể đánh xe đi ra khỏi nhà.
Bá tước Rô-den-be hiện đang bận việc tại Béc-lin. Ở nhà chỉ còn phu nhân là có
quyền dùng xe mà thôi.
Trong dinh thất, mụ Rô-den-be đang tíu tít sửa soạn đón cháu
gái là quận chúa Phôn từ Kê-nhi-xbe đến chơi.
Tàu vừa đỗ, một bà xinh đẹp, ăn mặc cực kỳ sang trọng đi thẳng
vào phòng giấy tên xếp ga và ngồi xuống ghế bành hách dịch truyền:
-- Ông xếp, báo với bá tước phu nhân cho xe ra đón tôi.
Tên xếp ga khúm núm đứng lên cầm lấy ống nói, nhưng người
thiếu nữ lạ mặt vội giằng lấy và nói liến thoắng:
-- Cô đấy à? Phôn đây... Cô bảo lái xe đánh xe ra đón cháu,
cô nhé!... Thôi thôi, cô đừng ra đây cô ạ, nếu cô không nghe, cháu giận đấy.
Cháu đi có mỗi một mình thôi, ngày mai đồ đạc sẽ tới sau... Cô nhớ dặn lái xe đến
phòng của xếp ga tìm cháu nhé...
Khoảng 15 phút sau lái xe riêng của Rô-den-be là Xích-tam
đánh xe ra đến sân ga.
Nhưng tình hình không như chúng tôi đoán trước.
Ngay sau đó Pôn-man và một sĩ quan ở hành dinh của Rô-den-be
cũng đáp xe đến nhà ga. Quan chánh mật thám muốn thân chinh ra đón vị khách quý
về tận dinh thự của bá tước.
Xe đang chạy, bà quận chúa chợt kêu lên:
-- À, tôi cần rẽ qua đây một tí đã -- Người thiếu nữ trẻ
măng, đẹp lộng lẫy đưa đôi mắt duyên dáng liếc Pôn-man -- Chắc ngài biết ông
Béc-din?
Pôn-man tò mò hỏi lại:
-- Thưa, quận chúa cũng quen biết người ấy sao?
-- Một cô bạn gái của tôi nhờ chuyển...
Quận chúa không nói hết câu, vội mở ví hé ra ghé mắt nhìn
vào như tìm vật gì rồi đọc lớn cho người lái xe nghe địa chỉ của ông Béc-din.
Xích-tam cho xe đỗ trước nhà tôi. Thiếu nữ toan bước xuống
thì Pôn-man ngăn lại:
-- Khoan đã, quận chúa. Dường như ông Béc-din đi vắng thì phải.
Quận chúa cần gì tôi sẽ chuyển cho ông ấy sau.
-- Không được, tôi cần gặp mặt ông ta. -- Quận chúa hất hàm
-- Lái xe, anh lên mời ông Béc-din xuống cho tôi nói chút việc riêng ngay nhé!
Người lái xe cắm cổ chạy lên cầu thang bấm chuông phòng tôi.
-- Có phải tôi cần đưa anh đến sân bay Li-ê-lúp?
-- Đúng, đúng. Đi thôi!
-- Hãy gượm! Anh biết có những ai ở dưới xe không?
-- Một bà...
-- Còn Pôn-man với một tên sĩ quan nữa.
-- Sao?
Anh ta không trả lời và hỏi lại:
-- Anh có vũ khí chứ?
Tôi vỗ vỗ vào túi gật đầu. Xích-tam tiếp:
-- Được. Bây giờ tôi sẽ xuống dưới báo với Pôn-man và tên sĩ
quan là anh mời chúng lên có việc cần rồi chúng ta làm thịt chúng đi thôi.
Tôi bằng lòng. Xích-tam chạy xuống một lát rồi hấp tấp quay
trở lên:
-- Chúng nó nhất định không nghe, anh xuống thôi.
Xích-tam đi trước, tôi theo sau. Người thiếu nữ ngồi trong
xe thò tay ra:
-- Ông là Béc-din?
Tôi cúi xuống hôn bàn tay nhỏ bé rồi quay sang chào Pôn-man
và tên sĩ quan lạ mặt.
-- Xin đợi lệnh truyền của quận chúa.
Tôi bỗng ngờ ngợ như đã gặp người này ở đâu... Quận chúa
tươi cười:
-- Xin lỗi các ngài. Tôi cần bàn tí việc riêng với ông
Béc-din...
Vì phép lịch sự hai tên này buộc lòng phải chui ra khỏi xe đứng
một nơi gần đấy.
Cướp xe lái đi thì không thoát được, mà bắn chúng tại đây
cũng không ổn.
Quận chúa thì thầm:
-- Làm sao bây giờ?
-- Khó quá!
Sực nhớ tới chiếc bùa hộ mệnh, tôi liền xuống xe đi đến chỗ
Pôn-man.
-- Thưa quan chánh, ngài cho phép tôi hỏi một câu chuyện.
Hắn ngài ngại bước theo tôi đến gần cột đèn điện. Tôi chìa
chiếc khuy đồng ra:
-- Ngài biết vật này chứ?
Tuy dưới ánh sáng lờ mờ tôi cũng thấy rõ nét mặt của hắn cau
lại:
-- Ông lấy đâu ra của ấy?
-- Thưa ngài, tôi mua ở hàng đồng nát đấy ạ!
-- Mong ông chớ đùa.
-- Thế thì xin thưa, đó là bảo vật độc nhất của tướng Tay-lo
tặng tôi.
-- Su... ụy... t. Khẽ mồm chứ! Đừng gọi tên đại tướng ra
đây.
Thấy Pôn-man có vẻ chờn, tôi liền xẵng giọng:
-- Thưa ngài, ngay bây giờ tôi phải cùng quận chúa chấp hành
một mệnh lệnh đặc biệt của vị tướng đó. Chúng tôi cần dùng chiếc xe này. Thiết
tưởng ngài không nên ngăn trở công việc của chúng tôi vì chắc ngài đã thừa hiểu
thế nào là chơi với lửa?
-- Ông có thể cho tôi biết nội dung công việc đó?
-- Tiếc rằng không quan hệ gì đến ngài cả.
-- Bản danh sách chăng?
-- Cái đó xong đã lâu.
Pôn-man rất nghi ngờ, hằn học nhưng bất đắc dĩ hắn phải đồng
ý. Tôi trở lại bên xe, nghiêng mình cung kính nói:
-- Thưa quận chúa, ông Pôn-man hết lời xin quận chúa thứ lỗi
cho đấy ạ.
Thiếu nữ bắt tay tên chánh mật thám.
Máy xe lập tức nổ ran. Tôi hỏi lái xe:
-- Tên anh là gì?
-- Xích-tam.
-- Này, chúng mình rẽ qua đường Đô-gáp một tí nhé.
-- Vâng.
Năm phút sau đã đến đầu đường Đô-gáp. Xích-tam cho xe chạy chậm
lại. Một người vận y phục sĩ quan hiến binh từ trong bóng tối vụt hiện ra và nhảy
phắt lên xe. Thật khó lòng mà nhận ra đó là Giê-lê-nốp.
Tôi biết chắc rằng sau đây thế nào Pôn-man cũng sinh nghi và
lập tức mò đến hỏi Grê-nhe về nhiệm vụ của tên trùm gián điệp Mỹ Tay-lo giao
cho ông Béc-din và tất nhiên sớm muộn cơ mưu tất bại lộ. Tôi thấy cần ghìm tay
kẻ địch lại một lúc để có đủ thời gian hoàn thành công việc, liền bảo Xích-tam
đỗ xe lại cạnh rạp xiếc.
Gôn-da-lét đã nai nịt gọn gàng, sắp ra biểu diễn. Tôi lôi hắn
ra ngoài hành lang:
-- Này, cậu chưa đá An-cốp-xcai-a chứ?
-- Sao lại hỏi thế?
-- Vậy thì phải nhanh lên mới được. Grê-nhe sắp bê
"đĩa" của cậu sang Mỹ đấy. Đến ngay bây giờ may ra còn kịp. Cốt nhất
là làm thế nào đừng cho Pôn-man ăn cánh với Grê-nhe.
Gôn-da-lét chẳng nói chẳng rằng, lao xuống đường...
Xích-tam vừa mở hết ga vừa quay lại nói:
-- Các anh giở đệm ghế lên xem.
Dưới ấy tôi thấy mấy khẩu súng tự động, một số lựu đạn và một
súng ngắn bắn pháo hiệu.
Quận chúa Phôn từ nãy giờ vẫn ngồi yên lặng, bỗng nhỏm dậy
nhìn ra ngoài. Bây giờ tôi mới nhận ra đó là Van-ki-ri-a, cô gái ngồi với
Prô-nin ở vườn hoa Quốc tế dạo nọ.
-- Các đồng chí cho tôi xuống đây.
Xích-tam hãm xe lại. Van-ki-ri-a mở cửa bước ra:
-- Tạm biệt các đồng chí.
Giê-lê-nốp lo lắng hỏi:
-- Trời tối như vậy làm sao chị mò ra đường đi?
-- Không hề gì -- Van-ki-ri-a thản nhiên đáp.
Tiếng giày xào xạo của thiếu nữ nhỏ dần rồi mất hẳn. Chung
quanh là bóng tối dày đặc. Không một tiếng động. Xa xa, chập chờn một ánh lửa yếu
ớt...
Xe lại chạy.
Ba người chúng tôi phân công nhau nhiệm vụ cụ thể. Hình tòa
biệt thự đã hiện mờ mờ trên nền trời. Một bức tường đá kiên cố chắn ngang trước
mặt, ngọn đèn con dưới vòm cổng ngoài le lói chiếu xuống mặt đất. Tôi ngạc
nhiên:
-- Quái! Sao cửa lại mở sẵn thế này?
Giê-lê-nốp giải thích:
-- Prô-nin đã gọi dây nói báo cho bọn vệ binh ở đây rằng tư
lệnh Rô-den-be sẽ đến trường bay.
Xe vừa qua khỏi cổng, hai cánh cổng nặng nề đóng sầm lại
ngay. Tên sĩ quan Đức hớt hải chạy ra giơ tay chào.
Chương trước Chương sau
Gồm “Chiếc Nhẫn Tình Cờ-Những Người Thích Đùa-Pháo Đài Số- Sherlock homes-Điệp Vụ Bí Ẩn-Chinh Đông Chinh Tây-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân-Xâu Chuỗi Ngọc Trai-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-Chuến Tàu 16 Giờ 50-Trại Giam Địa Ngục-Nnghinf Lẻ Một Đêm-Rừng Thẳm Tuyết Dày-Nam Tước Phôn gôn Rinh-xâu chuôi ngoc trai cái kính chiếc khuy đong
VV…” https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm
VV…” https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm
TRUYEN TRINH THÁM
“Chiếc Nhẫn Tình Cờ
Pháo Đài Số
nhưng điêp vu bi ân
nhưng ngươi yhichs đùa
chinh tây
an mang đêm cuoi năm
-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân
-Xâu Chuỗi Ngọc Trai
-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết
-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-
Chuến Tàu 16 Giờ 50
-Trại Giam Địa Ngục1
-Nnghinf Lẻ Một Đêm
nghin le mot đêm 1-10
-Rừng Thẳm Tuyết Dày
-Nam Tước Phôn gôn Rinh
xâu chuôi ngoc trai
Chuyến tàu 16 giờ 50
chiếc khuy đong
cái kính
VV…”
https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm
Pháo Đài Số
nhưng điêp vu bi ân
nhưng ngươi yhichs đùa
chinh tây
an mang đêm cuoi năm
-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân
-Xâu Chuỗi Ngọc Trai
-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết
-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-
Chuến Tàu 16 Giờ 50
-Trại Giam Địa Ngục1
-Nnghinf Lẻ Một Đêm
nghin le mot đêm 1-10
-Rừng Thẳm Tuyết Dày
-Nam Tước Phôn gôn Rinh
xâu chuôi ngoc trai
Chuyến tàu 16 giờ 50
chiếc khuy đong
cái kính
VV…”
https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]