Chương 11: Tiếng Người Trong Bóng Tối
Tôi trở về nhà một mình, An-cốp-xcai-a đi đâu với lão giáo
sư mãi đến chập tối hôm sau mới đến nhà tôi. Khác với thường lệ, hôm ấy ả ngồi
yên lặng vừa hút thuốc vừa nhấp từng ngụm cà phê, đôi mắt đăm chiêu, nét mặt trầm
ngâm. Mãi về sau ả mới quay lại phía tôi:
-- Hôm nay Grê-nhe không đi làm việc, cũng không có ở nhà,
mà... -- Ả không nói hết câu, đứng lên và gọi tôi cùng sang phòng khách. Ả gieo
mình xuống đi-văng, rít từng hơi thuốc dài ra dáng mệt mỏi khác thường.
-- Anh Béc-din, tối nay tôi sẽ ngủ ở đây.
-- Nếu không có gì trở ngại tôi xin đưa cô về tận nhà.
-- Không được, sáng mai tôi phải dậy sớm để đưa anh đến gặp
vị quan trên vừa đáp máy bay đến Ri-ga tối hôm qua.
-- Ai thế hả?
-- Quan trên của chúng mình.
Qua những câu trả lời mập mờ ấy tôi chưa đoán được vị khách
mới đến là ai. Một trong những tên đầu sỏ Giét-ta-pô? Him-le hay là Căn-ten
Bru-nhe? Tôi bèn gặng hỏi thêm:
-- Chị không thể cho tôi biết ông ta là ai ư?
-- Đó là một trong những vị chỉ huy cơ quan do thám của cường
quốc bên kia đại dương. Ông ta là một nhân vật có thần thế. Ở đây chỉ có tôi,
Grê-nhe và cả anh nữa mới được gọi riêng ông ta là Tay-lo. Ngoài ra, không còn
ai có thể biết được tên thật của ông ta, mà mọi người đều gọi là Xê-da Ba-rét.
Ông Tay-lo đội tên một đại kỹ nghệ gia Nam Mỹ sang đây để bàn về việc thương mại.
Nhưng kỳ thực ông ta đi kinh lý các lưới gián điệp ở châu Âu: Na Uy, Anh, Tây
Ban Nha... Vì vậy anh phải hết sức cẩn thận và tỏ ra khôn ngoan kẻo rầy rà to đấy
-- Ả ngừng lại giây lát, nhìn vào mặt tôi -- Anh ngạc nhiên ư? Có lẽ anh không
hiểu vì sao một kỹ nghệ gia lại vừa kiêm một tướng gián điệp chứ gì? -- Như được
gãi đúng chỗ ngứa, tôi mỉm cười gật đầu. Ả chậm rãi giải thích -- Tiền tài và
chính trị lúc nào cũng gắn liền với nhau. Ngay từ bây giờ Tay-lo đã chú ý đến
việc chiếm các thị trường châu Âu sau khi chiến tranh chấm dứt. Ri-ga là một
trong những nơi ông ta thích nhất... -- An-cốp-xcai-a kéo dài giọng, nhoài về
phía trước dụi điếu thuốc lá hút dở vào đĩa gạt tàn bằng pha lê. Đoạn ả hất hàm
về phía tôi -- Thôi, vào ngủ đi. Ngày mai tôi sẽ đánh thức anh sớm để đúng 6 giờ
chúng ta sẽ đến yết kiến quan trên.
Tôi vội lẻn đi tìm Giê-lê-nốp để báo tin này, nhưng không thấy
tăm hơi anh ta đâu cả.
Sáng hôm sau An-cốp-xcai-a lái xe đưa tôi đến tòa nhà bằng
đá màu xám ở đường K. Ba-rô-na. Lên đến tầng ba, ả bấm chuông gian buồng số 5.
Tên sĩ quan hầu cận ra dẫn chúng tôi vào một căn phòng tối om. Ngọn đèn con che
kín mít chỉ để hở cho ánh sáng lọt xuống mặt bàn. Tôi nghe giọng nói the thé từ
trong bóng tối:
-- Ngồi xuống cạnh bàn này!
Tôi lần đến bên bàn, ngồi lọt thỏm vào chiếc ghế bành lót đệm
lò xo mềm nhũn, cố giương mắt nhìn thẳng về phía phát ra mệnh lệnh ấy. Bốn bề lặng
chìm trong một màu đen rùng rợn.
Lát sau khi đã quen mắt, tôi nhận ra trong bóng tối mờ mờ một
người tầm thước, phì nộn, bệ vệ trong bộ y phục đen tuyền. Ngoài ra không thể
thấy rõ gì hơn nữa. Tên này ồm ồm hỏi tôi:
-- Có phải tên ông là...
Tôi vội xưng tên:
-- Béc-din.
Hắn gắt:
-- Đừng đùa ở đây.
Tôi mỉm cười:
-- Hay là Blây cũng thế.
Hắn phát cáu, quay sang phía An-cốp-xcai-a:
-- Bà biết ông này chứ, bà An-cốp-xcai-a?
-- Vâng, ông Béc-din, đại úy Blây và thiếu tá Ma-ca-rốp chỉ
là một mà thôi.
Hắn cười gằn:
-- Thế nào, ông Béc-din? Có lẽ ông tưởng tôi cũng ngốc như
tên chó săn Ê-din-ghe kia hay sao?
Tôi liền chữa:
-- Xin lỗi ngài, sở dĩ tôi không dám xưng tên thật với ngài
là vì tôi chấp hành lệnh của bà An-cốp-xcai-a. Tôi đã bị bắt buộc phải quên tên
thật của mình đi mà chỉ được quyền xưng với tất cả mọi người là Béc-din hay
Blây mà thôi.
Hắn cười khẩy ngắt lời tôi:
-- Cái đó rất tốt. Nhưng đối với tôi ông phải tỏ ra biết điều
và khôn ngoan hơn một chút chứ. Nếu tôi không nhầm thì tên tuổi tướng Tay-lo
này ông đã biết từ đêm hôm qua.
Bỗng An-cốp-xcai-a nói chen vào:
-- Bẩm đại tướng, tôi có thể ra ngoài được chưa ạ?
-- Được, cho cô lui.
Cánh cửa hé mở rồi đóng lại ngay. Tay-lo bắt đầu dịu giọng:
-- Ông Ma-ca-rốp, từ nay tôi muốn ông mang lại tên thật và
chức vụ cũ của ông.
-- Nghĩa là tôi sẽ trở lại hàng ngũ Hồng quân...
-- Chính thế. Nhưng không phải làm việc cho bọn đỏ mà để phục
vụ cho nước Mỹ. Rõ chưa?
Tôi ngồi im, Tay-lo bắt đầu rao hàng:
-- Chắc ông thừa biết hiện nay đồng Mỹ kim đang ngự trị trên
thế giới và nó có một sức mạnh không gì cưỡng nổi. Phải, ánh sáng đồng tiền
vàng đang gieo mầm hạnh phúc của mọi người. Ông còn trẻ lắm, đường đời còn dài.
Vả lại ông có đủ khả năng và hoàn cảnh để trở thành một thám tử lợi hại, vì ông
vừa là sĩ quan tham mưu, vừa là thiếu tá, vừa là đảng viên cộng sản. Nếu ông thuận
lời thì ngay bây giờ ông có thể lĩnh được năm vạn đô-la và từ nay về sau, cứ mỗi
ngày chúng tôi sẽ trả lương cho ông hai trăm đô-la. Đó là không kể những món tiền
thưởng khác sau mỗi lần làm tròn nhiệm vụ. Tương lai của ông sáng sủa lắm. Chỉ
cần ông nghĩ kỹ một tí thôi.
Tôi vờ lắc đầu ra vẻ phản đối để dò ý. Hắn xòe bàn tay đặt
lên bàn và lớn tiếng:
-- Ông chớ quên rằng: "thân cá đang nằm trên thớt!
". Nếu tôi ra lệnh một tiếng thì chỉ trong nháy mắt thôi tim ông sẽ ngừng
đập.
-- Việc này quả là khó khăn, xin đại tướng cho tôi vài ngày
để suy nghĩ.
-- Không được, 4 giờ chiều ngày mai tôi phải đáp máy bay rời
khỏi Ri-ga rồi. Hẹn cuối cùng là đến trưa mai ông phải trở lại trả lời cho tôi
biết ý kiến quyết định của mình.
Ra khỏi phòng tối, tôi ba chân bốn cẳng chạy một mạch về
nhà. Nhưng vẫn chưa thấy mặt Giê-lê-nốp. Tôi bèn đi thẳng tới sở mật thám để
tìm Prô-nin. Thoạt trông thấy tôi, tên sĩ quan trực ban kính cẩn hỏi:
-- Chào ông Béc-din. Có phải ông đến yết kiến quan chánh?
-- Không, tôi muốn gặp ông Gát-ca cơ.
-- Về việc gì?
Tôi chìa ra mấy tấm ảnh khỏa thân kiểu Pa-ri, chưa kịp nói lời
nào, hắn đã hai tay giằng lấy tập ảnh, đôi mắt dán chặt vào những đường cong
khêu gợi, miệng tán huyên thuyên:
-- Ồ, ông tìm đâu ra của quý này đây? Đúng mốt Pa-ri lắm!
Ông Gát-ca thích mê đi rồi.
Được tin tôi đến, Gát-ca xuống ngay.
-- Ông tìm tôi có việc gì?
-- Xin lỗi, đã làm phiền ông. Nghe nói ông có một số tiểu
thuyết Pháp rất hay. Tôi muốn đổi lấy vài quyển.
-- Nhưng sách để ở nhà cơ.
-- Được, tôi sẽ lái xe đưa ông về tận nhà và trở lại đây.
Xe vừa đi được một quãng, Prô-nin hỏi ngay:
-- Có việc khẩn đấy à?
-- Phải, tướng Tay-lo vừa đến đây tối hôm qua.
-- Nghe nói có một đại kỹ nghệ gia nào cơ mà?
-- Chính hắn đấy. Việc này rất bí mật, chỉ có An-cốp-xcai-a,
Grê-nhe, tôi và một vài sĩ quan cao cấp thân cận được biết thôi. Tôi vừa gặp hắn
xong.
-- Hắn muốn gì thế? Bảo cậu làm gián điệp cho Mỹ phải không?
-- Tất nhiên, nhưng ác một cái là hắn buộc tôi phải trở về
đơn vị cũ ngay lập tức.
-- Ấy chết! Không được. Công việc của cậu đã xong đâu. Cậu
còn phải ở lại Ri-ga lâu -- Prô-nin im lặng trong giây lát, đôi mắt hơi nheo lại
nhìn thẳng về phía trước -- Ừ, khó đấy! Nhưng dù sao cậu cũng cứ nhận lời, có
điều là nên tìm cách ở nán lại Ri-ga càng lâu càng tốt. Ngay bây giờ cậu phải gặp
An-cốp-xcai-a để dò ý kiến ả xem. Cứ yên tâm, trong cuộc gặp gỡ ngày mai với
Tay-lo chắc chắn cậu sẽ biết được nhiều điều cụ thể hơn.
Đúng hẹn trưa hôm sau tôi lại đến đường K. Ba-rô-na, lên tầng
thứ ba và bấm chuông gian số 5. Cửa hé mở, cũng cái tên sĩ quan hầu cận hôm qua
ló mặt ra. Vừa trông thấy tôi hắn giễu cợt hỏi:
-- Thế nào, đã quyết định xong chưa? Muốn sống hay chết?
-- Nếu chọn con đường chết thì tôi còn dẫn xác đến đây làm
gì nữa!
-- Ồ, tốt lắm! Ngồi đợi một tí nhé, đại tướng đang bận.
Mấy phút sau cửa lại mở, tôi bước vào, Tay-lo niềm nở:
-- Chào thiếu tá -- Hắn hỏi luôn -- Bây giờ thì tình hình có
thay đổi. Ông không được rời Ri-ga ngay mà cần ở lại ít lâu nữa để hoàn thành một
nhiệm vụ khẩn cấp. Hẳn ông đã biết bản danh sách thủ hạ của Blây mà bà An-cốp-xcai-a
đang giữ chứ? Chúng tôi cần tìm ra toàn bộ lưới điệp viên bí mật đó. Tôi và bà
An-cốp-xcai-a sẽ giúp ông làm việc này. Hiện nay chúng tôi đã nắm được một tên
trong số tay sai thân tín nhất của Blây. Ông sẽ dựa vào hắn để tìm cho ra chìa
khóa đọc bản danh sách hiểm hóc kia. Xong nhiệm vụ này, ông sẽ trở về hàng ngũ
Hồng quân. Thế có ổn không? -- Nói đến đây hắn vụt ngừng lại, hình như còn giấu
cái gì chưa nói ra. Tôi mừng như mở cờ trong bụng, nhưng để giấu kín, tôi giả vờ
cau mày suy nghĩ ra chiều đắn đo. -- Vâng, cũng được. Nhưng... để hoàn thành
công việc vừa khó khăn vừa nguy hiểm này, tôi cần có những đặc quyền cần thiết
và sự bảo đảm an toàn chứ?
Tôi vừa nói xong hắn cười hô hố, tỏ vẻ đắc chí lắm:
-- Ông rất thông minh. Đáng đóng lon thiếu tá lắm. Ông đã thấy
trước được mọi việc. -- Hắn móc trong túi lấy ra một chiếc khuy đồng trên có khắc
hình tam diệp đặt lên bàn -- Bùa hộ mệnh của ông đây, cầm lấy. Chiếc khuy đồng
này là một bảo vật tượng trưng cho quyền bất khả xâm phạm của ông, vì vậy chớ
nên khinh thường nó. Nếu gặp trường hợp khó khăn, ông chỉ việc giơ nó ra. Khi ấy
tất cả bọn thủ hạ của tôi không một đứa nào có quyền chạm đến người ông, ngược
lại họ còn phải làm theo ý ông.
Hắn đứng lên đi vòng ra sau ghế rồi vỗ vỗ vào vai tôi:
-- Thôi, ông về được rồi. Có thể không bao giờ chúng ta gặp
lại nhau nữa, nhưng chúng tôi luôn luôn quan tâm chăm sóc đến ông và cầu Chúa
ban lộc cho ông.
Tôi toan bắt tay từ biệt Tay-lo thì đột nhiên hắn hỏi to:
-- À mà ông muốn nhận tiền ở ngân hàng nào vậy?
-- Thưa, tiện nhất chỉ có ngân hàng Thụy Điển.
-- Ồ, được lắm. Tôi sẽ đóng cổ phần cho ông ở đấy.
Hắn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi hối hả ra về. Dọc đường, chốc
chốc tôi lại lấy lá bùa hộ mệnh ra ngắm nghía, cười thầm...
Chương trước Chương sau
Gồm “Chiếc Nhẫn Tình Cờ-Những Người Thích Đùa-Pháo Đài Số- Sherlock homes-Điệp Vụ Bí Ẩn-Chinh Đông Chinh Tây-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân-Xâu Chuỗi Ngọc Trai-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-Chuến Tàu 16 Giờ 50-Trại Giam Địa Ngục-Nnghinf Lẻ Một Đêm-Rừng Thẳm Tuyết Dày-Nam Tước Phôn gôn Rinh-xâu chuôi ngoc trai cái kính chiếc khuy đong
VV…” https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm
VV…” https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm
TRUYEN TRINH THÁM
“Chiếc Nhẫn Tình Cờ
Pháo Đài Số
nhưng điêp vu bi ân
nhưng ngươi yhichs đùa
chinh tây
an mang đêm cuoi năm
-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân
-Xâu Chuỗi Ngọc Trai
-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết
-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-
Chuến Tàu 16 Giờ 50
-Trại Giam Địa Ngục1
-Nnghinf Lẻ Một Đêm
nghin le mot đêm 1-10
-Rừng Thẳm Tuyết Dày
-Nam Tước Phôn gôn Rinh
xâu chuôi ngoc trai
Chuyến tàu 16 giờ 50
chiếc khuy đong
cái kính
VV…”
https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm
Pháo Đài Số
nhưng điêp vu bi ân
nhưng ngươi yhichs đùa
chinh tây
an mang đêm cuoi năm
-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân
-Xâu Chuỗi Ngọc Trai
-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết
-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-
Chuến Tàu 16 Giờ 50
-Trại Giam Địa Ngục1
-Nnghinf Lẻ Một Đêm
nghin le mot đêm 1-10
-Rừng Thẳm Tuyết Dày
-Nam Tước Phôn gôn Rinh
xâu chuôi ngoc trai
Chuyến tàu 16 giờ 50
chiếc khuy đong
cái kính
VV…”
https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]