Chương 13: Múa Trên Lưng Ngựa
An-cốp-xcai-a vẫn theo dõi tôi chẳng phút nào rời mắt. Thường
thường mỗi ngày ả đến nhà tôi một lần, có khi hai lần. Chiều nay giữa lúc tôi
và Giê-lê-nốp đang loay hoay lần mò chỗ ở của Ô-dôn thì ả lại đến và vô tình gỡ
mối tơ vò hộ chúng tôi.
Ngồi xuống đi-văng, An-cốp-xcai-a đánh diêm hút thuốc rồi
đưa đôi mắt nhà nghề nhìn tôi chờ đợi, nhưng tôi cứ phớt tỉnh, ả đành lên tiếng
trước:
-- Gặp rồi chứ?
-- Ai cơ?
-- Người được lệnh đến đây chứ còn ai nữa.
Tôi thấy cần phải nói thật những việc vừa qua với An-cốp-xcai-a,
có lẽ ả sẽ giúp được tôi nhiều trong việc này.
-- À, gặp rồi.
-- Hắn là ai thế?
-- Bác sĩ thú y Ô-dôn. Biệt hiệu là lưu ly.
-- Hiện hắn ở đâu?
-- Chính tôi còn đang lúng túng về điểm đó...
-- Khó quái gì cái ấy, ta suỵt con chó già Ê-din-ghe đi đánh
hơi hộ ta vậy.
Tôi liền gọi điện thoại cho Ê-din-ghe. Hắn bảo tôi ngày mai
đến để thảo luận rõ ràng hơn.
Hôm sau, Giê-lê-nốp lái xe đưa tôi đến sở mật thám. Vừa
trông thấy tôi, Ê-din-ghe niềm nở:
-- Rất hân hạnh được gặp ông.
-- Chào quan chánh.
-- Mời ông tự nhiên cho.
Tôi ngồi xuống ghế, bực dọc nói:
-- Ông Ê-din-ghe, trước sau rồi tôi cũng giao cả lưới điệp
viên của tôi cho ông. Để việc bàn giao được tốt đẹp tôi cần hai tuần lễ để kiểm
tra lại bọn thủ hạ của mình. Nhưng hiện nay tôi đang gặp một khó khăn...
-- Gì thế, ông cứ nói. Tôi sẽ tìm mọi cách làm vừa lòng ông.
-- Tôi cần tìm một vị bác sĩ thú y tên là Ô-dôn.
-- Tại Lét-tô-ni?
-- Phải. Ông ta là một trong những điệp viên tin cẩn nhất.
Chúng tôi mất liên lạc với nhau đã lâu, mà bây giờ đánh điện hỏi Luân Đôn không
tiện lắm.
-- Ồ, tưởng việc gì... -- Ê-din-ghe với lấy ống nói -- A
lô... a lô... Gọi ngay cho tôi ông Ga-út lên đây.
Có tiếng chân bước gấp ngoài hành lang, cửa hé mở, một sĩ
quan Đức cao lớn đi vào.
-- Bẩm quan lớn gọi gì ạ?
-- Ga-út, ông tìm ngay cho tôi địa chỉ của ông bác sĩ thú y
tên là Ô-dôn. Nhiệm vụ rất là quan trọng, rõ chưa?
-- Thưa đã.
-- Được, cho lui.
Tên sĩ quan cúi đầu chào rồi bước vội ra. Đột nhiên nét mặt
Ê-din-ghe trở nên nghiêm nghị, hai hàng ria mép khẽ rung rung như ria con gián.
Hắn nói giọng gay gắt:
-- Ông Blây, ông quá lạm dụng lòng khoan dung của tôi. Đã
bao nhiêu lần tôi yêu cầu ông cộng tác với chúng tôi, nhưng ông vẫn chần chừ. Tại
sao ông lại quá trung thành với nước Anh đến thế? Và bây giờ ông còn đi che chở
bọn cộng sản và du kích...
Tôi lạnh toát cả người nhưng vẫn cố ngồi yên giữ vẻ thản
nhiên, bụng bảo dạ: "Phen này có lẽ hỏng bét mất". Ê-din-ghe tiếp:
-- Ông có dám tin chắc vào tên lái xe của mình không? Chúng
tôi đã nhận được những tin tức không hay về tên đó. Không hiểu vì sao mà hắn có
thể lừa bịp được một nhà thám tử già dặn như ông. Ông Blây ạ, tôi nói việc này
với ông vì tôi còn tin ông lắm.
Tôi đã hoàn hồn, lòng nhẹ hẳn đi. Qua lời nói của tên chánh
mật thám, tôi biết rằng dù sao chúng cũng chưa mảy may nghi ngờ tôi là người
Nga mà chỉ đinh ninh là Blây, đại úy gián điệp của Anh có ý định liên lạc với bạn
đồng minh chiến tranh là du kích Liên Xô, cho nên hắn đe dọa để tôi sợ mà cắt đứt
sự liên hệ ấy nếu có.
Đôi mắt Ê-din-ghe long lên sòng sọc, hàm hắn bạnh ra:
-- Hồ sơ về tên Vích-to đã nằm trong ngăn kéo đây rồi. Ngày
mai hoặc ngày kia tôi sẽ ra lệnh tóm cổ hắn. Còn riêng ông thì chỉ bận tâm
trong một thời gian rất ngắn mà thôi...
Tôi vẫn ngồi yên tính nước cờ. Hắn nói xong, tôi giả vờ ngạc
nhiên:
-- Lạ thật! Vích-to là một lái xe tốt và giỏi, luôn luôn tỏ
ra hết lòng vì nước Anh. Tôi rất hài lòng về hắn. Mà ngay cả bà An-cốp-xcai-a vốn
đa nghi cũng không hề ngờ vực hắn cơ mà!
Ê-din-ghe cười mát:
-- Ai bảo với ông thế? Xin thưa rằng chính bà An-cốp-xcai-a
giúp chúng tôi khám phá ra việc này.
Trời! Té ra ả là con dao hai lưỡi! Tôi cứng họng nhưng vẫn
làm ra bộ chưa tin hẳn lời nói của Ê-din-ghe và yêu cầu hắn hoãn lệnh bắt
Giê-lê-nốp lại để tôi tự kiểm tra tên lái xe của mình...
Vừa lúc ấy tên sĩ quan Ga-út vào đưa cho Ê-din-ghe một mẩu
giấy con. Xem xong hắn trao cho tôi. Trên đó có ghi ba chữ: "Ma-dô-na,
Xtơ-ren-nhi-ê-cu, 14".
Tôi cảm ơn và vội đứng lên cáo biệt để tránh câu chuyện
Vích-to. Khi tiễn tôi ra cửa hắn dặn thêm:
-- Ông Blây, vấn đề vừa rồi chỉ mới có tôi và ông biết thôi.
Mong ông giữ kín cho.
-- Quan chánh có thể tin ở tôi.
Nói xong tôi chào kiểu Hít-le rồi ra về. Giê-lê-nốp mở máy
và sửng sốt nhìn tôi:
-- Anh làm sao thế?
-- Nguy đến nơi rồi, chúng sắp bắt cậu. Chính Ê-din-ghe đã
biết việc liên lạc của cậu với tổ chức bí mật ở Ri-xki.
-- Còn bao nhiêu nhiệm vụ...
Giê-lê-nốp nói chưa dứt lời, tôi chèn vào ngay:
-- Nhiệm vụ gì bây giờ. Cậu phải trốn đi ngay, không được
trì hoãn nữa.
-- Trốn? -- Giê-lê-nốp lắc đầu -- Anh chưa thấy hết tầm quan
trọng của công việc mà chúng ta đang làm. Dù có hi sinh bao nhiêu người cũng phải
tìm cho bằng được lưới điệp viên của Blây. Chưa xong nhiệm vụ này không một ai
có quyền rời khỏi Ri-ga, vì sau khi chiến thắng phát xít, bọn ấy sẽ là mối đe dọa
nguy hiểm cho Tổ quốc chúng ta. Chúng chẳng khác gì đám ròi bọ đối với một vết
thương. Nếu biết giữ gìn sạch sẽ thì vết thương có thể lên da non trong vòng một
tháng, nhưng nếu để cho bọn ròi bọ này rúc vào đó thì sẽ phải chạy chữa hàng
năm, hàng chục năm chưa chắc đã khỏi.
-- Nhưng dù sao cũng cần báo cáo với Prô-nin.
-- Tất nhiên -- Giê-lê-nốp cho xe rẽ sang phố khác và hỏi:
Còn địa chỉ của Ô-dôn, anh đã tìm ra chưa?
-- Trong túi đây rồi.
-- Tốt lắm! Nhưng nếu chúng nó khử ngay mình thì bực thật nhỉ!
Giê-lê-nốp nói thế nhưng với tài khôn khéo của anh tôi tưởng
bọn Giét-ta-pô không thể hành động theo ý của chúng được, và nhiệm vụ của chúng
tôi có triển vọng sẽ hoàn thành tốt mà Giê-lê-nốp không phải hi sinh. Chúng tôi
đang lâm vào thế cờ bí đây.
Vụt nhớ tới An-cốp-xcai-a tôi bèn bảo Giê-lê-nốp lái tới
khách sạn. Bỏ mặc anh ta ngồi trong xe, tôi chạy như bay lên phòng An-cốp-xcai-a
gõ cửa. Chẳng nghe ai thưa, tôi tưởng ả đi vắng. Nhưng thấy cửa không khóa, tôi
liền đẩy vào. Ả đang thiêm thiếp giấc nồng trên đi-văng. Khi tôi vừa ngồi xuống
bên cạnh, ả lập tức mở mắt ra ngay:
-- Có việc gì thế?
-- Ê-din-ghe sắp hạ lệnh bắt tôi.
Ả chồm dậy, tỉnh như sáo, rít lên:
-- Quân ngu như lợn! Bảo một đằng quàng sang một nẻo.
Ả giận dữ nhảy tót xuống đất, châm lửa hút thuốc và đi lại
khắp phòng. Tôi vờ hỏi:
-- Nhưng chúng bắt tôi thì chúng chỉ giết tôi, việc gì đến
cô mà lo cuống lên thế?
-- Việc gì à? Anh mà bị bắt thì ông Tay-lo cũng không để tôi
yên đâu. Hiểu chưa?
A... a... a, thế đấy! Lâu nay tôi đã trở thành đứa "con
cưng", một quân chủ bài của bọn con buôn chiến tranh. Té ra không phải con
quỷ cái này lo cho sinh mạng của tôi mà chính bản thân nó sợ chết.
-- Phải nhờ đến tay lão Grê-nhe mới được -- Ả nói thế rồi
lôi tôi chạy xuống cầu thang.
Ra đến xe thấy mặt Giê-lê-nốp, ả hằn học nhìn anh với cặp mắt
xanh lè.
-- A, ông bạn đấy à? Xéo ngay! Chúng tôi không cần anh nữa.
Giê-lê-nốp liếc tôi dò xét. Anh chui ra khỏi xe, nhún vai và
vẫn với cái giọng rắn rỏi thường ngày:
-- Tôi về nhà vậy.
Rồi lại thọc tay vào túi quần thong thả nện gót giày giòn
giã trên vỉa hè. An-cốp-xcai-a cầm lấy tay lái, ả quát luôn cả tôi:
-- Vào đi!
Ả điên cuồng mở hết ga, chiếc xe lao vun vút. Nhưng đến nơi
thì Grê-nhe vắng nhà. Chúng tôi liền gọi dây nói đến bệnh viện rồi đến biệt thự,
cũng chả thấy hắn đâu. Sau cùng mới biết hắn đang họp tại hành dinh nguyên soái
Rô-den-be.
Ba giờ sau lão giáo sư mới mò về. Hắn vồ lấy tay An-cốp-xcai-a
hôn lấy hôn để và lo lắng hỏi:
-- Có việc gì thế hả mình? Mong mình tha lỗi cho, chỉ vì bá
tước mà tôi về hơi muộn.
-- Chúng tôi tìm ông đã bốn tiếng đồng hồ rồi -- An-cốp-xcai-a
nổi nóng -- Bây giờ phải làm sao để giải quyết tên Ê-din-ghe đây!
Grê-nhe trợn mắt ếch nhìn tôi rồi quay lại An-cốp-xcai-a:
-- Để tôi bảo nó pha cà phê cho mình dùng nhé.
-- Cà phê cà pháo gì, đang rối óc vì công việc đây này.
Grê-nhe liếc mắt về phía tôi có vẻ nghi ngại:
-- Không biết có phải... ông Béc-din...
-- Ồ, ông nên nhớ rằng tướng Tay-lo quý Béc-din chẳng kém gì
ông đâu. Béc-din là người của chúng ta.
Grê-nhe không nhìn tôi nữa, nhưng tôi thừa hiểu sự có mặt của
tôi đang làm hắn bực mình.
-- Thế bây giờ mình cần gì nào?
-- Tôi muốn ông gọi ngay Pôn-man sang Ri-ga làm chánh mật
thám thay Ê-din-ghe.
-- Gọi Pôn-man thì được, nhưng triệt Ê-din-ghe thì xin chịu,
vì hắn là "con cưng" của Him-le đấy!
-- Nhưng nếu Ê-din-ghe không còn ở Ri-ga nữa thì ông có chắc
là Pôn-man sẽ lên thay chân ấy không?
Grê-nhe rất ngạc nhiên vì câu hỏi gần như vô lý đó, hắn cả
quyết:
-- Tôi tưởng rằng không một kẻ nào có thể bẻ gãy được
Ê-din-ghe.
An-cốp-xcai-a mỉm cười lạnh lùng, thâm độc...
-- Được, rồi sẽ thấy! -- Ả quay lại thét tôi -- Hãy cho lão
biết những việc của tướng Tay-lo giao cho anh.
Tôi chưa kịp nói, lão già đã kêu lên:
-- Tôi đã bảo là đừng hòng, mặc xác ông Blây của cô. Tướng
Tay-lo chẳng có uy thế gì đối với Him-le và Hít-le đâu.
An-cốp-xcai-a liền thả quân bài cuối cùng ra:
-- Thôi, việc Ê-din-ghe để tôi giải quyết. Nhưng nếu ông
không gọi Pôn-man sang Ri-ga thì chẳng bao giờ tôi sang Mỹ với ông, và ngay hôm
nay tôi sẽ lập tức cùng Béc-din rời khỏi Ri-ga...
Con sếu già háo sắc tái cả mặt, cuống cuồng:
-- Vâng, vâng... tôi sẽ làm vừa ý mình.
-- Ông hãy lấy tư cách bác sĩ cấp tốc điện cho Pôn-man bảo
là Ê-din-ghe yếu, nghe chưa?
-- Vâng, tôi sẽ điện ngay đêm nay.
-- Bây giờ chúng tôi còn phải về nhà có tí việc đây.
Grê-nhe thở dài:
-- Lại đi với nhau!
An-cốp-xcai-a thản nhiên đáp:
-- Phải, tôi đi với anh ấy và nếu ông không bỏ cái tính ghen
thối đó đi thì chúng tôi sẽ còn đi với nhau hàng nghìn lần nữa.
Grê-nhe đưa An-cốp-xcai-a và tôi ra ô tô.
Tối đó ả rủ tôi đi xem xiếc. Chúng tôi đến nơi thì đã sắp biểu
diễn tiết mục thứ ba của tài tử Gôn-da-lét.
Một người mặc quần áo kim tuyến lóng lánh đứng trên mình ngựa
từ trong phi ra. Tôi không ngờ nhà nghệ sĩ ấy là tên vẫn gác cửa phòng cho An-cốp-xcai-a.
Ngựa phi vòng tròn. Tay trái hắn liên tiếp tung những đĩa giấy có vành sắt lên
không, tay phải cầm súng ngắn bắn liên hồi... Tất cả các đĩa giấy đều vỡ toang,
tới tấp rơi xuống và lọt vào cổ hắn hết. Quả là một thằng bắn súng kiếm cơm. Tự
nhiên tôi sực nhớ lại đêm gặp gỡ đầu tiên với An-cốp-xcai-a bên bờ sông
Đô-gáp... Phải rồi, đêm đó tôi đã chạm trán một lần với tên này. An-cốp-xcai-a
cho tôi biết tên thật của hắn là Xmít. Đứng trên mình ngựa hắn nhìn xuống chúng
tôi. An-cốp-xcai-a đưa mắt cười tình với hắn và đặt mấy ngón tay lên môi...
Màn vừa hạ, An-cốp-xcai-a kéo tôi ra cửa đợi Gôn-da-lét. Khi
ả giới thiệu đôi bên, tên cao bồi này ra vẻ khó chịu. Chúng tôi lên xe về phòng
riêng của An-cốp-xcai-a. Gôn-da-lét hỏi cộc lốc:
-- Cô cần gì tôi nào?
-- Anh khử hộ con chó già cho em.
Gôn-da-lét rụt cổ lè lưỡi:
-- Trời, cô muốn đầu tôi lìa khỏi cổ hay sao?
-- Anh không biết nghĩ, chính Ê-din-ghe còn sống, số phận
anh mới mong manh.
-- Nhưng chính hắn đã làm gì tôi đâu -- Gôn-da-lét nhìn tôi
khinh khỉnh -- Hay là hắn định thịt anh chàng này?
Tôi nói giọng thân mật:
-- Dù sao tớ cũng nhờ cậu giúp cho...
-- Mặc xác ông! -- Tên cao bồi gắt tôi rồi men lại cạnh An-cốp-xcai-a
-- Em! Anh chỉ muốn bắn vỡ sọ những thằng nào cứ sán quanh váy em.
-- Anh, khử ngay Ê-din-ghe đi thôi. Đó là ý muốn của đại tướng
đấy.
-- Tôi chả biết đại tướng nào cả, chỉ biết bọn Giét-ta-pô định
"xơi tái" ông bạn trẻ của cô và cô định che chở hắn.
An-cốp-xcai-a ôm chặt lấy cánh tay Gôn-da-lét:
-- Anh Gôn-da-lét... Nếu anh không làm xong việc ấy thì em
không bao giờ yêu anh, mà cũng chẳng có ô tô nhà lầu gì nữa cả. Và anh chịu khó
đi tìm "đào" khác vậy.
-- Cô chỉ lừa dối tôi thôi! -- Hắn buồn bã than thở rồi gào
to -- Không, không. Chẳng bao giờ cô yêu tôi cả. Cô muốn tôi giết Ê-din-ghe để
cô dễ bề che chở tên sĩ quan Liên Xô này chứ gì? Tôi sẽ đến sở mật thám nói rõ
hết mọi sự thực.
An-cốp-xcai-a vùng dậy đứng dạng chân trước mặt hắn, hai tay
chống nạnh quát lớn:
-- Anh Blây, đưa chiếc khuy đồng ra!
Nhìn thấy lá bùa hộ mệnh trong lòng bàn tay tôi, Gôn-da-lét
đành nén cơn ghen, tuân lệnh...
Chương trước Chương sau
Gồm “Chiếc Nhẫn Tình Cờ-Những Người Thích Đùa-Pháo Đài Số- Sherlock homes-Điệp Vụ Bí Ẩn-Chinh Đông Chinh Tây-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân-Xâu Chuỗi Ngọc Trai-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-Chuến Tàu 16 Giờ 50-Trại Giam Địa Ngục-Nnghinf Lẻ Một Đêm-Rừng Thẳm Tuyết Dày-Nam Tước Phôn gôn Rinh-xâu chuôi ngoc trai cái kính chiếc khuy đong
VV…” https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm
VV…” https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm
TRUYEN TRINH THÁM
“Chiếc Nhẫn Tình Cờ
Pháo Đài Số
nhưng điêp vu bi ân
nhưng ngươi yhichs đùa
chinh tây
an mang đêm cuoi năm
-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân
-Xâu Chuỗi Ngọc Trai
-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết
-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-
Chuến Tàu 16 Giờ 50
-Trại Giam Địa Ngục1
-Nnghinf Lẻ Một Đêm
nghin le mot đêm 1-10
-Rừng Thẳm Tuyết Dày
-Nam Tước Phôn gôn Rinh
xâu chuôi ngoc trai
Chuyến tàu 16 giờ 50
chiếc khuy đong
cái kính
VV…”
https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm
Pháo Đài Số
nhưng điêp vu bi ân
nhưng ngươi yhichs đùa
chinh tây
an mang đêm cuoi năm
-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân
-Xâu Chuỗi Ngọc Trai
-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết
-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-
Chuến Tàu 16 Giờ 50
-Trại Giam Địa Ngục1
-Nnghinf Lẻ Một Đêm
nghin le mot đêm 1-10
-Rừng Thẳm Tuyết Dày
-Nam Tước Phôn gôn Rinh
xâu chuôi ngoc trai
Chuyến tàu 16 giờ 50
chiếc khuy đong
cái kính
VV…”
https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]