nhathongnguyen

Không có gì xa lạ đối với con người

Thứ Năm, 9 tháng 7, 2020

Chương 9: Dưới Đèn Màu Nâu Nhạt


Chương 9: Dưới Đèn Màu Nâu Nhạt






Chiêc khuy đong
 Chương 9: Dưới Đèn Màu Nâu Nhạt
Chạy trốn lúc đó là ngu ngốc, vì tôi chưa thuộc hết đường ngang lối tắt trong thành phố Ri-ga và hầu như không quen biết ai ở đây cả. Có một vài người biết tôi nhưng nếu dẫn xác đến lúc này thì chỉ mang đến cho họ sự kinh hoàng mà thôi. Hiện nay bọn Đức thường xuyên bắt bớ, sục sạo tận các hang cùng ngõ hẻm, có thể nói là một con ruồi cũng không lọt qua mắt chúng. Hơn nữa trong thâm tâm tôi cũng nghĩ chưa chắc là bọn SS đến đây để chộp tôi.

Tôi hỏi Mác-ta:

-- Bọn Đức ngồi ở phòng khách thì làm sao chị ra ngoài được?

-- Họ không vào bếp. Cho nên cháu lẻn qua sân và ra đây.

Hình như chị đầu bếp này đã mang máng hiểu rằng tôi không phải là Béc-din thực và có vẻ mến tôi...

-- Chị cứ trở vào bếp đi và đừng lo gì cả. Bọn quỷ cũng không đến nỗi đáng sợ như người ta tưởng đâu.

Tôi thong thả bước vào thềm, trèo lên cầu thang dùng chìa khóa riêng mở cửa và đường hoàng đi vào phòng khách, lớn tiếng chào:

-- Hai-lơ!

Hai thằng SS trẻ măng đang ngồi ngả người trên ghế bành, thi nhau rít thuốc lá. Thoạt trông thấy tôi chúng đứng phắt dậy:

-- Hai-lơ! Hai-lơ hít!

"Hai-lơ hít" nghĩa là "Hai-lơ Hít-le", nhưng chúng hô nhanh quá thành ra nuốt mất một vần! Chúng chả lộ vẻ gì định đến tóm tôi vào tù hết. Tôi niềm nở hỏi:

-- Tốt lắm. Các anh ghé vào chơi hay là có việc gì vậy?

Một tên cười híp mắt, còn tên kia vẫn giữ bộ mặt nghiêm nghị và nói:

-- Thưa ông Béc-din. Chúng tôi được lệnh mời ông đến sở Giét-ta-pô.

-- Chúng ta đi xe có được không?

-- Còn gì bằng! -- Hắn kiểu cách nghiêng mình, chìa tay ra mời tôi -- Xin ông đi trước cho...

Khi đến sở Giét-ta-pô, tên này nhảy xuống trước giơ tay chào tôi và đứng lại bên cạnh xe, còn tên kia thì dẫn tôi vào phòng Ê-din-ghe.

Ê-din-ghe nhã nhặn bắt tay tôi:

-- Xin mời ông ngồi -- Rồi trầm ngâm một lát cho ra vẻ trịnh trọng -- Đại úy Blây, mời ông ngồi xuống. Tôi có hai việc muốn bàn với ông...

Xem chừng tên Ê-din-ghe này định dùng chính sách vừa xoa, vừa đấm; nếu lần trước hắn đã mời tôi ăn bánh ngọt thì lần này tất hắn sẽ kề gươm vào cổ tôi. Hắn dõng dạc nói:

-- Tôi muốn báo cho ông một tin quan trọng. Chúng tôi vừa nhận được mật lệnh của nguyên soái Him-le là phải mời tất cả các sĩ quan nước ngoài vào trại tập trung đặc biệt. Tuy vậy, lệnh này chỉ thi hành đối với các sĩ quan bị bắt với vũ khí và binh phục -- Hắn đăm đăm nhìn tôi với đôi mắt đục lờ ngụ nhiều ý nghĩa và bắt đầu kể vanh vách -- Nó không bao gồm những loại gián điệp lẩn lút trong dân gian lương thiện, những phần tử có nguy hại đáng sợ cho quốc gia, những cá nhân định chống lại quốc trưởng và dân tộc Đức, những kẻ ngoan cố rắp tâm tẩu thoát...

Hắn chỉ nói chừng ấy nhưng tôi đã hiểu cả. Tôi rất có thể thuộc vào loại gián điệp lẩn lút, vào loại phần tử nguy hiểm, vào loại cá nhân kình địch và rốt cuộc người ta có quyền bắn tôi vì rắp tâm chạy trốn...

Tôi hiểu vậy nhưng cũng chưa biết chắc chắn là Ê-din-ghe đã mò ra được cái gì mà có vẻ như muốn bắt bí tôi.

Hắn tiếp:

-- Ông không nên vong ơn bội nghĩa đối với kẻ đã cứu mạng mình. Hẳn ông còn nhớ khi bọn tình báo Hồng quân bắn ông chết hụt ở nhà riêng thì chúng tôi đã phải chạy chữa ngày đêm, tìm đủ mọi cách để cứu ông ra khỏi lưỡi hái của thần chết.

Lập luận này chắc do An-cốp-xcai-a bịa đặt ra thật là khác xa sự thực nhưng tôi vẫn cứ phải làm ngơ. Với cái tính chất ăn sống nuốt tươi và chủ quan vốn có của bọn sĩ quan Đức, Ê-din-ghe sống sượng hỏi thẳng tôi:

-- Ông không phải là người vong ân bội nghĩa chứ? Ông có bằng lòng làm cho chúng tôi hay không?

Bây giờ sau khi đã nhận được chỉ thị của Prô-nin, tôi có thể coi khinh cái danh dự hão của tên sĩ quan Anh. Cho nên tôi giở ngay giọng kiêu kỳ cốt làm cho hạng người mềm nắn rắn buông như Ê-din-ghe phải vị nể:

-- Ngài đặt tôi vào nước cờ bí quá, thật là tiến thoái lưỡng nan. Quyền lợi của Tổ quốc Đại hồng Mao bắt buộc tôi phải nộp gươm cho ngài.

Ê-din-ghe liền gào lớn:

-- Hai-lơ Hít-le!

Tôi cũng không hiểu hắn có đợi chờ ở tôi lời hô hưởng ứng không, nhưng tôi chỉ ngồi yên vì cho rằng dù ở hoàn cảnh nào đi nữa thì một sĩ quan Anh cũng không thể khúm núm trước bọn mật thám Đức.

Ê-din-ghe đắc ý:

-- Tôi rất hài lòng thấy ông đã tìm ra lối thoát. Bởi vì lão Soóc-sin nhà ông đếch hiểu gì về chính trị cả.

Rồi hắn trút vào đầu thủ tướng Anh toàn những lời nguyền rủa thô tục mà nếu kẻ kình địch với Soóc-sin nghe thấy cũng lấy làm chướng tai chứ đừng nói là một sĩ quan Anh; tuy vậy, tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi yên khiến Ê-din-ghe hả hê lắm. Hắn bô bô an ủi:

-- Ông không nên luyến tiếc hiện tại nữa. Nước Đức sẽ lo cho tương lai của nước Anh.

Sau khi khua môi múa mép một hồi, hắn quay sang công việc thiết thực:

-- Tôi muốn báo cho ông một tin vui. Khi ông đã bàn giao xong xuôi mọi công việc cho chúng tôi rồi, thì chúng tôi sẽ lập tức phái ông trở về Luân Đôn. Chúng tôi có đủ khả năng để sắp xếp công việc này. Ông giả vờ làm bộ là suýt bị bắt giam và trốn thoát. Ở Anh, ông sẽ làm việc cho chúng tôi.

-- Nhưng tôi không định trở về Luân Đôn. Tôi thấy ở đây được việc hơn.

Hắn hỏi cộc lốc:

-- Ông không dám liều à? Ở đây với kẻ chiến thắng cho yên thân hơn chứ gì?

Tôi nói quanh:

-- Tôi thấy mình ở lại đây thì tốt hơn. Nếu tôi đi thì lập tức Luân Đôn sẽ cử người khác sang thay, một kẻ chưa quen hơi bén tiếng và không biết hắn có chịu cộng tác với các ông không?

Ê-din-ghe gật đầu ra điều độ lượng:

-- Được. Chúng ta sẽ trở lại câu chuyện này bao giờ ông đã cho chúng tôi thấy rõ những dẫn chứng về lòng trung thành của mình.

Tôi dè dặt hỏi:

-- Ngài muốn nói đến những dẫn chứng gì đấy? Tôi đã hứa là sẽ cộng tác với các ngài...

Hắn reo lên:

-- Đấy. Chính chúng tôi muốn những dẫn chứng về sự cộng tác thành thực ấy. Cách liên lạc và bọn thủ hạ, bọn thủ hạ và cách liên lạc. Chỉ có hai việc như vậy thôi, chúng tôi không đòi hỏi gì hơn nữa. Có thế thì ông mới đền đáp được ơn cứu mạng và lòng tin cẩn của chúng tôi.

Đến đây tôi đã phạm một sai lầm lớn là coi Ê-din-ghe quá ngu ngốc. Tôi hứa sẽ chỉ cho hắn tất cả đám tay chân của mình tức là bọn thiếu nữ, mặc dầu tôi đã đoán rằng Ê-din-ghe hiểu biết họ khá tường tận. Hắn nghiêm nghị hỏi:

-- Bao giờ? Bao giờ thì chúng tôi nhận được lưới do thám của ông?

Tôi có thể lập bản danh sách bọn thiếu nữ trong vòng nửa tiếng đồng hồ nhưng muốn làm cho ra vẻ khó khăn, quan trọng, tôi bèn đáp:

-- Tôi sẽ trao danh sách bọn tay chân cho ngài... sau đây ba... không, xem nào, sau đây bốn ngày.

-- Được, tôi sẽ đợi ông. Kể từ hôm nay, cửa phòng tôi luôn luôn mở rộng để đón ông. Hôm nay là ngày 12...Vậy đến ngày 16 tôi sẽ đợi ông ở nhà riêng.

Nói xong hắn ấn vào nút chuông điện:

-- Mời ông Mu-le mang theo sổ sách lên đây -- Hắn ra lệnh cho một tên lính hầu vừa ló mặt vào. Tên này lại biến đi ngay. Ê-din-ghe nhìn tôi nói một cách úp mở và oai vệ -- Tôi muốn cho ông biết thế nào là cộng tác với tình báo Đức. Không có ai rộng rãi bằng người Đức đâu.

Ngay sau đó tên Mu-le nặng nề lê cái xác béo phị vào phòng. Lão đeo kính gọng vàng, mái tóc hoa râm chải sáp bóng mượt, bộ quân phục SS màu đen bó chặt lấy tấm thân đẫy đà của lão và muốn nứt ra trước cái bụng phệ. Ê-din-ghe giới thiệu:

-- Ông Mu-le, chánh thủ quỹ của chúng tôi...

Còn một tên sĩ quan nữa đi theo Mu-le, nhưng chả thấy Ê-din-ghe đả động đến. Hắn chỉ ôn tồn hỏi tên thủ quỹ:

-- Ông mang đủ cả chứ?

-- Bẩm quan chánh, tôi mang theo đúng như lệnh ngài ạ.

Ê-din-ghe vừa nhìn tôi vừa nhìn tên thủ quỹ:

-- Ông Blây, chúng tôi muốn đãi ông một món tiền. Chúng tôi cũng biết người biết của lắm chứ không đâu!

Tôi hơi động đậy người khiến cho Ê-din-ghe lại hiểu lầm trệch sang một ý khác. Hắn vội bảo:

-- Ấy, đừng ngượng ông Blây ạ. Chúng tôi tin rằng ông đáng được thưởng công lắm. Và cũng đừng ngượng vì tôi đã gọi tên thật của ông ra trước mặt ông Mu-le. Ông ta cũng cần phải biết là mình giao tiền cho ai chứ?

Mu-le mở cặp ra trao tiền cho tôi, trong đó có cả đồng Mác lẫn đồng Xtéc-linh. Ê-din-ghe giải thích:

Chúng tôi đưa ông cả hai thứ tiền. Mác để tiêu, còn tiền Anh để bỏ vào két.

Mu-le khúm núm cười hì hì.

Trong tình thế ấy nhất định không nên từ chối. Tôi cầm lấy tập giấy bạc nhét ngay vào túi với thái độ "phớt tỉnh Ăng-lê", nhưng Ê-din-ghe liền ngăn lại:

-- Không, không nên thế. Mong ông đếm lại số tiền cho, nhất thiết phải đếm, và viết cho tờ biên lai. Trong chuyện tiền nong thì chớ nên quý phái rởm như vậy.

Tên sĩ quan đi cùng Mu-le vội vàng trỏ cho tôi ngồi vào bàn rồi kéo cái bàn lại gần.

Tôi đành phải làm theo lời Ê-din-ghe, đếm lại số tiền, viết giấy biên nhận, rồi đưa cho Mu-le.

-- Xong xuôi rồi chứ?

Không hiểu sao Ê-din-ghe không hỏi Mu-le mà lại hỏi tên sĩ quan đi theo kia. Tên này đáp:

-- Thưa xong rồi ạ.

Ê-din-ghe liền hất hàm báo hiệu cho cả hai đi ra ngoài. Sau đó hắn đứng dậy.

Tôi tưởng thế là đã xong xuôi rồi, có ngờ đâu cái tên chúa huênh hoang này vẫn không nhịn được cơn nghiện của hắn. Trước khi chia tay hắn còn phun ra hàng tràng diễn văn dài dòng văn tự, lặp lại cái điệp khúc muôn thuở của bọn phát xít "Giống nòi bá chủ, tinh thần Nhật nhĩ man ¹, thanh gươm trừng phạt... "

"Đế quốc Đức mới cần phải vâng lệnh thượng đế làm bá chủ hoàn cầu. Lưỡi cày Đức sẽ khai phá đất Nga dưới bóng thanh gươm thần của dân tộc Đức. Một công nhân Đức mạt lưu, xét về phương diện sinh vật học và theo quan điểm chủng tộc cũng còn gấp trăm lần dân Nga, Ba Lan, Lét-tô-ni và các nòi giống mọi rợ khác. Chúng sẽ được dùng làm bia đỡ đạn cho lính Đức. Dân bản xứ phải làm, làm hùng hục, làm chết bỏ. Không cần phải nuôi chúng. Chúng chỉ đáng làm phân bón mà thôi. Trong cuộc chiến tranh diệt cộng này chả cần đến tinh thần cao thượng và danh dự nhà binh. Khôn sống mống chết, mạnh được yếu thua. Không có gì là nhân đạo hết. Lưỡi gươm thần trừng trị của chúng ta sẽ làm cỏ sạch dân tộc nào dám cả gan cản bánh xe tăng, cản vó ngựa của chúng ta. Có thể ngay hôm nay, có thể trong 10 năm, có thể trong 100 năm nữa... "

Đó chính là bản trường ca do Hít-le, Him-le và Rô-den-be sáng tác.

Hắn ưỡn ngực ra, hoa chân múa tay tưởng chừng như mình đang đứng trước cuộc mít tinh lớn.

Ngày hôm sau Giê-lê-nốp đến nhà tôi. Lần này anh đi thẳng qua cửa chính. Mác-ta vào báo:

-- Có người hỏi ông, cái người mà hôm nọ đã cùng ông đi đâu đấy.

Giê-lê-nốp mang theo giấy tờ đã được đổi tên là Vích-to Sa-ru-sin. Những giấy tờ ấy được làm chính xác và ăn khớp y như thật.

Tôi gọi Mác-ta lên bảo là tôi đã thuê lái xe. Để dò xét thái độ phản ứng của chị, tôi nói:

-- Anh ta sẽ ngủ ở đây. Kê cho anh ta một chiếc giường ngoài hành lang, nghe chưa?

Sở dĩ chúng tôi chọn nơi này làm chỗ nghỉ cho Giê-lê-nốp vì ở đó có hai lối để đi ra khỏi nhà.

Mác-ta vốn bản tính trầm ngâm, ít ăn ít nói, nhưng nay thấy có người mới đến ở chị cũng lộ vẻ vui mừng. Chị thưa:

-- Thưa ông, cháu xin vâng lời ông. Nếu ông cho phép, cháu sẽ mang chiếc đi-văng nhỏ ở phòng khách ra cho ông Vích-to nằm.

Tôi tò mò hỏi:

-- Anh ta không làm gì phiền cho chị chứ?

-- Thưa ông, trái lại thế đấy ạ. Cháu rất sung sướng được chăm nom cho một người đáng mến như vậy.

Mác-ta đi rồi, tôi quay sang Giê-lê-nốp:

-- Cậu làm thế nào mà khéo thu phục lòng người đến thế?

Giê-lê-nốp cười tủm:

-- Có lẽ chị ta đã đoán ra được ít nhiều. Chị ấy là một phụ nữ bình thường đã nếm biết bao điều cay đắng khổ nhục do quân phát xít gây nên. Nhiều người thân thích của chị bị dồn sang Đức, một người em trai bị treo cổ. Các đồng chí bạn của em chị biết rõ chị lắm và họ đã khuyên nên hỏi ý kiến chị về cử chỉ hành động của anh. Chị ta cho biết anh là một người tốt, mực thước. Chị ta quý trọng anh ở chỗ là không hề dan díu với An-cốp-xcai-a và bọn thiếu nữ thường lui tới nhà này. Hôm chúng ta bố trí chuyến đi đến căn cứ du kích thì chị nhận nhiệm vụ báo trước cho tôi biết mọi tình hình để tránh sự phục kích bất ngờ của bọn mật thám.

Giê-lê-nốp đã làm cho tôi mở mắt. Tôi đã nhìn thấy sự thật về Mác-ta. Thế mà trước kia đã có lúc tôi dám nghi ngờ chị làm tay sai cho bọn Đức.

Bây giờ lại phải dò xét thái độ ban đầu của An-cốp-xcai-a đối với Giê-lê-nốp.

Ả mò đến lúc trời gần tối, đi vào phòng ăn ngồi xuống bên bàn châm thuốc hút.

-- Có thể mừng anh đấy. Ê-din-ghe rất bằng lòng anh.

-- Cô cũng đã biết rồi sao?

-- Cái gì mà tôi chả biết, nhất là những việc có ít nhiều liên quan đến tôi.

-- Tôi cũng có tin mới muốn báo cho cô biết. Tôi đã thuê một người lái xe.

Ả sẵng giọng:

-- Để làm gì? Thực là thừa tiền!

Tôi phân trần:

-- Tôi không thể lạm dụng lòng tốt của cô mãi được. Hơn nữa, anh ta đã ở đây rồi.

-- Hắn là người thế nào?

-- Kiều dân Nga ở Ta-lin, tên là Vích-to Sa-ru-sin.

-- Này Béc-din ạ, anh còn nhẹ dạ tin người quá.

Tôi nổi nóng:

-- Cô định cường điệu sự non nớt của tôi hay sao?

-- Nhưng anh đã xem kỹ giấy tờ của hắn chưa? Có thể cho tôi xem được chứ?

-- Tất nhiên.

Tôi chạy vào văn phòng lấy giấy tờ đưa cho ả. Ả chăm chú xem xét hồi lâu và lắc đầu ra vẻ phật ý:

-- Đáng tiếc là không có chỗ nào thiếu sót cả.

Tôi ngạc nhiên:

-- Sao lại "đáng tiếc"?

-- Bởi vì giấy tờ thật thường vẫn có chỗ sai lệch một tí. Những kẻ đội lốt, giả mạo thì giấy tờ của họ bao giờ cũng rất khuýp, không bẻ vào đâu được nữa.

Trong mấy phút cả hai đều ngồi yên lặng, chợt ả thốt lên:

-- Hay là bọn Đức sai hắn đến đây. Mà bọn du kích đỏ cũng rất có thể làm nổi việc này. Và biết đâu chính anh đã chỉ cho chúng nơi ẩn náu của mình -- Ả nhấp nháy đôi mắt tinh quái -- Này, anh Béc-din, chớ có bắt cá hai tay nhé. Lần thứ hai thì tay súng tôi không run đâu đấy.

Tôi vẫn ung dung đáp:

-- Cô quá giàu đức tính đa nghi nhà nghề. Tôi bao giờ cũng sẵn sàng nghe lời cô khuyên, nhưng về việc này tôi xin cam đoan rằng hắn chỉ là một lái xe, không hơn không kém.

-- Hắn đã đến đây rồi à?

Tôi bấm chuông gọi Mác-ta:

-- Nếu ông Víc-to còn ngoài kia thì mời ông vào.

Liền sau đó Giê-lê-nốp đã lật đật đi vào phòng ăn, thái độ lễ phép, điềm đạm, đường hoàng.

An-cốp-xcai-a chòng chọc ngắm anh từ đầu đến chân hồi lâu, nhưng anh không hề tỏ vẻ khó chịu, sốt ruột. Thình lình ả hỏi:

-- Tên thật anh là gì?

-- Thưa, Vích-to Sa-ru-sin -- Giê-lê-nốp điềm nhiên đáp.

-- Anh từ đâu đến?

-- Thưa, từ Ta-lin.

Giê-lê-nốp nói tiếng Nga nhưng giọng lơ lớ tiếng nước ngoài vì anh vốn có biệt tài đóng kịch.

An-cốp-xcai-a hạch:

-- Tôi không vừa lòng với giấy tờ của anh.

Giê-lê-nốp chỉ khẽ nhún vai. Ả liền cho anh lui ra, rồi bảo tôi:

-- Chính hắn cũng chả làm cho tôi vừa ý. Những kẻ giả mạo bề ngoài vẫn có thể gây thiện cảm với mọi người.

-- Tôi lại nghĩ khác. Cô không nghe thấy hắn nói tiếng Nga thế nào ư? Hắn nói tiếng Anh thạo hơn nhiều, chẳng hề vấp váp.

An-cốp-xcai-a lắc đầu nguây nguẩy:

-- Không, không. Nếu bọn Intelligence service cần hắn giả dạng là người Nga thì hắn uốn cái giọng ấy cho mà xem không thao thao bất tuyệt hơn anh ấy à? Suy như anh đây này, anh nói tiếng Anh chả thạo là gì?

Ả bỏ ra về và luôn hai ngày liền không bén mảng đến như muốn tỏ cho tôi biết rằng ả giận tôi vì hành vi tự tiện vừa qua.

Trưa ngày 16,một tên Giét-ta-pô đến nhà tôi lễ phép báo tin:

-- Quan chánh nhắc là tối nay quan lớn đợi ngài tại nhà riêng.

Tôi liền lục cuốn sách ghi số dây nói và dựa vào đó sao ra một bản danh sách các nữ do thám của Blây. Chỉ mất độ nửa giờ tất cả.

Tối đến, Giê-lê-nốp lái xe đưa tôi đến Ê-din-ghe.

Lão chánh mật thám sống trong một tòa lầu rộng thênh thang.

Đứng gác bên ngoài là một tên hiến binh, tên ra mở cổng cho tôi cũng là hiến binh. Ê-din-ghe ra tận cửa đón tôi và mời vào phòng khách.

Đồ đạc bày đầy một căn phòng rộng. Nào bàn lớn, bàn con, ghế bành, ghế đẩu, ghế tựa, đôn, đi-văng, thảm, đệm, khăn trải bàn thêu thùa sặc sỡ, lọ cổ, ấm chén bằng pha lê, thủy tinh, sứ... chắc toàn là của ăn cướp.

Trên đi-văng ngồi chễm chệ một mụ to béo mà tôi đã có dịp trông thấy tại nhà giáo sư Grê-nhe. Ê-din-ghe dẫn tôi đến cạnh mụ:

-- Lốt-ta, tôi xin giới thiệu với mình -- Hắn ngừng lại khoảng một giây -- hẵng tạm gọi là ông Béc-din. Chắc mình còn nhớ ông Béc-din, vì ông ta đã đến chơi bác sĩ Grê-nhe một lần.

Mụ đon đả chào hỏi và đôi mắt lờ đờ cứ trân trân nhìn xuống chiếc bàn con đặt trước lò sưởi. Trên bàn đã sắp sẵn những chiếc tách xinh xắn, cốc, ly, bánh bích quy, bánh nướng, rượu mùi... Quanh bàn là mấy cái đôn phủ lụa mỡ gà. Ngọn đèn tỏa ánh sáng dịu dưới chiếc chao màu nâu nhạt có vẽ những hình gì lăng nhăng không rõ. Ê-din-ghe bảo vợ:

-- Mình mời ông Béc-din dùng cà phê đi chứ?

Mụ ta ngượng nghịu cười:

-- Ông Béc-din...

Chúng tôi ngồi vào bàn. Tên lính SS mở cổng cho tôi khi nãy bây giờ giữ chân bồi bàn, mang vào một phích cà phê bốc khói nghi ngút. Vợ Ê-din-ghe nhanh nhảu rót cà phê vào các tách, còn hắn thì rót rượu mùi cho tôi và hắn.

-- Xin nâng cốc.

Ê-din-ghe nhìn vợ bằng một cái nhìn kẻ cả:

-- Lốt-ta! Sao mình không mời ông Béc-din xem vật quý của chúng ta đi?

Lốt-ta liền đưa mắt về phía chiếc chao đèn và ngoan ngoãn nói:

-- Theo cho đúng mốt cũng thật là vất vả. Tôi phải chạy vạy mãi mới xoay được chiếc chao đèn này đấy.

Tôi liếc qua chiếc chao đèn một cái để chiều ý chủ nhân chứ cũng chả thấy nó có gì là đặc biệt cả, nhưng Ê-din-ghe phu nhân thì có vẻ tưởng rằng tôi tỏ ý thán phục lắm. Mụ cười khìn khịt:

-- Giá mà ông biết nó đáng giá đến thế nào! Ai cũng ước ao có được những chiếc chao đèn lịch sự như vậy. Tôi đã phải đánh đổi cả một bộ đồ trà quý nhất mang từ bên Pháp về...

Vợ tên chánh mật thám nói rặt những chuyện xã giao kiểu cách, còn tôi thì chỉ ngồi nghe theo phép lịch sự.

Tôi từ chối tách cà phê thứ hai của chủ nhân:

-- Thưa quan chánh, tôi không quen uống nhiều cà phê ban đêm.

-- Thế thì chúng ta bắt đầu vào công việc vậy -- Ê-din-ghe gật đầu ra hiệu cho vợ -- Lốt-ta, mình có thể vào phòng ngủ được rồi.

Tôi nghiêng mình chào mụ.

Khi vợ đã ra đi, Ê-din-ghe bảo tôi:

-- Ông Blây, trao cho tôi bọn tay chân của ông đi. Tôi sốt ruột lắm rồi.

Tôi giơ ngay bản danh sách ra. Hắn vồ lấy tờ giấy, liếc nhìn qua và tôi thấy sắc mặt hắn đỏ gay như mào gà, hai hàng ria mép khẽ động đậy. Hắn nghiến răng ném mảnh giấy xuống bàn hỏi tôi:

-- Cái gì đây? Thế này là cái quái gì?

Tôi đáp lại bằng giọng tự hào:

-- Bọn thủ hạ của tôi chứ còn cái gì nữa. Tôi có tai mắt ở khắp các tiệm cà phê, cửa hiệu, phòng cắt tóc... Bản danh sách này ghi rõ những ai ở đâu, làm gì...

Nhưng hắn không thèm nghe nữa. Hắn rít lên:

-- Ông chế diễu tôi đấy phỏng? Tôi cần bọn nhãi ranh này làm cái quái gì? Chúng tôi đã bỏ chúng vào túi từ lâu rồi. Chúng làm việc cho ông, cho chúng tôi, cho tất cả những ai muốn. Ông cho tôi là thằng ngốc hay sao? Tôi muốn lưới do thám thực thụ của ông kia!

Đúng là hắn muốn moi lưới gián điệp mà Prô-nin đã nói với tôi, nhưng ngoài bọn thiếu nữ này thì tôi còn biết ai nữa đâu. Tôi buồn rầu đáp:

-- Thưa quan chánh...

Ê-din-ghe gầm lên:

-- Đừng giở trò nỡm ra đây nữa. Ông cố giấu bọn tay chân, giấu điện đài, định xỏ chúng tôi và tưởng là mưu gian sẽ trót lọt. Này đại úy Blây! Một là ông hạ khí giới, hai là để chúng tôi lột da ông ra để làm chao đèn.

Con thú dữ đã giận sùi bọt mép nhưng tôi vẫn cứng cỏi đáp:

-- Thưa quan chánh, ngài chả cần phải dọa tôi làm gì. Dù sao tôi vẫn là một sĩ quan Anh quốc, vốn chỉ biết sợ thượng đế và đức nữ hoàng thôi...

Ê-din-ghe yên lặng giây lát, hau háu nhìn tôi bằng đôi mắt cú vọ rồi chợt phá lên cười:

-- Ha ha! Đức nữ hoàng của ông chắc cũng thú vị lắm nếu được trông thấy cái này -- Hắn thọc tay vào túi áo và quẳng ra bàn một mớ ảnh rồi dằn từng tiếng -- Ông ngắm xem! Đức nữ hoàng cũng phải giương mắt ếch ra mà ngắm!

Tôi nhặt mấy tấm ảnh lên xem. Nói đúng ra đó chỉ là một kiểu ảnh, trong đó có hình tôi đang ngồi bên bàn giấy của Ê-din-ghe đếm bạc, Ê-din-ghe đứng sau lưng. Tôi choáng váng người, hiểu ngay ý nghĩa thâm độc của mấy chiếc ảnh đó. Một sợi dây hết sức chắc chắn để trói buộc, hãm hại những ai không chịu vâng lời. Thì ra tên sĩ quan đi theo Mu-le hôm nọ cốt để thi hành quỷ kế này đây. Nếu cơ quan Intelligence service mà nắm được bức ảnh đó thì ôi thôi: đại úy Blây đã đến ngày tận số! Ê-din-ghe cười mát:

-- Còn cần phải làm gì nữa để thu ngài vào chiếc hồ lô của chúng tôi?

Tôi cúi đầu đứng lặng hồi lâu, sau mới ngước mắt lên cất cái giọng rõ não nùng như giọng hoàng tử Hăm-lét:

-- Vâng thưa ngài, tôi đã thua ván cờ này, tôi đã mắc bẫy. Nhưng tôi cũng biết rằng mình nên làm gì bây giờ. Một viên đạn vào trán, đó là con đường duy nhất của người sĩ quan sa cơ thất thế như tôi. Mong ngài sẽ rộng lượng cho tôi sống nốt đêm nay nữa để kịp viết vài dòng tuyệt mệnh cho bạn bè thân thích...

Thế mà cái giọng bi ai, phường chèo ấy lại xúc động đến can tràng của tên Giét-ta-pô lang sói...

Ê-din-ghe hốt hoảng, sợ tôi tính nước liều, vội vàng đổi giận làm lành:

-- Thôi được, ông Blây ạ. Lần này tôi tha cho ông về cái tội đùa cợt. Nhưng nhớ là đừng đùa dai lần nữa nhé. Nếu muốn ngắm trăng thì phải chỉ cho tôi những ngôi sao của mình.

Tôi ủ rũ đáp:

-- Thưa quan chánh, rồi ngài sẽ thấy. Nhưng ngài cần hiểu rằng không phải chỉ có việc đi đếm đầu từng đứa rồi trao từ tay chủ này sang chủ khác một cách đơn giản đâu. Phải kiểm tra, xem xét, chuẩn bị, báo tin cho chúng. Có thế chúng mới mang lại lợi ích cho ngài. Mỗi một đứa đều có cá tính riêng của chúng chứ. Người khác không thể bán chúng được, mà nên để chúng tự bán mình thì hơn.

-- Được, được lắm ông Blây ạ. Chúng tôi tin và chờ ông, nhưng chỉ nhắc ông nên vứt bỏ cái lối nhạo đời kiểu Ăng-lê đó đi và chớ coi chúng tôi là trẻ con.

Lợi dụng cuộc rút lui của Ê-din-ghe tôi liền vòi vĩnh:

-- Thưa quan chánh, ngược lại, tôi sẽ xin hết sức thành thực với ngài và còn mong ngài giúp đỡ một tay nữa là khác. Tôi cũng chưa quen biết hết bọn thủ hạ của mình, có một số do viên sĩ quan Anh trước đây giao lại cho tôi. Do đó mà tôi cần phải thân hành đi kiểm tra, thử thách chúng... và cần phải có một lái xe làm được việc.

Ê-din-ghe tươi cười:

-- Chúng tôi sẽ thuê...

-- Không dám, xin cám ơn ngài. Tôi đã thuê được rồi. Bây giờ chỉ xin ngài vui lòng cấp cho hắn các giấy tờ cần thiết.

-- Hắn là người thế nào đã?

-- Kiều dân ở Lét-tô-ni tên là Vích-to Sa-ru-sin...

-- Người Nga à? -- Ê-din-ghe hỏi có vẻ ngờ vực.

Tôi giả vờ làm bộ như bất đắc dĩ phải khai sự thực:

-- Vâng, tôi xin thưa thật với ngài. Hắn chính là một trong những tên do thám của tôi mà ngài đang cần. Hắn giữ chân liên lạc và nếu được ở gần tôi thì sẽ làm được nhiều việc lắm.

Ê-din-ghe hấp tấp hỏi dồn:

-- Giòng dõi Ăng-lê hay sao?

-- Vâng, đúng như vậy. Nhưng tôi không muốn rằng...

Ê-din-ghe vui vẻ gật đầu:

-- Tôi hiểu ý ông. Trong trường hợp này thì tôi rất sẵn lòng.

Hắn hứa ngay ngày mai sẽ ra lệnh cấp giấy tờ cho người lái xe của tôi rồi hai bên chia tay nhau, rất hài lòng.

Ngày hôm sau tôi kể lại cuộc hội kiến cho An-cốp-xcai-a nghe. Ả chăm chú theo dõi từ những chi tiết hết sức vụn vặt. Trong khi kể chuyện tôi không quên mỉa mai bình phẩm thói khoe của, đài các rởm của hai vợ chồng tên chánh mật thám, nhất là cái mụ béo phị ấy.

-- Thật là một điển hình kiểu tư sản thối nát, xa hoa đài các rởm...

An-cốp-xcai-a liền phản đối:

-- Chớ nói thế! Một chiếc chao đèn bao nhiêu tiền của!

Tôi khó chịu hỏi vặn:

-- Cái chao đèn ấy có gì là lạ? Cũng như trăm ngàn cái khác, mặc dầu bà Ê-din-ghe cứ dài môi ra mà khoe khoang.

-- Anh ngốc lắm! Nó làm bằng da người kia đấy! Thứ đó người ta sản xuất trong các trại tập trung. Vì vậy mà hiện nay ở Đức những nữ chuyên viên nổi tiếng của các công ty mỹ nghệ đang đua nhau nghĩ ra các kiểu chao đèn lịch sự nhất.

Tôi ngây người ra chưa tin hẳn. An-cốp-xcai-a nhắc lại:

-- Phải rồi, đúng đấy. Nếu giấy thấm và chao đèn làm bằng da người có hình xăm trên đó, thì sẽ đắt vô giá.

Lúc ấy tôi mới rợn cả người..., và cảm thấy lợm giọng khi nghĩ đến tách cà phê đêm qua trong phòng khách hào nhoáng lộng lẫy nhà Ê-din-ghe. Nhưng An-cốp-xcai-a thì đã quên ngay câu chuyện chiếc chao đèn và hỏi sang công việc thường ngày. Ả tỏ vẻ không vừa lòng với việc Ê-din-ghe nhận lời cấp giấy thông hành cho Vích-to. Hình như ả nghi chính Ê-din-ghe đã bí mật cài Vích-to đến để rình mò tôi. Việc Ê-din-ghe đòi nắm lưới gián điệp của Intelligence service khiến cho ả nghĩ ngợi nhiều. Ả đăm chiêu gật gù:

-- Hắn lại định theo gót Blây trước kia đây. Hắn muốn chiếm đoạt những cái mà thượng đế không dành riêng cho hắn. Được, rồi hắn sẽ chui vào chiếc thòng lọng như Blây...

Chương trước                                                                                Chương sau

1001 truyện trinh thám tuyệt hay
     
                                Gồm        “Chiếc Nhẫn Tình Cờ-Những Người Thích Đùa-Pháo Đài Số- Sherlock homes-Điệp Vụ Bí Ẩn-Chinh Đông Chinh Tây-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân-Xâu Chuỗi Ngọc Trai-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-Chuến Tàu 16 Giờ 50-Trại Giam Địa Ngục-Nnghinf Lẻ Một Đêm-Rừng Thẳm Tuyết Dày-Nam Tước Phôn gôn Rinh-xâu chuôi ngoc trai cái kính  chiếc khuy đong
 VV…”  https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

nhathongnguyen.blogspot 9.8 su10 nhathongnguyen.blogspot 90286 student

Receive All Updates Via Twitter