nhathongnguyen

Không có gì xa lạ đối với con người

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2020

mot chuyen đi trăng mât Chiêc khuy đong


mot chuyen đi trăng mât chiếc  khuy đong



Chương 16: Một Chuyến Đi Trăng Mật
Giê-lê-nốp không một chút nào được nghỉ, suốt ngày đêm anh cứ quần quật với công tác. Bao giờ tống cổ hết bọn Đức ra khỏi Lét-tô-ni may ra mới có chút ít thì giờ rảnh rang.

Dần dần Giê-lê-nốp đã khám phá gần hết điều bí mật của những con số ghi trong bản danh sách điệp viên. Chúng tôi đã phải tốn rất nhiều thời gian để lùng khắp Lét-tô-ni mới tìm ra những "bông hoa" oái oăm của đại úy Blây để lại.

Một lần tôi đến thăm hoa "Uất kim cương". Đó là tên phó xếp ga Cvi-át-cốp-xki ở vùng Li-e-pa. Hắn có quyền điều động tàu đi, đến và nếu có thể gây ra những vụ đổ tàu vô tội vạ. Tôi gặp hắn tại sân ga. Sau khi đọ hoa, hắn mừng cuống lên mời tôi về nhà báo cáo công tác vì đã lâu lắm hắn bị mất liên lạc với Blây. Tôi liền hạ lệnh cho hắn tiếp tục nhiệm vụ. Hắn hứa sẽ hết sức ra tay.

Quả thật chỉ mấy hôm sau những đoàn tàu chở lính Đức, quân dụng, vũ khí, lương thực bắt đầu đổ liên tiếp. Cvi-át-cốp-xki hăng hái lắm, vì hắn cứ đinh ninh là đã chấp hành mệnh lệnh của Bộ tổng tư lệnh Anh.

Chắc các bạn còn nhớ tên chủ hiệu bán củi lần trước đến nhà gạ tôi mua củi và suốt buổi nói chuyện hắn cứ cầm trong tay tấm bưu ảnh in bông hoa tím? Tên thật của hắn là Blum và biệt hiệu chính là "bông hoa tím". Blum ở phố Ma-rin-xcai-a, số nhà 39. Thoạt trông thấy tôi hắn giở giọng "sát hạch" xem có phải là Blây không, vì lần trước hắn đến tôi để xin ý kiến hoặc thủ tiêu hoặc phân tán số xăng và dầu hỏa còn lại trong kho, nhưng tôi cứ điềm nhiên, không nói một lời nào, từ đó hắn sinh nghi ngờ. Tôi bèn nói dối là hôm ấy có một người khả nghi ở phòng bên cạnh nên không dám bàn đến công việc. Tin tôi là Blây, hắn yên trí phun ra hết những điều bí mật...

Tóm lại việc tìm ra bọn tay sai của Blây tốn rất nhiều công phu và việc bí mật lái chúng vào những hoạt động chống phát xít là cả một cuộc đấu trí gay go, nhưng chúng tôi xin miễn kể ra đây, tuy rằng nguyên đoạn này có thể chép lại thành một pho sách dày.

Trong số 26 "bông hoa" của Blây có ba tên đã mất tung tích. Căn cứ theo địa chỉ ghi trong bản danh sách tôi và Giê-lê-nốp đã mò đến chỗ ở cũ của chúng, nhưng những người láng giềng cũng không rõ chúng chạy đi đằng nào. Có thể chúng đi lánh nạn sang phương Đông hay phương Tây gì đó. Tuy nhiên chúng tôi không dám quyết đoán. Còn bốn tên khác chúng tôi chưa kịp đến gặp thì tình hình đã biến chuyển đột ngột. Sau chiến tranh, một tên trong số này đã "chạm trán" phải chúng tôi. Thế là chúng tôi tìm ra được 19 tên cả thảy.

Dạo ấy bọn Giét-ta-pô và An-cốp-xcai-a không ngăn trở gì đến việc làm của chúng tôi. Có lẽ sau khi trở thành bà "giáo sư", ả bận bịu nhiều việc riêng. Còn tên Pôn-man tuy vẫn theo dõi tôi rất ngặt, nhưng lại lầm tưởng là tôi đang kiểm tra lưới điệp viên để nộp cho hắn nên hắn tỏ vẻ hài lòng và mặc kệ.

Một bữa An-cốp-xcai-a đến nhà tôi, ăn mặc như vũ nữ: áo chẽn màu xanh lá cây, mũ giắt lông chim, găng tay ni lông. Mặt ả thoáng nét buồn:

-- Béc-din, xin từ biệt anh.

-- Cô không đùa chứ?

-- Không, nói thật đấy. Chỉ vài hôm nữa tôi và Grê-nhe sẽ sang Mỹ, chúng ta sẽ xa nhau, Béc-din ạ.

-- Thế Grê-nhe bỏ dở công việc ở đây ư?

-- Sẽ có người khác thay, còn Grê-nhe sẽ tiếp tục việc nghiên cứu khoa học to lớn của y. Tý nữa y đến, anh hỏi thì rõ hơn.

Vừa bước vào cửa, con sếu già vui vẻ chào tôi rồi lọm khọm đến cầm tay An-cốp-xcai-a hôn hít.

-- Bà An-cốp-xcai-a bảo là ông sẽ...

-- Vâng, độ hai, ba tuần nữa chúng tôi sẽ đáp máy bay lên đường. Bên ấy đã sẵn cả rồi: biệt thự, phòng thí nghiệm, viện nghiên cứu đang chờ đón chúng tôi.

-- Còn lũ trẻ con mồ côi?

-- Tôi đã giao lại cho nhà đương cục Đức tại Ri-ga, và tôi không còn trách nhiệm gì với chúng cả.

Grê-nhe xem đồng hồ rồi đứng lên. An-cốp-xcai-a lạnh lùng bảo lão:

-- Ông về trước đi, tôi sẽ về sau.

Grê-nhe ngoan ngoãn đi ra. Ả đặt mấy ngón tay búp măng lên lòng bàn tay tôi. Tôi hỏi:

-- Chúng ta còn gặp lại nhau nữa không?

-- Tất nhiên! Đây có phải là buổi gặp gỡ cuối cùng đâu.

An-cốp-xcai-a đứng sát vào, đôi mắt đĩ thõa nhìn tôi như van lơn:

-- Anh hôn em đi!

Tôi lắc đầu. Ả giận dữ rút tay lại, quay ngoắt trở ra, đóng cánh cửa đánh sầm một cái.

Tôi chưa kịp xuống nhà ăn thì Giê-lê-nốp đã từ phòng bên cạnh bước sang:

-- Việc gì thế?

-- Vẫn lại tấn tuồng cũ.

-- Chúng nó sắp chuồn phải không?

-- Đúng.

-- Rắc rối to đấy!

-- Cậu bảo sao?

-- Anh không hiểu ư? An-cốp-xcai-a đi rồi thì chúng mình sẽ lâm vào tình thế khó khăn ngay. Nếu không có ả giang hồ đó bên cạnh thì tính mệnh của anh sẽ treo đầu sợi tóc.

-- Không lo, cuối cùng tớ sẽ tính nước liều với chúng...

-- Liều bản thân chúng mình thì có thể được, nhưng còn công việc? -- Giê-lê-nốp ra chiều lo lắng -- Nói chung nhiệm vụ của anh về căn bản đã hoàn thành rồi. Chúng tôi cần bảo vệ tính mạng cho anh và cứu lấy các em bé mồ côi. Nhất định phải như thế.

-- Vậy thì cậu định làm gì bây giờ?

-- Cần gặp ngay Prô-nin để xin ý kiến đã.

Mấy ngày sau trong giới thượng lưu ở Ri-ga người ta đồn ầm lên rằng giáo sư Grê-nhe sẽ cùng phu nhân đáp máy bay sang Tây Ban Nha để hưởng tuần trăng mật.

Chắc là chỉ có Béc-din và vài ba tên tai to mặt lớn ở Ri-ga mới hiểu rõ chuyến đi trăng mật này.

Chương trước                                                                                     Chương sau

     
                                Gồm        “Chiếc Nhẫn Tình Cờ-Những Người Thích Đùa-Pháo Đài Số- Sherlock homes-Điệp Vụ Bí Ẩn-Chinh Đông Chinh Tây-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân-Xâu Chuỗi Ngọc Trai-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-Chuến Tàu 16 Giờ 50-Trại Giam Địa Ngục-Nnghinf Lẻ Một Đêm-Rừng Thẳm Tuyết Dày-Nam Tước Phôn gôn Rinh-xâu chuôi ngoc trai cái kính  chiếc khuy đong
 VV…”  https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

nhathongnguyen.blogspot 9.8 su10 nhathongnguyen.blogspot 90286 student

Receive All Updates Via Twitter