nhathongnguyen

Không có gì xa lạ đối với con người

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2020

Cây Xên Xanh Bên Vung nươc Chiêc khuy đong




Cây Xên Xanh Bên Vung nươc  Chiêc khuy đong 
   Chiêc khuy đong




Chương 17: Cây Xên Xanh Bên Vũng Nước
Nhận được tin triệu tập, địa điểm và mật khẩu; đúng giờ đã dặn, tôi đến bấm chuông phòng 14, số nhà 7, phố Rúp-bi-ê-xi-bát. Cửa hé mở. Một người đàn bà đứng tuổi ăn mặc diêm dúa nhìn tôi từ đầu đến chân. Tôi nói nhỏ:

-- "Cây xên xanh bên vũng nước"...

-- Mời anh vào.

Người đàn bà đóng vội cửa, dắt tôi đi dọc hành lang vào bếp và khẽ gọi:

-- En-da, đưa người này...

Chị làm bếp không ngẩng đầu lên, lặng lẽ mở cửa sau. Chúng tôi lần xuống cầu thang tối om ra đường đi một quãng khá xa rồi lẩn vào góc phố, qua luôn mấy ngách ngoắt ngoéo và dừng lại trước hai cánh cửa đóng chặt. Chị làm bếp vẫn lặng thinh, đưa tay trỏ vào cửa và quay trở về. Tôi ấn ngón tay vào nút điện, một người đàn ông ra mở cửa. Sau khi trao đổi mật khẩu người ấy đưa tôi lên gác hai mở cửa nhà bếp đẩy tôi vào và bảo:

-- Cứ gõ cửa đó.

Cô thiếu nữ ló đầu tóc quăn ra, giương to đôi mắt xanh nhìn thẳng vào mặt tôi:

-- Anh cần gặp ai?

Tôi nói:

-- "Đi về bên phải".

Cô thiếu nữ chưa kịp trả lời thì từ phía trong có tiếng nói quen thuộc:

-- "Về bên trái cơ".

Người con gái bước tránh ra nhường lối vào cho tôi.

Prô-nin vẫn mặc y phục Giét-ta-pô ngồi sau bàn. Giê-lê-nốp đã đứng bên cạnh.

-- Chào cậu.

-- Tôi đến nhận lệnh.

-- Thế nào, xong xuôi chứ?

-- Vâng, Giê-lê-nốp chắc đã báo cáo với anh cả rồi?

-- Thế nghĩa là cậu có thể trở về đơn vị?

Tôi mừng rơn tưởng như muốn nhảy cẫng lên bá lấy cổ Prô-nin mà hôn, nhưng cố nén xúc động, tôi điềm nhiên đáp:

-- Cái đó tùy anh.

-- Các cậu cừ lắm, đã hoàn thành một nhiệm vụ lớn lao. Bây giờ chúng mình tiếp tục bàn kế hoạch sắp đến -- Prô-nin ngừng lại trong chốc lát, mấy đầu ngón tay khẽ gõ đều đều xuống mặt bàn -- Phải, Ma-ca-rốp sẽ về đơn vị cũ và mang cả các em bé mồ côi ở biệt thự Grê-nhe sang căn cứ của ta. Công việc khó đấy, các cậu thử thảo luận xem.

Giê-lê-nốp suy nghĩ rồi quả quyết:

-- Được, nhưng phải có máy bay. Tôi đề nghị chọn một phi công cứng vào khoảng nửa đêm sẽ hạ cánh xuống sân bay bí mật cạnh biệt thự Grê-nhe. Tất cả mọi việc phải giải quyết chớp nhoáng trong nửa tiếng đồng hồ...

Tôi và Giê-lê-nốp ngồi yên chờ ý kiến của Prô-nin. Anh nói chậm rãi:

-- Hành động ấy mạo hiểm lắm, vì biệt thự và sân bay chúng nó canh phòng hết sức cẩn mật, máy bay hạ cánh xuống sẽ bị lộ ngay. Nhưng... không còn cách nào hơn -- Anh im bặt, thở dài một cái rồi tiếp -- Thử liều một phen. Phải, không có cách nào hơn. Bây giờ Ma-ca-rốp phải lập tức điều tra tình hình canh gác ở biệt thự, chuẩn bị nhặt hết bản đồ, bưu ảnh, danh sách mang theo. Còn Giê-lê-nốp ngay ngày hôm nay phải dùng điện đài liên lạc với Bộ tổng tư lệnh để thảo luận kế hoạch phối hợp hành động. Cậu sẽ chỉ huy cuộc đột kích đêm đó. Theo tôi thì nên như thế này: trước hết cả đoàn máy bay ta cần lượn quanh thành phố ném bom thật dữ, sau đó một chiếc tách ra và hạ ngay xuống sân bay. Còn những chiếc kia vẫn tiếp tục ném bom. Lúc ấy các cậu đã phải sẵn sàng ở đấy rồi. Tớ hoàn toàn không nhúng tay gì vào việc này cả. Các cậu liệu mà tiến hành cho gọn.

Thế là xong cuộc họp. Chúng tôi tuần tự chia tay mỗi người một ngả.

Về đến nhà, trời đã tối, tôi thu nhặt ngay những tài liệu cần thiết rồi gọi dây nói đến biệt thự cho An-cốp-xcai-a:

-- Tôi muốn gặp cô một tí có được không?

-- Mời anh cứ đến.

-- Chồng cô không ghen chứ?

-- Y đi vắng rồi, còn lâu mới về.

Tôi xuống nhà, vội vã đánh xe một mạch đến biệt thự gặp An-cốp-xcai-a.

-- Báo cho cô là mọi bí mật của bản danh sách hiện đã nằm gọn trong túi tôi, chỉ vài hôm nữa tôi sẽ có một lưới điệp viên nguyên vẹn.

-- Thật ư? Thế mà em cứ nơm nớp sợ việc không thành. Ôi, một tặng vật quý giá cho nước Mỹ!

Tôi liền đổi giọng:

-- Khi rời khỏi nơi này, có lẽ cô sẽ quên hết tất cả...

-- Ồ, sao anh nói thế. Em nhớ anh mãi mãi cơ mà...

-- Cô đi bằng máy bay chứ?

-- Phải, máy bay từ Mỹ sang đón chúng em. Chuyến đầu tiên sẽ đỗ lại tại Tây Ban Nha.

-- Khởi hành ở sân bay nào?

-- Sân bay riêng để Grê-nhe còn mang theo tài liệu và sách vở của y.

-- Không một kẻ nào ngăn cản chuyến đi của cô hay sao?

-- Hừ, ai dám vào đây làm việc ấy? Liệu họ có chống nổi với 10 tên SS bảo vệ biệt thự này không?

-- Cả biệt thự và sân bay mà có 10 tên bảo vệ?

-- Thường xuyên chỉ thế thôi. Pôn-man trực tiếp bố trí và điều khiển việc canh phòng này đấy. Để giữ bí mật, 10 tên ấy không đổi đi một nơi nào khác mà phải ở đây mãi.

An-cốp-xcai-a vẫn đinh ninh tôi là cánh tay phải của ả và chắc mẩm rằng chuyến đi trăng mật sắp tới sẽ bằng phẳng, tốt đẹp như cái ước mơ hão huyền ôm ấp bấy lâu... nên ả không một chút dè dặt đối với tôi lúc này.

Khám phá được điều bí mật, tôi đứng lên định ra về. Nét mặt An-cốp-xcai-a vụt thay đổi... Ả úp mặt vào lòng bàn tay gục xuống bàn rồi từ từ ngẩng lên nhìn tôi đầy vẻ luyến tiếc:

-- Anh Ma-ca-rốp! Nếu sau này có dịp sang Mỹ, anh hãy tìm em, em sẽ vì anh làm mọi việc mà anh muốn...

Đêm ấy bọn Giét-ta-pô sục đến nhà tôi tìm bắt Giê-lê-nốp. May mà anh đi vắng. Tôi vờ ngơ ngác bảo rằng có lẽ Vích-to đã chuồn mất rồi. Chúng tin tôi bỏ ra về, không khám xét gì cả.

Hôm sau, lúc trời mới tờ mờ sáng An-cốp-xcai-a đã lái xe đến nhà tôi. Ả xồng xộc bước vào:

-- Tên lái xe của anh đâu rồi?

Chắc chắn ả đã rõ ngọn ngành về việc bắt hụt Giê-lê-nốp đêm qua. Tôi buồn bã đáp:

-- Hình như hắn lẩn rồi.

Ả cười khẩy:

-- Đấy, anh thấy chưa? Đã bảo mà!

An-cốp-xcai-a đi rồi, tôi gọi Mác-ta lên.

-- Nhờ chị đi ngay đến phố Men-nhít-na báo cho Giê-lê-nốp tình hình đã xảy ra và bảo đừng bén mảng về ngôi nhà này nữa.

Mãi gần tối chị mới về tới nhà và vui vẻ bảo nhỏ tôi:

-- Ông Vích-to đang đợi ông ở cổng nhà số 3, trong góc phố. Ông ấy bảo ông nhớ mang theo bản danh sách gì nữa đấy.

Tôi vội vàng xuống ga-ra đánh xe ra, để ở sân như là sắp sửa đi đâu xa. Đoạn tôi quay lại cửa ngách phía sau lẻn ra phố đến chỗ hẹn.

-- Này, chúng nó đang lùng cậu đấy. Đừng về nhà nữa. Công việc xong chưa?

-- Tốt lắm! Tối ngày kia máy bay ta sẽ hạ cánh xuống biệt thự Grê-nhe. Độ 7 giờ anh phải chuẩn bị xong xuôi tất cả. Nếu sau đó không có lệnh thay đổi thì đúng 7 giờ 30 anh lái xe qua đường Đô-gáp đón tôi rồi cùng đến sân bay Li-ê-lúp.

Tôi trao bản danh sách bọn tay sai Blây cho anh rồi hai đứa chia tay.

Vừa đi được mấy bước thì anh khẽ gọi giật lại bảo:

-- Nhớ là trước khi lên đường phải bảo chị Mác-ta trốn xa đi nhé. Dặn chị ta cố lánh mặt bọn Giét-ta-pô...

Nói xong, anh lẩn mất vào đám đông...

Chương trước                                                                                 Chương sau

     
                                Gồm        “Chiếc Nhẫn Tình Cờ-Những Người Thích Đùa-Pháo Đài Số- Sherlock homes-Điệp Vụ Bí Ẩn-Chinh Đông Chinh Tây-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân-Xâu Chuỗi Ngọc Trai-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-Chuến Tàu 16 Giờ 50-Trại Giam Địa Ngục-Nnghinf Lẻ Một Đêm-Rừng Thẳm Tuyết Dày-Nam Tước Phôn gôn Rinh-xâu chuôi ngoc trai cái kính  chiếc khuy đong
 VV…”  https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

nhathongnguyen.blogspot 9.8 su10 nhathongnguyen.blogspot 90286 student

Receive All Updates Via Twitter