nhathongnguyen

Không có gì xa lạ đối với con người

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2020

Chương 19: Bay Len Cung Trăng









Chiêc khuy đong


Chương 19: Bay Lên Cung Trăng
Chuyến bay của chúng tôi đêm đó chật vật chẳng kém gì bay lên cung trăng...

Xe dừng lại. Giê-lê-nốp bước xuống dõng dạc truyền lệnh cho tên sĩ quan chỉ huy:

-- Theo lệnh của nguyên soái, anh hãy tập hợp tất cả vệ binh lại cho nguyên soái huấn thị.

-- Thưa, ở đâu và bao giờ ạ?

-- Tại đây, ngay tức khắc. Ngài đang vội.

Độ 3 phút sau, 10 tên vệ binh cùng với sĩ quan chỉ huy đứng thành hàng thẳng trước ô tô. Giê-lê-nốp hỏi:

-- Tất cả đây à?

-- Vâng.

-- Còn tên nào ở trên chòi kia?

-- Nó đang phiên gác đấy ạ.

-- Gác chỉ có mỗi một tên?

-- Thưa vâng, vì trên bốn mặt tường bao quanh đã căng một lưới dây thép gai lên thật cao và có truyền điện khắp cả rồi, do đó chỉ cần một tên gác là đủ.

-- Gọi hắn xuống luôn, ngài muốn tất cả được nghe lời huấn thị hôm nay.

Tên sĩ quan sai một vệ binh gọi tên lính gác.

Thế là vừa đúng một tá. Giê-lê-nốp mở cửa ô tô, tôi và Xích-tam mang súng tiểu liên nhảy ra thuận tay lia luôn hai loạt. Chúng ngã rạp, không sót một mống.

Theo đúng giờ hẹn thì máy bay sắp đến. Chung quanh lặng ngắt, tịnh không có bóng người. Giê-lê-nốp đứng gác cổng, còn tôi và Xích-tam lái xe qua sân bay đến cái chòi nhỏ xem xét lại các đèn hiệu.

Trong nhà nuôi trẻ, các em đang ngủ say. Ngoài ra còn có ba người đàn bà, có lẽ là vú em. Khi thấy động, bọn họ tỉnh dậy sợ sệt chào:

-- Lạy các quan lớn!

Chúng tôi nhốt họ vào căn hầm tối om. Xích-tam nghiêm nghị nói:

-- Ngồi yên! Nếu mở miệng thì chết ngay. Rõ chưa?

Chúng tôi sục vào biệt thự vớ được tên nấu bếp và tên hầu phòng, tống luôn vào hầm rượu. Xong, trở lại nhà nuôi trẻ đánh thức các em dậy và bỏ lên ô tô chở ra chòi ở cuối sân bay rồi quay ra chỗ Giê-lê-nốp đứng gác. Anh lăm lăm khẩu súng tiểu liên trong tay, càu nhàu:

-- Muộn thế, hay là có việc gì không hay xảy ra...

Câu nói vừa dứt, tiếng động cơ từ xa vang lại. Các em bé ngồi co ro quay sát vào nhau thành một cụm nhỏ như đàn gà con. Có em hãy còn ngủ gà ngủ gật, có em khóc ré lên, nhưng số lớn các em đều im thin thít.

Xích-tam vào chòi bật đèn hiệu. Chiếc máy bay to lớn hạ cánh chạy trên sân. Đồng chí phi công không tắt máy, nhảy xổ xuống đất nhìn tôi trong bóng tối:

-- Có việc gì không, đồng chí Giê-lê-nốp?

-- Không, tôi là Ma-ca-rốp. Giê-lê-nốp đứng gác ngoài cổng kia.

-- Chào đồng chí. Tôi là đại úy phi công Lu-nha-kin. Thôi nhanh lên. Các em đâu cả rồi! Hở, các em đâu?

Xích-tam nói một câu tiếng Đức với tôi rồi chạy vào chòi. Lu-nha-kin nhìn theo, hỏi:

-- Này, thằng Đức nào thế?

-- Một người bạn tin cẩn của ta đấy.

Cùng đi với Lu-nha-kin có hai người giúp việc: một hiệu thính viên và một hoa tiêu.

Tất cả chúng tôi cùng hợp lực mang các em bé lên máy bay. Vội quá chúng tôi cứ cắp nách hai, ba em một.

Lúc ấy có tiếng súng nổ ngoài cổng. Lu-nha-kin lo lắng hỏi tôi:

-- Cái gì thế hử?

-- Chẳng rõ nữa.

-- Ra xem sao!

Trừ người hoa tiêu, còn bốn chúng tôi xô về phía đó. Giê-lê-nốp vẫn đứng oai nghiêm trên chòi gác.

-- Việc gì thế, Giê-lê-nốp?

-- Có "khách" đến thăm chúng mình đấy!

Một chiếc xe hòm toan lao vào biệt thự nhưng Giê-lê-nốp nổ súng chặn lại, nó hoảng hồn lùi ra nấp dưới một gốc cây to. Chiếc xe vẫn chưa chịu đi, hình như vị "thượng khách" đang chờ đợi, dự tính một việc gì... Bỗng nhiên tôi nghe rõ giọng An-cốp-xcai-a gào vang:

-- Béc-din! Béc-din! Lên tiếng đi! Nghe không?

-- Nghe rồi.

-- Đừng sợ, chúng tôi không bắn các anh đâu.

Trong bóng tối thấp thoáng một vật gì trắng trắng. Té ra An-cốp-xcai-a vừa phất khăn tay làm "cờ trắng" vừa tiến vào cổng.

Tôi nghĩ bụng: "Con này to gan thật".

-- Cô muốn gì?

Ả vẫn ngang nhiên bước tới.

-- Các anh cho tôi vào.

-- Để làm gì?

-- Tôi cần nói chuyện riêng với anh. Lẽ nào các anh lại sợ một người đàn bà tay không?

-- Cho nó vào. -- Giê-lê-nốp bảo tôi.

-- Nào, muốn nói gì?

-- Tôi cần nói chuyện riêng với anh thôi. Mời anh lại đây.

-- Cô đến với ai?

-- Chẳng với ai cả.

Ả kéo tay tôi:

-- Anh định giở trò gì đấy? Tính đa nghi của Pôn-man thế mà đúng thật. Tôi cho anh biết là Grê-nhe không nhận được bản danh sách của anh và cũng chẳng biết mệnh lệnh gì của tướng Tay-lo giao cho anh cả.

-- Cô nói với tôi những điều ấy làm gì?

-- Tôi muốn cứu anh đấy thôi. Anh nên nhớ rằng hiện nay Pôn-man đang điều động các đơn vị cận vệ đến bao vây sân bay này. Tôi muốn cứu anh, vì tôi biết chắc rằng anh không tài nào vượt ra khỏi tuyến lửa được. Anh hãy tước khí giới bọn phi công đi. Tôi sẽ can thiệp với cấp trên để anh được ở Ri-ga vĩnh viễn chứ không phải trở về hàng ngũ Hồng quân hoạt động như họ đã nói với anh trước đây. Anh sẽ giàu có, sống một cuộc đời tự do, lại có địa vị nữa...

Ả cứ nhai đi nhai lại mãi cái luận điệu tiền vàng, ô tô, nhà lầu, quyền cao, chức trọng. Tuy mồm thì lải nhải vậy, nhưng đầu óc ả đang tính một nước cờ quyết liệt cuối cùng, vì giờ phút này ả không còn tin rằng có thể làm lung lạc ý chí tôi được nữa.

Thình lình ả lùi lại và rút súng ngắn ra. Tôi tưởng phen này tất ả không tha Ma-ca-rốp đâu. Nhưng không, nòng súng lại chĩa vào ngực đại úy Lu-nha-kin.

A, con ranh này quỷ quyệt thật. Chẳng những ả định giết một mình tôi mà còn định giết hết cả bọn, vì nếu đồng chí phi công Lu-nha-kin chết đi thì tất cả chúng tôi khác nào chim đã gãy cánh.

Tôi nhảy bổ tới ngáng ả ngã lăn ra và cùng Lu-nha-kin dùng thắt lưng của bọn lính Đức chết trói gô ả lại.

Giê-lê-nốp giục:

-- Thôi, các đồng chí lên máy bay đi. Theo lệnh trên thì chỉ có tôi và Xích-tam ở lại để yểm hộ chuyến bay này, còn thì tất cả phải trở về căn cứ.

Tôi khuyên Giê-lê-nốp:

-- Cậu cùng về với chúng mình đi.

-- Đã bảo không được phép mà lại. Người này, máy bay này, ai bảo vệ nếu chúng nó kéo đến. Anh lo mà về nhanh lên để báo cáo với Bộ tư lệnh quân đoàn.

Giê-lê-nốp bắt tay từ biệt Lu-nha-kin rồi hất hàm về phía An-cốp-xcai-a.

-- Ma-ca-rốp, anh mang của nợ này về cho phòng đặc biệt nhé.

Đồng chí phi công và hoa tiêu vất An-cốp-xcai-a lên ô tô như một bao hàng.

-- Xích-tam, anh leo lên nằm phục trên nóc nhà kia, còn tôi sẽ ở trên chòi gác.

Giê-lê-nốp nói thế, rồi quay lại ôm chầm lấy tôi. Tôi nắm chặt tay Xích-tam. Phút chia tay vội vã mà quyến luyến...

Vừa lên xe thì tôi nghe tiếng súng nổ vang ở ngoài cổng rồi phía cánh đồng và cả ngoài đường cái. Lúc đầu còn thưa thớt, càng về sau càng dữ dội. Tôi quay lại chỗ Giê-lê-nốp.

-- Súng gì dữ thế, Giê-lê-nốp?

-- Du kích của ta đến phối hợp tác chiến để yểm hộ chuyến bay này đấy.

-- Thế nghĩa là cậu có thể cùng đi với chúng mình chứ?

Anh gắt to:

-- Đi nhanh lên! Đừng chần chừ nữa! Tôi hạ lệnh cho đồng chí xuất phát!

Tôi đành phải nhảy lên xe. Ô tô chồm qua bãi rộng đến bên máy bay. Súng vẫn nổ dồn. Cuộc tao ngộ chiến giữa anh em du kích và sư đoàn cận vệ Đức ở Ri-ga mỗi lúc một ác liệt.

Mấy phút sau máy bay cất cánh. Khi chúng tôi đã lên cao thì từ phía dưới vang lên một tiếng nổ lớn, rồi bốn bề im lặng. Tôi nhìn đồng hồ. Từ khi ra khỏi nhà đến lúc đó mới hơn một giờ mà tôi cứ ngỡ như là hàng năm trời. Động cơ gầm vang, vội vã. Máy bay vẫn lên cao. Chúng tôi chìm vào vòm trời đen kịt, bao la...

Chương trước                                                                          Chương sau

     
                                Gồm        “Chiếc Nhẫn Tình Cờ-Những Người Thích Đùa-Pháo Đài Số- Sherlock homes-Điệp Vụ Bí Ẩn-Chinh Đông Chinh Tây-Mười Bảy Khoảnh Khắc Mùa Xuân-Xâu Chuỗi Ngọc Trai-Sự Thật Đàng Sau Cái Chết-Vụ giết Người Trên Sân Gôn-Chuến Tàu 16 Giờ 50-Trại Giam Địa Ngục-Nnghinf Lẻ Một Đêm-Rừng Thẳm Tuyết Dày-Nam Tước Phôn gôn Rinh-xâu chuôi ngoc trai cái kính  chiếc khuy đong
 VV…”  https://nhathongnguyen.blogspot.com/2019/01/truyen-trinh-tham.htm

1 nhận xét:

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

nhathongnguyen.blogspot 9.8 su10 nhathongnguyen.blogspot 90286 student

Receive All Updates Via Twitter